Ba tiếng sau, tiến sĩ La và trợ lý của ông ấy đi ra từ lều trại. Thượng tá Phan hạ lệnh cho mọi người thu xếp, sau đó đồng loạt xuất phát về phía đỉnh núi. Đám Bặc Hiên cũng đi tới bên cạnh Lạc Ninh.
Nhạc Khiếu dùng âm lượng chỉ có mấy người họ nghe được, hỏi: "Anh Ninh, chúng ta có cần tố giác tội phạm với Thượng tá Phan và đội trưởng Liêu không?".
Lạc Ninh nhỏ giọng trả lời: "Bây giờ đường lui đều đã bị chặn, nói ra trái lại sẽ làm cho lòng người hoảng loạn, còn có thể sẽ rút dây động rừng".
"Chi bằng chờ ông ấy chủ động lộ tẩy, chúng ta lại mới có mục tiêu giải quyết".
Đám Nhạc Khiếu ngẫm cũng thấy phải, gật đầu: "Được!".
Đoàn người lên đến đỉnh núi, lập tức nhìn thấy một cái cây thực vật khổng lồ cao khoảng trăm mét, một mình nó chiếm toàn bộ đỉnh núi. Dây leo của nó vươn ra tứ phương tám hướng, che khuất toàn bộ bầu trời. Trên thân cây khổng lồ, còn lộ ra một gương mặt giống con người, như đang nhìn chằm chằm vào đoàn người một cách lạnh lùng. Mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng, người nhát gan thậm chí hai chân còn mềm nhũn ra. Vua thực vật xác sống này đáng sợ hơn so với tưởng tượng nhiều. Sau đó, một mùi thối rửa tỏa ra, vô số rễ cây từ dưới lòng đất trồi lên và bắt lấy những người có mặt.
Thượng tá Phan biến sắc, hét lớn, "Nhanh nổ súng, súng phun lửa cũng phối hợp đi!".
Mọi người nâng súng lên, bắn vào rễ cây đang khống chế mọi người. Súng phun lửa cũng phun về phía những cái rễ cây. Nhưng lại không có tác dụng nhiều, chỉ có thể làm rễ cây lùi lại mấy bước, sau đó tiếp tục nhào tới. Chẳng mấy chốc nó đã cuốn lấy những người ở phía trước và kéo đến gần thân cây. Một sợi dây leo quấn lên người Lạc Ninh, cô không phản kháng, cũng bị bắt tới phía trước thân cây. Những người khác có phản kháng cũng vô ích.
Không mất nhiều thời gian, ngoài tiến sĩ La và Chu Vệ, những người khác đều bị rễ cây bắt được. Súng và súng phun lửa rơi đầy trên mặt đất. Lúc này tất cả mọi người đều hết sức căng thẳng, họ đã nhận ra vua thực vật xác sống đột biến này có thực lực quá mạnh mẽ, súng và súng phun lửa hoàn toàn không hề hấn gì với nó. Tiến sĩ La và Chu Vệ không có việc gì, thực ra đa phần đều chưa kịp nhận ra.
Thượng tá Phan hỏi tiến sĩ La trong lúc đang giãy giụa: "Tiến sĩ La, tình hình bây giờ sao rồi? Chúng tôi phải làm sao mới có thể thoát được thứ này?".
Tiến sĩ La đưa tay lên gỡ mắt kính xuống, cởi bỏ cúc áo trên cổ áo sơ-mi.
"Sao lại muốn thoát khỏi nó, bây giờ chẳng phải là rất tốt sao?", giọng điệu của ông ấy có chút ý cười, nhưng lại chẳng có độ ấm.
Sau khi tiến sĩ La tháo mắt kính xướng, đột nhiên làm cho người ta cảm thấy rất khác biệt. Ông ấy không còn lịch lãm phong độ, thay vào đó là cảm giác u ám và xấu xa, giống như hoàn toàn biến thành một người khác. Mọi người lại cảm thấy lạnh sống lưng, lạnh đến thấu tim.
Thượng tá Phan cũng đã nhận ra không ổn, "Tiến sĩ La, ông có ý gì?".
