Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có

Chương 61




Tài khoản mạng xã hội của Tiết Dịch khá linh hoạt, không chỉ đăng các quảng cáo và thông báo, nên ngay cả nhiều người qua đường cũng cảm thấy cô vẫn giữ được vẻ tươi tắn của một tân binh dù nhập làng giải trí đã được hai năm. Cuộc sống hàng ngày, món ăn ngon, phong cảnh đẹp, âm nhạc và bạn bè, tất cả đều được cô chia sẻ.

Vì vậy, khi cô đăng một cập nhật weibo với nội dung giống như ngày xưa, người hâm mộ của cô sẽ không thấy lạ, trái lại  họ còn vui mừng vì cô đã có được những người bạn mới.

Nhưng điều này khiến Phương Du, Phù Sương và Đường Bán Tuyết cảm thấy hơi sợ hãi. Ngay cả khi khuôn mặt họ được che bằng các nhân vật hoạt hình, không ai có thể nhận ra. Nhưng người này chính là Tiết Dịch! Họ đã xuất hiện trên nền tảng xã hội Tiết Dịch!

Tiết Dịch cười: "Ở cùng mọi người tối nay đã mang đến cho tôi một khoảng thời gian tuyệt vời."

Ăn tối xong,  họ bắt đầu chơi những trò chơi mà Phù Sương mang từ phòng cô qua, trong khoảng thời gian này mọi người cười nói không ngớt, đặc biệt"sát phạt" nhau không thương tiếc.

Cuối cùng, người chiến thắng là Phương Du, bởi vì khi chơi cô đã lên kế hoạch và bày binh bố trận, sau hai ván đấu thì không có đối thủ.

"Việc vui hay không là phụ thuộc vào chúng ta..." Đường Bán Tuyết uống chút rượu, liền cao giọng nói.

Phương Du nghe vậy, ánh mắt hơi cong cong, nhưng trong đầu lại hơi phân tâm.

Vài phút trước, màn hình điện thoại di động trên bàn cà phê của cô sáng lên, người có thể gửi tin nhắn cho cô vào thời điểm này chỉ có thể là người đó, nhưng tối nay cô không trò chuyện video với ông ngoại.

Giọng nói tiếc nuối của Tiết Dịch vang lên đưa cô trở về thực tại: "Khoảng thời gian hạnh phúc thật ngắn ngủi, tôi phải về rồi."

"Có ai tới đón cô không?" Phương Du hỏi sau khi uống xong một ngụm rượu

"Chỉ cần bắt taxi về thôi."

Phù Sương ở bên cạnh nói: "Vậy nên tiễn cô ra cổng."

"Không cần đâu." Tiết Dịch cười từ chối, "Tôi nhớ đường tới đây, cách bố trí của chung cư này không phức tạp."

Phương Du vịn vào bàn cà phê đứng lên: "Tiểu Sương, tôi sẽ tiễn cô ấy. Nhìn Bán Tuyết, tôi sợ cậu ấy sẽ nôn mửa như bữa trước."

"Được rồi." Vốn dĩ Phương Du có quan hệ với Tiết Dịch tốt hơn, Phù Sương không phản đối.

Hai phút sau, Tiết Dịch cầm trên tay một chiếc túi nhỏ, bên trong là những chiếc bánh ngọt mà Phương Cần vừa gửi hai ngày trước. Tiết Dịch đã mang quà đến, cô chỉ có thể đáp lại bằng một ít bánh ngọt.

Họ rời khỏi phòng, bỏ lại cửa an ninh ở phía sau.

Thang máy đi xuống, Phương Du ngẩng đầu xoa xoa cổ, cô bận rộn từ chiều, lãng phí não bộ vào trò chơi buổi tối, hiện tại có hơi mệt mỏi. Cô chỉ muốn đi tắm và đi ngủ sau khi về nhà.

Trời đã tối, Tiết Dịch không đội mũ, chỉ đeo một chiếc khẩu trang.

Cô nhìn thấy sự mệt mỏi của Phương Du, nói: "Thật vất vả quá, Tiểu Du."

"Nhưng đáng giá, A Dịch lão sư."

"Đáng giá?"

Hai người lần lượt bước ra khỏi thang máy, đi về phía cổng vào của khu chung cư.

Phương Du đáp: "Đúng vậy, bởi vì chúng ta là bạn bè."

Tiết Dịch cười: "Ừ."

Đèn đường trong chung cư sáng vừa đủ, Phương Du giẫm lên bóng của mình, tiễn Tiết Dịch ra ngoài, chiếc taxi công nghệ mà Tiết Dịch đặt trước cũng vừa đến. Trước khi lên xe, Tiết Dịch vừa mới mở cửa xe. hỏi: "Người liên hệ khẩn cấp ở đây có thể điền số của cô được không? Tiểu Du."

