Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có

Chương 113




- Đây là bạn gái của tôi, Đàm Vân Thư.

Lời này khiến không khí như đóng băng, đu có gió lá cây cũng không thể lay động.

Bước chân của người đi đường dường như dừng lại, ngay cả tiếng còi xe trên đường cũng im bặt.

Cái tên Đàm Vân Thư không xa lạ với Phù Sương và Đường Bán Tuyết. Nói xa hơn, họ đã tình cờ gặp nhau sau buổi hòa nhạc ba tháng trước, sau đó đã cùng nhau ăn khuya tại một nhà hàng cao cấp. Gần đây, họ đã gặp nàng tại khu nghỉ dưỡng ở khách sạn Sơn Vũ, còn đi cùng thang máy.

Nhưng họ nghĩ rằng sự tương tác giữa họ với Đàm Vân Thư chỉ dừng lại ở đó. Bởi vì Đàm Vân Thư là người xuất sắc nhất trong số những người đồng trang lứa với nàng, quản lý một tập đoàn lớn ở tuổi còn trẻ như vậy, họ không cùng đẳng cấp với nàng.

Nhưng ai có thể giải thích chuyện gì đang xảy ra lúc này?

Đại não của hai người ngừng hoạt động trong giây lát, sau đó nhanh chóng hoạt động trở lại, nghĩ về nội dung cuộc nói chuyện với Phương Du lúc nãy...

Đồng tử nàng chấn động: Hả???

Đàm Vân Thư cũng có hơi kinh ngạc.

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Phương Du sẽ công khai mối quan hệ của họ một cách thẳng thắn như vậy.

Thậm chí nàng còn đặc biệt cải trang.

Bởi vì trước đó nàng đã đụng phải Phù Sương ở cổng khu chung cư nhà Phương Du, thế là nàng đổi sang chiếc xe hơi khác màu trắng rồi lái tới, nàng cũng đeo chiếc mặt nạ mèo này nữa.

Chiếc mặt nạ mèo này không phải là chiếc nàng nhận được khi đi theo Phương Du đến bữa tiệc độc thân, cái này do nàng tìm người đặt làm riêng.

Chất liệu cao cấp, không gây hại cho da, thoáng khí tốt, nó sẽ không làm da nàng bị dị ứng.

Về việc tại sao là mèo...

Chẳng phải mèo ăn cá là lẽ tự nhiên sao?

Nhưng nàng vẫn chưa có cơ hội để đeo nó, mãi đến tối nay nàng mới lấy ra và đặc biệt đeo vào.

Bằng cách này, nàng sẽ không lộ diện hoặc gây rắc rối cho Phương Du.

Đúng rồi, rắc rối.

Tất nhiên nàng cũng hy vọng mối quan hệ của mình với Phương Du có thể quang minh chính đại hơn, nhưng nàng cũng biết việc công khai với bạn bè không hề đơn giản như vậy. Nếu không phải Thẩm Ánh Chi từng có bạn gái lúc học đại học, nàng nghĩ mình sẽ không để Thẩm Ánh Chi biết nhanh như vậy.

Vì vậy cho dù nàng đến với tư cách bạn bè cũng không sao, nàng chỉ muốn gặp Phương Du, bất kể dưới hình thức nào.

Nhưng sau khi Phương Du nói những lời này, mọi cách cải trang của nàng đều mất đi tác dụng vốn có.

Đàm Vân Thư là người đầu tiên phản ứng, nàng giơ đôi tay mịn màng của mình lên, tháo mặt nạ ra, vẻ mặt của Phù Sương và Đường Bán Tuyết càng trở nên khoa trương hơn.

Lúc chưa nhìn thấy mặt, bọn họ cũng không có cảm giác bị tác động lớn như vậy. Giờ nhìn thấy mặt, nhịp tim của bọn họ liền thẳng tới 180.

Thực sự là Đàm Vân Thư, chứ không phải trùng tên.

"Đàm... Đàm tổng." Phù Sương gần như cắn phải lưỡi khi cô mở miệng, cô nhớ lại lần đó cô gặp Đàm Vân Thư ở cổng khu chung cư, cô đã nói gì về nàng vào thời điểm đó? Nói rằng Đàm Vân Thư bị phá sản phải không?

Dường như Đường Bán Tuyết có vẻ mặt tự nhiên hơn, có lẽ khi cô và Phương Du tham dự sự kiện làm đẹp trước đó, họ đã gặp Đàm Vân Thư và Thẩm Ánh Chi, cô đã cảm thấy bầu không khí lúc đó có gì đó không ổn.

Chỉ là không ổn chứ không mạnh mẽ như lúc này.

