Đoàn Lạc Ninh bước vào phòng thí nghiệm, tiến sĩ La lập tức dẫn hai trợ lý của ông ấy đi thu dọn thiết bị và những tài liệu quan trọng. Chu Vệ không làm cùng, mà chạy đến ngồi bên cạnh nhóm Lạc Ninh và nói chuyện phiếm.
Lạc Ninh hỏi anh: "Anh không giúp đỡ mọi người sao?".
Chu Vệ bật cười: "Tôi không quen thuộc phòng thí nghiệm này chút nào, đi theo chỉ làm chướng ngại vật chứ chẳng giúp ích được gì".
Lạc Ninh trêu chọc, nói: "Trợ lý như anh không đạt tiêu chuẩn rồi!".
Chu Vệ nhún vai, "Tôi chẳng qua chỉ là nhờ vả một chức vụ, tạm thời tìm một công việc ở căn cứ để có thể sinh tồn".
Anh nói với vẻ thờ ơ: "Thế giới bây giờ quá hỗn loạn, tôi không có khả năng mở công ty để làm công việc cũ trong căn cứ, nên tôi cứ đi theo anh tôi lăn lộn trước".
Anh lại nhìn Lạc Ninh đầy ngưỡng mộ, "Nhưng mà tôi thật sự không nghĩ tới, cô lại còn có thể phá giải ổ khóa thông minh, lợi hại!".
Lạc Ninh bật cười: "Cũng tàm tạm. Ai kêu các anh tự trang bị ổ khóa thông minh mà bản thân các anh lại không dùng đến nó chứ".
Cô vừa nói, vừa quan sát nét mặt của Chu Vệ.
Tròng mắt Chu Vệ lóe lên, "Chúng tôi cũng không ngờ, người có thể mở khóa lúc trước lại biến thành thây ma, còn khởi động chương trình cao cấp nhất".
Lạc Ninh hỏi: "Sau này anh sẽ ở lại phòng thí nghiệm của anh trai anh để giúp đỡ à?".
Chu Vệ trả lời: "Tạm thời chỉ có thể như thế, với thân thủ yếu kém này của tôi, cũng không thể bảo tôi ra ngoài chiến đấu với thây ma được!".
"Vậy cũng được. Các anh nhanh chóng giải mã vì-rút thây ma và nghiên cứu ra vắc xin, thế giới này sẽ không còn rối loạn như thế nữa", Lạc Ninh nhìn anh bằng ánh mắt đầy kỳ vọng.
Chu Vệ cười xấu hổ, "Vì-rút thây ma đâu có dễ giải mã như thế, vắc xin cũng không phải dễ dàng nghiên cứu".
Anh nói thêm, "Nhưng tôi cũng hy vọng anh tôi nhanh chóng tiến hành, phát minh ra vắc xin càng sớm càng tốt".
Lạc Ninh gật đầu, "Chúng tôi cũng hy vọng là thế".
Editor: Autumnnolove / Wattpad: Autumnnolove
Chờ hơn ba tiếng, tiến sĩ La và những trợ lý đều đã chuẩn bị xong nhưng thứ sắp sửa mang đi. Liêu Hữu cho người đến dọn tất cả lên máy bay trực thăng. Dụng cụ và tài liệu ít hơn so với dự kiến, vì vậy máy bay trực thăng của Lạc Ninh không ra trận.
Liêu Hữu nhờ Lạc Ninh giúp đỡ, "Hay là các đồng chí giúp chúng tôi đưa những người đang ngồi ở ngoài cửa trở về căn cứ?".
Để máy bay trực thăng trong căn cứ bay riêng lẻ một chuyến, khá là lãng phí nhân lực và vật lực. Đề nghị của Liêu Hữu, đúng lúc chạm tới ý đồ của Lạc Ninh.