Phương Du sửng sốt một lát rồi đáp: "Được."

Cô viết ra một dãy số.

Tiết Dịch hài lòng bước vào xe, sau khi đóng cửa lại, cô hạ cửa sổ xuống và vẫy tay với Phương Du.

Phương Du nhìn bóng xe khuất dần rồi thở dài.

Chưa từng quen thân với ngôi sao, nên việc kết bạn với cô có chút gánh nặng. Hai chữ "bạn bè" lại một lần nữa khiến cô nhớ đến cuộc điện thoại vào buổi sáng.

Khi quay về, tốc độ của cô chậm hơn rất nhiều, cuối cùng cô ngồi xuống một băng ghế ở sân chung cư.

Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến, các băng rôn treo trong khu chung cư là lời chúc phúc cho các học sinh sống ở đây. Băng rôn tung bay trong gió, đung đưa và nhảy múa dưới ánh đèn. Bóng của chúng cũng lắc lư, thỉnh thoảng rơi xuống người Phương Du, người đang nhìn vào điện thoại di động của mình.

Đúng như dự đoán, Đàm Vân Thư lại đến hỏi thăm tình hình của Phương Đức Minh, nhưng không dùng hai từ "bạn bè" trong câu hỏi.

Phương Du chớp mắt, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: [Tối nay tôi không trò chuyện video với ông ngoại, ông đã ngủ rồi.]

[Tốt.]

Câu trả lời của Đàm Vân Thư dường như rất nhẹ nhàng, sau đó nàng nhắn: [Chúc ngủ ngon.]

Phương Du không trả lời tin nhắn này, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hai phút sau đứng dậy trở về phòng.

-

Thẩm Ánh Chi không có mặt ở công ty trong tuần này, nhưng sẽ không thể tránh khỏi những cuộc họp.

Phương Du đã gửi những biên bản cuộc họp quan trọng đến hộp thư của Thẩm Ánh Chi trong hai ngày liên tiếp. Ngoài ra, còn có nhiều báo cáo liên quan đến công việc. Vị trí trợ lý chủ tịch rất toàn diện, cần có sự lập kế hoạch rõ ràng, phối hợp, thực thi phải linh hoạt.

Phương Du đã không rèn luyện vô ích trong những năm qua. Cô làm mọi việc nhanh chóng và chính xác mà không hề trì hoãn. Điều này khiến Thẩm Ánh Chi, dù đang ở bên ngoài cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, không có bà chủ ở bên cạnh, Phương Du cảm thấy bớt căng thẳng hơn. Khi không quá bận rộn, cô sẽ ấn lông mày và tập thể dục cho mắt. Không chỉ cô ấy, những đồng nghiệp khác cũng cảm thấy như vậy, những cuộc trò chuyện trong phòng trà cũng thoải mái hơn.

Chiều thứ Tư, Phương Du cảm thấy buồn ngủ vì tối qua đọc sách quản lý kinh doanh, nên cô đến phòng trà pha cà phê.

Tề Vận cũng tình cờ đi tới, đưa ly cho cô, cười nói: "Cho chị một ly nữa, Phương Du."

Cuối tháng 5, công việc kinh doanh của công ty không bận rộn lắm, nhưng bên tài chính lại rất bận rộn, sắp đến lúc phải phát lương. Tuy bận thì bận, đến ngày lãnh lương ai lại không vui vẻ chứ.

"Không thành vấn đề." Phương Du cũng khẽ mỉm cười.

Tề Vận lại hỏi: "Phương Du, em có xem qua video về hoạt động từ thiện lần này mà Thẩm tổng tham gia chưa?"

"Video nào?" Phương Du liếc nhìn cô ấy một cái, không ngừng bỏ thêm nước đá vào.

"Ái chà. Trên tài khoản chính thức của trung tâm từ thiện đó, mỗi người đều có một đoạn video phỏng vấn." Tề Vận vừa nói vừa cười, "Tối qua Thẩm tổng đã đăng một bức tranh ghép bằng lá cây, hơi lạ nhưng khá đẹp."

Phương Du đặt chiếc ly về phía trước: "Em sẽ xem thử. Cảm ơn chị Vận."

"Được."

Phương Du hiểu ý của Tề Vận.

Mặc dù sự kiện từ thiện này không liên quan gì đến Phương Du, nhưng vì bà chủ đã đăng ảnh nên tìm hiểu rõ ràng cũng không có vấn đề gì. Đó là lý do tại sao cáo già Tề Vận đã đặc biệt đến nhắc nhở.

