- Hiện tại -
Bùi Yến dẫn Trịnh Lam đi trung tâm thương mại mua một bộ quần áo khác.
Vốn bộ ban đầu cũng có thể mặc được, nhưng nếu mặc đến nhà Vạn Hàn, cô nhìn một chút là có thể biết hai người đã làm cái gì.
Sau khi đến trung tâm thương mại chọn quần áo, Bùi Yến lại không hài lòng. Đã gần đến giờ ăn trưa nên Trịnh Lam chỉ muốn thay quần áo rồi đi đến chỗ Vạn Hàn. Cậu đành tuỳ tiện tìm một cửa hàng quần áo nam, nhờ nhân viên bán hàng chọn giúp vài món đồ để cậu đi thử.
Từ phòng thử áo đi ra, Bùi Yến liền bắt đầu cau mày, nói cái này không đẹp, em đừng mặc.
Nói đến mức nhân viên cửa hàng đều lộ ra ánh mắt kỳ lạ nhìn bọn họ.
Nhưng Bùi Yến lại không quan tâm những cái này, vốn anh chỉ làm theo ý mình, tự tay chọn cho Trịnh Lam, chọn xong lại để cho cậu đi thử, thử nhiều lần vẫn còn chưa hài lòng.
Cuối cùng, Trịnh Lam không muốn thử nữa, Bùi Yến nói không sao, anh thích cái này.
Trịnh Lam bị anh làm cho không thể phát cáu được.
Ở cửa hàng hoa trước nhà Vạn Hàn, Trịnh Lam bảo Bùi Yến dừng lại, cậu đi xuống chọn một bó hoa.
Hoa được chọn là hoa hướng dương, màu sắc rất rực rỡ.
Cậu bước lên xe với một bó hoa, Bùi Yến đang mở cửa sổ hút thuốc, anh chưa hút xong nên cậu ngồi xuống, chờ cho hết khói.
Trên tay Bùi Yến rảnh rỗi, gẩy gẩy cánh hoa, lòng bàn tay dính một mảnh nước, nói: "Rất đẹp."
Trịnh Lam suýt thì đánh chết anh, cánh hoa đều bị anh nghịch muốn rơi hết, giống như là cố ý.
Nhưng Bùi Yến chẳng quan tâm chút nào, cũng không nghịch hoa nữa, nhìn dòng xe qua lại ngoài cửa sổ, đợi điếu thuốc cháy hết rồi mới ấn vào gạt tàn.
Hai người họ phải tốn rất nhiều công sức mới vào được tiểu khu, an ninh rất nghiêm ngặt, dù họ nói số nhà và tên của chủ hộ, bảo vệ cũng cố chấp muốn gọi cho Vạn Hàn.
Điện thoại được kết nối, Vạn Hàn phải giải thích với bảo vệ một hồi, cuối cùng bảo vệ cũng đồng ý cho họ vào, thái độ cả người cũng thay đổi.
Vạn Hàn đón bọn họ ở bên ngoài gian phòng, cửa thang máy vừa mở ra, Trịnh Lam đã nhìn thấy cô qua bó hoa.
Cô chỉ tuỳ tiện mặc một bộ quần áo, dựa ở cạnh cửa, vừa nhìn thấy Trịnh Lam liền ngạc nhiên đi tới ôm lấy bó hoa hướng dương.
"Cảm ơn cậu." Vạn Hàn cúi đầu ngửi một cái: "Thơm quá."
Các cô gái bình thường hẳn là đều sẽ thích hoa, lúc mua Trịnh Lam đã nghĩ như vậy.
"Bọn tôi tới đều không mang cái gì." Trịnh Lam áy náy nói.
Vạn Hàn nghe vậy thì sửng sốt một chút nhưng một lát sau liền cười nhìn Trịnh Lam cùng Bùi Yến, lôi kéo Trịnh Lam đi vào trong, nói: "Không sao đâu, mang đồ làm gì? Đừng kiểu cách như vậy, mau vào đi."
Trong phòng đột nhiên có người gọi vợ ơi, Trịnh Lam nghe ra là giọng của Hướng Tùng Dương, Vạn Hàn đỏ mặt, chỉ cho bọn họ vị trí dép lê rồi vội vàng chạy vào.
Trịnh Lam khom người xuống đổi giày, nghĩ đến dáng vẻ Vạn Hàn đỏ mặt, đột nhiên cũng hiểu được trước đó Vạn Hàn dừng lại là có ý gì.
