Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có

Chương 139: Ngoại truyện: Đại học, góc nhìn của Đàm Vân Thư (1)




"Chị Phương à, chắc là chị dạy con giỏi hơn tôi, chẳng cần lo lắng gì, cứ để con mình phát triển tự do thôi. Nhìn Vân Thư, con bé khiến tôi lo lắng đủ thứ, nào là phải giám sát học cắm hoa, học piano, học năng khiếu, còn phải chú ý đến chế độ ăn uống, vóc dáng nữa..."

"Phu nhân, bà đã giáo dục tiểu thư rất tốt rồi ạ."

"Thật sao?"

"Con gái chị tên là gì ấy nhỉ? Phương Du đúng không? Cũng học chung một trường với Vân Thư, đây là trường đại học tốt nhất ở Liễu Thành rồi."

"Vâng."

Khi Đàm Vân Thư bước ra từ phòng gym sáng sủa và sạch sẽ của biệt thự, nàng lại nghe thấy mẹ mình là Thôi Uyển đang trò chuyện với người giúp việc mới, chủ đề cuộc nói chuyện vẫn xoay quanh chuyện "giáo dục" con cái. Không khó để nhận ra trong lời nói của mẹ nàng có sự khoe khoang.

Nhưng Phương Du...

Cái tên ấy cứ quanh quẩn trong miệng Đàm Vân Thư, khóe môi nàng cong lên mà không ai thấy, nàng tiếp tục dùng khăn mềm lau mồ hôi trên cổ.

Chỉ là khi ánh mắt nàng lướt qua khu vườn ngoài cửa sổ kính, biểu cảm của nàng thoáng dừng lại trong giây lát, rồi lại trở về bình thường.

Thôi Uyển nhìn thấy nàng xuất hiện, lập tức kết thúc chủ đề dạy con, vẫy tay gọi nàng: "Vân Thư."

Đàm Vân Thư thu lại cảm xúc, mỉm cười và đi chậm rãi đến: "Mẹ, mẹ và dì Phương đang nói chuyện gì mà vui thế?"

"Không có gì."

Thôi Uyển nhìn Phương Cần, cười một cách xã giao: "Chị Phương, chị xuống trước đi."

"Vâng, thưa phu nhân."

Đàm Vân Thư ngồi xuống ghế sofa bên cạnh. Vì vừa tập thể dục xong nên tóc nàng đang buộc cao, dù đang mặc bộ đồ thể thao, vẫn không thể che giấu sự tao nhã của nàng.

"Con hoàn thành nhiệm vụ mà huấn luyện viên giao chưa?"

"Dạ rồi." Đàm Vân Thư mỉm cười, "Huấn luyện viên nói con làm rất tốt."

Thôi Uyển tỏ vẻ hài lòng: "Vậy thì tốt."

Đàm Vân Thư cầm lấy khăn đồng thời đứng dậy: "Mẹ, con lên tắm trước đây, buổi chiều con còn có tiết."

"Được."

-

Trường Đại học Liễu Thành là một trường tổng hợp, ngành Phát thanh  Truyền hình tương đối ít được ưa chuộng, khóa của nàng chỉ có mười bảy người.

Ít người cũng có ưu điểm, không cần nhớ quá nhiều tên.

Nhưng ít người cũng là khuyết điểm, chỉ trong một năm, tình trạng yêu đương trong lớp đã rối rắm hơn cả giới giải trí.

Nhưng Đàm Vân Thư là một ngoại lệ, khi bất cứ ai đến gần, nàng đều từ chối. Lời từ chối của nàng với mọi người đều giống nhau: "Xin lỗi, trước khi tốt nghiệp tôi sẽ không yêu đương."

Không ai biết vì sao nàng không yêu, và cũng chẳng ai dám hỏi. Dù sao nàng là đại tiểu thư của tập đoàn Khách sạn Quân Linh, vốn không cùng tầng lớp với họ. Ai có can đảm để mở lời với nàng chứ? Dù Đàm Vân Thư ở trường không hề kiêu ngạo, nhưng thân phận của nàng vẫn còn đó.

