Lạc Ninh hết sức ngạc nhiên khi nghe những gì Tổ Tiêu nói. Ban đầu cô cũng chỉ định qua đó xem có thể gặp được người nhà họ Lạc hay không, không ngờ lại gặp sớm như vậy. Cô nhún vai và nói: "Tôi thì không sao cả, còn phải xem vị đại sư phong thủy mà bà xã của chú đã mời có sẵn lòng cùng nhau chẩn bệnh cho em trai của chú hay không thôi".
Tổ Tiêu thở phào nhẹ nhõm, ông chỉ sợ Lạc Ninh vừa nghe ông còn mời một đại sư phong thủy khác, một khi cô ấy không vui sẽ lập tức không đi. Dù sao đa phần các đại sư phong thủy đều rất kiêng kị việc xem phong thủy cùng người khác.
Ông trả lời: "Bà xã của tôi nói, đại sư phong thủy của Lạc gia cũng không để ý".
Lạc Ninh gật đầu, "Thế thì được, tôi cũng không thành vấn đề".
Cô cũng không cảm thấy bản thân là số một thế giới, trên đời này vẫn có rất nhiều người xuất sắc ở lĩnh vực phong thủy. Nếu như đối phương có thể trị tận gốc thể chất cho em trai của Tổ Tiêu, cô không nhúng tay vào cũng không sao.
Tổ Tiêu cười nói: "Lòng dạ đại sư Lạc quả nhiên rộng lượng".
"Cũng sắp tới giờ rồi, chúng ta đi đăng ký thôi!", Tổ Tiêu giơ tay nhìn đồng hồ.
Lạc Ninh gật đầu: "Ok!".
Đoàn người ngồi xe trung chuyển đến chỗ máy bay, chuẩn bay đến Hương Cảng. Bốn người ngồi ở hai phía đối diện nhau và trò chuyện, Tổ Tiêu bắt đầu nghệ thuật trà đạo.
Lạc Ninh nhìn Y Lăng Phong và hỏi: "Sao anh cũng đi cùng thế?".
Dựa theo hiểu biết của cô về Y Lăng Phong, anh ta chắc chắn không phải là người thích hóng chuyện mới phải.
Y Lăng Phong mỉm cười trả lời: “Trùng hợp là tôi có một vụ làm ăn cần phải đến Hương Cảng bàn bạc, cho nên mới đi ké máy bay riêng của lão Tiêu”.
“Thì ra là thế!”, Lạc Ninh cười cười. Hai người tiếp tục nói về quảng cáo “Thành phố tận thế”, Tổ Tiêu cũng nói chuyện với Lục Tuân.
Lúc tới sân bay Hương Cảng, xe riêng của Tổ Tiêu đã chờ sẵn. Tổ Tiêu nói với Lạc Ninh: "Tôi đưa đại sư Lạc và cậu Lục đến khách sạn nghỉ ngơi trước. Chờ tôi về nhà sắp xếp xong, sẽ đến đón hai người đến nhà tôi".
Tổ Tiêu đã ngộ ra, cậu Lục luôn luôn lạnh lùng bá đạo, lần này hoàn toàn đi theo Lạc Ninh mà đến. Đây rõ ràng là dáng vẻ quan tâm khi muốn theo đuổi một cô gái. Trong lòng Tổ Tiêu âm thầm cảm thán, cậu Lục cũng sẽ động lòng, có chuyện gì cũng trực tiếp trao đổi cùng Lạc Ninh.
Lạc Ninh tỏ vẻ thông cảm, “Được!”.
Tiếp đãi hai vị “đại thần” phong thủy cùng lúc, Tổ Tiêu cần phải về nhà bàn bạc chuyện này với vợ và sắp xếp đâu ra đó.
--Editor: Autumnnolove--
Tới khách sạn, Tổ Tiêu đã đưa hai người đến tận cửa trước khi rời đi. Đây là khách sạn tốt nhất Hương Cảng, tính bảo mật vô cùng đảm bảo, đội chó săn không vào được, cho nên hai người họ cũng không mang khẩu trang. Vừa mới bước vào sảnh khách sạn, một cô bé thoạt nhìn đáng yêu và đầy sức sống, đeo ba lô trên vai, đột nhiên chạy tới. Hai mắt cô bé sáng lên, vô cùng kích động nhìn Lạc Ninh.