Cô nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, nở nụ cười: "Đàm tổng, không ngờ lại gặp nhau theo cách này, chúng tôi thực sự rất ngạc nhiên..."

Đàm Vân Thư cầm chiếc mặt nạ, trên khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết nở một nụ cười dịu dàng, nàng chân thành nói: "Tôi rất vinh dự được gặp lại mọi người với tư cách này."

Bầu không khí căng thẳng đã dịu xuống, cuối cùng cũng có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc.

Phương Du đưa tay cầm lấy mặt nạ, trong lòng vốn cảm thấy bất an, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh này, cô không khỏi ho nhẹ với lỗ tai đỏ bừng, đổi chủ đề, hỏi Đàm Vân Thư: "Không bị dị ứng sao?"

Cô nhớ khuôn mặt của Đàm Vân Thư quý giá biết bao.

"Không có." Đàm Vân Thư mỉm cười trước sự quan tâm của cô, lợi dụng cơ hội nắm lấy tay trái của cô, "Tối nay mọi người có kế hoạch gì khác không?"

"Không có, đang định về nhà."

Đàm Vân Thư lại nhìn hai người bạn của cô: "Khi nào hai cậu có thời gian? Tôi muốn đãi các cậu bữa tối.."

"Chúng tôi sẽ bàn bạc với Tiểu Du sau." Đường Bán Tuyết trả lời, họ có thể tận dụng thời gian này để tìm hiểu thêm, hỏi thêm chi tiết.

Dù đã từng nhiều lần tâm sự trước đó, nhưng sự việc này vẫn gây sốc.

Nhiều năm qua, khi đi chơi với Phương Du, bọn họ cũng bắt gặp những cô gái thích Phương Du, nhưng Phương Du đều từ chối. Trong tiềm thức, họ vốn cho rằng Phương Du là gái thẳng. Hơn nữa, Phương Du cũng chưa từng tham gia những chủ đề như vậy, cũng chưa từng đề cập đến hình mẫu lý tưởng của mình.

Hóa ra cô không phải là gái thẳng, chỉ là trong lòng cô đã có người rồi.

Đàm Vân Thư gật đầu: "Được." Nàng không thể hạ khóe môi xuống, "Vậy tôi sẽ đưa Tiểu Du đi trước."

Nàng còn gọi "Tiểu Du" trước mặt mọi người.

Phương Du giơ chiếc mặt nạ lên, vẫy tay với bạn bè, sau đó quay người sóng bước cùng Đàm Vân Thư đến lề đường.

Gió đêm thổi qua, không thể hạ nhiệt hơi nóng trong lòng bàn tay.

Đàm Vân Thư mở cửa ghế phụ cho cô, đợi cô ngồi vào rồi đi vòng ra phía trước xe đến ghế lái, rồi lái xe đi.

Khi xe đang chạy trên đường, Phương Du cảm thấy ánh mắt của bạn bè hướng về mình đã bị cắt đứt.

Cô chưa từng ngồi lên chiếc xe này trước đây, cũng không có thú bông quen thuộc ở ghế sau, nhưng tất cả đều không quan trọng, Đàm Vân Thư đang ở bên cạnh cô.

Phương Du vẫn đang cầm chiếc mặt nạ có kết cấu tốt này, nhiệt độ trên tai vẫn chưa giảm xuống, qua ánh đèn neon nhấp nháy, cô quay lại nhìn Đàm Vân Thư.

Chỉ cần nhìn nghiêng đã thấy đôi môi của Đàm Vân Thư đang cong lên, vẻ mặt tràn đầy niềm vui.

Phương Du cũng cong môi.

"Tối nay có thể ở lại chỗ mình có được không?" Đàm Vân Thư chú ý đến ánh mắt của cô, không khỏi hỏi, trong giọng nói có ý cười.

Phương Du: "Có thể."

Cô biết Đàm Vân Thư đang nghĩ gì, cô sẽ không nhất quyết muốn quay lại chỗ cũ vào lúc này.

Cô muốn Đàm Vân Thư được hạnh phúc lâu hơn, cô không muốn trở thành một người bạn gái đáng thất vọng.

Dù sau này có phải chia xa, sẽ còn đọng lại nhiều kỷ niệm ngọt ngào hơn.

Nhà hàng này cũng rất gần khách sạn Quân Linh, một lúc sau đã quẹt thẻ và bước vào thang máy. Đàm Vân Thư lại nắm chặt tay Phương Du, nàng nhìn số tầng hiển thị trên đèn LED, cảm thấy bồn chồn, sao thang máy lại di chuyển chậm vậy...

Không phải nó thường rất nhanh sao?

