Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có

Chương 116




Sự nhớ nhung của Đàm Vân Thư luôn được thể hiện một cách rất thực tế, ngay cả khi hai người chưa ở hai đất nước khác nhau, nhưng nàng sẽ liên lạc hay ở cùng Phương Du bất cứ khi nào có thời gian, hãy dùng từ "dính người" để diễn tả.

Phương Du sống trong căn hộ nhỏ của mình, nàng cũng theo đến đó vào ban đêm, với vẻ "ngông nghênh", không cần phải tránh mặt Phù Sương, đôi khi gặp mặt sẽ chào hỏi nhau.

Nhưng có hơi đáng tiếc, chưa đến hai ngày, bà dì của cả hai đều đến vào khoảng thời gian gần nhau, sáng và chiều cùng một ngày.

Phương Du: "......"

Đàm Vân Thư: "......"

Nhưng bằng cách này, sẽ có nhiều thời gian hơn để an ủi nhau hơn.

Chứng đau bụng kinh của Đàm Vân Thư trầm trọng hơn, sắc mặt tái nhợt, môi cắt không còn giọt máu, nằm cuộn tròn trên giường với một lớp mồ hôi lạnh mỏng trên trán.

Phương Du chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của nàng.

Bởi vì khi gặp nhau lúc trước, Đàm Vân Thư sẽ không bao giờ chọn thời điểm này để đến với cô. Sau khi gặp lại, cô cũng không gặp Đàm Vân Thư hàng ngày, cho nên cô đã bỏ qua khoảng thời gian này, không ngờ Đàm Vân Thư bị đau dữ vậy.

Tất cả những gì cô có thể làm là đưa nước và thuốc cho Đàm Vân Thư, xoa eo, sưởi ấm bụng dưới, tiếp thêm sức mạnh cho Đàm Vân Thư, cô hỏi: "Lần cuối cậu đến kỳ là khi nào?"

Đàm Vân Thư do dự: "Mình không nhớ rõ."

"Là khi nào nhỉ?"

"... Khi cậu nói mình chỉ có thể gặp cậu vào tháng tới."

"Có đau hơn lần này không?" Phương Du hỏi, mắt cô có hơi đỏ lên, bởi vì cô nhớ tới lúc đó Đàm Vân Thư đã bị mắc mưa rồi sốt cao, trong tình trạng bệnh tật như vậy vẫn phải làm việc.

Đàm Vân Thư dựa vào trong ngực cô: "Chắc gần giống?" Vừa nói nàng vừa hôn lên mặt cô, thì thầm anh ủi: "Không có việc gì đâu, Phương Du. Mình chỉ bị đau trong hai ngày thôi."

Phương Du nhìn chằm chằm nàng, mở miệng: "... Sau này nhớ nói cho mình biết."

"Được."

Thời gian không hề chậm lại, khi Phương Du đọc xong cuốn sách quản lý trong phòng, không còn nhiều thời gian trước chuyến công tác của mình.

Tháng 8 đã đến, nhiệt độ ở Thủ đô đang tăng lên từng ngày, chưa có dấu hiệu giảm xuống. Nhưng bầu không khí ấm áp của thành phố không hề biến mất. Nhiều người đến Thủ đô để du lịch trong kỳ nghỉ hè, trong khi những người làm việc ở Thủ đô đều mong muốn đi chơi vào cuối tuần.

Phương Du được biết từ Đàm Vân Thư rằng khách sạn Sơn Vũ ở khu nghỉ dưỡng đã kín chỗ.

Đáng lẽ họ sẽ đi nghỉ dưỡng vào cuối tuần này, tuy nhiên lại sắp phải xa nhau, cả hai đều bỏ qua dự định đó. Ngay lúc kỳ kinh nguyệt đã qua, nên chỉ trong phòng cả ngày, từ giường, ghế sofa, phòng tắm đến phòng làm việc. Hai người dường như có sự lưu luyến giống nhau đối với đối phương, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể tách rời.

Chiều ngày bốn, điều khiến Phương Du ngạc nhiên là cô nhận được tin nhắn từ Tiết Dịch.

Kể từ khi gặp Tiết Dịch vào đầu tháng 7, họ không liên lạc với nhau nữa. Nhưng với thân phận của Tiết Dịch, luôn có thể tìm thấy thông tin liên quan khi lướt mạng. Cô biết rằng chuyến lưu diễn đầu tiên của Tiết Dịch sẽ diễn ra một tuần sau lễ tình nhân của Trung Quốc, địa điểm là ở Thủ đô, sau đó là ở Hải Thành, Liễu Thành và các thành phố khác.