Cậu nói là "bọn tôi", không phải chỉ có "tôi".
Trịnh Lam không khỏi nhìn Bùi Yến, chẳng biết từ lúc nào mà anh đã thay xong giày, cũng đã cởi áo khoác. Đối với cái nhìn của Trịnh Lam, anh tưởng là cậu cần hỗ trợ liền vươn tay, hỏi: "Em muốn cởi áo khoác không?"
Trịnh Lam cởi áo khoác ra, nhìn Bùi Yến treo nó lên giá rồi mới cùng anh đi vào.
Phòng không tính là rất rộng nhưng được Vạn Hàn sắp xếp rất ấm áp. Chỉnh thể màu sắc là màu hồng và màu vàng, Vạn Hàn ôm bình hoa đã được cắm hoa hướng dương đặt lên trên bàn trà, cả phòng giống như càng sáng thêm.
Từ trong phòng bếp, từng đợt hương thơm xào rau bay ra, Vạn Hàn và bọn họ ngồi nói chuyện phiếm trong phòng khách, Trịnh Lam nhịn không được hỏi: "Hướng Tùng Dương đang làm đồ ăn à?"
Vạn Hàn cười, an ủi cậu: "Ăn không chết người đâu, tôi đã dạy anh ấy một thời gian rồi, bây giờ hương vị đồ ăn anh ấy làm cũng tạm được."
Trịnh Lam hơi xấu hổ, thật ra cậu cũng không có ý đó.
Không khí của cả bữa ăn rất dễ chịu, Trịnh Lam thoáng chốc quên đi câu hỏi mà Bùi Yến bắt cậu phải trả lời.
Cuối cùng, Vạn Hàn hỏi Trịnh Lam đang ở đâu, Trịnh Lam cũng không thấy xấu hổ, nói mình đang tạm thời ở chỗ Bách Hạo.
Nghe xong, Bùi Yến đặt đũa lên bát.
Trịnh Lam nói tiếp: "Tuy nhiên tôi đã có dự định mua nhà rồi."
Cậu nghĩ, mãi mà không thuê được nhà không bằng mua luôn đi, dù sao cũng muốn mua.
Công việc bây giờ ổn định, cũng dễ quyết định mua nhà chỗ nào.
Vạn Hàn nhìn Bùi Yến, từ lúc Trịnh Lam nói cậu ở chỗ Bách Hạo, biểu cảm của Bùi Yến liền không hề tốt nữa.
"Đúng vậy, hồi còn học đại học..." Vừa mở miệng, Hướng Tùng Dương liền tự nhận ra mình nói sai, Vạn Hàn hung hăng đá hắn một cái ở dưới gầm bàn, nhưng lời nói ra như nước tát ra ngoài, ở trong lòng ai cũng nhớ rõ.
Vạn Hàn không thể làm gì khác đành giơ ly rượu lên, nói mọi người uống tiếp. Trịnh Lam cười cười, chuyện này cứ như vậy cho qua.
Buổi chiều, bốn người chơi mạt chược ở trong nhà, Trịnh Lam không biết chơi nên Vạn Hàn dạy cậu mất một lúc, trong khi đó Bùi Yến và Hướng Tùng Dương đứng trên ban công nói chuyện phiếm.
Họ quay lưng về phía bàn mạt chược, hai tay tựa vào lan can ban công, người này còn cao hơn người kia.
Trịnh Lam phân tâm ngắm nhìn bóng lưng Bùi Yến, cảm thấy anh của bây giờ và anh của năm đó vẫn làm cậu rung động giống nhau y hệt.
Nhưng trở ngại cũng giống như vậy.
Sau đó cuối cùng Trịnh Lam cũng học xong, bốn người liền bắt đầu chơi. Bùi Yến rất biết chơi, anh luôn luôn hững hờ, đánh cũng không nhanh, không phải luôn là người đầu tiên ù nhưng lại thắng được rất nhiều.
Trịnh Lam có thêm thành tựu người mới, vận khí đặc biệt tốt, luôn luôn là người đi đầu tiên.
Cuối cùng, Trịnh Lam xem như thắng, Bùi Yến thắng được nhiều nhất, Vạn Hàn và Hướng Tùng Dương thua rất thảm.
Hướng Tùng Dương thở dài ném một miếng mạt chược, nói rằng không nên chơi với anh, Bùi Yến là người đánh bạc từ nhỏ đến lớn.
