Cô gái đóng vai nữ phụ này được người nhà nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên bị người ta đánh như vậy, quan trọng là cô chưa từng gây sự với bà thím này. Từ lúc đến đoàn phim, bà thím này vẫn ra vẻ vênh váo không coi ai ra gì. Nhất là đối với những người mới như cô, bà thím này chưa từng nể mặt. Chỉ cần đừng đụng đến cô, cô cũng không thèm quan tâm, nhưng mà tình hình bây giờ lại như thế này, làm sao cô có thể nhịn.
Bạc Tương Tương cũng không ngờ nữ phụ dám đánh lại cô, nhưng xét theo tình huống vừa rồi, cô lại không phải là đối thủ của cô ta. Cho nên lập tức đứng dậy, ôm mặt và rưng rưng nước mắt nhìn đạo diễn: "Đạo diễn! Cô ta sinh sự vô cớ, ông phải làm chủ cho tôi!".
Trước kia có ảnh hưởng của hào quang nữ chính, có lẽ đạo diễn còn cảm thấy bộ dạng của Bạc Tương Tương có phần đáng thương. Nhưng bây giờ nhìn thấy Bạc Tương Tương tóc tai tán loạn, hai má sưng đỏ, ông chỉ cảm thấy cay mắt. Không hiểu vì sao Nguyên Hãn Dật có thể thích kiểu phụ nữ như thế này, nếu mà là ông thì đã chịu không nổi rồi.
"Ahihi, tôi đi toilet cái nha!". Còn lâu ông mới quan tâm mấy chuyện này, đứng dậy và chạy đi.
Bạc Tương Tương: "...", sao đạo diễn có thể như thế, có biết thương hoa tiếc ngọc là gì không?
Nữ phụ tuyến ba đã chướng mắt Bạc Tương Tương từ lâu, không khỏi lên tiếng: "Gieo gió gặt bão!".
Những người khác cũng cảm thấy Bạc Tương Tương đã làm sai. Rõ ràng đạo diễn đã dặn dò lợi dụng góc chếch hoặc đánh nhẹ, cô ta lại nhân lúc đóng phim ức hiếp và đánh thật nữ phụ. Cho dù có bị người ta đánh trả, cũng hoàn toàn xứng đáng. Đổi lại là họ thì họ cũng sẽ nhịn không được mà tát trở lại, thật ra lúc này nhìn thấy dáng vẻ "bạch liên hoa" của Bạc Tương Tương, các cô ấy đều ngứa tay.
Bạc Tương Tương thấy ở đây không có ai đứng về phía cô, hung hăng trừng mắt với nữ phụ, "Một người mới nhỏ nhoi mà cũng dám hống hách ở đây, cô chờ đó cho tôi!".
Nữ phụ cũng không sợ cô ta, "Tôi đang chờ đây, cô cứ việc đi khiếu nại đi, để chỗ dựa của cô biết là tôi đánh cô".
Bạc Tương Tương hừ lạnh một tiếng, đi thẳng vào phòng nghỉ và nhờ trợ lý chườm đá lên mặt cho cô. Sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Nguyên Hãn Dật để mách lẻo. Nguyên Hãn Dật đang phát điên lên vì chuyện công ty, bởi vì Nghê Hân Toàn đã dẫn theo vài tiểu sinh và tiểu hoa lưu lượng "đi ăn máng khác", gia nhập công ty đối thủ Giải trí Tinh Hoàng. Hợp đồng của họ đều đã hết hạn, anh ta cũng không có cách nào thương lượng hoặc kiện cáo, chỉ có thể tức giận muốn nội thương.
Lúc nãy anh ta xuống lầu tìm Nghê Hân Toàn và muốn giữ cô lại, nhưng lại bị cô mắng cho một trận. Cô thậm chí còn dám chỉ thẳng vào mặt anh ta và mắng anh ta đốn mạt, cút đi, anh ta không còn liên quan gì đến cô nữa rồi. Hiện tại anh ta đang trong cơn giận, nghe Bạc Tương Tương mách lẻo thì càng tức giận hơn. Anh ta cũng không phải tức giận cô gái nữ phụ kia, mà là tức giận Bạc Tương Tương. Anh ta vất vả lắm mới có thể nhét Bạc Tương Tương vào vai nữ chính của đội ngũ sản xuất lớn này, bây giờ mới có mấy ngày, Bạc Tương Tương lại gây thêm chuyện cho anh ta.
