Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có

Chương 136




Chiếc giường trong phòng ngủ của Phương Du rộng 1,5 mét, cùng kích thước với chiếc giường ở Sân số 35 Tinh Hồ. Tuy nhiên, trong phòng lạnh lẽo và không có máy sưởi, hai người mặc quần áo mỏng và ngủ cạnh nhau trong tấm chăn dày.

Tuy nhiên, họ gần như đã ngủ suốt từ đêm qua đến hôm nay, thể lực cũng đã hồi phục một chút. Hiện tại họ không cảm thấy buồn ngủ nữa, nên lặng lẽ trò chuyện một lúc. Một lúc sau họ lại quay sang hôn nhau.

Sau đó vẫn có chút mất kiểm soát, bởi vì Phương Du rất ít chủ động yêu cầu.

Khi hôn cô còn cố ý cọ sát vào chân Đàm Vân Thư, đồng thời nắm lấy tay Đàm Vân Thư đặt lên eo mình, chậm rãi hướng lên, cho đến khi được Đàm Vân Thư ôm lấy.

Trong phòng không có đèn, cả nhà đều đang ngủ say.

Đàm Vân Thư khép ngón tay lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê phần trên hai lần.

Trong ánh sáng lờ mờ nàng không nhìn thấy gì, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng phản ứng của Phương Du.

Nàng cúi đầu, hôn lên môi Phương Du lần nữa, không nhịn được hỏi: "Trong nhà cậu cách âm như thế nào?"

"Có lẽ... không tốt lắm. "

"Vậy thì nhớ nhỏ giọng nha." Đàm Vân Thư nói và mỉm cười, "Đủ để mình nghe thôi, ngoan nhé. "

Vừa nói xong, nàng liền vén bộ đồ ngủ của Phương Du lên.

Vốn dĩ trước đây kinh nguyệt của họ rất gần nhau, nhưng sau hơn hai tháng xa nhà chu kỳ đã thay đổi, Phương Du vẫn chưa đến kỳ.

Khi đối mặt với Đàm Vân Thư, cô không thể chịu đựng.

Đàm Vân Thư ôm cô nghiêng sang một bên, đặt chân trái cô quanh eo nàng, tư thế này thuận tiện để tay nàng thực hiện động tác áp sát, cọ sát, xoay, đi vào, đi ra.

Phương Du dán chặt vào cổ Đàm Vân Thư, cô cắn môi, âm thanh như tiếng muỗi.

Đêm ở vùng quê thật yên tĩnh, gió đang tâm sự gì đó với lá cây, thỉnh thoảng mới có tiếng chó sủa.

Lần thứ hai, Đàm Vân Thư chui vào trong chăn, dùng tay và bàn tay để đối mặt với Phương Du, rồi cúi đầu xuống kết hợp với ngón tay.

Phương Du không thể chịu đựng được nữa, vì vậy cô đặt tay lên đỉnh đầu nàng, đôi mắt đẫm lệ, cô thấp giọng cầu xin: "Đàm Vân Thư... Đừng làm điều này..."

"Mình rất thích chỗ này, cưng à."

Đàm Vân Thư đáp lại, tiếp tục vùi đầu, dùng lưỡi chà sát phía trên, khớp với tốc độ của tay.

Cuối cùng, ngón tay của nàng bị Phương Du ôm chặt, cả vùng đều "lầy lội".

Nàng từ từ rút ra, dùng lòng bàn tay vẫn còn phủ đầy, xoa dịu nơi đang run rẩy của Phương Du.

Một lúc sau, nàng lau sạch, mặc quần lại cho Phương Du, ôm Phương Du vào lòng, dịu dàng nói: "Hãy nhanh chóng mọc lại phần thịt còn thiếu, mình sẽ giám sát cậu. "

"Nhỏ lắm hả?" Phương Du vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhẹ nhàng hỏi.

"Một chút."

"Vậy......"

"Dù thế nào đi nữa mình cũng thích, mình chỉ muốn cậu khỏe mạnh. Cậu gầy quá. "

"Mình biết rồi, mình cũng thích cậu.

Đàm Vân Thư xoa xoa đầu gối của cô: "Đau không?

"Không đau đâu, hai ngày qua không có quỳ."

Phương Du trả lời xong, lại quay đầu tìm kiếm đôi môi của nàng, nhỏ giọng nói với nàng: "Xoa những chỗ khác đi, Đàm Vân Thư. Mình nhớ cậu quá. "

......

Khi tỉnh dậy thì đã là tám rưỡi, trời đã sáng rõ.