Hai phút sau, Phương Du trở lại văn phòng của mình.

Trong buổi chiều cô còn hai việc vặt cần giải quyết, nhưng cũng không quá gấp. Cô lên Weibo, tìm kiếm tài khoản của sự kiện từ thiện này.

Giao diện tìm kiếm nhanh chóng xuất hiện trước mắt cô. Cô chưa nhấp vào tài khoản đã nhìn thấy một vài bài về "người giàu có" do tài khoản tiếp thị tổng hợp. Về cái gọi là ấn tượng sâu sắc, chủ yếu tập trung vào khuôn mặt.

Những bài tổng hợp như thế này không bao giờ thiếu Đàm Vân Thư. Vì vậy Phương Du không ngạc nhiên khi nhìn thấy những bức ảnh phỏng vấn của Đàm Vân Thư trên Weibo.

Nhưng cô không bấm vào, thay vào đó cô bấm vào tài khoản của trung tâm từ thiện và lướt xuống.

Xem video phỏng vấn của Thẩm Ánh Chi.

Đoạn video phỏng vấn này không dài, ở đoạn giữa Thẩm Ánh Chi quảng cáo cho Trung tâm thương mại Lâm Lí. Trong phần bình luận luôn có một số kẻ mộng mơ, những người đàn ông này hy vọng Thẩm tổng có thể thích mình. Ngoài ra còn có một số cô gái gọi cô ấy là tỷ tỷ, không cần biết Thẩm Ánh Chi có thấy được hay không.

Sau khi xem xong video, Phương Du mím môi, lướt xuống trang chủ Weibo của mình.

Sau khi lật qua vài trang, cô thấy đoạn video phỏng vấn của Đàm Vân Thư.

Trên trang bìa, Đàm Vân Thư mặc một chiếc váy dài màu đen và cầm một bức tranh trên tay.

Phương Du bấm vào video.

Đàm Vân Thư trước đây đã học phát thanh và dẫn chương trình, khi đối mặt với ống kính, nàng giống như cá gặp nước.

"Cá nhân tôi rất thích cảnh hoàng hôn."

"Lý Thanh Chiếu viết "Lạc nhật dung kim, mộ vân hợp bích/ Hoàng hôn tan vàng, hợp vào mây chiều". Lý Bạch viết "Thu thủy minh lạc nhật, lưu quang diệt viễn sơn/ Nước thu tỏ hoàng hôn, luồng sáng phủ núi xa", và Lưu Vũ Tích đã viết "Mạc đạo tang du vãn, vi hà thượng mãn thiên/ Không lối hoàng hôn muộn, ráng chiều vẫn đầy trời". "

*Tiểu thư thả thính vợ, xem thêm ở chú thích

"Khi nhìn bức tranh này, tôi không khỏi nghĩ đến bạn họa sĩ nhỏ đã nghĩ gì trong khi vẽ? Em ấy có nghĩ về cha mẹ mình, những người không biết đến khi nào mới gặp mặt? Hay nghĩ đến những áng mây lững lờ trôi kia còn thoải mái hơn cuộc sống của bản thân?"

"Vì vậy, tôi đã mua bức tranh này, hy vọng rằng mình có thể khiêm tốn đóng góp chút công sức nào đó cho sự kiện này. Đối với các hoạt động phúc lợi xã hội khác, Tập đoàn khách sạn Quân Linh của chúng tôi đã và đang tiến hành. Mọi người có thể truy cập vào trang web chính thức của công ty..."

......

Nàng có một giọng nói hay, nụ cười ấm áp, có thể ngâm nga những dòng thơ liên quan, dáng vẻ rất chân thành.

Có lẽ vì được đăng trước nên đoạn video này trên Weibo nổi tiếng hơn nhiều so với những bài đăng khác. Cũng có nhiều kẻ mộng mơ, nhưng từ những bình luận của mọi người, có thể thấy rằng có nhiều người xem đoạn video từ tài khoản tiếp thị trước, sau đó mới bấm vào video gốc.

Chỉ là trọng tâm của Phương Du không đặt vào những thứ này.

Mọi giác quan của cô đều hướng về chiếc trâm hình đám mây hoàng hôn mà Đàm Vân Thư đang cài trên ngực.

Đàm Vân Thư thực sự đã đeo chiếc trâm cài này và chụp ảnh cùng hoàng hôn.

Một lúc sau, Phương Du thoát ra khỏi giao diện, hơi thở của cô cũng được giải phóng.

Hóa ra lúc cô xem video, hơi thở của cô vô tình thắt lại, cô biết nguyên nhân đằng sau.