Phương Du nhanh chóng nhận ra, nụ cười của cô càng sâu hơn. Một giây tiếp theo, bắt gặp ánh mắt của Đàm Vân Thư, cô thu lại một chút, vẻ mặt nghiêm túc hơn.

Đàm Vân Thư nhướng mày, siết chặt tay cô.

Cũng may tốc độ thang máy không chậm, chỉ trong nháy mắt hai người đã tiến vào phòng.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, Phương Du đã được Đàm Vân Thư ôm chặt.

Chiếc mặt nạ vô tình rơi xuống đất, không ai để ý tới.

Nhịp tim như chứa ám hiệu, âm thanh của hơi thở cũng được khuếch đại.

Phương Du cảm nhận được sức mạnh của Đàm Vân Thư khi ôm cô, dựa vào tai Đàm Vân Thư, âm điệu hơi cao, cô cố tình hỏi: "Sao vậy?"

"Sao cậu không nói trước với mình..."

"Không ngờ cậu lại đeo mặt nạ." Phương Du cười khúc khích, đầu ngón tay quấn vào tóc Đàm Vân Thư, nụ cười trên khuôn mặt càng rộng thêm: "Ừ, màn trình diễn rất hiệu quả, có thể thấy cả Tiểu Sương và Bán Tuyết đều rất kinh ngạc..."

Đàm Vân Thư buông cô ra, nhìn vào mắt cô, không nhịn được cười nói: "Để không bị nhận ra, mình còn đổi cả xe luôn."

Phương Du đặt tay lên vai nàng, hơi nhướng mày, giả vờ không hiểu hỏi: "Phải làm sao đây? Bây giờ mình có nên liên lạc với họ và giả vờ như không biết không? Lần tới mình sẽ để cậu lên sàn như một nàng tiên, có vẻ như không phải là không thể..."

"Không muốn."

Phương Du dùng đầu ngón tay xoa xoa gáy nàng, vẻ mặt nghiêm túc hơn, hỏi: "Vậy... có ngạc nhiên không? Đàm Vân Thư."

"Rất ngạc nhiên, rất hạnh phúc và rất thích."

Ba chữ "rất" liên tiếp, không khó để nhận ra sự chân thật trong lời nói của Đàm Vân Thư, khi nói chóp mũi đau nhức, nàng tiếng tới chạm mũi mình vào mũi Phương Du, sau đó ôm lấy Phương Du,  hỏi: "Lúc đó, cậu cũng thấy thấp thỏm phải không?"

"Đại loại thế."

Phương Du nhắm mắt lại, nhớ lại quá trình đấu tranh tư tưởng của mình, nói: "

Nhưng mình không muốn cậu phải né tránh mọi người khi đến tìm mình trong tương lai. Mình không muốn làm cậu cảm thấy tủi thân và buồn bã, Đàm Vân Thư. Tối nay mình chỉ muốn thông báo với họ, không phải để họ chấp nhận. Trong tương lai sẽ không có những cảnh tượng và tình huống như vậy nữa. Chỉ có cậu mới có tư cách này, cậu là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng, sẽ không có ai khác... "

"Mình luôn muốn yêu cậu một cách công khai, cậu có biết không? Khi còn đi học, mỗi lần mình đều phải lén lén lút lút đến đón cậu. Lần nào mình cũng thấy những cặp đôi ôm nhau ở tầng dưới ký túc xá nữ. Mình không thể không nghĩ tới, tại sao họ có thể, hà cớ gì chúng ta lại không thể?"

"Một ngày nào đó, mình cũng sẽ làm điều tương tự với cậu, không cần trốn tránh, không cần lo lắng."

"Nhưng, mình đã đợi ngày này quá lâu rồi, Đàm Vân Thư."

Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến Phương Du đưa ra quyết định này.

Giống như trái tim của họ chưa bao giờ được kết nối cùng một lúc, cũng như mối quan hệ của họ chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Họ gần gũi nhau trong một căn phòng nhỏ chật chội, cảm nhận hơi thở của nhau trong chiếc xe đậu ven đường  không ai để ý tới, và hôn nhau ở lối thoát hiểm của trung tâm mua sắm nơi không ai quan tâm.

Ở mọi nơi mà người khác không nhìn thấy, bộc lộ một cách đối lập để che giấu đi tình cảm của mình.

Tình hình bây giờ đã khác so với sáu năm trước, họ đã bày tỏ tình cảm với nhau, cũng trưởng thành hơn.

Phương Du không muốn thiếu dũng khí trong vấn đề này, cô muốn mình yêu Đàm Vân Thư để không phải cảm thấy hối tiếc, bởi vì sự hối tiếc giữa họ... thực sự quá nhiều rồi.

