Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Chương 283




Thành viên ở hai đội này đều đã nghe thấy chương trình phát thanh. Trước đó họ còn rất tò mò, vì sao đội Hoa Hạ này có thể phát tin tức trên chương trình phát thanh. Suy cho cùng, việc phát thanh hiện nay đều do quân đội của căn cứ nắm quyền kiểm soát, muốn phát đi tin tức cũng không hề đơn giản. Lúc này, nhìn thấy nhóm Lạc Ninh sắp đi ra ngoài với người của quân đội, bọn họ cũng đã có những suy đoán đại khái. Xem ra đội Hoa Hạ này đã "lên cùng một con thuyền" với người của căn cứ quân sự bên này.

"Đội trưởng Bặc, xin dừng bước!".

"Đội trưởng Bặc, có thể nói với nhau vài câu không?".

Đội trưởng của hai đội lần lượt vẫy tay với Bặc Hiên đang ngồi trên xe việt dã. Bặc Hiên cũng nhìn thấy họ, sau đó cậu nói cho Liêu Hữu biết, rồi mang theo những người khác xuống xe. Bởi vì chuyến đi đến kho vũ khí lần này, nhân vật chủ chốt là Lạc Ninh, cho nên đám người Liêu Hữu không nói gì thêm, ngược lại cho xe chạy đến cổng căn cứ chờ họ.

Ngoài mặt thì ba đội chào hỏi nhau khá thân thiện. Một trong hai người đội trưởng mỉm cười và hỏi: "Các cậu định đi đâu đấy? Kia có phải là người của căn cứ quân sự không?".

Bặc Hiên cười nói: "Đi theo người của căn cứ ra ngoài làm nhiệm vụ".

"Các anh đi đâu? Muốn vào căn cứ sao?".

Thấy cậu không muốn nói rõ sẽ đi làm nhiệm vụ gì, người của hai đội này cũng không tiện kỳ kèo hỏi han, dù sao thì tất cả mọi người cũng không quá thân thiết với nhau.

Anh đội trưởng mở lời trước sực nhớ tới tin tức trên đài phát thanh. Anh ta ghé sát vào Bặc Hiên, nhỏ giọng hỏi: "Các cậu đã tìm được cả hai manh mối rồi sao?".

Bặc Hiên gật đầu và mỉm cười: "Ừm, đã tìm được rồi".

Cậu lại hỏi: "Các anh thì sao? Tôi thấy các anh đã đến căn cứ rồi, chắc là cũng đã tìm được rồi phải không?".

Anh đội trưởng lắc đầu, "Không có, chúng tôi chỉ mới tìm được manh mối đầu tiên thôi".

Anh ta tiếp tục hỏi: "Các cậu đã tìm được phòng thí nghiệm của tiến sĩ La rồi sao?".

Bặc Hiên trả lời một cách chắc nịch: "Tìm được rồi, nếu không thì làm sao chúng tôi tìm được manh mối sau đó".

Tròng mắt của anh đội trưởng này xoay chuyển, cười hỏi: "Người anh em, có thể tiết lộ một chút không? Phòng thí nghiệm của tiến sĩ La cụ thể là ở chỗ nào, làm sao mới có thể tìm được manh mối?".

Thật ra họ cũng đang nắm giữ một chút manh mối, nhưng không khẳng định và xác định vị trí được. Vì vậy, họ mới nghĩ đến chuyện tìm người trong căn cứ để hỏi thăm.

Bặc Hiên nhìn anh ta bằng ánh mắt "anh hiểu mà", mỉm cười: "Chúng ta có quan hệ cạnh tranh, chuyện này không tiện nói ra đâu".

Thấy sắc mặt của đối phương biến đổi, cậu lập tức đổi đề tài và nói: "Nhưng thật ra thì chúng tôi có thể bán cho anh thông tin về vị trí phòng thí nghiệm và cách tìm ra manh mối".

"Hoặc là các anh muốn trực tiếp thu mua manh mối cũng có thể".

Thành viên của hai đội này đều ngạc nhiên, rõ ràng là không ngờ Bặc Hiên sẽ nói như vậy.

"Các cậu muốn thứ gì? Đồ dùng sao?", hai anh đội trưởng không khỏi hỏi lại.

Hiển nhiên là họ không muốn tiếp tục lãng phí thời gian. Ngoài ra, họ không quá tin tưởng vào những gì Bặc Hiên nói. Trên bảng xếp hạng toàn cầu về thực lực của các đội thi đấu, họ đứng hàng thứ tư và thứ năm, cao hơn đội Hoa Hạ này. Họ vẫn còn chưa tìm được vị trí cụ thể, đội Hoa Hạ đã nhanh chóng tìm ra manh mối, điểm này có chút khó tin.

Bặc Hiên thành thật nói: "Nếu các anh đã bắt được manh mối đầu tiên, thì chắc chắn sẽ biết điểm tổng cuối cùng của chúng ta sẽ được tình từ ba giá trị cốt lõi đúng không?".

Đội trưởng gật đầu: "Đúng vậy, cái này thì liên quan gì?".

"Tất nhiên là có liên quan, các anh có thể dùng điểm tổng để mua tin tức từ chúng tôi".

Bặc Hiên ngừng một chút, nói: "Một điểm có thể mua được tin tức về phòng thí nghiệm, hai điểm có thể trực tiếp bán manh mối cho các anh".

Thành viên hai đội: "....". Làm như thế cũng được sao? Mở mang tầm mắt.

Họ hỏi: "Chúng tôi sẽ trả điểm tổng cho các cậu như thế nào?".