Chiếc trâm cài này có ý nghĩa rất lớn đối với cô. Cô thậm chí còn nhớ giá là 2.198 nhân dân tệ. Đó là món quà đắt nhất cô từng mua vào thời điểm đó.

Vậy thì ý của Đàm Vân Thư bây giờ đã rất rõ ràng.

Vào ngày tốt nghiệp, Đàm Vân Thư thực sự có thể chọn không đeo chiếc trâm này, cô vẫn cảm thấy không có gì sai trái. Tuy nhiên, Đàm Vân Thư lại đeo một chiếc đắt tiền hơn. Những viên kim cương tỏa sáng trên đó xuyên vào mắt cô.

Sau nhiều năm, Đàm Vân Thư lại đeo chiếc trâm này lên ngực trước mặt rất nhiều người.

Đàm Vân Thư thực sự không còn lựa chọn nào khác sao?

Dĩ nhiên là không.

Hiện tại, Đàm Vân Thư trông cao quý và thanh lịch hơn nhiều so với sáu năm trước. Nàng hiện là chủ tịch, tài sản ròng rất lớn, hoàn toàn có thể đeo những chiếc trâm cài khác đắt tiền hơn.

Nhưng nàng lại chọn một chiếc trâm không đáng chú ý như vậy, trên đời này cũng chỉ có Phương Du mới hiểu được ý nghĩa của chiếc trâm cài đó.

Làm sao nàng có thể chắc chắn rằng cô sẽ xem đoạn video này?

Phương Du lại giơ tay ấn vào giữa lông mày, cuối cùng đặt điện thoại lên bàn, phân tán sự chú ý bằng cách tập trung vào công việc.

Một khi người ta trở nên bận rộn, thời gian sẽ trôi nhanh hơn.

Chớp mắt, ngày 25 đã đến, sáng sớm du thuyền đã cập bến.

Thủ đô không có biển, du thuyền khởi hành từ Hải Thành, nên cũng sẽ quay về bến cảnh Hải Thành.

Thẩm Ánh Chi có một bữa tiệc xã giao ở Hải Thành. Đêm qua, Phương Du cùng một đồng nghiệp khác đã bắt tàu tốc hành đến đây, xem như đó là một chuyến công tác.

Cả hai lái chiếc xe do Trung tâm thương mại Lâm Lí chuẩn bị sẵn để đến bãi đậu xe ở bến tàu, sau đó đợi ở sảnh VIP.

Đang là giờ cao điểm trả khách, nhưng sảnh chờ VIP không quá đông đúc.

Chờ đợi không bao lâu, Phương Du trước tiên nhìn thấy Đàm Vân Thư từ xa, cùng chiếc trâm mây mà Đàm Vân Thư đang đeo trên ngực.

Chú thích:

Đây là cảm nhận riêng của mình khi đọc mấy câu thơ này, không phải lời tác giả:

- Đầu tiên là có 云/ Vân và 榆/ Du là tên của hai người. Trong đó 桑榆/ Tang Du cùng nghĩa với 落日/ Lạc Nhật là hoàng hôn. Với người lỗ tai cây như mình thì 桑 phát âm hơi giống họ 谈 của Đàm Vân Thư. Nếu đúng, ý nghĩa sẽ là tên hai người đặt cạnh nhau.

- Câu của Lý Thanh Chiếu có thể chú ý đến cặp từ "tan - hợp".

- Câu của Lý Bạch, núi dù xa đến mấy thì ánh hoàng hôn vẫn có thể phủ tới.

- Câu của Lưu Vũ Tích, dù đã muộn không còn thấy được đường đi, nhưng  ráng chiều (thường dùng để chỉ màu mây) vẫn đầy trời. Phải chăng để đáp lại câu "Muộn rồi" của Phương Du?

Việc dịch thơ để nguyên số từ mà vẫn giữ được nghĩa rất khó, phần dịch được in nghiêng, nếu mình dùng từ không thơ lắm thì mọi người thông cảm nha:"). Mình vốn không thích thơ đâu vì điểm số toàn phụ thuộc vào giáo viên thôi.

Bên cạnh đó, lúc Đàm Vân Thư nói đến họa sĩ vẽ bức tranh cũng giống như đang giải bày hoàn cảnh của cổ.

Lâu lâu gặp tác giả có cách viết hợp gout thấy phấn khích ghê. Tác giả cài cắm rất nhiều ý tứ trong mỗi câu bả viết, một số còn có liên hệ đến các tình tiết trong tương lai. Mình hy vọng bản thân có thể truyền tải đầy đủ.