Buổi chiều là tiết nói chuyện ngẫu hứng, giáo viên đứng lớp có vẻ uể oải.

Đến 2:40 chiều, lớp học vang lên tiếng gõ cửa.

Người đến có vẻ vội vã, đầu tiên gọi "Thầy Vương" rồi giải thích lý do: "Thầy có thể cho khoa Tài Chính mượn Đàm Vân Thư được không? Người dẫn chương trình của khoa chúng tôi bị bệnh rồi, vốn định gắng gượng nhưng giờ không trụ nổi, phải nhập viện, giờ không ai dẫn chương trình."

Buổi học tạm dừng, thầy Vương quay sang hỏi Đàm Vân Thư: "Vân Thư, em thấy sao? Nếu đồng ý thì đi với thầy Quan một chuyến nhé."

"Được ạ."

Thầy Quan rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, chờ Đàm Vân Thư ra khỏi lớp rồi nói: "Cảm ơn bạn học Đàm."

"Không cần cảm ơn đâu, thầy Quan."

Đàm Vân Thư kẽ mỉm cười: "Thầy đưa kịch bản cho em xem trước đi."

Thầy Quan đưa kịch bản: "Đây là một cuộc thi lớn của khoa chúng tôi, tình hình hơi gấp, nhờ cả vào em nhé."

"Thầy không cần khách sáo như vậy."

"Được rồi."

Vừa đi, Đàm Vân Thư vừa mở kịch bản dẫn chương trình. Dù mới chỉ là sinh viên năm hai, nhưng trong năm qua, nàng đã dẫn nhiều cuộc thi lớn nhỏ ở trường. Chỉ cần làm theo kịch bản mà không cần ứng biến, với nàng việc này rất đơn giản.

Khi lật qua một trang kịch bản, nàng nhìn thấy tên các thí sinh tham gia.

Thật trùng hợp, lại có tên Phương Du.

Ánh mắt Đàm Vân Thư dừng lại trên hai chữ này, khóe môi nàng khẽ cong lên.

Đúng 3 giờ, cuộc thi của khoa Tài chính chính thức bắt đầu.

Địa điểm thi là hội trường Thụ Nhân của trường, vì đây là một cuộc thi lớn của khoa Tài chính nên hàng ghế đầu đều là thầy cô và lãnh đạo khoa, những chỗ còn lại cũng kín người. Hội sinh viên còn đứng ở bên cạnh để duy trì trật tự.

Đàm Vân Thư cầm micro bước lên sân khấu, giọng nói tròn vành rõ chữ giới thiệu chương trình.

Không lâu sau, thí sinh đầu tiên lên sân khấu.

Đàm Vân Thư rút về phía hậu trường, nàng đứng thẳng lưng, tư thế tao nhã. Nàng cảm nhận được một số ánh mắt tò mò, thăm dò hoặc e thẹn đổ dồn về phía mình.

Nàng theo dõi tiến độ thi đấu của thí sinh, cố gắng kiềm chế suy nghĩ của mình, không quay đầu tìm vị trí của Phương Du.

Đúng vậy, nàng đã chú ý đến Phương Du từ lâu.

Đó là một năm trước, khi diễn ra kỳ huấn luyện quân sự. Vì số lượng nữ sinh trong khoa của nàng không đủ để lập đội, họ được ghép chung với các khoa khác, mà đội nữ bên cạnh chính là khoa Tài chính.

Phương Du trong bộ quân phục rằn ri, đeo kính gọng đen, không cười nhiều, khuôn mặt lúc nào cũng tỏ ra nghiêm túc.

Có lần khi đội của nàng nghỉ ngơi, ánh mắt nàng vô tình lướt qua phía khoa Tài chính. Nàng nhìn thấy Phương Du đang nghỉ, cô vừa tháo mũ xuống, khuôn mặt ửng đỏ.

Phương Du cũng đã tháo kính ra, nhắm chặt mắt, hai tay chống xuống hai bên, đầu hơi ngửa ra sau, rõ ràng đang điều chỉnh nhịp thở.

Nhìn thấy Phương Du làm vậy, Đàm Vân Thư cũng bắt chước làm theo.

