Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Chương 316




Lạc Ninh không quay lại chung cư mà ở lại ngôi nhà dưới chân núi. Tắm rửa xong cô trở về phòng ngủ, gọi video cho Lục Tuân. Lục Tuân cũng vừa mới tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt, tùy ý vuốt vuốt, mái tóc trở nên rối loạn nhưng lại hòa hợp với đôi mắt thâm thúy của anh, toát lên vẻ đẹp trai khó tả.

Lạc Ninh làm tổ trên sô-pha mềm mại, "Bộ trưởng Lục, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ".

Lục Tuân mặc áo ngủ tơ tằm vào, cởi bỏ hai cúc áo ở cổ, thoạt nhìn vô cùng gợi cảm. Khuôn mặt anh mang theo vẻ lười biến hiếm thấy, "Cô giáo Lạc có việc nhờ vả, cần phải làm cho tốt".

Lần đầu tiên Lạc Ninh nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cảm giác chỉ cần nhìn khuôn mặt của "thằng cha" này thôi cũng đã đủ no rồi, hết sức hấp dẫn. Cô khẽ cười và nói: "Tôi còn chưa nói xong, lỡ như làm anh khó xử thì sao?".

Giọng nói dễ nghe của Lục Tuân bật ra từ môi, ánh mắt cưng chiều như muốn hòa tan người khác, "Chỉ cần là chuyện của em, có khó xử anh cũng phải làm cho xong".

Trong lòng Lạc Ninh ngứa ngáy giống như vừa bị một chiếc lông chim phớt qua, "Ảnh đế Lục, sao anh lại tốt như thế chứ!".

Lục Tuân thành thật nói, nhìn Lạc Ninh bằng ánh mắt không hề che giấu tình cảm, "Chỉ tốt với một mình em thôi".

Khuôn mặt Lạc Ninh nóng bừng, "thằng cha" này càng ngày càng hấp dẫn, yêu nghiệt!

"Vậy tôi cảm ơn anh trước nha!". Sau đó cô kể lại chuyện xảy ra hôm nay, "Cho nên tôi muốn làm phiền anh giúp tôi điều tra lai lịch của cô bé Lạc Hân Nhi kia, tôi cứ cảm thấy không đơn giản".

Lục Tuân gật đầu, "Không thành vấn đề, lát nữa anh sẽ điều tra giúp em".

Cho dù là gia thế Lục gia của anh, hay thân phận bộ trưởng của anh, muốn điều tra một người sẽ không tốn quá nhiều thời gian.

Lạc Ninh cười tươi như hoa, "Được, tôi chờ anh!".

Nhìn thấy cô tươi cười, trái tim Lục Tuân mềm nhũn, thật sự muốn ôm cô và hôn một cái. Anh kiềm chế ý tưởng vừa nảy sinh trong lòng, "Lát nữa gặp!".

"Lát nữa gặp!", Lạc Ninh vẫy tay với anh.

-Fanpage: Bản dịch 0 đồng-

Sau khi kết thúc cuộc gọi video, Lạc Ninh lấy trong ngăn tủ ra một chiếc túi cô đã đặc biệt mua trước đó để làm công cụ huyền thuật phong thủy. Trước đó cô đã gọi điện thoại về nhà và nhờ mẹ mang đến đây. Cô lấy ra hai tờ giấy đỏ từ trong túi, dùng kéo cắt thành hai hình nộm giấy, một nam một nữ. Cô lần lượt viết "giờ - ngày - tháng - năm sinh" của Bạc Tương Tương và Phùng Ngọc Hạo lên trên đó. Tiếp tục dùng bút vẽ bùa vẽ một lá bùa nhân duyên và bao lấy hai hình nhân, còn dùng một sợi tơ hồng xâu hai hình nhân lại với nhau. Cô lấy một bát đựng đầy nước và đặt lên bàn, sau đó chà xát để bùa tự bốc cháy. Nhưng khi ngọn lửa đốt cháy được hơn một nửa, lá bùa đột nhiên tắt ngấm, kí tự "giờ - ngày - tháng - năm sinh" bên trên hình nhân của Bạc Tương Tương biến mất từng chút một.

Lạc Ninh nhìn thấy lá bùa không cháy hết, cũng không có quá ngạc nhiên hay thất vọng. Cô lẩm bẩm: "Dĩ nhiên rồi, còn phải tiêu tốn theo chút vận may nữa, nhưng mà cũng sẽ nhanh thôi!".

Cô đã vẽ ra bùa nhân duyên, buộc chặt "giờ - ngày - tháng - năm sinh" của Bạc Tương Tương và Phùng Ngọc Hạo ở bên nhau. Hai người đều có ý với người còn lại, cho nên sẽ càng hợp mắt nhau và tiến tới hôn nhân. Bây giờ mặc dù đã thất bại, nhưng sắp tới hai người họ có lẽ sẽ càng thêm nồng cháy. Cho đến khi vận may của Bạc Tương Tương tiêu hao thêm chút nữa, cô lại vẻ một lá bùa nhân duyên khác là hai người họ có thể đi đến cánh cửa hôn nhân. Lạc Ninh bậc lửa đốt chảy nửa tờ giấy còn lại, lần này không có "giờ - ngày - tháng - năm sinh" của Bạc Tương Tương, tờ giấy nhanh chóng bị thiêu thành tro và hòa vào trong nước.