Gió lạnh thổi tạo thành những gợn sóng từng vòng trên núi, lá cây xào xạc.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Đàm Vân Thư lái xe về khách sạn trước, Phương Du ở lại nói qua kế hoạch của Đàm Vân Thư cho người nhà nghe. Ba vị trưởng bối im lặng một lát, cuối cùng Phương Cần nói Phương Đức Minh viết ra một danh sách không để hàng xóm khác bị oan.

Ngoài ra, Phương Du còn kể với gia đình chuyện Đàm Vân Thư đã quyên góp thiết bị và vật tư y tế cho bệnh viện thị trấn. Cô không muốn Đàm Vân Thư làm việc tốt mà không lưu tên.

Mười một giờ sáng, thông báo liên quan đã được phát ra, xe của Đàm Vân Thư cũng đúng giờ chạy vào nhà Phương Du.

Sau khi cùng gia đình Phương Du ăn trưa, cũng đã đến lúc chia tay.

Ba vị trưởng bối thật sự không nỡ, nhưng cũng chẳng có cách nào, hơn nữa họ cũng không muốn để lớp trẻ lo lắng, nên đều tỏ vẻ không có chuyện gì, thậm chí còn vẫy tay cười tạm biệt.

Phương Du ôm ông bà ngoại và mẹ, mắt đỏ hoe, dặn dò: "Con sẽ thường xuyên gọi video cho mẹ và ông bà, con sẽ làm việc thật tốt ở Thủ đô. Nếu có chuyện gì thì đừng giấu con, con lớn rồi mà."

Phương Cần vỗ vai cô, mỉm cười, rồi nhìn sang Đàm Vân Thư, do dự một lát, nói: "Hai đứa sống tốt với nhau là được, chăm sóc lẫn nhau, hiểu nhau, đừng để cả nhà lo lắng."

"Cháu sẽ làm vậy, dì Phương."

Đàm Vân Thư mím môi, nghiêm túc nói: "Xin lỗi, dì Phương, vì trước đây mẹ cháu đã đến nói những lời đó trước mặt dì."

Phương Du cũng không muốn mẹ mình chịu ấm ức, tối qua nàng đã kể với Đàm Vân Thư về chuyện này, hơn nữa cô còn nhớ vụ Đàm Vân Thư bị mẹ nàng tát một cái.

"Cháu không cần xin lỗi, lời của dì còn khó nghe hơn."

Đàm Vân Thư cười.

Chẳng mấy chốc, hai người đã lên xe, cho đến khi ngôi nhà của Phương Du ngày càng nhỏ lại và biến mất trong gương chiếu hậu.

Phương Du nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm xúc có chút trùng xuống.

Chuyến về nhà lần này đã trải qua quá nhiều chuyện, cái chết của ông bà khiến cô không kịp phản ứng, rồi những ngày căng thẳng nhất trong mối tình với Đàm Vân Thư, thêm vào đó là sự chấp nhận của người lớn trong nhà với Đàm Vân Thư......

Nghĩ đến những chuyện đó, cô quay đầu nhìn Đàm Vân Thư.

Đàm Vân Thư đang cầm vô lăng, con đường làng quanh co, nàng phải lái xe rất tập trung, bàn tay phải đặt trên vô lăng đang đeo chiếc nhẫn tre.

Cảm nhận ánh mắt của Phương Du, Đàm Vân Thư nhẹ giọng hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

"Nghĩ đến ngày 1/5, cậu gửi tin nhắn cho mình rồi lại thu hồi."

"......" Đàm Vân Thư nhớ lại chiêu trò vụng về của mình, ho nhẹ một tiếng: "Lúc đó cậu không phải đang ngủ sao?"

"Bực cậu đến mức không ngủ được."

Đàm Vân Thư bật cười không kìm lại được, Phương Du cũng mỉm cười, bầu không khí trong xe cuối cùng cũng nhẹ nhàng hơn.

Khi đến Liễu Thành, Đàm Vân Thư đưa Phương Du về trang viên của Đàm gia.

Đây là lần đầu tiên Phương Du đến trang viên của Đàm gia. Hồi đại học, cô đã từng nghe mẹ kể rằng trang viên của Đàm gia rộng lớn và đẹp đẽ như thế nào, có nhiều nơi cần được dọn dẹp và bảo dưỡng, nên đã thuê nhiều người giúp việc. Bây giờ cô cũng đã tự mình bước chân vào trang viên này.

Không khí ở đây trong lành, cảnh sắc mê hoặc, có thảm cỏ, có đài phun nước, có vườn hoa, phía trước còn có một cái hồ.

Đàm Vân Thư đậu xe, sau đó nắm tay cô bước xuống xe.

Biệt thự trông rất uy nghi, như một cung điện huyền ảo đứng giữa trang viên tĩnh lặng.