Tiết Dịch: [Dạo này tôi bận cho chuyến lưu diễn quá. Tiểu Du, cô có thời gian gặp tôi không?]

Tiết Dịch: [Có một số điều tôi vẫn muốn nói trực tiếp với cô.]

Đàm Vân Thư vòng qua Phương Du trên ghế sofa, nàng không có ý định nhìn trộm, nhưng Phương Du lại không hề né tránh nàng. Khi nàng nhìn thấy tin nhắn từ Tiết Dịch, liền nhếch môi dưới.

Nàng đã gặp Tiết Dịch hơn nửa tháng trước, không cần đoán cũng biết lần này Tiết Dịch liên lạc với Phương Du để xin lỗi. Cho dù giông bão đã qua, tổn hại gây ra cho Phương Du là có thật.

[Tôi chỉ rảnh tối nay thôi.] Đến lượt Phương Du nói lời này.

[Ngày mai tôi sẽ đi công tác ở Úc. ] cô nói thêm.

Đàm Vân Thư cau mày khi nhìn câu trả lời của Phương Du.

Vừa rồi còn quá sớm để cười. Nếu tối nay Phương Du gặp Tiết Dịch, điều đó có nghĩa là thời gian ở một mình với Phương Du sẽ bị chia cắt.

[Được.]

[Tôi sẽ quyết định thời gian và địa điểm.]

Phương Du không biết Tiết Dịch muốn nói gì với cô, nhưng nếu điều cô ấy muốn nói có liên quan đến Đàm Vân Thư thì sao? Vì thế cô đã không từ chối.

Cô không muốn bản thân trở thành vật cản của Đàm Vân Thư.

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Phương Du quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt sa sầm của Đàm Vân Thư.

"Sao vậy?" Phương Du đặt điện thoại sang một bên, "Vừa rồi cậu không phải còn cười sao?"

Đàm Vân Thư tựa cằm vào vai cô, giọng có chút nghèn nghẹn: "Có thể hỏi gặp cô ấy tốn bao nhiêu thời gian không? Thời gian của tụi mình rất quý giá."

"Mình sẽ về sớm nhất có thể."

Đàm Vân Thư nhướng mi hỏi: "Vậy mình đến đón cậu nha?"

"Được, có thể."

Đàm Vân Thư lại nhắc nhở: "Phải xong  càng sớm càng tốt..."

"Biết rồi, biết rồi." Phương Du một tay đặt lên vai nàng, tìm kiếm nàng môi, lông mi chậm rãi che phủ, "Miệng cậu có bôi thuốc độc phải không? Mình nghĩ cần phải kiểm tra cẩn thận..."

Đàm Vân Thư thích thú trước thành tựu của mình, nói "Ừm".

.......

Phương Du tưởng rằng Tiết Dịch sẽ hẹn ở nhà hàng hay nơi nào đó tương tự. Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của cô, Tiết Dịch lại quyết định gặp mặt trong một KTV cao cấp.

KTV này trang trí rất sang trọng, nhân viên lịch sự mặc đồng phục đẹp mắt, cách âm rất tốt, gần như không thể nghe thấy tiếng người hát trong phòng riêng ở hành lang bên ngoài.

Sau khi được nhân viên dẫn vào phòng riêng, Phương Du nhìn thấy Tiết Dịch đang ngồi trên chiếc ghế cao trong phòng và hát.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Tiết Dịch quay lại mỉm cười với cô: "Có muốn chọn một bài hát không?"

"... Một lúc nữa."

"Được."

Căn phòng riêng này không lớn, vừa đủ cho hai người, Phương Du đi tới ngồi xuống ghế sofa. Trong nháy mắt, màn hình hiển thị trước mặt chuyển sang giao diện MV, giọng nói của Tiết Dịch vang lên: "Vốn dĩ tôi muốn mời cô đến buổi concert sau ngày lễ tình nhân ở Trung Quốc, nhưng vì cô sắp đi công tác ở Úc nên tôi sẽ dời buổi concert này đến sớm. Tối nay tôi sẽ hát các ca khúc trong danh sách của đêm diễn, Phương Du."

Tiết Dịch ngồi gần hơn, vẫn giữ khoảng cách nhất định giữa hai người.

Sau đó, Phương Du nhận thấy rằng cô ấy đang mặc bộ quần áo giống như đêm họ gặp nhau lần đầu, nhưng cô không biết phải đáp lại như thế nào.

