Lạc Ninh đứng ở trong góc, mở chức năng ghi âm của đồng hồ thông minh. Nghe thấy hai người họ sắp nói chuyện xong, cô rón rén rời khỏi chỗ đang đứng. Cô xoay người trốn vào nơi tăm tối không có ánh đèn phía xa, đứng dựa vào tường và nín thở.
Lạc Ninh vừa mới nép mình vào trong bóng tối, hai gã đàn ông xì xầm to nhỏ xong cũng lần lượt đi khỏi. Còn có một gã tình cờ đi ngang qua chỗ chân tường, nơi Lạc Ninh đã đứng trước đó để nghe lén họ nói chuyện. Bản thân Lạc Ninh không có cảm giác quá lớn, dù sao thì cô cũng đã kiềm chế hơi thở và giảm cảm giác tồn tại của bạn thân đến mức tối thiểu. Cho nên trừ khi cô chủ động xuất hiện, nếu không thì hai người này có cảm giác nhạy bén đến đâu cũng không thể phát hiện ra cô. Nhưng khác giả đang xem phát sóng trực tiếp lại lo lắng đến toát mồ hôi lạnh, cảm giác vừa rồi như "ngàn cân treo sợi tóc". Suýt nữa thì Lạc Ninh đã bị phát hiện. Hai gã kia đứng sát vào nhau nói chuyện, nhưng không hề buông lỏng cảnh giác, họ đều cầm súng. Nếu Lạc Ninh bị phát hiện, rất có thể gặp nguy hiểm.
Sau khi hai gã kia đi khỏi, Lạc Ninh cũng không bước ra ngoài, khán giả đều cảm thấy hơi khó hiểu.
[ Không lẽ Lạc Ninh bị dọa cho chết khiếp rồi? ]
[ Sao cô Lạc còn trốn ở bên đó nhỉ? Hai chân mềm nhũn rồi à? ]
[ Sao anh Ninh còn chưa chịu đi ra? ]
Trong lúc tất cả mọi người đều đang đặt câu hỏi, một gã lính đã rời đi trước đó lại quay trở lại, ánh mắt còn nhìn ngó xung quanh. Khoảng chừng một phút sau đó, gã mới một lần nữa đi khỏi.
[ Mẹ kiếp, thằng cha này quá nham hiểm, lại còn quay trở lại. ]
[ Tính cảnh giác của anh ta cũng quá cao, trông có vẻ như không phải người tốt. ]
[ Thảo nào anh Ninh vẫn luôn trốn tránh không ra, nếu không đã chạm mặt nhau rồi. ]
[ Tôi cứ thắc mắc sao anh Ninh có thể sợ tới mức hai chân mềm nhũn được, rõ ràng là sáng suốt. ]
[ Anh Ninh đi ra rồi, vừa rồi tôi thật sự đã đổ mồ hôi hột dùm cô ấy. ]
[ Cảm giác vừa rồi quá đáng sợ, tố chất tâm lý của anh Ninh cũng rất vừng vàng. ]
Fanpage: Bản dịch 0 đồng
Lạc Ninh bước ra từ góc tường tối đen, cô không tiếp tục đi đến kho vật tư, mà đi tìm những đồng đội của mình. Bặc Hiên thấy vẻ mặt của Lạc Ninh hơi kỳ lạ, bèn hỏi: "Sao vậy?".
Lạc Ninh trả lời: "Lúc nãy tôi vốn muốn đi đến kho vật tư lấy túi ngủ và lều trại, nhưng không ngờ lại nghe được hai gã lính nói chuyện với nhau".
"Tôi đã ghi âm lại", sau đó cô bật đoạn ghi âm trên đồng hồ thông minh lên.
Sau khi nghe xong đoạn ghi âm, đám Phàn Dã đều hoang mang. Họ hoàn toàn nghe không hiểu: "Bọn họ xí xô xí xào gì vậy?".
Bặc Hiên nhíu mày, "Đây là ngôn ngữ thiểu số ở Nam Dương, không có nhiều người biết nó".
"Lão Bặc, cậu nghe có hiểu không?", Phàn Dã tò mò hỏi.
Bặc Hiên trả lời: "Tôi chỉ hiểu được vài câu thôi, đại khái là họ sẽ đi đâu và vào thời gian nào".
Bặc Hiên biết một chút ngôn ngữ thiểu số này, nhưng không phải đặc biệt thông thạo. Cậu có thể nghe hiểu những đoạn hội thoại đơn giản, hội thoại ghi âm thì hơi phức tạp, nên cậu chỉ có thể đoán được chút chút. Cậu quay đầu lại nhìn Lạc Ninh và hỏi: "Chị Ninh, chắc là chỉ hiểu phải không? Nếu không cũng sẽ không ghi âm lại và mang đến đây cho bọn em nghe".
Lạc Ninh gật đầu: "Ừa, tôi nghe hiểu".
"Hai gã này đã ngã về căn cứ khác, họ còn truyền ra ngoài tin tức chúng ta đã mở được kho vũ khí".
"Bốn giờ khuya nay, căn cứ bên kia sẽ phái một vài đội đến và cướp lấy kho vũ khí này".
Cô ngừng lại một chút, nói tiếp: "Bọn họ còn muốn thuyết phục chúng ta đầu hàng căn cứ của họ, nếu chúng ta từ chối, họ sẽ dùng biện pháp mạnh".
Khóa thông minh này đã được thiết lập lại, cho nên người ở trong có thể mở cửa. Hai gã kia mới có thể cấu kết với người ở căn cứ khác.
Nghe Lạc Ninh nói vậy, sắc mặt của mọi người đều không quá tốt, "Không ngờ mới đó mà đã xuất hiện kẻ phản bội".