“Anh Ninh, anh Ninh!”.
Lạc Ninh thấy dáng vẻ của cô bé, lập tức đoán rằng cô bé chính là người hâm mộ của mình. Cô cũng mỉm cười và gật đầu, “Xin chào, em cần gì sao?”.
Cô bé thấy thần tượng nói chuyện với mình, ánh mắt sáng như sao, “Anh Ninh, em là fan của chị. Chị có thể ký tên cho em không?”.
Lạc Ninh cảm thấy cô bé này rất hợp mắt cô, trùng hợp lại là fan của cô, cho nên gật đầu, “Được chứ!”.
Cô bé vội vàng lấy một quyển sổ ghi chú đáng yêu từ trong ba lô ra và đưa tới. Lạc Ninh tình cờ nhìn thấy rất nhiều lá bùa chưa vẽ và mực chu sa ở trong ba lô khi cô bé lấy sổ ghi chú ra. Cô hỏi: “Em tên gì? Để chị viết một lời chúc cho em nha!”.
Cô bé cười hì hì, nói: “Em tên là Lạc Doanh". Cô bé tiếp tục nói: “Nhắc mới nhớ, em với anh Ninh là người một nhà đó, em thích chị lắm luôn!”.
Lạc Ninh nói: “Vậy chứng tỏ chúng ta có duyên”.
Cô viết vào sổ ghi chú một đoạn lời chúc, ký tên của mình và đưa lại cho Lạc Doanh. Lạc Doanh nhận lấy sổ ghi chú, hai mắt tỏa sáng lần nữa, “Anh Ninh, chữ của chị thật là đẹp!”.
“Cảm ơn đã khen!”, Lạc Ninh mỉm cười.
Lúc này, đột nhiên có một giọng nói nữ giới vang lên từ phía sau, "Lạc Doanh, cô đột nhiên chạy tới đây làm cái quái gì vậy?".
Lạc Doanh xoay người, nhìn thấy người đang đi đến, nụ cười trên mặt phai nhạt đi, "Tôi nhìn thấy thần tượng của tôi, chạy ra đây để xin chữ ký, rồi sao?".
Cô bé phía sau Lạc Doanh thoạt nhìn khoảng chừng hai mươi tuổi, tướng mạo không xấu nhưng lại mang theo vài phần khắc nghiệt.
"Đường đường là người Lạc gia, lại chạy tới đây đu idol. Cô cũng quá mất mặt rồi!". Sau đó, cô ta làm ra vẻ sực nhớ tới chuyện gì, giơ tay vả nhẹ lên miệng mình một cái, "Ái chà, sao tôi lại có thể quên nhỉ, cô vốn dĩ đâu phải là người Lạc gia".
"Thảo nào Lôi gia không cần mẹ con hai người, nhìn cô xem, thật sự là không ra thể thống gì”, cô ta trào phúng.
Lạc Doanh vẫn giữ nguyên nụ cười, thái độ cũng không có vẻ như tức giận, nhưng độ ấm trong mắt cô bé thì không còn.
“Cho dù tôi không phải là người Lạc gia, nhưng ông ngoại của tôi là trưởng tộc, trong người của tôi chảy nửa dòng máu Lạc gia đó”. Cô bé nhìn đối phương với ánh mắt soi mói, “Không giống như dòng thứ nào đó, chỉ lo o bế một đứa con nuôi một giọt máu Lạc gia cũng không có”.
“Mày!”, cô gái kia trừng mắt với Lạc Doanh.
Lạc Doanh không thèm để ý một nhân vật nhỏ như vậy, quay đầu nói xin lỗi Lạc Ninh: “Anh Ninh, xin lỗi, để chị chê cười rồi!”.
Lạc Ninh mỉm cười, lắc đầu, “Không sao đâu!”.
Sau đó cô lấy một sợi dây chuyền mặt chuồn chuồn bằng ngọc bích màu đỏ do chính tay cô điêu khắc tỉ mỉ từ trong túi xách ra và đưa cho cô bé, “Thứ này tặng cho em!”.