Bầu không khí im lặng một lúc, sau đó Tiết Dịch cầm micro bắt đầu hát bài hát đầu tiên. Khả năng ca hát của cô ấy thực sự xuất sắc, dễ dàng hát những ca khúc của mình. Sau khi hát một vài bài, cô ấy nhìn Phương Du, nhấn tạm dừng. mỉm cười và nói: "Bây giờ là phần talk."

Phương Du là khán giả duy nhất nghe thấy điều này, cô hỏi: "Tiết lão sư muốn nói gì?"

"Gặp được cô luôn khiến tôi vui vẻ, Tiểu Du." Tiết Dịch nói mà không nhìn vào mắt Phương Du, thay vào đó tập trung vào màn hình, "Tối hôm đó, lúc tôi đang hát trên sân khấu, tôi đã để ý đến cô. Cô ngồi cùng Phù Sương và Đường Bán Tuyết, cô còn hát theo tôi. Trong thời gian nghỉ ngơi ở cánh gà, tôi không khỏi thắc mắc liệu lúc đó giọng cô có bị khàn không. "

"Tắt tiếng luôn." Phương Du đáp.

Tiết Dịch cười: "Ừ, tôi có thể nghe ra chút chút khi gặp lại cô sau đó."

Ánh sáng trong phòng riêng rất dịu dàng, Tiết Dịch không đeo khẩu trang, không đội mũ, lông mày cũng không có vẻ công kích, cô ấy lại hỏi: "Tôi hát thế nào?"

"Nếu cách âm ở đây kém, người đi ngang có lẽ sẽ nghĩ rằng trong phòng riêng là ca sĩ đang hát những bài hát gốc."

Tiết Dịch lại cười, sau đó ho nhẹ: "Phần talk kết thúc, tôi hát tiếp đây." Cô đưa một chiếc micro khác, "Tiểu Du cũng có thể hát cùng tôi, cô vẫn là fan của tôi phải không?"

Phương Du nhận lấy: "Ừ."

Nhưng Phương Du chỉ nghe Tiết Dịch hát một mình, chất lượng âm thanh của KTV này rất tốt, cô có thể nghe rõ ràng mọi thứ.

Tư duy âm nhạc của Tiết Dịch rất cao, dù có cover thì cô ấy vẫn có thể hát theo phong cách của mình. Sau vài bài nữa, cô ấy lại nhấn tạm dừng: "Bây giờ là phần talk thứ hai. Vốn dĩ tôi đang nghĩ đến việc mời Phù Sương và Đường Bán Tuyết đến. Nhưng... tôi không làm vậy, tôi có thể hỏi là họ có đồng ý đến buổi concert của tôi hay không? Họ sẽ đồng ý hay từ chối?"

"... Đây là việc của cô, chuyện riêng giữa cô và các cậu ấy." Phương Du không thể đưa ra câu trả lời. Cô vẫn còn nhớ những gì Tiết Dịch đã nói lần trước.

Tiết Dịch trầm ngâm hai giây: "Ừm, tôi hiểu rồi."

Cô ấy thở dài một hơi: "Cái đêm lần đầu tiên đến nhà cô và gặp gỡ mọi người, tôi thực sự đã rất vui. Kể cả đêm 01/06 sau đó, việc trao đổi quà cũng khiến tôi cảm thấy một niềm hạnh phúc đã lâu rồi mới có lại. Chỉ là, lâu quá rồi, Tiểu Du, đã khiến tôi nghĩ tất cả đều là giả."

"Thế giới sẽ trở nên thế nào khi người ta nổi tiếng? Đó là những tràng pháo tay và khen ngợi không ngừng. Tất cả những gì tôi nhận được trong thế giới của mình chỉ là hoa, mọi người đều tâng bốc tôi. Trước mặt tôi là một bộ mặt, ở hậu trường lại là một bộ mặt khác, cười nhưng thầm mắng khi tôi tham gia chương trình. Nếu sau lưng tôi không có người hâm mộ, tôi sẽ là thứ gì ở chốn này đây?

Cô vừa nói vừa uống nửa ly nước ấm, lại cười: "Thật ra tôi rất thích uống rượu, nhưng để giữ giọng hát, đã lâu rồi tôi không uống, không gian và thời gian của tôi đều bị bó buộc, chỉ còn lại tiếng hát và thông báo lịch trình trong thế giới của tôi." Cô quay đầu nhìn Phương Du, "Nhưng ở cùng cô, tôi cảm thấy rất thoải mái, chỉ là ngay từ đầu tôi đã phạm sai lầm, Phương Du."

Phương Du cầm ly nước, im lặng lắng nghe.