Lạ thay, cảm giác dễ chịu hơn nhiều.

Trong suốt hơn nửa tháng huấn luyện quân sự, Đàm Vân Thư đã lặng lẽ quan sát Phương Du như thế. Nàng cảm thấy Phương Du khi đeo kính hay không đeo kính đều không khác biệt mấy. Khuôn mặt cô trông rất thuần khiết, giống như ly chè đậu xanh đá mùa hè, mặc dù ít cười nhưng mỗi khi Phương Du mỉm cười, cảm giác còn tuyệt hơn cả một làn gió nhẹ.

Không chỉ nàng, mà một số người khác cũng chú ý đến Phương Du.

Họ mua trà sữa, trà hoa quả cho Phương Du, cố gắng xin liên lạc của cô, nhưng lần nào Phương Du cũng lắc đầu từ chối.

Cho đến đêm trước khi huấn luyện quân sự kết thúc, Đàm Vân Thư mới biết tên Phương Du từ cuộc trò chuyện của hai bạn học.

Hai bạn kia đang tám chuyện, bảo rằng Phương Du bên khoa Tài chính lại vừa được tỏ tình, nghe đâu lần này là một đàn anh năm ba. Một người trong số họ thắc mắc: "Phương Du là ai nhỉ?"

Đàm Vân Thư không quan tâm lắm đến mấy tin đồn này, cho đến khi nghe người kia đáp lại: "Là cô bạn đeo kính gọng đen, trông rất xinh, mình nghe nói kiểu như Phương Du dễ khiến người khác muốn bảo vệ, giống như một bông hoa trắng nhỏ..."

"À, giờ thì mình nhớ ra rồi."

Nghe vậy, Đàm Vân Thư chỉ khẽ nhướng mày, trong bóng tối nụ cười trên môi rõ ràng hơn.

Về sau, vì hai khoa ở gần nhau nên việc nàng gặp Phương Du cũng không có gì lạ.

Hầu hết thời gian, Phương Du đều mang đeo ba lô, ôm sách vở, đôi môi cô vẫn luôn mím chặt. Có khi, bên cạnh Phương Du còn có mấy cậu con trai đáng ghét vây quanh

Cho đến hôm nay, Đàm Vân Thư mới mượn cơ hội dẫn chương trình của khoa Tài chính, lần đầu gọi tên Phương Du.

"Thí sinh số năm: Lớp Kế toán, Phương Du."

Đàm Vân Thư đứng ở hậu trường, ánh mắt dõi theo Phương Du.

Phương Du hôm nay mặc âu phục, không biết có phải mượn của bạn bè không, có vẻ hơi rộng một chút.

Có lẽ đây là lần đầu tiên tham gia một cuộc thi lớn như vậy, biểu cảm của Phương Du có phần căng thẳng hơn bình thường, thỉnh thoảng còn bị ngập ngừng khi nói, nhưng ánh mắt của cô vẫn rất nghiêm túc, ẩn chứa chút bướng bỉnh.

Sau hai vòng thi đầy khắc nghiệt, Phương Du giành được giải nhì.

Có phải đã vượt ngoài mong đợi không?

Biểu cảm của Phương Du thay đổi rõ rệt. Thậm chí, cô còn quay đầu lại và nhìn Đàm Vân Thư trong một giây, rồi lặng lẽ thu lại ánh mắt.

Nụ cười trên môi Đàm Vân Thư càng sâu thêm.

Dù sao nàng luôn giữ vẻ mặt này ở trường, sẽ không ai nghi ngờ rằng nụ cười của nàng lúc này là vì Phương Du.

Sau khi cuộc thi kết thúc, Đàm Vân Thư đứng ở bên cạnh, cùng mọi người chụp ảnh tập thể.

Nàng từng nghĩ rằng, mối liên hệ giữa nàng và Phương Du sẽ chỉ dừng lại ở những khoảnh khắc thoáng qua như thế này. Họ vốn dĩ thuộc hai thế giới khác nhau, mẹ của Phương Du là người giúp việc trong gia đình nàng. Có thể Phương Du cũng biết điều đó phải không?

