Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Chương 338




Lạc Doanh cảm thấy cô bé chính là một tồn tại lạc lõng ở Lạc gia, nhưng cô bé cũng chẳng quan tâm đến thái độ của những người Lạc gia này. Cô bé vẫn luôn tìm kiếm cơ hội đưa mẹ ra khỏi đảo, thoát khỏi những ràng buộc và vinh quang gia tộc chó má gì đó, sống một cuộc sống của người bình thường. Vì vậy lần này cô bé biết được Lạc Nguyệt Phượng được gia tộc cử đi rèn luyện, cô bé cũng mãnh liệt yêu cầu cùng đi rèn luyện. Sau khi được tiếp cận thế giới bên ngoài, cô bé càng quyết tâm với ý tưởng trong lòng. Nhưng cô bé không ngờ tới, thần tượng cô bé theo đuổi lại là con gái của cậu ba, điều này khiến cô bé có cảm giác cô bé và idol có cùng một kẻ địch.Lạc Ninh cảm thấy ba cô sinh ra trong một gia tộc như vậy thật sự quá khó đối với ông ấy. Cuối cùng cô cũng biết, vì sao kiếp trước thật lâu sau đó ba mới xuất hiện và nổi trận lôi đình thu thập nữ chính cùng đám nam chính. Chắc chắn ba cô đã tự mình đột phá cảnh giới "thiên nhân hợp nhất", sau đó xông ra khỏi cấm địa, hoàn toàn không có ai ở Lạc gia có thể ngăn cản được ông ấy rời khỏi đảo. Đại sư phong thủy huyền thuật đạt tới cảnh giới "thiên nhân hợp nhất" cũng sẽ không bị ràng buộc của sách vở nữa, cho nên ba cô mới có thể chống lại nữ chính mệnh trời và nam chính mệnh trời. Nếu không, tuyệt đối không có cách nào thoát khỏi vận mệnh làm bia đỡ đạn cho nam nữ chính.

Lạc Doanh thấy Lạc Ninh lâm vào trầm tư, thở dài và nói: "Anh Ninh, bây giờ mà muốn đoàn tụ với cậu ba có lẽ không dễ dàng đâu".

Gia tộc phong kiến giết chết con người, làm cha con người ta không thể đoàn tụ. Nếu cậu ba không đồng ý sinh con nối dõi cho hai nhà, chắc chắn không thể ra khỏi cấm địa, ông bà ngoại cũng không thừa nhận thân phận của ba mẹ con Lạc Ninh. Cô bé không biết nên nói gì để an ủi chị họ Lạc Ninh vào lúc này, cũng không muốn Lạc Ninh không hay biết gì nên mới nói sự thật.

Lạc Ninh mỉm cười: "Không sao, một ngày nào đó sẽ được đoàn tụ thôi". Chỉ cẩn biết ba đang ở đâu và không gặp nguy hiểm tính mạng, cô cũng đã an tâm rồi.

Lạc Doanh gật đầu: "Em cũng tin rằng mọi người có thể đoàn tụ với nhau", nhưng không biết sẽ mất bao lâu.

"Mặc dù bây giờ Lạc gia không thừa nhận thân phận của mẹ con chị, em không thể đưa chị lên đảo, nhưng vẫn có thể giúp chị truyền lời cho cậu ba".

"Nếu chị muốn nói gì với cậu ba, đều có thể nói với em, em sẽ cố gắng tìm cơ hội nói cho cậu ba biết".

Thật ra Lạc Doanh rất muốn lén lút đưa Lạc Ninh lên đảo để gặp cậu ba, đáng tiếc chuyện này quá khó khăn. Người không được Lạc gia thừa nhận, hoàn toàn không thể lên đảo. Nếu chỉ là một lời nói, cô bé có một chút hy vọng có thể làm được. Chờ sau khi trở về, cô bé sẽ trộm chạy tới cấm địa, xem thử có thể liên hệ với cậu ba hay không. Mặc dù trước kia cô bé cũng từng lẻn tới cấm địa thăm cậu ba, bị người canh giữ phát hiện, sau đó chẳng những không gặp được người mà còn bị mắng cho một trận, nhưng vì anh Ninh và cậu ba, chẳng phải chỉ đột nhập cấm địa thêm vài lần thôi sao, cô bé sẽ làm bằng mọi giá.

Lạc Ninh nhìn thấy dáng vẻ không tiếc hi sinh như sắp ra chiến trường của Lạc Doanh, bật cười trong lòng, cũng cảm thấy rất ấm áp.

"Không cần, nếu ba chị đang ở cấm địa thì cứ để ông ấy yên ổn bế quan đi, truyền tin trái lại còn làm ảnh hưởng đến ông ấy".

Chắc chắn bây giờ ba đang ôm ấp suy nghĩ muốn nhanh chóng ra ngoài tìm mẹ con cô, cho nên ở cấm địa đánh sâu vào cảnh giới "thiên nhân hợp nhất". Cô cùng không muốn làm phiền ba thăng cấp. Cô híp mắt và nói với vẻ chắc nịch: "Nếu Lạc gia không thừa nhận sự hiện diện của ba mẹ con chị thì chị cũng không nhận Lạc gia".

Lạc gia đã từng buộc ba rời nhà trốn đi, sau khi bị họ đưa về, lại muốn tiếp tục buộc ông ấy chịu thua và thỏa thuận theo ý của họ. Đúng là hiếp người quá đáng. Gia tộc hay thân nhân kiểu này, cô tuyệt đối không nhận cũng chẳng cần.

