Lạc Ninh không quan tâm đến thái độ của Lạc Xuân Nhi hay trót gây thù chuốc oán với cô ta.
Lạc Doanh lại xin lỗi Lạc Ninh lần nữa: "Xin lỗi anh Ninh, cô ta là nhắm vào em, không phải nhắm vào chị".
"Gây ra phiền phức cho chị, em thành thật xin lỗi!", cô bé cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Lạc Ninh quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái của Lạc Doanh, còn bầu bĩnh mang theo vài phần đáng yêu của trẻ con, mỉm cười và sờ đầu cô bé, "Không sao hết!".
"Chị thấy bên kia có người đang tìm em đó, em mau đi đi!". Cô nhìn về phía Lạc Xuân Nhi vừa chạy đi, có hai người đang bước nhanh tới.
Lạc Doanh quay người nhìn thoáng qua, thấy đúng là lại có người tới tìm mình. Cô bé sợ mang lại phiền phức cho thần tượng, bèn gật đầu với Lạc Ninh, "Dạ, em đi trước nha. Hẹn gặp lại anh Ninh!".
Lạc Ninh cũng gật đầu, "Hẹn gặp lại!".
Thấy Lạc Doanh đã đi rồi, Lạc Ninh và Lục Tuân bên này cũng đi vào thang máy. Tổ Tiêu đã cho người người đặt phòng và xử lý thủ tục nhận phòng từ trước, thẻ phòng đã đưa cho hai người Lạc Ninh và Lục Tuân, không cần họ phải đi đến quầy đăng ký nữa. Tất cả lối đi trong khách sạn và thang máy đều có camera giám sát, hai người không nói gì.
Lúc đến cửa phòng, Lục Tuân mới lên tiếng, "Anh vào trong ngồi một lúc được không?".
Phong của Lục Tuân ở ngay bên cạnh, chắc hẳn là có chuyện muốn nói với Lạc Ninh. Lạc Ninh mở cửa và mỉm cười, nói: "Vào đi!".
Cô thả túi xách xuống, cầm hai chai nước ở trên bàn và đưa cho Lục Tuân một chai. Cô cười hỏi: "Anh muốn nói về người hâm mộ nhí của tôi lúc nãy à?".
Lục Tuân đưa tay giúp Lạc Ninh lấy chai nước trước, mở nắp chai rồi mới đưa cho Lạc Ninh, "Ừm, có phải là em đã đoán ra lai lịch của cô bé ấy không?".
Lạc Ninh đón lấy chai nước, bật cười, "Anh cứ như thế sẽ chiều hư tôi mất!". Cô chính là một cô gái mạnh mẽ, không có chuyện không thể mở nắp chai.
Ánh mắt Lục Tuân tràn ngập cưng chiều, "Anh rất sẵn lòng chiều hư em".
Bầu không khí giữa hai người họ có chút mập mờ, khuôn mặt Lạc Ninh nóng lên, vội vàng đổi đề tài, "Nghe cuộc nói chuyện vừa rồi, có lẽ Lạc Doanh là con gái của cô tôi".
Lạc Doanh mang đến cho cô cảm giác thân thuộc, cũng không phải bởi vì cô là thần tượng của cô bé, mà là loại cảm giác đến từ tình thân.
"Chắc chắn là cô bé. Trong tư liệu anh tra cứu được trước đó có ghi, sau khi Lạc Dực Hàm trở lại Lạc gia đã trực tiếp sửa họ cho con gái".
"Chuyện này đã được trưởng tộc Lạc gia đồng ý, cho nên nhà chồng của bà ấy và người nhà họ Lạc cũng không có ý kiến gì".
Lạc Ninh gật đầu: "Đúng là như vậy, thảo nào chúng tôi nhìn thấy đối phương đều cảm thấy vô cùng thân thiết và hợp ý".
Sau đó cô mở hộp phấn Lạc Doanh tặng cô, bên trong lại là mực chu sa cực phẩm. Cô khẽ cười: "Cô bé còn biết rất rõ sở thích của tôi".
Người biết vẽ bùa tất nhiên đều sẽ thích mực chu sa cực phẩm, nhưng bên ngoài hoàn toàn không có bán.
Cô tiếp tục nói: "Lần này tới đây có thu hoạch rất lớn, mới đây đã gặp được con gái của cô tôi rồi".
Lục Tuân tán thành gật đầu, "Đây là một khởi đầu tốt đẹp".
"Nhưng anh thấy mối quan hệ giữa cô bé và những người Lạc gia đến đây có vẻ không được tốt lắm". Anh nói thêm, "Đứa con gái nuôi trong miệng của cô bé thì anh không tra ra được thông tin, chắc là lai lịch không đơn giản".
Những người họ có thể tìm thấy thông tin rõ ràng ở bên này có nghĩa là thân phận không có bí ẩn cho lắm. Ngược lại, những người không tra được thân phận mới không đơn giản. Chẳng hạn như người ba mất tích lại xuất hiện của Lạc Ninh – Lạc Dực Thừa, Cục đặc biệt của họ và tình báo từ phía chính phủ hoàn toàn điều tra không được tin tức về tình hình gần đây của ông ấy.
Lạc Ninh cười hỏi: "Sao anh lại cảm thấy cô ta không đơn giản, mà không cho rằng cô ta không phải nhân vật quan trọng gì ở Lạc gia nhỉ?".
Lục Tuân trả lời: "Có thể làm cho dòng thứ Lạc gia hèn mọn trước mặt con gái nuôi, còn có thể ỷ vào đối phương mà công khai thách thức cháu ngoại của trưởng tộc Lạc Doanh này, sao có thể đơn giản được chứ".