Thôi Uyển vẫn ngồi nghỉ ngơi ở chỗ cũ, bà ôm lấy cơ thể mình, thỉnh thoảng nhìn ra vườn qua cửa sổ, rồi đột nhiên thấy hai bóng dáng phụ nữ bước qua khu vườn, một là con gái bà, người còn lại là... Phương Du?!

Đàm Vân Thư đeo găng tay, tay cầm một chiếc kéo lớn.

Qua cửa sổ, nàng nhìn thẳng vào mẹ mình, rồi cắt mấy bông hoa quý mà bà đã chăm sóc kỹ lưỡng, đặt vào tay Phương Du.

Thôi Uyển suy sụp đứng dậy, bước ra vườn, không còn giữ vẻ dịu dàng nữa, chất vấn con gái mình: "Đàm Vân Thư! Con đang làm gì vậy? Sao còn đưa nó vào đây hả? Nhà này không phải ai cũng có thể vào được?"

"Chào dì, cháu là Phương Du, cảm ơn dì về những bông hoa."

Đàm Vân Thư lại cắt thêm một bông hoa, rồi tao nhã đưa cho Phương Du, sau đó nàng quay sang mỉm cười với mẹ mình: "Xin lỗi, mẹ, nhưng nhà này con muốn đưa ai vào thì người đó sẽ được vào."

Nàng tiến lên hai bước, đến gần mẹ mình: "Con đã sớm có tư cách này rồi, mẹ à. Hay mẹ vẫn nghĩ con là bông hoa có thể bị mẹ tùy ý cắt tỉa, chính mẹ sống trong ảo tưởng mà không rút ra được, và cố chấp cho rằng con chỉ có một con đường là lấy chồng giàu..."

"Mẹ, con từng bối rối, thay vì yêu con thì mẹ dường như yêu danh phận này hơn, cũng như sự kiểm soát của mẹ đối với con."

Đàm Vân Thư đứng yên trước mặt Thôi Uyển, nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, thấy được sự giận dữ khi bị vạch trần trên khuôn mặt bà, rồi nàng mỉm cười nói: "Con đã nói mẹ đừng làm phiền dì Phương, nhưng mẹ vẫn đi quấy rầy người ta."

"Bà ta mách lẻo với con à? Bà ta đã nói gì? Đàm Vân Thư, con tỉnh táo lại đi, Phương Cần chỉ để ý đến tiền của con thôi, đổi lại người khác thì bà ta cũng..."

"Con từng nói rồi, may là con có tiền, mẹ à."

Đàm Vân Thư thở ra một hơi nặng nề: "Mẹ còn nhớ bao lâu rồi mẹ không liên lạc với ông bà ngoại không? Lúc trước họ phản đối mẹ lấy ba, mẹ đã cắt đứt quan hệ với họ để trở thành phu nhân nhà giàu, còn không cho con gặp họ... Giờ con nghĩ đã đến lúc rồi, trong suốt thời gian qua, con đã liên lạc với họ, họ rất nhớ mẹ. Mẹ à, con đã băn khoăn không biết phải làm sao, đành để họ đến xem mẹ bây giờ như thế nào."

Thôi Uyển đứng đờ ra nhìn nàng, lắp bắp: "Sao con có thể liên lạc với họ..."

Đàm Vân Thư nhướng mày, cười khẩy: "Chẳng phải mẹ đang sống một cuộc sống rất hào nhoáng sao? Hãy để ông bà ngoại đến gặp, xem con gái họ đã sống như thế nào suốt những năm qua."

"Cuộc hôn nhân có cũng như không, còn có đứa con gái đồng tính này của mẹ. Tất cả nằm ngoài sự kiểm soát của mẹ, nhưng đều nằm trong tầm tay của con. Nhưng bản chất khác nhau, sự kiểm soát của mẹ là để hủy hoại con, còn sự kiểm soát của con là để mẹ sống tốt hơn, mẹ à."

Thôi Uyển suýt đứng không vững, loạng choạng vài bước, bà nhìn thẳng vào con gái mình, nước mắt hai hàng rơi xuống.

Đàm Vân Thư tiến gần thêm chút nữa, hạ giọng: "Mẹ cứ tiếp tục chăm sóc hoa thật kỹ nhé, vì chúng sẽ được dùng trong đám cưới. Nếu không đẹp, sẽ rắc rối đấy."

......

Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, họ đã trở lại Thủ đô và ngồi xuống xe, áp lực trong lòng Đàm Vân Thư vẫn chưa giảm xuống.