Lạc Doanh không ngờ thần tượng còn tặng quà cho cô bé, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn vào chú chuồn chuồn màu đỏ, lập tức yêu thích, vô cùng đáng yêu. Nhưng cô bé lại không nhận, “Cái này cũng quá đắt tiền rồi!”. Cô bé lờ mờ cảm nhận được, chú chuồn chuồn này không phải là một chú chuồn chuồn bình thường, hình như là pháp khí.
Lạc Ninh khẽ cười, nói: “Chú chuồn chuồn này do chính tay chị làm ra, xem như quà tặng của thần tượng dành cho người hâm mộ”.
Nghe Lạc Ninh nói vậy, Lạc Doanh mới nhận lấy dây chuyền, vuốt ve chú chuồn chuồn đỏ, “Anh Ninh, tài chạm trở của chị quả nhiên xuất sắc, chú chuồn chuồn này cứ như thật ấy!”.
Cô bé lại giờ tay bắn tim với Lạc Ninh, “Em rất thích nó, cảm ơn anh Ninh, yêu chị!”.
Lạc Doanh lại lấy một hộp giống như hộp phấn trang điểm từ trong ba lô ra, nhét vào tay Lạc Ninh, “Anh Ninh, em biết chị thích vẽ bùa, cái này tặng cho chị, quà người hâm mộ gửi thần tượng”. Lúc nãy cô bé đã muốn đưa cho Lạc Ninh thứ này, nhưng còn chưa kịp đưa đã bị người đáng ghét làm phiền.
Lạc Ninh cũng không khách sáo, tươi cười và nhận lấy, “Được rồi, cảm ơn em!”.
Lạc Xuân Nhi bên cạnh trợn trắng mắt, “Giả vờ giả vịt!”.
Lạc Ninh liếc nhìn cô ta một cái sắc bén, “Bớt khẩu nghiệp xíu đi em gì!”.
Lạc Xuân Nhi không ngờ con hát này lại dám nói chuyện với cô ta như thế, hừ lạnh: “Cô là cái thá gì, còn dám nói chuyện với tôi kiểu đó?”.
Cũng chỉ là “xướng ca vô loài” thôi mà, thật sự coi bản thân là ai chứ, Lạc Xuân Nhi cô chỉ cần dẫm một chân là đã đủ chết rồi.
Lạc Ninh còn chưa lên tiếng, Lạc Doanh đột nhiên xoay người lại và cho Lạc Xuân Nhi một bạt tai, trên khuôn mặt xinh xắn đáng yêu của cô bé mang theo vài phần lạnh lùng mà lúc nảy không có.
“Im đi!”.
Đứa con gái này lại dám mắng chửi và nhạo báng thần tượng của cô, quả nhiên là không được bình thường. Có gì thì cứ nhắm vào cô là được rồi, khiến cô mất mặt trước mặt thần tượng như vậy!
Lạc Xuân Nhi ôm mặt, nhìn Lạc Doanh bằng ánh mắt không thể tin được, “Mày cũng dám đánh tao?”.
“Một thứ rác rưởi dòng thứ thôi mà, mắc mớ gì tôi không dám đánh cô?”. Lạc Doanh thẳng thừng lườm Lạc Xuân Nhi, còn mang theo vài phần cảnh cáo, “Cô còn nhiều lời nữa là trở về tôi sẽ nói cho ông ngoại biết đó, cô bắt nạt tôi, để ông ngoại đuổi cô ra khỏi đảo”.
Lạc Xuân Nhi nghẹn họng, “Mày!”.
“Mày chờ đó cho tao!”, sau đó ôm mặt và xoay người chạy. Mặc dù Lạc Doanh không phải là người Lạc gia, nhưng người ta có một ông ngoại làm trưởng tộc, Lạc Xuân Nhi cũng sợ Lạc Doanh sẽ thật sự đi mách lẻo. Nhưng một cái bạt tay này xem như đã gây thù chuốc oán rồi, trước khi đi Lạc Xuân Nhi còn trừng mắt với Lạc Ninh, rõ ràng đã thù hận lây sang Lạc Ninh.