Những người mà họ đang tiếp xúc đều mang lại cảm giác người thật có tư duy bình thường, nhóm Phàn Dã đã hoàn toàn dung nhập bản thân vào thế giới này.
Sắc mặt Bặc Hiên ngưng trọng, nói: "Mục tiêu của họ ngoài cướp đoạt khi vũ khí, còn muốn giành giật chị Ninh".
Những người khác đều không ngốc, nguyên nhân đối phương muốn sở hữu Lạc Ninh rất đơn giản. Chuyện cô phá giải khóa thông minh ở phòng thí nghiệm của tiến sĩ La và kho vũ khí chắc chắn đã bị những gã này tiết lộ cho căn cứ khác.
"Bây giờ chúng ta cần phải làm gì?".
Nhạc Khiếu giơ tay nhìn đồng hồ, "Bây giờ còn cách bốn giờ có hai tiếng rưỡi".
"Nếu bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng để cướp kho vũ khí, nhân lực dẫn theo e rằng không ít", cậu lại nói thêm một câu.
Lạc Ninh trả lời: "Đây không phải là vấn đề mà chúng ta phải suy nghĩ".
Nhạc Khiếu ngẩn người: "Hửm? Vậy vấn đề này ai mới phải suy nghĩ? Hay chúng ta phải suy nghĩ vấn đề nào?".
Lạc Ninh bật cười: "Vấn đề này nên giao lại cho Liêu Hữu đau đầu đi, chúng ta chỉ cần bảo vệ bản thân thật tốt, không được trúng đạn và bị đào thải".
Cô vừa nói thế, mọi người vốn đang khẩn trương cũng thả lỏng hơn, "Cũng phải, vậy chúng ta đi tìm Liêu Hữu báo lại chuyện này trước đi".
Mọi người đi ra cửa, Nhạc Khiếu lại hỏi Lạc Ninh: "Em rất tò mò chuyện này".
Lạc Ninh nhìn cậu, "Chuyện gì?".
"Chị Ninh, chị có thể nghe hiểu ngôn ngữ thiếu số như vậy, trình độ ngoại ngữ của chị chắc chắn không kém".
Cậu lại hỏi: "Em muốn hỏi một chút, rốt cuộc là chị biết bao nhiêu ngoại ngữ?".
Lạc Ninh ngẫm nghĩ và thành thật trả lời: "Chắc là khoảng 100".
"Phụt!", Cận Phi Dương đang uống nước lập tức phun nước ra, mắt mở to mà nhìn về phía Lạc Ninh, "Chị nói lại lần nữa, bao nhiêu ngoại ngữ cơ?".
Lạc Ninh "cạn lời": "Khoảng 100 ngoại ngữ, cũng đâu phải chuyện gì to tác, cậu có cần phải bày ra dáng vẻ này không?".
Wattpad: Autumnnolove
Cô có thể nói được khoảng 100 ngoại ngữ, hoàn toàn là được học từ kiếp trước. Trong khoảng thời gian kia, cô bị cư dân mạng chế giễu, chiến tranh lạnh với Kỷ Tinh Hành, lịch trình bị Nghiêm Thu Bình hủy bỏ, tình cờ gặp antifan khi đi ra ngoài còn bị chỉ trỏ và mắng chửi. Cô chỉ có thể tìm cách khác để phân tán sự chú ý của bản thân, không để cho bản thân rơi vào trầm cảm. Vì vậy, cô đã đi học rất nhiều ngoại ngữ, cũng có những ngoại ngữ thiểu số hay ho. Ngoại ngữ thiểu số mà hôm nay cô nghe được rất nặng, nhưng lúc đó cô rất thích một số cách phát âm nên đã đi học. Trước kia, hoàn toàn là "giết" thời gian, vì không để cho bản thân suy nghĩ nhiều mà làm chuyện dại dột, không ngờ hôm nay lại có dịp sử dụng.
"Em hoàn toàn bất ngờ về chị rồi đó! Em biết hơn 30 ngoại ngữ, em đã cảm thấy bản thân giỏi lắm rồi". Cận Phi Dương nhìn Lạc Ninh với vẻ mặt khâm phục: "Không ngờ chị có thể nói 100 ngoại ngữ, chị mới thật sự lợi hại".
Lạc Ninh dở khóc dở cười: "Có một khoảng thời gian tâm trạng của tôi không được tốt, phải trốn trong nhà không thể đi ra ngoài, cho nên mới đi học một vài ngôn ngữ thiểu số, cũng không phải chuyện gì to tát".
Cô không thể hiện sự đắc ý trước mặt đồng đội và khán giả xem phát sóng trực tiếp, hay là cảm thấy bạn thân nghe được nhiều ngoại ngữ như vậy thì có bao nhiêu ghê gớm. Dù sao thì đó là tài sản cô tích lũy từ kiếp trước, xét về mặt thời gian cũng có thể xem là gian lận. Hiển nhiên, đó thật sự là cô tự học, cho nên cô cũng không chột dạ.
"Vậy mà kêu là không phải chuyện gì to tát?", Cận Phi Dương cực chẳng đã nói: "Pick-me-girl Ninh".
Cậu vẫn luôn cảm thấy bản thân rất có thiên phú học ngoại ngữ, biết được rất nhiều ngôn ngữ, đây chính là thế mạnh của cậu. Ai mà biết được, vừa mới đối chọi với Lạc Ninh, cậu đã hoàn toàn bị đả kích. Cận Phi Dương ném cho Lạc Ninh một cái nhìn phẫn nộ, nói đùa: "Chị Ninh, bây giờ em đã hoàn toàn biến thành quả chanh chua lè chua lét vì ghen tị rồi".