"Mục đích tối nay cũng là để xin lỗi cô. Thực xin lỗi, Phương Du." Tiết Dịch cong môi tự giễu bản thân, "Ba tôi phạm pháp, toàn bộ tài sản trong nhà đều bị tịch thu. Mẹ tôi không thể chấp nhận sự thật này, đã bỏ rơi tôi. "

"Thực ra khi còn là ca sĩ đường phố, cuộc sống của tôi không mấy tốt đẹp. Tôi không muốn nhớ lại khoảng thời gian đó chút nào."

"Tôi sống trong một căn nhà cho thuê tồi tàn, những địa điểm tôi hát thường xuyên bị cướp mất. Cũng có những kẻ dâm đãng muốn tôi mặc ít quần áo hơn thì không cần phải hát, còn nói sẽ thưởng thêm nếu tôi lắc mông khi hát. Cùng có một số người cùng nghề chửi thẳng mặt tôi và gạt tôi ra vì cho rằng giọng hát của tôi quá cao, điều này ảnh hưởng đến khả năng kiếm tiền của họ. Đôi khi không tìm được chỗ hát cố định, tôi phải kéo loa dọc bờ sông..."

"Điều khiến tôi tiếp tục cố gắng là lòng căm thù Đàm gia. Nếu không có nhà họ, tôi đã không phải sống như thế này. Thực sự rất kinh khủng".

"Nhưng thực ra cô cũng biết chuyện này không liên quan gì đến Đàm Vân Thư." Sau khi Phương Du gặp lại Đàm Vân Thư, cô cũng tìm kiếm báo cáo tài chính của tập đoàn Quân Linh trong mười năm qua. Cô vốn học ngành tài chính nên có thể hiểu rõ tình hình.

Trước năm 2018, Tập đoàn Quân Linh đã rơi vào tình trạng thua lỗ, ngày càng trở nên tồi tệ hơn, gần như sắp sụp đổ. Chỉ trong vài năm trở lại đây, mọi thứ mới được cải thiện, bắt đầu có lợi nhuận trong hai năm qua.

Rất rõ ràng, sự ổn định và tiến bộ đều do Đàm Vân Thư. Nếu Đàm Vân Hú tiếp tục điều hành, Quân Linh có lẽ đã sụp đổ từ hai năm trước. Việc Đàm Vân Thư thay đổi cách quản lý dù sao cũng là kết quả tất yếu. Nếu các con sâu mọt đó không phải chịu trách nhiệm, công ty sẽ không thể nào đi lên.

Tiết Dịch im lặng vài giây rồi nói: "Thực xin lỗi, Tiểu Du."

"Tôi không thể nói "không có gì" vào lúc này. Tôi chúc cô mọi điều tốt đẹp nhất cho buổi concert của mình, Tiết Dịch."

"Được, cảm ơn."

Tiết Dịch nhìn cô: "Cô có muốn nghe tiếp không?"

"Không cần, trong tương lai vẫn còn cơ hội, tôi muốn nghe ở sân vận động hàng vạn người." Phương Du nói xong đứng dậy, trả micro lại.

Điều này có nghĩa là rời đi.

"Phương Du."

"Ừm?"

"Thật ra tôi không thích bánh ú ngọt, nhưng chiếc bánh ú tối hôm đó thực sự rất ngon."

Phương Du: "Sau này cô sẽ được ăn lại." Cô dừng một chút, "Tôi đi đây, tạm biệt."

"...... Tạm biệt."

Phương Du rời khỏi phòng riêng yên tĩnh mà không quay đầu lại. Ngoài hành lang vẫn không có âm thanh nào khác. Cô đi xuống lầu liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen đậu cách đó không xa, còn có Đàm Vân Thư đang đứng bên cạnh đợi cô.

Tuy trải qua cảnh tượng này nhiều lần, nhưng lần nào Phương Du cũng cảm thấy nó thật quý giá.

Cô chạy về phía Đàm Vân Thư, sà vào vòng tay của Đàm Vân Thư.

Hai người cười nhẹ, Đàm Vân Thư vuốt mái tóc sau đầu cô, cúi xuống nhìn cô hỏi: "Cậu thực sự nhớ mình đến vậy sao?"

"Mình nhớ cậu nhiều lắm."

"Vậy thì khi đến Úc, phải nhớ đến mình nhiều hơn." Đàm Vân Thư thở dài, "Trên đời thực sự không có phép thuật sao? Phải chi cậu có thể thu nhỏ mình lại, rất tiện cho cậu bỏ vào túi."