Khi Lạc Ninh và những người khác đến, Liêu Hữu đang chuẩn bị nghỉ ngơi. Gã từ trong lều trại bước ra, "Sao đột nhiên các đồng chí lại đến đây? Có chuyện gì sao?".
Lạc Ninh kể lại chuyện xảy ra trước đó, đồng thời còn mở bản ghi âm trong đồng hồ thông minh cho gã nghe. Liêu Hữu nghe hiểu, sắc mắt của gã trở nên khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không ngờ hai tên này lại là kẻ phản bội".
Trong hai gã này, một gã là sĩ quan phụ tá, một gã là người mà Liêu Hữu đã quen biết nhiều năm. Nhưng gã chợt nhớ ra, cha ruột của gã sĩ quan phụ tá kia đã dẫn theo một số người rời khỏi căn cứ. Hiện tại xem ra họ đã sớm cấu kết với căn cứ bên kia, đục khoét rất nhiều nhân lực của căn cứ quân sự bên này.
Thấy Liêu Hữu nghe hiểu, Cận Phi Dương lại cảm thấy bị đả kích thêm lần nữa. Cậu không khỏi hỏi: "Đồng chí cũng nghe hiểu ngoại ngữ này sao?".
Liêu Hữu tỏ vẻ khó hiểu nhìn cậu ấy, "Tôi nghe hiểu mà! Mặc dù đây không phải là ngôn ngữ thông dụng quốc tế, nhưng cũng là tiếng địa phương trong thành phố, đồng chí nghe không hiểu sao?".
Cận Phi Dương: "...", trong lòng cậu chỉ muốn mắng chửi.
Ban tổ chức rất biết cách chơi, dùng ngoại ngữ thiểu số làm ngôn ngữ địa phương của thành phố. Trong số những đội tuyển bước vào đây, có bao nhiêu đội có thể nghe hiểu chứ. Những đội tuyển đến từ Nam Dương có lẽ sẽ nghe hiểu, nhưng đối với những đội đến từ nơi khác thì nó chính là một cái hố to. Dù sao thì tất cả mọi người đều là người thành phố, đa phần đã quen với việc trao đổi riêng tư bằng tiếng địa phương.
Cậu nở một nụ cười ngượng ngùng, "Nhà tôi từ nơi khác chuyển đến đây, không quen thuộc với tiếng địa phương của thành phố này lắm, cho nên nghe không hiểu".
Liêu Hữu kinh ngạc hỏi: "Các đồng chí đều nghe không hiểu sao?".
Cận Phi Dương lập tức chỉ vào Lạc Ninh, "Không, họ đều có thể nghe hiểu".
Liêu Hữu có chút nghi ngờ, sau đó dùng loại ngôn ngữ này để trò chuyện với Lạc Ninh vài câu. Lạc Ninh không ngần ngại khi trao đổi trực tiếp với gã bằng ngoại ngữ thiếu số Nam Dương này. Ngoài Bặc Hiên có thể nghe hiểu một vài phần, đám Cận Phi Dương thì đều ngơ ngác trong toàn bộ quá trình. Nhưng họ cũng biết, Liêu Hữu đây là đang thử họ, may mắn là Lạc Ninh qua ải.
Sau khi Liêu Hữu xác định Lạc Ninh là người thành phố này, gả cũng yên tâm hơn. Tận thế thì mạng Internet bị gián đoạn, căn cứ quân sự của họ cũng không có cách nào truy xuất thông tin để nhận dạng công dân.
"Tôi đi bố trí mai phục, các đồng chí cứ nghỉ ngơi trước đi".
Liêu Hữu lại cảm ơn và mỉm cười: "Cảm ơn các đồng chí đã báo tin cho tôi biết, nếu không thì chúng tôi gặp phải phiền phức rồi".
Nếu cả kho vũ khí và Lạc Ninh đều bị căn cứ đối thủ cướp mất, gã cũng chẳng có mặt mũi mà trở lại căn cứ quân sự báo cáo kết quả công tác. Lần này thật sự là nhờ có Lạc Ninh tình cờ phát hiện.
Lạc Ninh bật cười: "Không cần khách sáo, bây giờ chúng tôi cũng là một phần của căn cứ, tất nhiên không thể trơ mắt nhìn bên kia thành công được".
"Nếu đồng chí cần giúp đỡ, cứ gọi chúng tôi".
Liêu Hữu ngẫm nghĩ, sau đó cầm bộ đàm đưa cho các cô, "Các đồng chí giữ cái này, có chuyện gì chúng tôi sẽ liên hệ qua bộ đàm".
Điều này cũng có nghĩa là gã đã thừa nhận nhóm Lạc Ninh là một phần của căn cứ.
"Được".
Wattpad: Autumnnolove
Nhóm Lạc Ninh nhận bộ đàm, điều chỉnh tần số với Liêu Hữu rồi ra ngoài trước. Phàn Dã mân mê bộ đàm lớn cỡ bàn tay, cười nới: "Chị Ninh, chị giỏi thật đấy, ngay cả bộ đàm chuyên dụng của quân đội cũng rơi vào tay chị".
Kiểu bộ đàm này không phải là bất kỳ ai gia nhập căn cứ cũng sở hữu được, mà chỉ có những người được xem là "người một nhà" của quân đội mới có. Bọn họ có được thứ này, cũng có nghĩa là đã được quân đội chấp thuận. Nếu người của đội tuyển khác biết được, có lẽ sẽ bị sốc, hiệu suất của bọn họ bên này hình như quá nhanh.
Lạc Ninh cười cười: "Chẳng phải đã nói là sẽ đưa các cậu qua ải sao? Bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi".
Phàn Dã khẽ cười: "Anh Ninh vip pro!". Cậu hỏi: "Phải rồi, lát nữa chúng ta có cần hỗ trợ không?".
