Mười giờ đêm, ngoại trừ nhà hàng trên tầng năm của trung tâm thương mại vẫn nhộn nhịp, hầu hết các cửa hàng khác đều đóng cửa, nhiều đèn đã tắt.
Các gian hàng thương hiệu làm đẹp ở trung tâm tầng 1 cũng được thu dọn một cách ngăn nắp, khu vực đó giờ đây trống trải và yên tĩnh.
Phương Du vào nhà vệ sinh, thay đồng phục và giày cao gót trong buồng.
Thoải mái với áo phông, quần jeans và giày trắng.
Khi cô bước ra, Mông Mông đang tẩy trang ở bồn rửa mặt, nhìn thấy cô, Mông Mông mỉm cười với người xuất hiện trong gương: "Tiểu Du, cuối cùng cũng đã mười giờ rồi."
"Ừ." Phương Du gật đầu, mở vòi nước để rửa tay.
Phòng vệ sinh ở khu mua sắm này cũng rất cao cấp, diện tích lớn hơn nhiều so với nhà cô thuê, cũng không có mùi khó chịu.
Bồn rửa được làm bằng đá cẩm thạch, tạo ra sự phản chiếu rõ ràng.
Phương Du cẩn thận tẩy trang.
Cô đã học kỹ thuật tẩy trang này từ Đàm Vân Thư, nhưng cô không đủ tiền mua loại nước tẩy trang và sữa rửa mặt mà Đàm Vân Thư sử dụng, chỉ mua những phiên bản thay thế có giá trị tương xứng với số tiền bỏ ra.
Một lúc sau, cô lau nước trên mặt, lông mi, tóc trên trán vẫn còn hơi ướt, dưới ánh đèn, đôi mắt cô trông có vẻ ướt át.
Mông Mông chu đáo đưa khăn mặt tới: "Lau đi."
"Cám ơn." Phương Du nhận lấy.
"Tiện tay thôi mà."
Phương Du lau mặt, mím môi, liếc nhìn Mông Mông, hỏi: "Khi nào cậu có thời gian? Mông Mông, tôi muốn đãi cậu một bữa."
Mông Mông đã giúp đỡ và cô muốn đáp lại.
Không muốn nợ ai cả.
"Tối mai có được không?" Mông Mông buộc tóc thành đuôi ngựa, "Tôi sẽ không khách khí đâu nha."
Phương Du nghiêm túc gật đầu: "Được."
Tốc độ thanh toán lương của nhãn hiệu này rất nhanh, chiều mai tiền làm thêm sẽ được trả, cô sẽ có thêm một ít tiền, chiêu đãi Mông Mông một bữa cũng không có vấn đề gì.
Hai người cất đồng phục và áo vest vào lại nhà kho, khi đi ra thì đụng phải một số nhân viên bán thời gian khác.
Trong đó, cô gái tóm lấy Phương Du lớn tiếng nói: "Chà chà, có một số người bề ngoài trông ngây thơ, ai biết được tâm tư có nhiều thủ đoạn như thế nào?" Cô vẫn ngăn Phương Du lại, cười hỏi: "Tiểu Du, cô nghĩ sao? Điều này có đúng không?
Mông Mông đẩy vai cô ta, cau mày nói: "Giữ cái miệng sạch sẽ đi."
"Tôi còn chưa nói là ai mà, làm gì đã ngồi không yên rồi?" Vẻ mặt cô ta không có tức giận, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Phương Du.
Sự khó chịu như mong đợi đã không xuất hiện.
Phương Du nghe thấy lời của cô, bình tĩnh gật đầu: "Cực kỳ thủ đoạn, nhưng có một số người thủ đoạn nhưng lại không có cơ hội thể hiện... phải không?"
Giọng nói của cô rất nhẹ nhưng ngữ khí lại rất lớn.
Mông Mông khoác vai Phương Du, vừa cười lớn vừa dẫn cô ra ngoài: "Tiểu Du! Chỉ là có người ghen tị với biểu hiện tốt của cậu thôi! Chua quá trời!"
Cô ấy cao hơn Phương Du một chút, nên thực hiện tư thế này rất dễ dàng.
Sau khi cách xa những người đó một đoạn và ra khỏi cửa, Phương Du bình tĩnh bỏ cánh tay của Mông Mông đang khoác trên vai mình. Cô thực sự không quen với khoảng cách gần như vậy, huống chi vai còn có chút mệt mỏi, càng nặng nề hơn khi bị giữ như thế này. "Nói chuyện với những người đó cũng vô dụng, dù sao sau này chúng ta sẽ không gặp lại." Mông Mông chia sẻ kinh nghiệm của mình, "Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách."
"Ừm."
Có một lối vào ga tàu điện ngầm dẫn thẳng đến trung tâm mua sắm, chỉ cách cửa ra năm mươi mét.