Bùi Yến nghe xong thì cười, mắng hắn: "Tài nghệ không bằng người ta thì đừng nói nhiều."
Hướng Tùng Dương làm ra vẻ mặt cầu xin, thốt ra: "Cậu quản anh ta đi Trịnh Lam."
Vạn Hàn thực sự muốn bóp chết Hướng Tùng Dương.
Bùi Yến cười nhạt không nói lời nào, Trịnh Lam chỉ gật đầu qua loa.
Bữa tối, lúc Hướng Tùng Dương và Bùi Yến đều ở trong phòng bếp, Vạn Hàn nói chuyện với Trịnh Lam.
Nói một hồi, Vạn Hàn mới hỏi cậu: "Tối hôm qua cậu... khụ khụ..."
Trịnh Lan sửng sốt trong chốc lát, trên mặt đỏ rực.
Thời gian đã thỏa thuận bị hoãn sang ngày hôm sau, nửa đêm Bùi Yến gọi điện cho Vạn Hàn, nhìn thoáng qua cũng có thể hiểu rõ là đã làm gì.
Lúc này Trịnh Lam mới bất chợt thấy xấu hổ.
Nhưng Vạn Hàn không nói gì thêm mà hỏi: "Hai người quyết định quay lại với nhau à?"
"Không." Trịnh Lam lắc đầu.
Vạn Hàn giật mình, muốn làm bạn giường à. Sợ lâu không gặp khiến Bùi Yến trở thành tên cặn bã, cô tranh thủ thời gian hỏi: "Vậy bây giờ là sao?"
"Thì là... Còn có chút vấn đề chưa giải quyết." Trịnh Lam nói.
Lần này Vạn Hàn hiểu, lúc trước bọn họ chia tay chắc chắn là có nguyên nhân, nếu vấn đề không xử được lý tốt thì bây giờ quay lại thực sự không đơn giản như vậy.
Nói chi đã hai năm.
"Tự các cậu tự biết là được, nhưng mặc kệ các cậu quyết định gì, về sau đều phải sống thật tốt, đừng có hành hạ nhau nữa." Vạn Hàn nói.
Trịnh Lam gật nhẹ đầu.
Sau bữa tối không lâu, Trịnh Lam và Bùi Yến muốn đi, đôi tình nhân nhỏ còn cần chút thời gian riêng tư, Trịnh Lam hiểu chuyện này nên dừng lại.
Vạn Hàn mời cậu lần sau thường xuyên đến chơi, Trịnh Lam cũng đồng ý.
Hai người cùng nhau vào thang máy, Trịnh Lam đứng ở phía trước, Bùi Yến đứng ở phía sau, hai người cách nhau một bả vai.
Cửa thang máy là kim loại phản chiếu, có thể soi được hình người rõ ràng.
Mới đầu Trịnh Lam chỉ len lén dò xét Bùi Yến, về sau phát hiện anh đang nhìn điện thoại nên ánh mắt cậu cũng không kiêng nể chút nào.
Không thể nhìn người hoàn toàn rõ, Bùi Yến dựa vào thành thang máy, một tay đút quần, tay kia cầm điện thoại, ánh sáng từ màn hình chiếu vào sống mũi.
Thang máy kêu "tinh" một tiếng đã đến ga ra tầng ngầm.
Cậu có ảo giác Bùi Yến cười khẽ, bị anh ôm eo đi ra ngoài.
Nhưng đó không phải là chỗ đậu xe, Trịnh Lam vừa muốn hỏi Bùi Yến có nhớ nhầm không, nhưng trong lúc hoảng hốt, tay Bùi Yến đã chuyển từ thắt lưng xuống cổ tay cậu, gần như là dắt theo cậu đi vào tầng hầm.
Nhà để xe trong tầng hầm đen đến doạ người, Trịnh Lam bị đẩy một cái lên tường, Bùi Yến cúi đầu xuống cổ cậu, hơi thở ấm áp.
Lúc nãy nhìn anh làm gì?
Trịnh Lan không biết nên giải thích như thế nào, rụt cổ, quay mặt sang một bên nói: "Nhìn anh còn phải đưa tiền à?"
Không cần trả tiền, nhưng anh muốn thu phí.
Trịnh Lam tưởng rằng anh sẽ hôn xuống nhưng Bùi Yến không làm vậy.
Dừng lại ở một khoảng cách ngắn, khoảng hai hoặc ba giây.