Hoặc có thể không.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Khi nhìn lại bức ảnh tập thể, trong lòng Đàm Vân Thư nảy sinh một ý nghĩ khác thường, thậm chí có thể gọi là đen tối.

Nàng muốn Phương Du trở thành tài sản riêng của mình.

Bởi vì những ánh mắt ngưỡng mộ dành cho Phương Du khiến nàng không vui. Dù nàng và Phương Du không có mối quan hệ gì, nhưng cảm giác chiếm hữu đối với Phương Du đã nảy sinh trong nàng.

Nếu đã như vậy, nàng sẽ thuận theo ý muốn của mình, chiếm lấy Phương Du.

Cơ hội đến vào một ngày mưa cuối tháng Chín.

Chiều hôm đó, nàng không có tiết học, nhưng lấy lý do giáo viên trong trường cần gặp để không về nhà, nàng ở lại thư viện và đọc sách về quản lý.

Thôi Uyển sợ rằng Đàm Vân Hú sẽ không vui khi biết nàng dính vào những kiến thức này, vì thế nàng chỉ có thể tìm thời gian để lén lút học tập.

Mãi đến 4 giờ chiều, nàng mới rời khỏi thư viện, chuẩn bị lái xe về nhà.

Khi vừa ra khỏi trường, Đàm Vân Thư nhìn thấy Phương Du đứng ở trạm xe buýt. Khoảng cách giữa hai người không xa, nàng lướt tay trên vô lăng, suy nghĩ xem có nên tiến lên bắt chuyện không.

Khi chưa kịp đưa ra câu trả lời, thì cơn mưa bất ngờ đổ xuống.

Mưa rất lớn.

Nó làm mờ đi tầm nhìn của nàng về phía Phương Du.

Đàm Vân Thư bật cần gạt nước, cau mày lại, nhưng vẫn không thấy chiếc xe buýt nào đến. Vậy nên Phương Du có lẽ vẫn đang đứng ở trạm xe.

Suy nghĩ này làm nàng thở phào nhẹ nhõm.

Vài phút sau, nàng lái chiếc xe màu đen của mình tiến về phía trạm xe và dừng lại ở một vị trí gần.

Trong xe luôn có sẵn ô, Đàm Vân Thư lấy ô ra.

Không hiểu sao, nàng cảm thấy lo lắng, vì đây là lần đầu tiên nàng chủ động tiếp cận ai đó như vậy.

Mưa rất lớn, tầm nhìn bị hạn chế, xe cộ đi qua đều giảm tốc độ.

Nàng cầm ô và bước đến chỗ Phương Du. Khi đến gần, nàng nhận ra kính của Phương Du đã bị mưa làm ướt. Ở khoảng cách gần này, nàng mới chú ý đến đôi mắt đen láy bắt mắt của Phương Du, không giống màu mắt nàng.

Đàm Vân Thư không cưỡng lại được, nghiêng ô về phía Phương Du, còn lưng nàng bị mưa làm ướt lúc nào không hay.

Đôi môi nàng khẽ mấp máy: "Mình đưa cậu về nhà nhé, Phương Du."

Phương Du không từ chối nàng như đã từ chối người khác, bước lên xe của nàng và ngồi vào ghế phụ.

"Cảm ơn cậu, Đàm Vân Thư." Đây là lần đầu tiên Phương Du nói chuyện với nàng.

Đàm Vân Thư cười như không cười: "Không có gì."

Nàng hỏi: "Nhà cậu ở đâu?"

"... Sân số 35 Tinh Hồ." Phương Du có vẻ hơi lúng túng khi trả lời.

Đàm Vân Thư hạ mắt xuống, nàng biết rõ mục đích của mình, nhưng dù sao đây là lần đầu tiên ở một mình với Phương Du, trong lòng nàng vẫn có cảm giác hồi hộp.

Vì sao lại hồi hộp, chẳng phải vì ý đồ xấu của nàng sao?

***

Tác giả có điều muốn nói

"Ý đồ xấu đó!"

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, tôi vẫn nghĩ sẽ tốt hơn nếu bắt đầu ngoại truyện từ góc nhìn của Thư Thư.