Chuyện của Tổ Tiêu và nhà vợ của ông ấy thì Lạc Ninh không nhúng tay vào, ngay cả chút chuyện như thế mà ông ấy cũng xử lý không xong thì không thể nào đoạt lại được Tổ gia. Chờ ở Tổ gia khoảng một tiếng đồng hồ, người bạn của Tổ Tiêu mới một lần nữa mang gốc cây hoàng tinh trăm năm khác đến đây.
Sau khi Lạc Ninh kiểm tra xong, bèn gật đầu, “Lần này đúng rồi”.
“Tôi sẽ mang những loại thảo dược này đi, ngày mai sau khi bào chế thành thuốc xong sẽ đưa đến cho cậu Tổ dùng”.
Tổ Tiêu mỉm cười: “Được, làm phiền đại sư Lạc”.
Lạc Ninh suy nghĩ một lúc, nói: “Chủ tịch Tổ, chú có biết đường dây nào chuyên mua bán cây thuốc có niên đại không?”.
Tổ Tiêu gật đầu: “Tôi có một ông bạn già chuyên mua bán cây thuốc, đây là nghề gia truyền mấy trăm năm của gia đình ông ấy, cho nên trong tay ông ấy vẫn còn rất nhiều hàng tốt”.
“Nếu đại sư Lạc muốn mua thảo dược có niên đại thì tôi có thể giúp cô hỏi thăm”.
Nếu như là người khác đến tìm ông để làm trung gian, chắc chắn ông sẽ từ chối khéo. Dù sao ông và ông bạn già kia cũng là bạn bè vào sinh ra tử, cho nên ông ấy mới có thể lấy ra những thứ dược liệu tốt nhất mà ông ấy sưu tập. Đổi lại là người khác, ông ấy sẽ không ra tay.
Lạc Ninh cười nói: “Quả thực tôi đang cần một mớ dược liệu niên đại và phẩm chất cao, tôi viết ra một danh sách, làm phiền chủ tịch Tổ hỏi giúp tôi một chút, giá cả không thành vấn đề”.
Nếu tìm được đủ số dược liệu, cô có thể bào chế ra những viên thuốc chất lượng và tốt cho cơ thể hơn. Tuy Liễu gia kinh doanh dược liệu, nhưng dược liệu trăm năm trở lên vẫn còn quá ít.
Tổ Tiêu nói: “Không thành vấn đề! Cho dù bên chỗ người bạn của tôi không có, tôi cũng sẽ giúp cô hỏi những người khác thử, cố gắng hết sức gom đủ cho cô”.
Bởi vì em trai, ông cần phải cố gắng hết sức duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Lạc Ninh.
Lạc Ninh lấy giấy bút ra và viết những dược liệu cô cần, “Làm phiền chủ tịch Tổ”.
Tổ Tiêu nhận lấy tờ giấy và xem xét, trong lòng đã hiểu rõ, “Đại sư Lạc quá khách sáo rồi, cô đến đây chữa bệnh cho em trai của tôi, tôi phải cảm ơn cô mới đúng”. Ông tiếp tục nói: “Nhưng mà thu gom tất cả những dược liệu này cần một khoảng thời gian, không biết đại sư Lạc có thể chờ không?”.
Lạc Ninh cân nhắc và nói: “Tôi chỉ có thể ở lại Hương Cảng nhiều nhất là năm ngày, năm ngày sau cho dù chủ tịch Tổ có thể thu gom đủ tất cả số dược liệu này hay không thì tôi cũng phải trở về Bắc Kinh”.
Cô đã ấn định thời gian quay chụp hợp đồng quảng cáo của “Thành phố tận thế”. Sau đó thì bộ phim dân quốc cũng sắp khởi động máy, cô không có thời gian quay lại đây, chỉ hy vọng Tổ Tiêu có thể giúp đỡ gom góp đủ đầy trong mấy ngày này.