Nghe giá chào bán không cao, chỉ một hai điểm, họ cũng đã bắt đầu lung lay.

Bặc Hiên vừa nhìn đã biết bọn họ muốn mua bán. Vì vậy cười nói: "Nếu các anh đồng ý, chỉ cần dùng đồng hồ thông minh của đội trưởng gửi một tin nhắn ngắn vào dãy số đã cho chúng ta vị trí manh mối lúc trước là được".

"Được không vậy?", hai anh đội trưởng hoài nghi.

Bặc Hiên cười cười: "Được hay không được cũng là vấn để của chúng tôi, còn phải xem các anh có muốn mua hay không".

Hai người ngẫm nghĩ, nói một câu rồi kéo thành viên trong đội mình sang một bên để thương lượng. Chẳng mấy chốc, một đội đã thảo luận xong, bước tới và nói: "Chúng tôi dùng một điểm để mua tin tức về phòng thí nghiệm".

Một điểm thôi mà, sau đó giết nhiều thây mà cứu người là được.

Bặc Hiên cũng không thuyết phục đối phương mua tin tức thứ hai, đây là chuyện nằm trong dự đoán của cậu. Cậu lấy tờ giấy đã viết sẵn từ trước ra, "Anh gửi tin nhắn cho hệ thống đi, nội dung là anh tự nguyện chuyển nhượng một điểm tổng cho đội Hoa Hạ, xong rồi tôi sẽ đưa manh mối cho anh".

Anh đội trưởng này cũng không sợ Bặc Hiên sẽ giở trò, nếu dám lừa họ, đến lúc đó họ sẽ khiến cho đội Hoa Hạ bị loại đầu tiên. Vì vậy, họ làm theo những gì Bặc Hiên nói, "Xem đi, xong rồi!".

Trong lòng anh ta cảm thấy, cách làm này rất không đáng tin.

Gửi tin nhắn cho hệ thống, hệ thống có thể nhận được sao? Đến lúc đó ban tổ chức sẽ chấp nhận chuyện này sao?

Anh ta cảm thấy rất vô nghĩa. Nhưng đến cuối cùng, không chuyển được điểm tổng thì cũng chẳng liên quan đến bọn họ, dù sao thì đó là yêu cầu của Bặc Hiên, bọn họ còn mừng là đằng khác.

Sao Bặc Hiên có thể nhìn không ra suy nghĩ của anh ta, nhưng chắc chắn sẽ không nói cho anh ta biết, Lạc Ninh đã gửi tin nhắn xác nhận với hệ thống. Bí mật này, chỉ cần đội của họ biết là đủ rồi. Cậu đưa tờ giấy trên tay cho đối phương, "Đây là vị trí và tọa độ cụ thể, cũng như phương pháp tìm kiếm manh mối trong phòng thí nghiệm".

"Đúng rồi, khuyến mãi cung cấp cho các anh một thông tin. Phòng thí nghiệm của tiến sĩ La có khóa thông minh, nếu các anh muốn vào trong, phải mở được khóa trước".

Đối phương đón lấy tờ giấy, mở ra và xem thử. Thông tin trên đó rất đầy đủ, nếu là thật, một điểm kia vẫn rất đáng giá.

"Rồi, cảm ơn!", anh ta cất tờ giấy vào. Sau đó vờ vịt trò chuyện vài câu, rồi dẫn cả đội xoay người rời khỏi căn cứ. Nếu đã biết vị trí cụ thể, cũng không cần lãng phí thời gian vào căn cứ thăm dò. Sau khi họ rời khỏi, người của đội khác cũng đưa ra quyết định tương tự.

–Wattpad: Autumnnolove–

Chờ họ đều đi cả rồi, Phản Dã bật cười, nói: "Đội trưởng, cậu cũng quá đen tối, một điểm này của họ hoàn toàn là ném tiền qua cửa sổ rồi".

Chiếc hộp chứa manh mối nằm ở chỗ rất kín trong phòng thí nghiệm, cửa ngoài cùng còn chưa mở được thì tìm cái nỗi gì. Trừ khi trong số những người này, cũng có ai đó chuyên về phá giải khóa thông minh, nếu không khi đến phòng thí nghiệm, họ cũng chỉ có thể đứng nhìn.

Bặc Hiên khẽ cười, nói: "Đây là chuyện tôi và chị Ninh đã thương lượng. Nếu chúng ta nói muốn trực tiếp bán manh mối cho họ, người ta nhất định sẽ không tin".

"Chi bằng chúng ta kiếm nhiều hơn một chút".

Chờ sau khi họ thử thách đủ rồi, quay trở lại thì cũng phải mất đến hai điểm để mua manh mối.

Ba người Phàn Dã âm thầm cầu phúc cho những đội tuyển khác, "Hai người quá xấu xa, nhưng mà chúng tôi thích".

Mọi người ngầm hiểu và mỉm cười, sau đó đi đến cổng căn cửa, ngồi lại xe.

–Editor: Autumnnolove–

Sau tận thế, giao thông được bộ bị gián đoạn, thây ma lang thang khắp các ngõ ngách của thành phố. Đi từ căn cứ đến kho vũ khí, gặp khá nhiều trở ngại. Chẳng hạn như giết thây ma, di chuyển những chiếc ô tô trên đường, bị thực vật và động vật đột biến tấn công,...

Đoạn đường trước tận thế chỉ mất hơn một giờ xe, bây giờ lại mất đến một ngày mới đến nơi. Lúc đến được kho vũ khí, trời đã tối đen như mực.