Lạc Ninh gật đầu, cười nói: "Tôi cũng nghĩ vậy".
Cô cũng nghe ra được từ cuộc đối thoại của hai người, cô con gái nuôi đó có thân phận và địa vị không đơn giản ở Lạc gia. Vả lại vô cùng rõ ràng, mối quan hệ giữa cô ta và Lạc Doanh không tốt.
--Wattpad: Autumnnolove--
Hai người ngồi một lúc, Lục Tuân mới đứng dậy và trở về phòng. Khoảng chừng hai tiếng đồng hồ sau, người của Tổ Tiêu tới khách sạn đón hai người Lạc Ninh đi đến nhà chính Tổ gia. Sau khi hai người Lạc Ninh xuống xe, Tổ Tiêu đã tươi cười chào hỏi.
"Đại sư Lạc, cậu Lục, mời vào!".
Hai người họ đi theo Tổ Tiêu vào nhà, lúc này một người phụ nữ trung niên trang điểm tinh tế đang ngồi ở phòng khách nói chuyện cùng năm người khác. Bà ta còn vô cùng khách khí đối với một người phụ nữ trẻ tuổi dung mạo không tầm thường và khí chất lạnh lùng. Lạc Ninh lập tức đoán ra được, người này chắc hẳn chính là "con gái nuôi của Lạc gia" trong lời nói của Lạc Doanh và Lạc Xuân Nhi.
Thoạt nhìn người con gái nuôi này đúng là có ngoại hình và khí chất bất phàm, cử chỉ cư xử đều mang theo phong phạm của con gái gia đình quyền quý, thân phận quả nhiên không đơn giản. Mặc dù đều là con gái nuôi, nhưng địa vị của người này và Lạc Hân Nhi ở Lạc gia khác nhau như trời với đất.
Thấy Tổ Tiêu đưa hai người nữa đến, người phụ nữ trung niên đảo mắt quan sát Lạc Ninh, ánh mắt mang theo thái độ khinh thường, nhưng không có biểu hiện ra mặt. Bà ta không đứng dậy, chào hỏi hai người Lạc Ninh bằng giọng điệu không quá nhiệt tình.
"Mời hai cô cậu ngồi!". Sau đó gọi người giúp việc mang trà lên cho hai người họ.
Trước thái độ của bà ta, Tổ Tiêu không khỏi nhíu mày. Người vợ này của ông đúng là không thể làm chuyện lớn được, cũng làm ông cảm thấy có chút khó chịu. Đây chính là hôn ước được định ra khi mẹ của ông còn sống, cho nên sau khi trở về báo thù và tiếp quản Tổ thị xong, người nhà vợ của ông lập tức cầm hôn ước lúc trước của hai nhà đến tìm. Bởi vì mẹ ông, cho nên ông cũng không thích bất kỳ người phụ nữ nào khác, cứ thế dựa theo hôn ước và cưới vợ. Mặc dù sau khi cưới bà ta về nhà, ông phát hiện bà ta khá thích khoe khoang, thèm khát hư vinh và nhỏ mọn. Nhưng dù sao cũng đã cưới rồi, ông sẽ chịu trách nhiệm.
Trước kia bà ta cũng không tham gia vào chuyện chữa bệnh cho em trai, lần này đột nhiên mời đại sư phong thủy nổi tiếng của Lạc gia đến đây. Trong lòng ông thật sự vui mừng, dù sao bà ta làm như thế cũng có nghĩa là có lòng với em trai. Nhưng thái độ của bà ta dành cho đại sư mà ông mời tới lại lạnh nhạt, điều này làm cho ông cảm thấy bà ta làm việc có chút nịnh nọt.
Lạc Ninh và Lục Tuân không thành vấn đề, đi đến chỗ trống và ngồi xuống. Tổ Tiêu ngồi bên cạnh Lục Tuân, tươi cười giới thiệu mọi người với nhau.
Trước tiên, ông giới thiệu người phụ nữ lạnh lùng đối diện Lạc Ninh, "Cô đây là Lạc Nguyệt Phương, đại sư đến từ Lạc gia". Tiếp tục giới thiệu Lạc Ninh với người phụ nữ lạnh lùng, "Còn đây là đại sư Lạc, Lạc Ninh, tôi đã mời từ Trung Quốc sang đây".
Lạc Nguyệt Phương liếc mắt nhìn Lạc Ninh, khẽ gật đầu một cái xem như đã chào hỏi xong. Xem ra cũng không để Lạc Ninh vào mắt. Lạc Ninh thấy thái độ của bà ta như thế, cô chỉ gật đầu một cách hời hợt, cũng xem như đã chào hỏi xong.
Lạc Xuân Nhi không ngờ sẽ gặp lại con hát ở chỗ này, vả lại xoay người một cái đã trợ thành đại sư quỷ ma gì rồi, hết sức buồn cười!
Cô ta nhìn Lạc Ninh, sau đó lên tiếng hỏi Tổ Tiêu: "Chủ tịch Tổ, cô ta chính là đại sư phong thủy à?".
"Đúng vậy, cô ấy là đại sư Lạc do tôi mời tới".
Tổ Tiêu cảm nhận được người này không có thái độ tốt đối với Lạc Ninh, trong lòng cũng không thoải mái. Lạc Ninh dù sao cũng do ông mời tới mà.
Lạc Xuân Nhi có lòng tốt nhắc nhở: "Tôi nghe nói cô ta là một nghệ sĩ, chủ tịch Tổ đừng để bị lừa nha".
Bản thân cô ta cũng không tin Lạc Ninh là đại sư phong thủy gì cả, cho nên muốn vạch trần Lạc Ninh trước mặt mọi người.
- --