Nỗi đau nguyên thủy từ gia đình giống như một chiếc lồng sắt nặng nề, nàng đã bị đè nén suốt nhiều năm, cũng đã cô đơn suốt nhiều năm.

"Khi mình còn nhỏ, mình đã từng hy vọng mẹ yêu thương mình, nhưng bà không như vậy. Thứ bà luôn muốn chỉ là danh phận "Phu nhân Đàm gia". Sự giáo dục của bà thật méo mó. Bà nghĩ rằng phụ nữ chỉ có thể tồn tại nhờ đàn ông, vì vậy khi mình bị anh trai ức hiếp, bà chỉ bảo mình sau này hãy tìm một người đàn ông giàu có hơn để trả thù. Khi mình muốn học kinh tế và tài chính ở đại học, bà cũng không cho, chỉ bắt mình học phát thanh viên, vì nhiều người giàu thích những cô vợ như vậy, không cần giỏi, chỉ cần có khuôn mặt xinh đẹp là được."

"Nhưng mình biết điều mẹ không muốn đối mặt nhất chính là ba mẹ của bà."

Đàm Vân Thư vừa nói vừa nhìn vào mắt Phương Du, nở một nụ cười: "Nhưng không sao, mình bây giờ sống rất tốt."

Phương Du nắm lấy tay nàng, siết nhẹ: "Mọi chuyện sẽ ngày càng tốt hơn."

Hai người trở về khách sạn Quân Linh, sau khi ăn tối, họ cùng nhau tắm rửa.

Tuy nhiên, Phương Du kiếm cớ ra khỏi phòng tắm trước, trong lúc Đàm Vân Thư vẫn còn ở bên trong, cô nhanh chóng lục tìm trong vali chiếc nhẫn đã được cô giấu kỹ.

Khi Đàm Vân Thư bước ra từ phòng tắm, Phương Du đứng quay lưng về phía nàng.

Đàm Vân Thư mỉm cười nhìn cô: "Có chuyện gì vậy?"

"Sao cậu không giục mình?"

"Giục cậu chuyện gì cơ?"

Phương Du cầm tay nàng, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của Đàm Vân Thư, rồi hôn nhẹ lên đó, sau đó cô nhìn nàng, mắt ánh lên nụ cười: "Xong rồi, từ giờ cậu đã hoàn toàn thuộc về mình, Đàm Vân Thư."

Đàm Vân Thư vẫn còn chút hơi ẩm trên người, nghe vậy liền vòng tay qua eo cô, dùng đầu mũi cọ nhẹ lên mũi cô, khẽ nói: "Mình đã thuộc về cậu từ lâu rồi."

"Nhưng chiếc nhẫn tre mình vẫn rất thích, biết làm sao bây giờ?"

"Nếu cậu đeo nó mãi, nó sẽ bị hỏng đấy."

Đàm Vân Thư suy nghĩ hai giây rồi nói: "Vậy mình sẽ mua một cái tủ kính nhỏ trong suốt để đặt nó vào, đây là chiếc nhẫn mà vợ mình tự tay đan."

"Được."

Đàm Vân Thư tiếp tục hỏi: "Vậy tối nay mình có phải xoa chỗ nào không...?"

"Không có," Phương Du lập tức đáp.

"Không phải tối qua cậu bảo trên người cậu cần sao?"

Phương Du ôm lấy cổ nàng, nhìn vẻ cố ý trêu chọc của nàng, từ từ hôn lên môi Đàm Vân Thư: "Vậy cậu giúp mình thêm chút nữa."

"Tuân lệnh."

-

Ngày hôm sau, trong giờ nghỉ trưa, Đàm Vân Thư đến văn phòng của Thẩm Ánh Chi.

Sự xuất hiện của nàng khiến những nhân viên trong công ty tò mò, họ đồn đoán xem liệu nàng có ghé qua văn phòng của Phương Du không.

Nhưng Đàm Vân Thư không có ý định đó. Nàng xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, rồi nhìn Thẩm Ánh Chi với vẻ bí ẩn và chớp chớp mắt hỏi: "Ánh Chi, cậu nhìn xem, trên tay tôi là gì thế này?"

Thẩm Ánh Chi: "... Tránh xa tôi ra."

"Mà cậu có việc gì thế?"

"Tôi muốn cầu hôn."

***

Tác giả có điều muốn nói

Thẩm tổng: Nói trước, tiền mừng cưới tôi đã nộp rồi đấy nhé.

Bắt đầu đếm ngược đến hoàn chính văn~~~

Mình cảm thấy cảnh cầu hôn thật cảm động. Mỗi khi mình viết chậm, mình chỉ muốn hét lên: Chết tiệt! Viết nhanh lên! Độc giả đọc thế này sao đủ được!