Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Chương 303




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thực vật đột biến bên dưới vẫn còn đang ở bậc thấp, nên bị người của căn cứ theo tới tiêu diệt. Để chống lại những loài thực vật đột biến này, hoặc dùng súng bắn, hoặc dùng dao chém, hoặc dùng lửa đốt. Đợt này đoàn của Thượng tá Phan mang theo rất nhiều súng phun lửa* loại một, hoàn toàn có thể phun chết một gốc cây trong một lần.

(*Súng phun lửa: Súng phun lửa là một loại vũ khí hoàn toàn có thể phun ra lửa nhằm tiêu diệt hoặc sát thương mục tiêu đối phương.Súng phun lửa thường có tầm bắn vài chục đến vài trăm mét nếu lắp đặt trên module bánh xích hoặc bánh hơi và nòng súng được tinh chỉnh lại.)

Mọi người vừa mở đường vừa đi sâu vào trong núi. Không phải tất cả thực vật đột biến đều sẽ biến thành cây xác sống, mà cũng có những loài thực vật đột biến thành thực vật có giá trị nghiên cứu cao. Thứ họ đang tìm kiếm chính là loài này.

Suốt chặng đường, tiến sĩ La vẫn luôn cầm công cụ dò tìm, mặc dù không kết nối được với mạng Internet, nhưng công cụ này vẫn có thể dò tìm trong bán kính một cây số. Lúc ánh mắt hai người chạm nhau, Lạc Ninh cười nói: "Công cụ này hiện đại phết!".

Chu Vệ nói: "Đây là do anh của tôi sáng chế ra đó, chất lừ chứ gì?".

Lạc Ninh ngạc nhiên, "Tiến sĩ La còn có thể nghiên cứu ra công cụ cao cấp thế sao?".

Tiến sĩ La mỉm cười kín đáo, "Phòng thí nghiệm đã và đang nghiên cứu về những công cụ dò tìm thực vật, tôi cũng chỉ biết mỗi loại này thôi".

Lạc Ninh mỉm cười, nói: "Tiến sĩ La quá khiêm tốn rồi!".

Khi những người khác đều không để ý đến, Lạc Ninh dẫn một sợi âm sát từ trong núi ra và quấn quanh chân tiến sĩ La.

–Editor: Autumnnolove–

Mọi người tiếp tục lên núi, lúc tới giữa sườn núi, người tham gia nhiệm vụ tìm kiếm được Thượng tá Phan hạ lệnh chia ra để tìm kiếm. Ngoại trừ đội Lạc Ninh, những đội khác đều bị bắt rời khỏi nơi này. Không lâu sau, xung quanh truyền đến từng đợt la hét thảm thiết. Những người được cử đi ra ngoài, toàn bộ đều chạy trở về từ hai phía trái phải.

Thượng tá Phan thấy thế bèn hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?".

"Chúng tôi bị thực vật đột biến bao vây, bọn chúng tạo ra một cái lưới thật to, nếu vượt qua sẽ bị tấn công ngay lập tức", một người nói trong trạng thái sợ hãi.

Thượng tá Phan nhíu mày, "Sao lại không phá vòng vây?".

Một người khác trẻ lời: "Mạng lưới thực vật rất dày, phạm vi vô cùng rộng lớn, rễ cây thì khuất ở bên dưới. Chúng tôi không tìm thấy điểm để công kích, cho nên không thể phá vòng vây xông ra được".

"Súng và súng phun lửa đều không có tác dụng".

Ngay sau đó, một người lính từ phía sau chạy tới, "Đường lên của chúng tôi cũng đã bị thực vật đột biến chặn rồi".

Thượng tá Phan biến sắc, "Sao có thể như thế?".

Sắc mặt Liêu Hữu cũng trở nên khó coi, "Chỉ số thông minh của thực vật đột biến đã tiến hóa đến bậc này rồi ư?".

Lạc Ninh trầm mặc quét mắt nhìn tiến sĩ La và Chu Vệ, nhưng không có nói gì.

Thượng tá Phan lại cử người đi tìm hiểu một chuyến, phát hiện tình huống không chỉ như thế, thậm chí còn tệ hại hơn so với tưởng tượng nhiều. Thượng tá Phan quay đầu, hỏi: "Tiến sĩ La, tình hình này...bây giờ chúng ta nên làm gì đây?".

"Cảm giác như đám thực vật đột biến này đã được chuẩn bị từ trước", Thượng tá Phan tiếp tục nói.

Tiến sĩ La đưa tay đẩy gọng kính, sắc mặt không đổi: "Dựa trên nghiên cứu mới đây của tôi thì thực vật đột biến ở ngọn núi này đã có vua thực vật rồi, thế trận bây giờ 80% là do nó sắp xếp".

"Hiện tại đường đi trái phải và phía sau của chúng ta đều đã bị chặn lại, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước thôi".

Lời này khiến cho mày của Thượng tá Phan càng nhíu chặt, "Vậy cứ tiếp tục thôi!".

Liêu Hữu hỏi: "Tiến sĩ La, có phải chúng ta phải tiêu diệt cây vua thực vật kia thì mới có thể giải trừ nguy cơ không?".

Tiến sĩ La nghĩ ngợi, gật đầu: "Đúng là như vậy".

Lúc này, những người khác cũng không thể nào tản ra mà đi tìm thực vật nữa, tất cả đành phải theo sát phía sau, cùng nhau đi về phía đỉnh núi. Các đội tuyển dự thi cũng tương tự, nhưng tinh thần của họ đều đang rất căng thẳng. Dọc theo lộ trình bây giờ lại vô cùng yên bình, không có thực vật đột biến xuất hiện và tấn công. Nhưng cứ như thế, mọi người càng có linh cảm bất an. Một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, sắc trời lại dần dần tối sầm.