Lạc Ninh lắc đầu, "Không cần, nếu Liêu Hữu còn không giải quyết được chuyện này thì cái kho vũ khí này họ cũng giữ không nổi đâu".
Cô lại nói thêm một câu, "Dọn dẹp những tên phản bội như thế nào, đàm phán với lãnh đạo của căn cứ khác như thế nào, chúng ta vẫn đừng nên dính dáng vào chuyện này".
Tối nay, có lẽ hai bên sẽ không ác chiến bằng hỏa lực với nhau. Dù sao thì bây giờ đang làm tận thế, cho dù có tranh đoạt được quyền lợi về tài nguyên thì sao, đa phần các quan chức cấp cao sẽ quan tâm đến tồn vong của nhân loại hơn. Vấn đề là bên nào thắng sẽ nắm giữ lợi thế trên bàn đàm phán, còn có thể đề cập đến một số lợi ích riêng tư. Nếu các cô xuất hiện, ngược lại làm vướng tay vướng chân người ta.
Bặc Hiên cười nói: "Đúng vậy, chúng ta không cần xen vào".
Lạc Ninh và cậu lại có cùng suy nghĩ. Vì vậy nhóm Lạc Ninh đi đến kho vật tư đề lấy túi ngủ và lều trại, tìm một kho hàng yên tĩnh và hẻo lánh, đóng cửa lại đánh một giấc. Dù sao nếu có chuyện, Liêu Hữu sẽ dùng bộ đàm gọi bọn họ.
Giấc ngủ kéo dài cho đến bình minh. Sau khi thức dậy, nhóm Lạc Ninh lập tức đi tìm Liêu Hữu. Nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ và tinh thần phơi phới của gã, ai cũng đoán được chuyện tối qua đã được xử lý rất thuận lợi.
Lạc Ninh hỏi: "Đội trưởng Liêu, hôm nay chúng ta quay trở lại căn cứ sao?".
Có lẽ những người chưa tìm được manh mối đầu tiên trong hôm nay sẽ đi đến căn cứ tìm các cô để mua manh mối.
Liêu Hữu tươi cười: "Trở về, tôi còn định gọi các đồng chí và nói chuyện này đây".
"Hai đồng chí khác của căn cứ chúng tôi sẽ đến ngay, làm phiền Lạc Ninh nhập danh tính xác minh của ổ khóa thông minh cho hộ, sau đó thì chúng ta có thể lập tức trở về".
Gã thấy nhóm Lạc Ninh không hỏi đến chuyện tối qua, gã cũng không chủ động đề cập, thậm chí còn rất hài lòng vì các cô thức thời.
"Tôi giúp các đồng chí đăng ký một căn biệt thự ở khu an ninh tốt nhất trong căn cứ, cả đội các đồng chí đúng lúc có thể ở cùng với nhau".
Gã lại cười và nói tiếp: "Sau khi trở về tôi sẽ dẫn các đồng chí qua đó, sau đó lại mang cho các đồng chí thêm một mớ vật tư vũ khí nữa".
Tối qua Lạc Ninh lại lập công, đây xem như là khen thưởng, nhưng gã không nói huỵch toẹt ra. Lạc Ninh tất nhiên hiểu ý gã, "Nghe được đó, cảm ơn đội trưởng Liêu!".
Liêu Hữu xua tay, "Người một nhà cả, khách sáo làm gì. Các đồng chí có việc gì thì cứ đến tìm tôi".
Họ đứng nói chuyện thêm một lúc, người do căn cứ cử đến mới xuất hiện. Lạc Ninh nhập xác minh danh tính vào ổ khoá một lần nữa. Hai đồng chí này thử một lần, quả nhiên đều thành công, bèn cảm ơn Lạc Ninh. Liêu Hữu giao lại trọng trách canh giữ kho vũ khí bên này cho đối phương, dọn vũ khí lên xe, sau khi chuẩn bị ổn thỏa, gã chợt nhớ ra một vấn đề.
"Lạc Ninh, bây giờ các đồng chí sẽ đưa cả máy bay trực thăng về căn cứ sao?".
Lạc Ninh mỉm cười: "Nếu như thuận tiện thì hôm nay chúng tôi sẽ lái nó về căn cứ, sau này cũng không nên quay lại đây".
Liêu Hữu cũng có thể hiểu được, "Vậy các đồng chí có ai biết lái máy bay trực thăng không?".
Bên quân đội cũng phải lái mấy chiếc trực thăng, vận chuyển một phần vũ khí quan trọng nhất về căn cứ, cho nên không thể bớt ra nhân lực để lái trực thăng giúp Lạc Ninh.
Lạc Ninh trả lời: "Bên này chúng tôi có người lái rồi, đồng chí cứ yên tâm".
Liêu Hữu thở phào nhẹ nhõm, "Chúng tôi cũng sẽ ngồi trực thăng trở về, các đồng chí cứ theo sau chúng tôi là được".
"Được."
Sau đó, Liêu Hữu đưa nhóm Lạc Ninh đến khu vực chuyên đậu trực thăng và cho các cô lựa chọn một chiếc. Nếu đã đồng ý cấp cho, bọn họ cũng sẽ không ki bo. Liêu Hữu còn rất tinh tế, đi ra ngoài để các cô thương lượng.
Bên này không những có máy bay trực thăng, còn có máy bay chiến đấu, đám Phàn Dã nhìn mà thèm thuồng. Mặc dù bọn họ không biết lái máy bay chiến đấu, nhưng vẫn không thể ngăn được niềm yêu thích của bọn họ. Những chàng trai còn hào hứng trèo lên trải nghiệm một ;ượt, sau đó mới vui vẻ trèo xuống và lựa chọn máy bay trực thăng.