"Máy bay trực thăng tôi chọn có không gian khá rộng. Mặc dù chỗ ngồi chỉ có 30 ghế, nhưng không gian của khoang chứa đồ cũng có thể đứng được, đưa bọn họ về cũng không thành vấn đề". Lạc Ninh trả lời.
Máy bay trực thăng Lạc Ninh chọn có tính năng rất tốt, không gian còn vô cùng rộng rãi, mang hết tất cả những người đó lên máy bay cũng còn chỗ trống.
Liêu Hữu cảm kích, cười nói: "Vậy làm phiền các đồng chí rồi".
Lạc Ninh đề nghị, "Các đồng chí về trước đi, chúng tôi ở lại để đi ra ngoài xem thử quanh đây còn người sống sót không, nếu tìm thấy thì sẽ mang về căn cứ cùng nhau".
Liêu Hữu ngẫm nghĩ, gật đầu, "Được rồi, chúng tôi đi trước đây. Chuyện cứu viện giao lại cho các đồng chí, có chuyện gì thì cứ dùng bộ đám liên hệ với tôi".
Những vật dụng và tư liệu quan trọng của phòng thí nghiệm đều đã mang đi rồi, gã cũng không lo lắng Lạc Ninh đưa người trở lại để làm gì. Vả lại, camera giám sát của phòng thí nghiệm đã được khôi phục, bọn họ có thể theo dõi bất cứ lúc nào.
"Được, có việc chúng tôi sẽ tìm đồng chí", Lạc Ninh gật đầu.
Nhóm Liêu Hữu trở về căn cứ trước, đội Lạc Ninh thì đi đến lối vào phòng thí nghiệm ở tầng một. Những đội tuyển đang ngồi xổm ở cửa thấy chỉ có đội Hoa Hạ trở lại, cảm thấy khó hiểu. Đội trưởng đội hạng nhất nhìn Bặc Hiên, hỏi: "Người của căn cứ đâu rồi?".
Bặc Hiên trả lời: "Chúng tôi bảo bọn họ trở về trước rồi".
"Nếu các anh muốn về căn cứ thì báo, chúng tôi có thể cung cấp dịch vụ máy bay trực thăng, một đội chỉ cần tốn một điểm là được".
Người tham gia thi đấu ở đây: "....".
Đội Hoa Hạ này bị gì vậy? Mở miệng ngậm miệng đều là muốn buôn bán, phong cách quái lạ.
Đội trưởng đội hạng nhất cười cười: "Tất nhiên là cần rồi, nhưng chúng tôi còn phải tìm được manh mối thứ hai trước rồi mới đi, dù sao cũng đã đến đây rồi".
Bặc Hiên cũng bày ra vẻ mặt tán đồng: "Đương nhiên, cần phải tìm manh mối".
Đội trưởng đội hạng nhất lại hỏi: "Không biết có thể mời cô Lạc của đội các cậu giúp chúng tôi mở khóa không?".
Lạc Ninh tươi cười: "Mở khóa thì không thành vấn đề, nhưng...giải mã ổ khóa thông minh như vậy khá là rắc rối phức tạp, cho nên tôi không thể tốn sức vô ích được".
Mọi người: "...", cô gái này hoàn toàn đang trợn mắt nói dối.
Lúc nãy bọn họ đã tận mắt nhìn thấy cô ấy mở khóa rất nhẹ nhàng, còn giúp người ta sửa lại quyền mở khóa, rắc rối phức tạp chỗ nào?
Còn không phải là rõ ràng muốn bọn họ dùng điểm tổng để mua dịch vụ mở khóa sao, bày đặt tìm lý do đàng hoàng.
Hóa ra phong cách của đội Hoa Hạ thay đổi, có vẻ như đều do cô gái này bày trò.
Đội trưởng đội hạng nhất vẫn nở nụ cười trên môi, "Không thành vấn đề, dịch vụ mở khóa cần trả phí, chúng tôi hiểu mà".