Tiến sĩ La khẽ cười: "Ý trên mặt chữ".
Ông ấy nâng tay lên, thực vật khổng lồ bỗng nhiên vươn một nhánh cây to tới và cọ vào người ông ấy.
"Ngoan! Sau khi ăn xong bọn chúng và tiêu hóa năng lượng từ máu thịt, mày có thể thăng cấp rồi!".
Thực vật này như thể nghe hiểu lời nói của ông ấy, vội vàng cọ cọ vào mặt ông ấy như đang làm nũng. Xem cảnh tượng này, đứa ngốc cũng biết chẳng những tiến sĩ La có vấn đề, mà còn là rất có vấn đề. Thì ra ông ấy cố tình dụ dỗ mọi người lên ngọn núi này, rồi cho vua thực vật đột biến xác sống này ăn.
Sắc mặt Thượng tá Phan thay đổi, "Thứ này là do ông trông sao?".
Tiến sĩ La hôn lên cành lá đang cọ vào mặt ông, "Bingo, nó chính là bé cưng của tôi".
Vẻ mặt thượng tá Phan suy sụp, hỏi: "Vì sao ông phải làm như vậy? Ông chính là niềm hy vọng mà cả nhân loại đang gửi gắm!".
Lạc Ninh xen vào một câu, "Vi-rút thây ma do chính ông ta nghiên cứu ra, tận thế cũng do chính ông ta tạo ra, đồng chí nói xem vì sao ông ta lại muốn làm như vậy?".
Những người này còn đang cố gắng từ lừa dối chính mình sao?
Cô đành phải "chọc thủng" tấm màn đầu tiên. Tiến sĩ La bị Lạc Ninh vạch trần sự thật cũng không tức giận, ông nhìn Lạc Ninh và bật cười, nói: "Quả nhiên chỉ có cô là thông minh nhất".
"Dùng để nuôi bé cưng của tôi là hợp lý rồi!".
Mọi người: "...", họ đã từng gặp kẻ biến thái, nhưng chưa từng gặp kẻ biến thái giống ông ấy.
Thượng tá Phan nghiến răng nghiến lợi, nói: "Ông thật sự điên rồi, uổng công chúng tôi tin tưởng ông như vậy!".
Chân tướng này là điều mà họ không nghĩ tới.
Tiến sĩ La tỏ vẻ không để bụng, cười cười, "Tôi đúng là đồ điên, đồ biến thái, mấy người có thể làm gì chứ?".
"Không thèm nói lời vô nghĩa với mấy người nữa", ông ấy nói với thực vật xác sống: "Tới ăn đi!".
Chu Vệ thấy vậy không khỏi lên tiếng: "Anh, bỏ đi mà! Quay đầu là bờ!".
Tiến sĩ La lạnh lùng nhìn anh ta: "Muộn rồi!".
Ngay khi ông ấy vừa dứt lời, nhánh cây của vua thực vật xác sống đung đưa, mô phỏng con người há miệng, muốn ném một đám người vào trong miệng nó.
"Á!", mọi người không khỏi hét lên.
Lạc Ninh cũng bị nhánh cây quấn lấy và đưa vào mồm, sắc mặt của cô bình thản, đôi tay không ngừng bắt ấn*. Từng sợi âm sát chui ra khỏi mặt đất, quấn lên vua thực vật xác sống. Sau đó cô kích hoạt âm sát đã tác động lên người tiến sĩ La từ trước đó.
(*Bắt ấn: Bắt ấn hay còn gọi là kết ấn, nghĩa là tác động vào đầu ngón tay, hoặc các gốc của ngón tay để kích hoạt những huyệt ở vùng đỉnh đầu hoặc vùng xương cùng, hai khu vực thu xả và giao hòa giữa nội khí của cơ thể với thiên khí hoặc địa khí của vũ trụ bên ngoài. Mỗi ngón tay đều có đầy đủ đặc tính của cơ thể con người.)
