Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Chương 335




Lạc Ninh đã thoả thuận chi phí chữa bệnh cùng Tổ Tiêu trước đó. Bởi vì vấn đề của Tổ Dục nằm ở thể chất, trị liệu không dễ, thời gian cũng sẽ kéo dài. Sau đó Tổ Dục còn phải đến nông trại trên núi ở tạm, nơi đó có trận pháp do Lạc Ninh bố trí, mỗi ngày đều mang đến lợi ích to lớn cho cơ thể. Cho nên cô đề nghị chi phí trị liệu là một trăm triệu nhân dân tệ, bảo đảm chữa trị tận gốc thể chất cho Tổ Dục. Con số này mới nghe thì có chút đáng sợ, nhưng thực tế không phải là đắt. Dù sao bào chế thuốc viên tiêu tốn rất nhiều tinh lực, hơn nữa bố trí trận pháp cần dùng đến khá nhiều thứ, thực tế hoàn toàn không thể nào dùng tiền để thương lượng. Có nhiều lúc, cầm thật nhiều tiền đến cũng không thể mua được những thứ này. 

Đối với Tổ Tiêu thì một trăm triệu nhân dân tệ trị bệnh cho em trai không phải chuyện gì to tát. Chi phí mời thầy phong thủy huyền thuật và nằm viện điều trị đã sớm vượt qua con số trăm triệu rồi. Cái giá Lạc Ninh đưa ra vô cùng hợp lý, nếu đổi lại là một thầy phong thủy khác hét giá trên trời, cho dù đối phương đòi một tỷ đi chăng nữa ông cũng phải lấy ra để chữa trị cho em trai. Dù sao thì trong suy nghĩ của Tổ Tiêu, tiền không có vẫn kiếm lại được, mạng sống của em trai mới là quan trọng nhất. Lạc Ninh đề nghị trả trước một nửa, đã là tương đối có lương tâm. 

Tổ Tiêu cười nói: "Tôi hết sức tin tưởng vào năng lực của đại sư Lạc, cho nên cũng không cần chuyển khoản một nửa làm gì, tôi chuyển hết toàn bộ cho cô là được". 

"Sau đó đại sư Lạc có chuyện cần dùng đến tiền cũng tiện hơn". 

Tính cách xưa giờ của Tổ Tiêu chính là "nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi", phương pháp trị liệu của Lạc Ninh thật sự mang lại hiệu quả, còn rất lợi hại trong lĩnh vực phong thủy huyền thuật. Ông cũng không cần phải giữ lại một nửa số tiền làm tin. Không chỉ muốn tham gia buổi tiệc đấu giá, Lạc Ninh còn muốn ông hỗ trợ mua một mớ cây thuốc, giá cả không rẻ chút nào. Chi bằng ông ra tay giúp đỡ, đồng thời để cho Lạc Ninh thấy được ông tin tưởng cô ấy đến nhường nào, xem như thiết lập một mối quan hệ thân thiết. Tất nhiên, nếu Lạc Ninh dám lừa gạt ông thì ông cũng sẽ có thủ đoạn trả thù. Nhưng phần tín nhiệm đối với Lạc Ninh trong ông cao hơn, chắc chắn đại sư không phải những gã lang băm. 

Tổ Tiêu đã tin tưởng thì Lạc Ninh sẽ đón nhận, vì vậy cô không từ chối ý tốt của Tổ Tiêu. 

"Được rồi, tấm lòng của chủ tịch Tổ thì tôi xin nhận". 

–Editor: Autumnnolove–

Trò chuyện một lúc, Tổ Tiêu bỗng nhớ đến chuyện đã điều tra trước đó nên nói với Lạc Ninh: "Đại sư Lạc, người của tôi điều tra ra được gốc cây hoàng tinh giả trăm năm kia được vợ của tôi mua từ tay một cô gái tên Lạc Xuân Nhi của Lạc gia". Ông ấy còn cảm thán một câu: "Quả thật không dám nghĩ tới một thế gia phong thủy thanh danh hiển hách mà lại đào tạo ra thầy phong thủy hại người". 

Thậm chí càng cảm thấy may mắn hơn vì đã không giao em trai cho đại sư phong thủy Lạc gia điều trị. 