Anh ta tiếp tục hỏi: "Có bao nhiêu ổ khóa riêng biệt?".
Nếu vẫn luôn không vào trong được và dùng điểm tổng để nhanh chóng vào trong lấy manh mối, anh ta quyết đoán lựa chọn vế sau. Chẳng qua chỉ là điểm thôi mà, sử dụng lại kiếm về là được.
Lạc Ninh mỉm cười: "Tôi rất thưởng thức những người thoải mái như anh vậy đó".
"Đội Hoa Hạ chúng tôi luôn luôn không lừa già gạt trẻ, mọi người đều từ bên ngoài tới, tình hữu nghị xếp hạng nhất, thi đấu xếp hạng hai. Cho nên chúng tôi cũng đặc biệt quan tâm, mỗi đội một điểm là được".
Mọi người: "...".
Quần què, nói còn hay hơn cả hát. Nếu thật sự muốn quan tâm, tình hữu nghị đặt lên trên hết, vậy vì sao còn phải bỏ phí ra để mở khóa. Nhưng đến thời điểm này, bọn họ cũng không có khả năng nói những lời trái chiều. Vì vậy những gã đội trưởng lần lượt thương lượng, tất cả đều đồng ý với phương án này. Làm theo Bặc Hiên nói, các đội trưởng gửi tin nhắn chuyển nhượng cho hệ thống. Lúc này Lạc Ninh mới tiến lên, giải mã khóa thông minh một lần nữa. Đồng thời, cô còn vận dụng âm sát, quấn lên camera giám sát của phòng thí nghiệm. Camera giám sát trong khoảng thời gian này bị tạm dừng, cảnh tượng các cô tiến vào phòng thí nghiệm sẽ không được ghi lại.
Fanpage: Bản dịch 0 đồng
Sau khi vào cửa, những đội này lần theo manh mối đã mua trước đó mà đi tìm. Cuối cùng họ tìm được chiếc hộp được đặt trên kệ sách kia.
Lạc Ninh nhắc nhở: "Sau khi mở khóa chiếc hộp này, sẽ xuất hiện một cửa sổ ảo ảnh, sau đó manh mối sẽ hiện ra dưới hình thức văn bản".
Vì vậy, liên minh mấy chục người vốn đang đoàn kết với nhau, sụp đổ trong nháy mắt. Đặc biệt là những đội tuyển có người hiểu biết về giải mã ổ khóa, càng nhìn những đội khác bằng thái độ phòng bị. Bọn bọ không muốn sau khi mở khóa và tìm được manh mối, để cho những đội khác nhặt được của hời. Mắc mớ gì mà bọn họ cùng mua tin tức từ đội Hoa Hạ, khi tìm được manh mối lại phải chia sẻ, tuyệt đối không được.
Đội trưởng đội hạng nhất mở miệng, nói: "Chúng ta cứ lần lượt mở khóa đi".
Lạc Ninh lại nói: "Mỗi một chiếc hộp đều sẽ có văn bản tương ứng với ngôn ngữ của từng quốc gia. Tôi đoán là các anh đều sẽ tìm thấy một chiếc hộp, sau đó ngôn ngữ thể hiện trên văn bản là ngôn ngữ của nước các anh".
Người ở đây cũng không quá tin tưởng những lời này, đội trưởng đội hạng nhất chủ động tiến lên trước, ôm chiếc hộp mà trên mặt có ngôn ngữ của nước họ lên. Điều làm cho mọi người kinh ngạc chính là, sau khi anh ta ôm chiếc hộp lên, trên kệ sách lại xuất hiện một chiếc hộp khác, văn bản trên bề mặt lại biến thành ngôn ngữ của các quốc gia khác. Trong lòng bọn họ không khỏi khiếp sợ, sao Lạc Ninh lại có thể phán đoán chính xác chuyện này?
Cứ có cảm giác như cô ta đang gian lận vậy.