Tiến sĩ La từ từ cảm thấy hoa mắt, rồi ông ấy nhìn thấy hai vợ chồng đáng hận kia ở trước mặt. Cho nên sắc mặt của ông ấy bắt đầu vặn vẹo, nhặt khẩu súng trên mặt đất và vọt về phía hai người họ. Nhưng trong hai người họ, một người thì nở nụ cười lạnh lùng thâm độc, một người thì nở nụ cười biến thái bạo lực. Ông ấy ném súng đi, rồi nhặt súng phun lửa lên, không ngừng phun về phía hai người họ.
Trong mắt người khác, tiến sĩ La giống như bị điên, nổ súng và phun lửa về phía "bé cưng" của ông ấy. Cảnh tượng này làm cho những người có mặt ở đây đều sợ ngây người, họ hoàn toàn trở nên rối rắm. Chu Vệ thấy vậy, mặt cũng biến sắc. Anh ta muốn chạy tới ngăn cản, nhưng lại cảm thấy thế cũng tốt.
Chờ tiến sĩ La điên cuồng một lúc, vua thực vật xác sống kia cũng sẽ xuất hiện ảo giác. Sau đó nó sẽ xem tiến sĩ La giống như con người đã dẫm đạp nó khi nó còn nhỏ. Vì vậy nó vươn nhánh cây về phía trước, trực tiếp kéo người laị và ném vào trong miệng.
"Chuyện gì đang diễn ra vậy?", đầu óc mọi người tràn ngập tự hỏi.
Tại sao tiến sĩ La và "bé cưng" của ông ấy đột nhiên bắn giết lẫn nhau?
Chu Vệ chứng kiến anh trai của anh bị ném vào trong miệng của vua thực vật xác sống, sắc mặt lập tức thay đổi. Anh đột nhiên ngẩng đầu và nhìn Lạc Ninh, "Thảo nào cô nói nếu anh tôi không dừng lại sẽ gặp báo ứng".
"Báo ứng này là do cô tạo ra sao?", mặc dù anh đang đặt câu hỏi, nhưng giọng điện lại chắc chắn vô cùng.
Lạc Ninh không phủ nhận, "Chẳng lẽ ông ấy không nên nhận báo ứng như vậy sao? Làm sai thì phải bị trừng phạt, chịu trách nhiệm cho hành vi của bản thân".
Chu Vệ hít sâu, "Cô nói không sai!".
"Làm sai thì phải bị trừng phạt".
Chu Vệ nói xong, lại nhặt súng lên và bắn về phía vua thực vật xác sống. Vua thực vật xác sống bị tấn công, nó lập tức xếp Chu Vệ vào nhóm "loài người đáng ghét". Nó vươn cành lá quần lấy anh ta, rồi ném vào trong miệng.
Chu Vệ lộ ra vẻ mặt như được giải thoát, "Như vậy cũng tốt rồi".
Sau đó hoàn toàn biến mất trước mắt mọi người. Mọi người lại ngỡ ngàng lần nữa, không ngờ Lạc Ninh lại có thể âm thầm làm ra những chuyện khủng khiếp như vậy, giải quyết cả "trùm cuối" rồi. Nhất là những người cùng tham gia giải đấu, lúc này đúng là đã tức giận muốn hộc máu. Lạc Ninh chẳng những tìm ra được nhân vật mấu chốt, còn giải quyết xong cả rồi, thế họ phải làm sao bây giờ?
Lạc Ninh nhân lúc vua thực vật xác sống còn đang điên loạn, nhanh chóng móc mấy lá bùa ra và dán lên. Chỉ cần là "cương thi" thì không thể trốn thoát được tác dụng của lá bùa, cho nên vua thực vật thây ma đã bị khống chế. Lạc NInh lấy con dao găm quân dụng sắc bén được giấu bên trong giày trước đó ra, mạnh mẽ cắt đứt cành lá đang quấn lấy cô và nhảy xuống mặt đất. Sau đó, cô tiếp tục cắt đứng nhánh cây cho đồng đội, cởi trói cho họ. Rồi cô lại nhìn đám Bặc Hiên và nói: "Chúng ta kết thúc giải đấu này trước đi!".