Anh ta cũng biết cô gái nữ phụ kia, bạch phú mỹ*, con nhà giàu "hát tuồng nghiệp dư", gia cảnh không thua kém Nguyên gia của anh ta là bao. Cô ấy chỉ mới bước chân vào giới giải trí, không có bao nhiêu người biết lai lịch của cô ấy. Nếu không phải do trực tiếp đóng vai nữ chính đối với một người mới mà nói khá là khoác lác, cô ấy sợ làm chủ vai diễn không được sẽ bị khán giả mắng, làm gì đến lượt Bạc Tương Tương đóng vai nữ chính. Cho nên anh ta dứt khoát từ chối khi Bạc Tương Tương khóc lóc kể lể và uyển chuyển nhờ anh ta giúp đỡ xử lý nữ phụ.
(*Bạch phú mỹ: chỉ những cô gái xinh đẹp và giàu có.)
Bạc Tương Tương cũng bắt đầu "giận chó đánh mèo" lên Nguyên Hãn Dật, nhưng cô không dám đắc tội anh ta, dù sao bây giờ anh ta vẫn còn là chỗ dựa của cô. Chỉ có thể bày ra vẻ mặt thông cảm, nhưng trong lòng đã ghi hận và cúp máy. Cảm nhận được ánh mắt của mấy người trợ lý và cơn đau rát bỏng trên gò má, Bạc Tương Tương lại nuốt không trôi cơn giận này, ngoài ra còn không muốn mất mặt thêm. Nếu không ăn miếng trả miếng, người trong đoàn phim sẽ nghĩ như thế nào về cô? Cho nên cô lập tức gọi điện thoại cho Phùng Ngọc Hạo, uyển chuyển oán trách, nói nữ phụ bắt nạt cô.
Phùng Ngọc Hạo cũng không thật sự yêu Bạc Tương Tương, dù sao tình yêu đích thực của hắn đã vào tù rồi. Nhưng gần đây hắn vô cùng hứng thú qua lại với Bạc Tương Tương, mà chủ nghĩa đàn ông trong hắn khá cực đoạn, hắn cảm thấy người phụ nữ của mình bị người ta đánh, thế thì không được, cần phải làm chỗ dựa cho cô ấy! Cho nên hắn đã lợi dụng mối quan hệ của Phùng gia, muốn cấm sóng Bạc Tương Tương cô gái nữ phụ dám đánh Bạc Tương Tương. Nữ phụ xuất thân nhà giàu, thế lực gia đình mạnh hơn Phùng gia lúc này bắt đầu suy sụp. Sau khi biết Phùng gia lén tìm người muốn cấm sóng mình, cũng xin giúp đỡ từ gia đình.
Bạc Tương Tương gieo gió gặt bão, ngược lại trở thành đối tượng bị cấm sóng. Nhân vật nữ chính của bộ phim này lập tức bị đổi, đám người đạo diễn vỗ tay hoan hô. Trước đó mọi người cũng chỉ nể mặt Nguyên Hãn Dật, thật sự không còn cách nào mới giao cho Bạc Tương Tương vai nữ chính. Mặc dù kỹ thuật diễn xuất của Bạc Tương Tương không tệ, nhưng thái độ thì không nghiêm túc, quan hệ với những người trong đoàn phim không tốt, trực tiếp gây thù chuốc oán với nữ phụ. Có thể tiễn nhân vật này ra khỏi đoàn phim, thật là muốn đốt pháo ăn mừng. Đạo diễn vui vẻ tiễn đưa, nhân viên đoàn phim vừa nghe tin Bạc Tương Tương đi rồi, cũng lén lúc ăn mừng một trận. Người nhà của nữ phụ biết được chuyện nữ phụ bị tát, không chỉ cấm sóng Bạc Tương Tương, còn tước đoạt tất cả tài nguyên hiện tại của cô ta. Ngoại trừ nữ chính trong bộ phim này, Nguyên Hãn Dật còn giúp Bạc Tương Tương giành được nhân vật nữ phụ của một phim quy mô lớn nhưng cũng bị đoạt mất, thêm hai dự án quảng cáo và một chương trình hẹn hò. Ba của nữ phụ đích thân gọi điện cho Nguyên Hãn Dật, anh ta đảm bảo với ông ấy chắc chắn sẽ không tham gia vào chuyện này, còn lén lút thông báo công ty đóng băng hoạt động của Bạc Tương Tương. Bạc Tương Tương không phục, chạy đi tìm Nguyên Hãn Dật, lại bị anh ta dụ dỗ quay về. Ý của anh ta là, cô đã đắc tội người mà anh ta cũng không dám đắc tội, cho nên chỉ có thể bị cấm sóng và đóng băng hoạt động. Chờ đến khi bên đó hết giận, qua một thời gian nữa anh ta lại lăng-xê cô.