Tổ Tiêu cũng nhận ra thời gian của Lạc Ninh tương đối eo hẹp, “Đại sư Lạc yên tâm, tôi sẽ cố gắng thu gom đầy đủ trước khi cô rời khỏi đây”. Ông sực nhớ ra một sự kiện, “Phải rồi, nếu đại sư Lạc còn ở lại Hương Cảng này năm ngày thì không biết cô có hứng thú đi tham gia ngày hội đấu giá hay không?”.
Lạc Ninh hỏi lại: “Đấu giá lĩnh vực gì?”.
Tổ Tiêu trả lời: “Đấu giá đồ cổ sưu tầm mà thôi, ngoại trừ đồ cổ, dược liệu niên đại cao cơ bản sẽ có mặt trong mỗi lần đấu giá”.
“Đến tham dự không chỉ có những người giàu có bậc nhất Hương Cảng, còn có rất nhiều chuyên gia đồ cổ và đại sư phong thủy”.
Tổ Tiêu cũng vì nhớ ra hầu hết những đại sư phong thủy nổi tiếng ở Hương Cảng đều sẽ tham gia ngày hội đấu giá này, cho nên mới nghĩ đến chuyện hỏi Lạc Ninh.
Lạc Ninh vừa nghe đã cảm thấy hứng thú, “Ngày hội đấu giá diễn ra lúc nào? Nếu như tôi muốn tham gia thì cần phải đăng ký như thế nào?”.
Những dịp đấu giá như thế này, chắc chắn không có chuyện bên ngoài ai muốn vào thì vào.
Tổ Tiêu cười nói: “Ngày hội đấu giá diễn ra vào ngày kia, tôi đã nhận được thư mời của ban tổ chức, đúng lúc có thể đưa hai người vào”.
“Nếu đại sư Lạc cảm thấy hứng thú, đến lúc đó cô và cậu Lục có thể đi cùng tôi”.
Tham gia một buổi đấu giá như vậy, đấu giá chỉ là thứ yếu, thể hiện thân phận và sức mạnh tài chính mới là chủ yếu.
Khuôn mặt Lạc Ninh rạng rỡ, “Được rồi, đến lúc đó làm phiền chủ tịch Tổ đưa chúng tôi vào cùng”.
--Wattpad: Autumnnolove--
Hai người họ tiếp tục thảo luận về buổi đấu giá. Trước khi rời khỏi, Lạc Ninh còn nhắc nhở Tổ Tiêu một câu: “Chủ tịch Tổ, gốc cây hoàng tinh bị đánh tráo lúc nãy cũng có niên đại trăm năm, vả lại thứ này càng quý hiếm hơn cả gốc cây hoàng tinh trăm năm thật, cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể có được”.
“Bà Tổ có thể dùng thứ này để đánh tráo hoàng tinh thật, tốt nhất chú nên đi điều tra xem là ai ở phía sau cho bà ta, cũng có thể đề phòng những người này tiếp tục hãm hại em trai của chú về sau”.
Thật ra trong lòng cô đã biết rõ bà Tổ có được thứ này từ chỗ nào, rất có khả năng là một trong những người nhà họ Lạc đưa cho. Nhưng cô sẽ không vạch trần, nên để Tổ Tiêu đích thân điều tra tốt hơn. Mang đến một gốc hoàng tinh giả, nếu cô thật sự mang đi bào chế thuốc uống, như vậy giữa cô và Tổ gia không phải chữa bệnh đôi bên cùng có lợi, mà là hoàn toàn gây thù chuốc oán. Trong số những người Lạc gia, Lạc Xuân Nhi là có khả năng làm ra loại chuyện này nhất. Con bé kia tuy hiểm ác nhưng lại ngu ngốc, có lẽ muốn lợi dụng chuyện này để trả thù cô.
Tổ Tiêu cũng rất coi trọng chuyện này, “Được rồi, tôi sẽ cẩn thận điều tra”.