Lạc Ninh cũng không quá bất ngờ, mỉm cười, "Trời đất bao la loại người nào mà không có. Nhưng cô ta làm như vậy cũng quá thâm độc, trái với lẽ Trời". Cô lại hỏi: "Chuyện này chỉ liên quan một mình Lạc Xuân Nhi à?". 

Tổ Tiêu trả lời: "Tôi điều tra ra được thật sự là Lạc Xuân Nhi lén lút gây chuyện sau lưng người khác". 

"Trước đó vợ tôi có thể liên lạc được với thầy phong thủy của Lạc gia cũng là do cô ta giới thiệu". 

"Nói không chừng cô ta cũng đã nhận ra vợ tôi không có lòng chữa khỏi bệnh cho em trai của tôi, nghe vợ tôi nói tôi đã thu thập đủ số cây thuốc mà cô cần cho nên mới nảy ra suy nghĩ kêu vợ tôi thay đổi vị thuốc hoàng tinh trong đó, trùng hợp là cô ta cũng có một gốc cây có thể trộm long tráo phụng".

"Tôi còn biết rằng sau khi vợ tôi nhận được gốc cây hoàng tinh giả cũng không có vội vàng đánh tráo, bà ta tìm đến những chuyên gia giám định cây thuốc và thầy thuốc y học cổ truyền để họ xem giúp, những người đó đều nói đây là hoàng tinh trăm năm, sau đó bà ta mới âm thầm đánh tráo". 

Đây cũng là cái hay của Lạc Ninh, nếu cô không thể phân biệt hoàng tinh thật giả giống với những người đó thì hậu quả quả thật đúng như mong muốn của người bày mưu tính kế sau lưng họ. 

Người vợ kia của ông vẫn luôn làm việc rất cẩn thận tỉ mỉ, cũng không phải cứ bị xúi giục là làm mà không để ý. Nhưng cũng chính vì như vậy mới làm cho ông thất vọng, người ngủ cùng mình tính kế mình thật đáng sợ. 

Lạc Ninh nói: "Họ thật sự rất biết tính kế người khác". 

Lạc Ninh hoàn toàn không quá bất ngờ khi đối tượng liên can chỉ có Lạc Xuân Nhi. Với bụng dạ và thủ đoạn của Lạc Nguyệt Phượng, bà ta không có khả năng làm những chuyện chủ động đưa nhược điểm vào trong tay của người khác như thế này. 

Tổ Tiêu cười khinh miệt, "Họ thật sự cho rằng tôi là người dễ bắt nạt". 

Ly hôn là chuyện chắc chắn, ông cũng sẽ giải quyết đám người nhà vong ơn phụ nghĩa của vợ ông. Về phần Lạc Xuân Nhi, ông sẽ không ngu ngốc đến nỗi trực tiếp đối phó với Lạc gia. Dù sao thì người ta vẫn là gia tộc phong thủy lớn kế thừa truyền thừa ngàn năm, thủ đoạn của họ không phải là thứ người bình thường hiểu được. Nếu tới tìm Lạc gia sinh sự, người ta cử một thầy phong thủy thâm hậu ra ngoài, đồng tay động chân đối với âm trạch hoặc dương trạch* gì đó của nhà ông, ông cũng hoàn toàn không biết đường nào mà lần. Nhưng đã quyết định không đụng đến Lạc gia cũng không có nghĩa là ông sẽ không làm chút gì đó để dạy dỗ Lạc Xuân Nhi. Thậm chí ông cũng muốn giận lây sang Lạc Nguyệt Phượng, nếu ngay cả thế hệ trẻ trong gia tộc cũng quản không nghiêm thì đừng đưa ra ngoài hại người. Vì vậy trong khoảng thời gian này ông đã tung ra tin tức về những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua trong vòng những tỷ phú thượng lưu. Dù sao ông cũng muốn công khai xé rách quan hệ với nhà mẹ vợ, cho nên không có chuyện "việc xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài" gì đó. Để ông xem thử sau này còn tỷ phú nào dám mời đám thầy phong thủy trẻ trung mới chớm nở của Lạc gia nữa không. 