Bạc Tương Tương nhìn ra được thái độ qua loa của Nguyên Hãn Dật, nhưng cô cũng không có cách nào, đành phải ấm ức thỏa thuận. Đồng thời, cô đang rất hối hận, trước đó vì sao lại xúc động đánh cô gái kia. Tất cả là do "con quỷ cái" hại người Lạc Ninh, nếu không cô cũng sẽ không giận chó đánh mèo mà tàn nhẫn tát cô gái kia mấy cái tát. Hai cái tát này đã chặt đứt con đường nghệ sĩ của cô. Bạc Tương Tương không khỏi sốt ruột, cô đã quen dùng hàng cao cấp và tiêu xài phung phí, bảo cô phải sống những ngày túng thiếu, chỉ nghĩ thôi cô đã không chấp nhận được rồi. Vì thế, cô chỉ có thể chuyển mục tiêu gả vào nhà giàu.
Bạc Tương Tương dò xét và phát hiện Nguyên Hãn Dật không có ý định lấy cô, gia cảnh của những "lốp xe dự phòng" hiện tại đều không đạt đến cấp bậc nhà giàu, cho nên ánh mắt của cô lập tức tập trung trên người Phùng Ngọc Hạo và chủ động liên hệ với hắn.
Buổi tối, Bạc Tương Tương phục vụ Phùng Ngọc Hạo hết lòng hết dạ, khiến cho tâm tình của hắn rất tốt. Nghe cô khóc lóc kể lể, hắn lại đồng ý lấy cô. Tất nhiên, ngoại trừ hài lòng với sự phục vụ của Bạc Tương Tương, còn có hiệu quả của bùa yêu.
Sáng hôm sau, Bạc Tương Tương nôn nóng thúc giục Phùng Ngọc Hạo đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn. Dù sao cô cũng sợ Phùng Ngọc Hạo thay đổi, sợ những người trong Phùng gia phản đối. Cho nên đã dụ dỗ Phùng Ngọc Hạo "cưới trước thưa sau".
Lúc Lạc Ninh nhận được tin hai người này đã kết hôn, đầu tiên là ngẩn ra vì kinh ngạc, rốt cuộc tốc độ của hai người này quá nhanh. Nhưng cũng nhanh chóng nghĩ ra lý do, Bạc Tương Tương tự làm tự chịu đã không hoạt động trong giới giải trí được nữa. Nếu đã không thực hiện được giấc mộng ảnh hậu hàng đầu, vậy thì thực hiện giấc mộng phu nhân nhà giàu.
Lục Tuân ngồi đối diện Lạc Ninh và nhâm nhi tách cà phê, thấy cô ngây người thì hỏi: "Sao đó?".
Lạc Ninh mỉm cười và trả lời: "Bạc Tương Tương và Phùng Ngọc Hạo đã kết hôn rồi".
"Nhanh vậy sao, nhưng hai người họ cũng rất xứng đôi", Lục Tuân khẽ cười.
Lạc Ninh vô cùng đồng ý, "Đúng vậy, xấu xa xứng đôi xấu xa, trời đất tạo thành một đội". Sau đó, cô bổ sung một câu với vẻ vui sướng khi người khác gặp nạn, "Phùng gia có trò hay để xem rồi!".