Không khí lạnh dần tràn vào, Bùi Yến hỏi cậu: "Có phải em nghĩ anh sẽ hôn em không?"
Trịnh Lam bị nói trúng, mắt chớp chớp mấy cái trong bóng tối.
"Dễ dàng như vậy sao?" Bùi Yến sờ sờ mặt cậu, hỏi cậu: "Em cho rằng muốn lấy lại những gì đã mất dễ dàng như vậy à?"
Trịnh Lam nắm chặt vạt áo, mà Bùi Yến rứt lại ra rồi đi.
Tiếng bước chân rất trống trải, Trịnh Lam giống như vừa mới lên khỏi mặt nước, cậu nghiêng đầu nhìn về hướng anh rời đi, dựa vào trên tường thở hồng hộc.
Ra khỏi tiểu khu, Trịnh Lam nói địa chỉ nhà Bách Hạo cho Bùi Yến, Bùi Yến cũng chưa quen thuộc đường nên phải mở bản đồ hướng dẫn.
Chỉ còn lại giọng nữ máy móc lạnh như băng vang lên trong không gian thu hẹp.
Đến cửa nhà của Bách Hạo, Trịnh Lam chuẩn bị xuống xe, cậu kéo dây an toàn rồi nhưng Bùi Yến vẫn bất động, thậm chí không có ý nói lời từ biệt.
Trịnh Lam khó chịu trong lòng, những khi Bùi Yến hờ hững, lúc nào cũng có thể làm cậu bị thương.
Cậu cắn môi, mãi mới hỏi: "Anh chưa trở về trường học xử lý việc tốt nghiệp à?"
Cuối cùng Bùi Yến cũng có một chút phản ứng, anh nói: "Về rồi."
Giọng điệu Trịnh Lam chua xót nói: "Đã về thật rồi sao? Sao em không thấy anh?"
Lần này Bùi Yến nhìn qua cậu: "Nhìn thấy anh làm gì?"
Trịnh Lam bị anh nhìn chằm chằm đến chột dạ, lông mi cậu rũ xuống, thổ lộ: "Em tưởng anh quay về xử lý việc tốt nghiệp, ngày đó em ở văn phòng giúp giảng viên đóng dấu."
Bùi Yến sửng sốt một lúc "À" một tiếng, nhớ lại: "Hôm đó máy bay đến muộn, anh đến thì đã là lúc tan tầm, giảng viên gọi điện thoại tới, người đến là một giảng viên khác làm cho anh."
Trịnh Lam không nghĩ tới là như thế, mắt nhìn đăm chiêu một lát rồi mới dựa vào lưng ghế.
Khi Bùi Yến tốt nghiệp, trời đã là mùa hè, cây cối xanh um tươi tốt, thời tiết có hơi nóng nhưng cũng không đến mức phải bật điều hòa.
Buổi trưa mặt chiếu vào văn phòng, người đến rất nhiều, chật kín gian phòng nhỏ.
Trịnh Lam mồ hôi nhễ nhại ngồi trên chiếc bàn nhỏ, lúc mọi người đưa tài liệu cho cậu, cậu sẽ ngẩng đầu nhìn mặt người đó.
Chóng mặt, đau cổ cả buổi chiều mà Trịnh Lam vẫn chưa đợi được người mình muốn đợi.
Mặc dù vẫn còn nhiều hiểu lầm nhưng Trịnh Lam lại nghĩ rằng Bùi Yến không muốn nhìn thấy cậu.
Cậu đã nói rất tàn nhẫn khi ở sân bay vì cậu không thể nào giữ anh lại, cũng không thể nào nói cho anh sự thật là bọn họ nhất định phải xa cách.
Dù thế nào đi nữa, Trịnh Lam sẽ không để Bùi Yến gánh chịu gia đình của cậu.
Tất cả đều rất rõ ràng nhưng đến ngày đó, Trịnh Lam vẫn vô cùng khó chịu.
Trên thực tế, cậu cải trang tốt hơn bao giờ hết, vẻ mặt lùng, lời nói bình thản không có chút dao động nào, giống như cậu thực sự không quan tâm.
Nhưng khi Bùi Yến xoay người, cậu lại khóc đến long trời lở đất, giống như thế giới bị huỷ diệt.
Nhớ nhung cũng không phải một thứ hữu hình mà nó dần tích góp từng chút từng chút một.
Trịnh Lam cảm nhận được nó, cố gắng hết sức coi nhẹ nó nhưng lại hoàn toàn phản tác dụng.