"Sao mới giờ này mà trời đã tối đen rồi nhỉ?".

"Chẳng lẽ là nhật thực toàn phần?"

Những người có mặt kinh ngạc thốt lên.

Tiến sĩ La trả lời: "Đây là do thực vật đột biến đã che phủ toàn bộ phía trên khu rừng, cho nên thật ra vẫn là ban ngày nhưng ánh mặt trời lại không chiếu tới được".

"Ôi, tại sao lại như vậy?"

"Cây vua thực vật đột biến đó cũng quá đáng sợ rồi".

"Chúng ta thật sự có thể đối phó được nó sao?"

Rất nhiều người không khỏi bắt đầu khủng hoảng. Cây vua thực vật đột biến lại có năng lực che trời, họ nên chống lại nó như thế nào đây?

Vẻ mặt của Thượng tá Phan và Liêu Hữu cũng đang rất nóng lòng, "Đừng hoảng, lúc này tất cả đều phải đề cao cảnh giác".

"Tiến sĩ La, bây giờ chúng ta nên làm gì?".

Tiến sĩ La giơ tay nhìn đồng hồ, "Bây giờ cho mọi người nghỉ ngơi đi, ba tiếng nữa chúng ta lại tiếp tục lên đường".

"Thiết bị của tôi cho thấy, lúc đó vua thực vật đột biến sẽ suy yếu một lúc".

Thượng tá Phan và cấp dưới tiến lại gần, thấy một chấm đỏ nhấp nháy liên tục trên công cụ mà tiến sĩ La đang cầm. Ngoài ra, còn có một đường cong theo dõi giống như đồ thị, đúng là đường cong đang hạ xuống ở phía sau, giống như sắp chạm đáy.

Thượng tá Phan gật đầu, "Được. Nghỉ ngơi tại chỗ!".

Sau đó Thượng tá Phan hạ lệnh cho tất cả mọi người tập trung lại và nghỉ ngơi, những người căn cứ đưa đến tạo thành một vòng tròn bên ngoài và trong tư thế sẵn sàng.

–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–

Sau khi Lạc Ninh ngồi xuống, lập tức hỏi tiến sĩ La: "Chúng ta vẫn tiếp tục tìm kiếm thực vật trong ảnh chứ?".

Khóe môi tiến sĩ La vẽ ra một nụ cười, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Lạc Ninh, "Tìm chứ!".

"Tôi đoán vua thực vật đột biến ở trên đỉnh núi chính là loài thực vật mà chúng ta đang tìm kiếm", ông ấy lại nói.

Lạc Ninh bật cười, "Đúng lúc không cần chạy nữa rồi".

Đoàn người nghỉ ngơi trong ba tiếng, để tiến sĩ La và những nhân viên nghiên cứu nghỉ ngơi dưỡng sức, thượng tá Phan còn cho người dựng lều trại cho họ. Sau khi đoàn của tiến sĩ La vào lều rồi, Lạc Ninh dùng ánh mắt ra hiệu cho nhóm Bặc Hiên. Tiếp theo đó, cô đứng dậy và đi về phía trước không xa, đứng dưới gốc cây to không có ai, nhóm Bặc Hiên cũng lần lượt qua đó.

Phàn Dã nhỏ giọng hỏi: "Anh Ninh, có phải là đã phát hiện ra chuyện gì rồi không?".

Lạc Ninh gật đầu, cũng nhỏ giọng trả lời: "Tôi nghi ngờ có người cố ý làm thực vật bao vây nơi này".

Sau đó, cô lấy ra một xấp bùa và đưa cho họ, "Các cậu chia ra, nếu xuất hiện tình huống đặc biệt, dùng nó để bảo vệ bản thân là chính".

Bặc Hiên nhận lấy bùa, chia cho mỗi người một mớ, sau đó mới hỏi: "Cô nghi ngờ phía trên đều là thực vật xác sống?".

Bùa của Lạc Ninh chỉ có tác dụng đối với thây ma, bây giờ cho họ nhiều bùa như thế, đã giải thích được vấn đề.

Lạc Ninh gật đầu: "Tôi có một vài suy đoán, ngọn núi này có vấn đề, chúng ta phải tìm được đường sống trong chỗ chết mới được".

Bặc Hiên cũng đã có những suy nghĩ trong đầu, "Chúng tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của cô".

"Ba chàng ngốc" kia còn mang vẻ mặt ngỡ ngàng và ngơ ngác. Hai anh chị này nói gì vậy, sao nghe chẳng hiểu gì hết vậy?

Phàn Dã tò mò hỏi: "Có thể giải thích một chút không?".

Hai người khác cũng giống như những đứa bé tò mò, "Đúng đúng, bé cần giải thích!".

Lạc Nịnh vừa mới chuẩn bị giải thích, đã thấy Chu Vệ từ lều trại đi ra, cũng nhìn qua hướng bên này. Lạc Ninh nói với đám Bặc Hiên: "Các cậu trở về chỗ tập trung trước đi, nếu lát nữa tôi có sắp xếp kế hoạch gì, sẽ nhắn tin cho các cậu".

"Ba chàng ngốc" càng hoang mang, rốt cuộc là muốn làm gì đây?

Nhưng họ còn chưa kịp hỏi tiếp, đã bị Bặc Hiên kéo đi. Họ vừa đi khỏi, Chu Vệ đã chủ động đi đến trước mặt Lạc Ninh.