"Thực xin lỗi..." Trong lòng Đàm Vân Thư chất đầy sự chua chát, giọng nói vô thức run rẩy, "Mình đến quá trễ, Phương Du. Bây giờ chúng ta đã có thể, mình đã giải quyết xong chuyện gia đình, Lư gia cũng không thể uy hiếp mình nữa. Mình sẽ ở bên cậu mãi mãi, mình cũng sẽ bù đắp dần những tổn hại mà mình đã gây ra cho cậu. Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa."

Phương Du mở mắt ra, cong môi, nói giọng mũi: "Đã nói là phải làm được đó, Đàm Vân Thư."

"Chắc chắn rồi."

Đôi mắt của Đàm Vân Thư lấp lánh, nàng nhắc nhở: "Hôm nay là tối thứ Sáu, Phương Du." Nàng bắt đầu mời gọi, "Có thể tắm cùng mình không?"

"Mình có thể từ chối không?"

"Không thể."

"......"

Việc tắm chung mà Đàm Vân Thư nói không hề đơn giản, bồn tắm rất lớn.

Phương Du bị bắt nạt đến mức rơi nước mắt, không dừng lại cho đến khi cô ra từ phía sau ở trên giường, có lẽ vì những gì cô đã làm tối qua với Đàm Vân Thư, cho nên đêm nay Đàm Vân Thư đã đối xử với cô như vậy, quá đáng hơn bình thường.

Người này luôn có tính cách "báo thù".

Khi mọi chuyện kết thúc, Phương Du đã không còn sức lực nữa, cô biết nguồn gốc sự phấn khích của Đàm Vân Thư, hiểu được Đàm Vân Thư muốn phục vụ cô cho đến khi thỏa mãn, đêm nay đặc biệt dữ dội.

Chỉ là cô không khỏi cảm thấy yếu ớt nơi chân mình. Ngay cả chiếc quần lót Đàm Vân Thư cũng phải mặc cho cô.

Đàm Vân Thư ôm cô, hôn lên môi, má và trán cô. Khen ngợi cô một cách nhẹ nhàng rằng cô tuyệt vời như thế nào.

Phương Du khó khăn nâng mí mắt lên, yếu ớt nói: "Không được, cậu cần phải kiềm chế lại, đại tiểu thư."

"Trong sáu năm qua mình đã rất kiềm chế."

Phương Du: "......"

Đợi đã, sáu năm qua cậu đã không làm gì sao?

Đàm Vân Thư nhìn phản ứng của cô, nụ cười chạm đến đuôi lông mày, nói: "Mình thảm quá, hãy thương hại mình đi, Phương Du. Mình chưa từng nói về tình yêu cho đến khi 27 tuổi."

"Cậu chưa 27 tuổi..."

Cô nhớ rằng sinh nhật của Đàm Vân Thư là vào cuối tháng 10, cùng cung hoàng đạo với cô.

Trong ba năm đại học, cô thực sự chưa bao giờ chúc mừng sinh nhật Đàm Vân Thư, bởi vì Đàm Vân Thư sẽ không tổ chức sinh nhật cùng cô. Vào ngày sinh nhật của Đàm Vân Thư, sẽ có những cập nhật rất hào nhoáng trên vòng bạn bè, điều đó vốn không cùng tầng với cuộc sống của cô.

Cô cảm thấy mình không đủ tư cách để like, chứ đừng nói đến việc tổ chức sinh nhật cho Đàm Vân Thư.

Đàm Vân Thư nghe vậy, có phần bất ngờ: "Cậu biết ngày sinh nhật của mình à?"

"...Trước đây cậu đã đăng trên vòng bạn bè và không chặn mình."

"Vậy tại sao cậu không nói chúc mừng sinh nhật mình?" Đàm Vân Thư ôm đầu nhìn cô, "Làm mình tưởng rằng cậu thậm chí không muốn nói chúc mừng sinh nhật mình, mình cũng ngại nên cũng không nói với cậu."

Sinh nhật của Phương Du muộn hơn sinh nhật của nàng gần một tháng, nàng biết được chuyện này khi nghe Phương Cần nói về chuyện đó trong biệt thự.

Lời này vừa nói ra, cả hai đều im lặng. Sau một lúc, cả hai lại bắt đầu cười.

Sau khi Phương Du ngủ say, Đàm Vân Thư quay người, chạm vào điện thoại và gửi tin nhắn cho Thẩm Ánh Chi.

[Những gì cậu nói trước đây về việc đặt cho tôi quảng cáo ở tàu điện ngầm Thủ đô và màn hình lớn ở Quảng trường Thời đại còn hiệu lực không?]

***

Tác giả có lời muốn nói.

Thẩm Ánh Chi: Đáng lẽ tôi không nên nói thế!!!