Tàu điện ngầm sẽ không ngừng hoạt động cho đến mười một giờ tối. Đèn ở lối vào tàu điện ngầm vẫn sáng, có vài người bước ra từ lối vào tàu điện ngầm với khuôn mặt mệt mỏi, không biết mệt mỏi vì đi chơi về hay là vì công việc
Hai ngày trước, Phương Du cũng đi tàu điện ngầm về cùng Mông Mông.
Nhưng bây giờ cô nhìn thấy chiếc hơi màu đen đậu bên đường, Đàm Vân Thư đang dựa vào xe, đầu óc cô như ngừng hoạt động trong giây lát, nghĩ rằng sau khi chạm mặt Đàm Vân Thư vào buổi chiều hôm nay thì sẽ không gặp nữa.
Dưới ánh đèn đường, Đàm Vân Thư đã thay trang phục, nàng mặc một chiếc áo sơ mi thông thường và quần âu.
Cơn gió chiều khiến không khí dường như gợn thành những vòng tròn.
Mái tóc dài của Đàm Vân Thư khẽ đung đưa, hai tay khoanh trước ngực, nàng nhìn thẳng về phía Phương Du, trên khuôn mặt không có nụ cười khiến vẻ mặt có phần nghiêm túc.
Phương Du siết chặt điện thoại, quay sang Mông Mông và nói: "Mông Mông, hãy cho tôi biết trước là cậu muốn ăn gì, rồi chúng ta sẽ gặp nhau vào tối mai." Cô dừng lại, "Tối nay tôi sẽ không đi tàu điện ngầm về. "
Mông Mông hỏi: "Vậy cậu về như thế nào?"
"Bạn tôi đến đón."
"Vậy tôi sẽ cùng cậu đợi..."
"Không cần." Lời từ chối của Phương Du không quá cụ thể.
Mông Mông: "Được."
Cô nói: "Vậy khi về nhà chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé?"
"Ừ, được."
Mông Mông không còn do dự nữa mà đi về phía lối vào ga tàu điện ngầm. Thời gian của cô thực sự sắp hết rồi.
Khi gần đến thang cuốn, cô quay đầu lại, dưới ánh đèn xe trên đường, cô nhìn thấy Phương Du đang đi đến bên cạnh một chiếc hơi màu đen.
Giây tiếp theo.
Người phụ nữ đứng bên cạnh xe vòng tay qua eo Phương Du, lại nhìn về phía cô, dù nhìn không rõ đối phương trông như thế nào, nhưng lại có thể cảm nhận được sự áp bức nặng nề. Cô ngừng nhìn và nhanh chóng bước ra khỏi thang cuốn.
-
"Sao lại..." Phương Du có hơi kinh ngạc, muốn hỏi Đàm Vân Thư làm sao có thể ôm cô như vậy ở bên ngoài, đây là chuyện xưa nay chưa từng xảy ra.
Còn chưa kịp nói xong, những lời còn lại của cô lại không thể thốt ra được.
Bởi vì nó không quan trọng.
Cho dù mấy ngày không gặp, Đàm Vân Thư vẫn có mùi thơm.
Tuy nhiên, Đàm Vân Thư đã sớm buông tay nàng ra, cô mở cửa phụ cho Phương Du và nói với giọng bình tĩnh: "Tôi sẽ đưa cậu về."
Vẻ lạnh lùng trên lông mày và trong mắt nàng khi nhìn thấy đồng nghiệp khoác vai Phương Du vẫn chưa biến mất. Nàng nhìn chằm chằm vào vai Phương Du, ánh mắt dần dần ngước lên, dừng lại trên cặp kính gọng đen bắt mắt của Phương Du.
Phương Du suy nghĩ hai giây rồi nói với Đàm Vân Thư: "Tối nay mẹ tôi sẽ ở nhà."
Phương Cần ban đầu được nghỉ vào ngày lễ tháng Năm, nhưng bà ấy đã chọn ở lại làm việc ở Đàm gia nên sẽ chuyển kỳ nghỉ sang ngày hôm sau.
Phương Cần vừa trở về nhà hai giờ trước.
Khi Phương Du đang nghỉ ngơi giữa giờ làm việc, cô nhận được tin nhắn từ mẹ, hỏi cô mấy giờ sẽ về.
"Tôi không nói sẽ đi lên nhà."
Tâm trạng của Đàm Vân Thư dường như bị bao phủ bởi một đám mây dày đặc, nhưng giọng điệu của nàng vẫn như cũ.
Phương Du nói "hmm" và ngồi vào ghế phụ.
Không lâu sau, chiếc xe rời khỏi nơi này và đi vào đường chính.
Từ đây đi tàu điện ngầm mất hơn một tiếng mới đến Sân số 35 Tinh Hồ, đi ô tô 20 km nếu thuận lợi có thể đến đó trong hơn nửa tiếng.
Đã muộn như vậy, trên đường cũng không có nhiều xe, Đàm Vân Thư tâm tình u ám, mím chặt môi, ôm vô lăng suốt chặng đường, trong khi những cảnh tượng nhìn thấy hôm nay cứ lởn vởn trong đầu.