(*Âm trạch: Là đất dùng để chôn người chết, còn gọi là mồ mả. Phong thủy cho rằng, nếu người chết được chôn vào một nơi đất tốt về phong thủy thì sẽ truyền được phúc đức cho con cháu đời sau; Dương trạch: Là đất được dùng vào mục đích làm nhà cửa, đình, chùa, miếu mạo, thôn xóm, làng mạc, thị trấn, thành phố.)

Lạc Ninh vừa nhìn đã biết Tổ Tiêu sẽ không cho qua như vậy, thế thì cô cũng yên tâm rồi, không uổng công cô nhắc nhở trước đó. Nếu Lạc Xuân Nhi đã muốn chơi cô một vố thì tất nhiên nên chấp nhận hậu quả khi bị phát hiện. 

–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–

Ngồi thêm một lúc, Lạc Ninh và Lục Tuân xin phép ra về. Hai lần gần nhất đến đây, Lục Tuân đều tự lái xe của anh. 

Lúc ở trên xe, Lạc Ninh nhận được tin nhắn từ Lạc Doanh, hỏi cô có thời gian ra ngoài ngồi không. Lạc Ninh luôn chờ đợi Lạc Doanh chủ động liên hệ với cô, nhìn thấy tin nhắn thì trên môi xuất hiện một nụ cười, xem như đã đồng ý. Sau đó hai người họ hẹn gặp vào một tiếng sau, ở một quán cà phê cao cấp. 

Lạc Ninh nghiêng mình hỏi Lục Tuân: "Lạc Doanh muốn gặp tôi. Anh nói xem tôi có nên chủ động tiết lộ thân phận của tôi hay không?". 

Lục Tuân cười bói: "Thật ra trong lòng em đã có câu trả lời rồi mà, anh ủng hộ em nói sự thật với cô bé". 

"Phải như vậy mới có thể dễ dàng hỏi thăm tin tức và nơi ở của ba em". 

"Có thể cảm nhận được Lạc Doanh thật lòng thích em, tính tình của cô bé khá tốt. Cho dù em có tiết lộ thân phận của em, chắc là cô bé chỉ cảm thấy hạnh phúc bất ngờ thôi!". 

Lạc Ninh khẽ cười: "Quả nhiên…chỉ có ảnh đế Lục mới hiểu được tôi". 

Lục Tuân hơi nhếch môi: "Tất nhiên". 

Hiện tại Lạc Ninh đã bắt đầu càng ngày càng tin tưởng và mở cửa trái tim với anh, đây là chuyện tốt, chứng tỏ mối quan hệ giữa hai người họ đã tiến được thêm một bước. Anh tiếp tục nói: "Anh chở em đi". 

Lạc Ninh gật đầu: "Ok!". 

Lúc hai người họ đến bãi đỗ xe bên ngoài tiệm cà phê,  còn cách giờ hẹn hơn hai mươi phút nữa. Lạc Ninh muốn vào trước để chờ, lần này Lục Tuân không đi theo. Dù sao những chuyện mà Lạc Ninh và Lạc doanh muốn trao đổi sẽ rất bất tiện nếu anh ở đó. Vì vậy anh xách theo máy tính và đi đến một tiệm cà phê khác làm việc và chờ Lạc Ninh. 

Đối với sự quan tâm và săn sóc của Lục Tuân, trái tim Lạc Ninh cảm thấy ấm áp vui vẻ. Cô cũng quyết cân nhắc nghiêm túc về mối quan hệ giữa hai người, tuy kiếp trước bị tổn thương rất nhiều nhưng cũng không thể vì vậy mà sợ hãi đón nhận một tình yêu mới. Ở cạnh nhau lâu như vậy, thái độ của cô dành cho Lục Tuân thật sự đã chuyển biến từ có cảm tình thành hơi hơi thích rồi. Chẳng qua trước giờ cô vẫn luôn cảm thấy hình như bản thân đã quên mất một chuyện gì đó hết sức quan trọng, cho nên mới luôn không cho phép mối quan hệ giữa họ tiến thêm một bước. Trước khi đến Hương Cảng, cô có một linh cảm mãnh liệt rằng lần này có lẽ có thể giải quyết vấn đề này.