Một lúc sau, điện thoại vang lên, là cuộc gọi video từ Lục Tuân. Cô cầm điện thoại và đi đến sô-pha ngồi xuống, rồi mới nhận cuộc gọi. Khuôn mặt đẹp trai của Lục Tuân lập tức xuất hiện trên màn hình, nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp.

Lạc Ninh lên tiếng hỏi: "Bộ trưởng Lục đã tra ra rồi sao?".

Lục Tuân gật đầu và mỉm cười, nói: "Tra ra rồi".

"Lạc Hân Nhi là con gái dòng thứ Lạc gia, một danh gia vọng tộc phong thủy lánh đời. Cô bé vừa mới chuyển đến Đế Đô, trước kia vẫn luôn sinh sống ở Nam Hải".

"Mặc dù gia đình của cô bé là dòng thứ, nhưng lại phụ trách chuyện làm ăn của Lạc gia, tài sản nhiều gấp mấy lần Phùng gia và Cẩu gia".

"Lạc gia nằm trong số những nhà giàu có nhất ở phía nam, dòng chính thì sống trên một hòn đảo".

Lục Tuân tiếp tục nói thêm: "Thế lực của Lạc gia ở Nam Dương cũng rất lớn mạnh, rất được người Trung Quốc ở khu vực đó tôn sùng".

"Họ còn có một cơ ngơi sản nghiệp kếch xù ở xứ Cảng Thơm, các thầy phong thủy thuộc dòng chính Lạc gia là khách quý của những người giàu có bậc nhất Hương Cảng, đều rất được tán dương".

"Cho nên có thể giải thích vì sao trong tay Lạc Hân Nhi lại có bùa chú đẳng cấp".

Lạc Ninh nhíu mày, "Lạc gia mà anh nói này...trước đây chúng tôi cũng không biết đến sự tồn tại của họ, hinh như chưa từng đắc tội họ".

Vì sao cô bé Lạc Hân Nhi kia lại muốn làm hại gia đình cô nhỉ?

Lục Tuân ngẫm nghĩ, nói: "Có thể là có liên quan đến ba của em không?".

Ba Lạc Ninh là nhân vật khá bí ẩn, Lục Tuân không thể tra xét được thân phận thật sự của đối phương từ Cục đặc biệt. Chỉ biết được ông ấy đột nhiên xuất hiện ở thành phố nơi Lạc Ninh được sinh ra vào năm ông ấy hai mươi tuổi, sau đó quen biết mẹ Lạc Ninh, kết hôn và sinh con. Thân phận và thông tin trước hai mươi năm đó, hoàn toàn rỗng tuếch. Anh đã vận dụng quan hệ Lục gia để điều tra, cũng không tra ra được. Điều này có nghĩa là thân phận ba Lạc dùng để xuất hiện lúc sau là giả.

Nghe Lục Tuân nói vậy, Lạc Ninh cũng không có ngạc nhiên, nói nhỏ: "Chẳng lẽ là thật?".

Thật ra cô cũng không biết thân phận và lai lịch của ba mình. Ba chưa bao giờ kể về người nhà, cô càng chưa từng gặp ông bà hay họ hàng bên nội. Thuở nhỏ cô có hỏi ba, ba chỉ trả lời người nhà của ba ở một nơi rất xa, ba cũng không muốn trở về, nếu không sẽ không quay lại đây được. Vì vậy cô và em trai rất sợ sau khi ba ra ngoài sẽ không thể trở về được nữa, đã không còn hỏi đến chuyện người thân của ba. Lúc trước biết được Lạc Hân Nhi cũng họ Lạc, vả lại cách vẽ lá bùa kia hơi giống trong một quyển sách bùa chú gia truyền của ba, cô đã bắt đầu nghi ngờ.

"Cũng không phải là không có khả năng này".

Lạc Ninh nhướng mắt, nói: "Ba của tôi rất giỏi huyền thuật phong thủy, mà Lạc gia này cũng là danh gia vọng tộc trong giới phong thủy, có lẽ ba của tôi là người của gia tộc này".

"Anh có thể giúp tôi điều tra Lạc gia không?". Cô bổ sung một câu, "Nếu tư liệu về Lạc gia tương đối bí ẩn và thuộc về tư liệu tuyệt mật thì không cần đâu".

Cô cũng không phải cảm thấy hứng thú với Lạc gia, nhưng nếu như muốn tìm được ba thì đây chính là manh mối lớn nhất. Đặc biệt là sau khi liên kết mọi thứ lại với nhau, cô càng cảm thấy có lẽ ba thật sự là người Lạc gia. Dòng chính Lạc gia sống ở hải đảo, mà ba sau khi ra biển thì biến mất và không trở về nữa. Điều đó có nghĩa là ba đã về nhà sao?

Lúc còn nhỏ ba đã nói rằng nếu ông ấy trở về "nhà" của ông ấy thì không thể quay trở về nhà có mẹ con cô nữa. Nói như vậy, cũng có thể giải thích vì sao ba mãi vẫn chưa trở về. Cô rất muốn biết manh mối về ba, cho nên cần phải đi tìm hiểu Lạc gia này.

Lục Tuân nói: "Anh đã tiện thể tra cứu tư liệu Lạc gia rồi".

Một khi Lục Tuân đã nghi ngờ ba Lạc là người Lạc gia, cũng đoán ra Lạc Ninh sẽ rất để ý và muốn tìm hiểu về Lạc gia này, cho nên đã tra cứu cùng lúc.