Sau khi Lạc Ninh và Lục Tuân rời khỏi Tổ gia, họ đi thẳng về biệt thự của Lục Tuân. Lạc Ninh chuyên tâm bào chế thuốc, Lục Tuân thì xử lý một số công việc. Từ lúc vào phòng, cho đến ngày hôm sau Lạc Ninh mới ra ngoài, thuốc điều trị cũng đã bào chế xong. Lục Tuân đưa Lạc Ninh đi ăn trưa trước, rồi hai người họ mới đến Tổ gia.
Lạc Ninh đưa thuốc cho Tổ Dục, ngoài ra còn hướng dẫn cậu ấy liều lượng sử dụng. Hôm nay khí sắc của Tổ Dục tươi tắn hơn trước kia rất nhiều, quầng thâm trên mắt cũng đã biến mất. Cậu ấy cẩn thận đón lấy ba chiếc bình sứ Lạc Ninh đưa cho: “Cảm ơn đại sư Lạc!”.
“Từ sau khi đeo lá bùa của chị, em cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều”.
“Không có xuất hiện cảm giác cơ thể và các mạch máu như muốn vỡ tung ra nữa, cũng chẳng còn mất ngủ chút nào”.
Cậu ấy không ngờ rằng lá bùa do vị đại sư Lạc chỉ lớn hơn cậu ấy cùng lắm mấy tuổi lại có tác dụng nhanh chóng và hiệu quả đến vậy. Sau khi đeo lá bùa vào, đêm đó cậu ấy không còn cảm giác muốn “xả ra” giống như trước đó, chìm vào giấc ngủ cũng không còn bị thức giấc liên tục nữa. Tất nhiên, tốt nhất là không cần dùng “chuyện đó” để áp chế thể chất, làm cho cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, bây giờ cậu ấy thật sự bài xích “chuyện đó”.
Lạc Ninh cười nói: “Lá bùa này chủ yếu để áp chế thể chất của em thôi, quan trọng còn phải uống thuốc mới có thể hoàn toàn chữa trị tận gốc”. Cô nhấn mạnh, “Phải nhớ thật kỹ, dùng thuốc không được gián đoạn, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả”.
Bởi vì Tổ Dục tự mình cảm nhận được tác dụng của lá bùa, cậu ấy càng tin tưởng Lạc Ninh hơn, “Dạ, em đảm bảo sẽ uống thuốc đầy đủ”.
Lá bùa này tốt như vậy, thuốc này chắc chắn cũng không kém. Tổ Tiêu thật sự bất ngờ, bởi lá bùa của Lạc Ninh có tác dụng. Ông đã mời rất nhiều đại sư phong thủy huyền thuật đến xem bệnh cho em trai, nhưng phương pháp trị liệu của Lạc Ninh là hiệu quả và nhẹ nhàng nhất. Chuyện này khiến cho ông càng quyết tâm muốn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Lạc Ninh hơn.
Tổ Tiêu lại cảm ơn Lạc Ninh một hồi, “Đại sư Lạc, để tôi thanh toán trước chi phí xem bệnh cho em trai của tôi”.
Hai ngày sau Lạc Ninh sẽ tham gia buổi đấu giá, đồ vật đấu giá ở đó chắc chắn không rẻ. Ông ấy cũng sợ Lạc Ninh mang theo không nhiều tiền, cho nên lúc này mới chu đáo đề nghị trả phí trước. Sao Lạc Ninh lại không nhìn ra suy nghĩ của ông ấy, ấn tượng trong lòng đối với ông ấy càng tốt hơn.
Tiền bạc trong tay cô đúng là có hạn, muốn mua được hàng tốt e rằng không đủ. Cô mỉm cười và gật đầu: “Được, vậy chú cứ chuyển cho tôi trước một nửa đi. Chờ sau khi hoàn toàn trị tận gốc thể chất của em trai chú rồi, chú lại chuyển cho tôi phần còn lại”.