Trên đường không có ai nói chuyện, trước khi kịp nhận ra, một giọng nữ dẫn đường đã nhắc nhở rằng vẫn còn cách đích đến hai km.
Vẻ mặt Đàm Vân Thư thoải mái, không còn căng thẳng nữa, nàng đậu xe ở bên đường.
Có quá nhiều chung cư lân cận, có vẻ hơi đông đúc, nhưng nơi nàng chọn không nằm trên đường chính và hơi xa.
Những chiếc lá đang đung đưa và những ánh đèn đang tỏa sáng.
Hầu như không có người tản bộ dưới tán cây.
Đàm Vân Thư quay đầu lại nhìn Phương Du, người đang ngủ say trên ghế phụ.
Nghĩ đến Phương Du trước mặt nàng rất ngoan ngoãn hứa hẹn, nhưng sau lưng lại không tạo cách với người khác, trong mắt càng thêm tức giận.
Phương Du không biết Đàm Vân Thư đang nghĩ gì, cô làm việc liên tục từ mười giờ sáng đến mười giờ tối trong ba ngày. bị chóng mặt một chút. Có lẽ vì hoạt động của gian hàng này quá mệt mỏi, khuôn mặt cô hơi trở nên cứng đờ khi cười.
Xe của Đàm Vân Thư có mùi thơm, chỗ ngồi thoải mái, thần kinh đang căng thẳng của cô nhẹ nhõm hơn, cô tự nhiên chìm vào giấc ngủ.
Đàm Vân Thư nhìn một lúc rồi lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Tin nhắn của Thẩm Ánh Chi nhảy vào tầm nhìn của nàng.
[Đàm đại tiểu thư đang ở đâu vậy? Ngày mai tôi sẽ quay lại thủ đô! Cậu nhớ không vậy?]
[Đồ chị em plastic. Ahhhhhh!]
Đàm Vân Thư gõ nhẹ đầu ngón tay và nhắn "đợi một lát", sau đó nghe thấy điện thoại di động của Phương Du đổ chuông.
Phương Du lập tức tỉnh dậy, nhấc điện thoại lên.
Là Phương Cần gọi điện, hỏi cô phải mất bao lâu mới về đến, bà muốn nấu mì cho cô.
"Sắp về đến rồi mẹ." Phương Du mỉm cười, giọng nói tràn đầy sinh lực: "Nếu mẹ cảm thấy buồn ngủ thì đi ngủ trước đi. Cứ kệ con, con tự nấu được."
"Được rồi, mẹ buồn ngủ quá, không chịu nổi nữa, mẹ đi ngủ trước."
Cúp điện thoại xong, Phương Du mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ và biết mình cách nhà không xa, chỉ không biết tại sao Đàm Vân Thư lại đậu xe ở đây.
Cô nhăn chóp mũi, quay đầu lại thì thấy Đàm Vân Thư đang ôm đầu nhìn cô dưới ánh đèn, mũi của Đàm Vân Thư thẳng tắp, lông mi dày rậm, khuôn mặt nhỏ nhắn, hơn một nửa bị bao phủ trong bóng tối.
Chỉ là vào lúc này, làn da xinh đẹp của Đàm Vân Thư trông có vẻ u ám.
Cô không xa lạ gì với Đàm Vân Thư như thế này.
Nghĩ kỹ lại, phần lớn thời gian Đàm Vân Thư tình cờ gặp cô là do có người làm phiền. Chuyện này xảy ra tương đối thường xuyên ở trường trước đây, dù không học cùng lớp nhưng cô sẽ chạm mặt nàng ở một số nơi. Bất cứ khi nào một bạn nam chú ý đến cô, Đàm Vân Thư sẽ trông như thế này và nhìn cô ấy một cách nghiêm túc.
Cô nhận thấy tâm trạng của Đàm Vân Thư đêm nay có gì đó không ổn, cô đã sớm nhận ra, nhưng cô không còn sức lực để nghĩ.
Bây giờ nghĩ lại... có phải là do người đàn ông gầy gò lúc chiều không?
Phương Du không chắc chắn về câu trả lời, nhưng cô biết rằng mình phải dỗ dành Đàm Vân Thư, bày tỏ quan điểm của mình vào lúc này.
Cô nhẹ nhàng mím môi, "tách" một tiếng, cô tháo dây an toàn, tháo kính ra, cúi người hôn lên khóe môi Đàm Vân Thư.
"Tôi là của cậu, Đàm Vân Thư." Giọng nói của Phương Du vang vọng trong xe.
Đàm Vân Thư: "Ừ."
Nàng nhướng mi nhưng thái độ vẫn thờ ơ.
Ánh mắt Phương Du khẽ động, đang do dự có nên tiếp tục hay không, Đàm Vân Thư mở miệng nói: "Phương Du, cậu không thể về nhà."
Đàm Vân Thư chậm rãi liếc nhìn sắc mặt Phương Du, sau đó chậm rãi nhếch môi, bổ sung những lời sau.
"Đi đến khách sạn."
___