Lạc Doanh ra vẻ đáng thương nhìn Lạc Ninh, "Anh Ninh, chị không nhận Lạc gia cũng được, nhưng mà đừng không nhận em và mẹ em!".

Tình cảm của mẹ cô bé dành cho Lạc gia giờ đây cũng nhạt phai. Vì chuyện của cậu ba, mẹ và bà ngoại cãi nhau một trận, chống lại ông ngoài, cãi nhau đến khá khó coi, cho nên đã bị cấm túc. Nếu không phải vì muốn thoát khỏi Lôi gia, sợ cô bé ở lại Lôi gia sẽ chịu nhiều tổn thương, mẹ cũng sẽ không dẫn cô bé trở về Lạc gia. Thật ra mẹ muốn đưa cô bé rời khỏi đảo, nhưng Lạc gia không cho phép, họ hoàn toàn bị hạn chế về tự do. Cô bé còn may chán, tuy đã sửa họ Lạc nhưng vẫn là người Lôi gia, trưởng lão Lạc gia cũng không quá coi trọng cô bé cho nên không thèm quản. Nếu không lần này cũng không có khả năng cho cô bé đi theo.

Lạc Doanh càng không có tình cảm gì với Lạc gia, ngay cả tình cảm dành cho ông bà ngoại cũng xa cách. Cô bé cũng có thể không nhận mình là người Lạc gia, nhưng lại không muốn cắt đứt quan hệ với cậu ba và chị họ. Họ mới chính là những người cùng khổ.

Lạc Ninh mỉm cười và cầm tay Lạc Doanh: "Tất nhiên rồi, mẹ của em là cô của chị, em là em họ của chị, chúng ta mới là người thân".

Lạc Ninh nhận ra cô út và em họ thật sự đối đãi với ba cô như người thân, tất nhiên cô cũng sẽ xem hai người họ như người thân của mình. Về phần những người khác ở Lạc gia, chỉ có thể cười hai tiếng "he he".

Lạc Ninh bỗng nhiên hỏi: "Ông ngoại em không cho ba chị kết hôn với phụ nữ bên ngoài chính là lo lắng con cái sinh ra không có thiên phú phong thủy huyền học à?".

Lạc Doanh giật mình, ngẫm nghĩ một lúc mới trả lời: "Phần lớn lý do chính là cái này".

"Hôn nhân giữa các gia tộc phong thủy cổ đã được truyền từ đời này qua đời khác. Trong mắt những con người cổ hủ này, chỉ có những người quanh quẩn trên đảo mới là chính thống, mới có được sự ủng hộ của họ".

"Vì vậy tuy mợ hai là bé gái mồ côi nhưng xuất thân thế gia phong thủy và được Lạc gia nhận nuôi bồi dưỡng từ bé, họ sẽ tán thành thân phận này không chút do dự". Cô bé tiếp tục: "Giống như Lạc Nguyệt Phương vậy, cho dù bà ta không phải con cháu ruột thịt Lạc gia, nhưng bởi vì được sinh ra ở thế gia phong thủy, bản thân lại có tài năng trời cho, cũng có thể hô mưa gọi gió ở Lạc gia và các gia tộc phong thủy cổ khác".

Lạc Doanh nói thêm: "Người cha đốn mạt của em sinh ra hai đứa con, thật ra thiệt phú cũng tàm tạm nhưng vẫn không được gia chủ Lôi gia coi trọng vì dù sao bọn chúng cũng do người phụ nữ ngoài tộc sinh ra".

"Dựa theo quan niệm của những thế hệ trước, bọn chúng chính là "thứ nữ" con của vợ lẽ, không có tư cách kế thừa gia nghiệp".

Cho nên người cha cặn bã của cô bé mới tìm đủ mọi cách, muốn chuyển danh phận chính thức cho những đứa trẻ sinh ra từ tình yêu chân chính. Nếu không nhờ có cậu ba xuất hiện, đưa cô bé và mẹ rời khỏi Lôi gia, cô bé không biết hai mẹ con cô bé có thể sống được bao lâu.

Cô bé nói bằng giọng điệu chán ghét: "Tóm lại đây chính là gia tộc phong kiến không chịu thay đổi, vô cùng bài xích ngoại lai".

Nếu không năm đó người cha cặn bã cũng sẽ không bị ép buộc cưới mẹ cô bé về nhà chỉ vì ngồi vững vị trí thừa kế, làm cho người yêu của ông ta chịu nhiều thiệt thòi.

Lạc Ninh cũng đã hiểu, giữa những gia tộc phong thủy cổ đó có lẽ vẫn có mâu thuẫn với nhau, nhưng trong đường lối xử lý quan hệ với bên ngoài đều đồng lòng nhất trí bài xích ngoại lai. Vì vậy tuy ba đã kết hôn sinh con bên ngoài, cũng không được gia tộc thừa nhận. Hai "đấng" ông bà rẻ rúng của cô còn một lòng một dạ muốn chia rẻ gia đình cô chỉ vì thỏa mãn dục vọng ích kỷ của họ. Nếu đã như vậy, đừng trách cô không nể mặt. Chẳng phải họ xem thường những đứa trẻ được sinh ra bên ngoài hay sao, cô sẽ để cho Lạc gia và những gia tộc cổ hủ cùng mở mang tầm mắt. Không cần "liên hôn để củng cố nòi giống", cô vẫn nổi bật hơn cái gọi là "con trai của trời", "con gái của trời" do họ cẩn thận bồi dưỡng ra.