Mỗi ngày ra khỏi thư viện, cậu luôn cảm thấy có bóng dáng quen thuộc dưới tán cây trước cửa, khi tỉnh dậy, dường như người bên cạnh vừa mới rời đi, lúc ăn cơm luôn muốn gọi những món ăn yêu thích của anh, mỗi lần đều gọi nhiều hơn bình thường.
Thế nhưng là rõ ràng đã không còn một người khác nữa.
Lúc Bùi Yến nói về sự bỏ lỡ của bọn họ, Trịnh Lam mới nhớ lại quãng thời gian kia một cách ngắn ngủi.
Hai người im lặng một lúc, ngầm để dành cho đối phương khoảng thời gian không bị quấy rầy, Trịnh Lam cảm thấy đủ rồi nên xuống xe, cúi đầu nói lời chúc ngủ ngon với Bùi Yến.
Không phải hẹn gặp lại, mà là ngủ ngon.
Sau khi nghe các cô gái trong khoa nói rằng chúc ngủ ngon có nghĩa là bày tỏ tình yêu, Trịnh Lam luôn nghĩ rằng một ngày nào đó cậu sẽ có thể nói với Bùi Yến.
Hóa ra trước đây cậu đã nói quá ít.
Trịnh Lam dùng giọng nhẹ nhàng nói với anh, còn nhắc lại việc trước kia với vẻ đáng thương. Hết lần này tới lần khác Bùi Yến đều dính chiêu này, anh không còn để ý đến chuyện buổi sáng nữa, chỉ coi như đã quên khi đó Trịnh Lam khàn cả giọng.
Ôm cũng ôm, hôn cũng hôn, làm cũng đã làm rồi.
Đều là không tự chủ được, không thể nào khống chế, cái nợ này đành chịu thiệt thòi thôi.
Quên đi, tại sao cứ phải ép buộc cậu, nếu trong thời gian ngắn như vậy mà có thể nghĩ rõ ràng được thì làm sao lại xa cách hơn hai năm.
Nhưng Bùi Yến vẫn còn tỏ vẻ, cao quý lạnh nhạt đáp "Ừ" một tiếng. Trịnh Lam tay đút trong túi áo, nắm chặt tay ở nơi không ai thấy.
Cậu đi vòng qua bên cạnh xe, Bùi Yến nghĩ rằng cậu có điều gì chưa nói xong nên ấn cửa sổ xe bên này xuống.
Trịnh Lan nghiêng người, lông mi lúc cụp mắt xuống trông đặc biệt cong, Bùi Yến kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mắt cậu. Ngay sau đó, môi của anh đã bị một luồng ấm áp mổ lên.
"Ngủ ngon ạ." Trịnh Lam nói tiếp.
Lúc Trịnh Lam lên lầu, Bách Hạo đang cuộn mình chơi game trên ghế sô pha, âm thanh từ điện thoại phát ra rất ồn ào.
Nhưng khi nhìn thấy Trịnh Lam trở về, hắn lập tức tắt game, vỗ vỗ ghế sô pha bên cạnh, nâng cằm nói: "Ngồi đi."
Trịnh Lam bất lực mỉm cười, cậu biết rằng sẽ không thể tránh khỏi một trận tra hỏi.
Vì vậy cậu kể bỏ qua những điều không cần thiết, nhưng hết lần này tới lần khác lại nhảy qua phần quan trọng, Bách Hạo sắc bén hỏi: "Cho nên hai người làm rồi?"
Trịnh Lam dừng lại "A" một cái, lại bắt đầu ngẫm nghĩ về việc sao mình toàn kết bạn với loại bạn như vậy.
Bách Hạo lại hiểu rõ nói: "Tao biết thừa, hai người sớm muộn cũng lăn cùng một chỗ."
Trịnh Lam không muốn nghe hắn nói hươu nói vượn nữa nên chuyển chủ đề, nói: "Tao dự định mua phòng."
Bách Hạo lắp bắp kinh hãi, quả nhiên quên đi những gì đang suy nghĩ trước đó: "Cuối cùng mày cũng muốn mua phòng!"
Bách Hạo bắt đầu giúp cậu tìm hiểu xem nhà nơi nào đáng mua nhất bây giờ, nơi nào gần chỗ cậu làm việc hơn, nơi nào giao thông đi lại thuận tiện. Trịnh Lam để hắn tự tìm hiểu, đứng dậy đi rửa mặt.
Hôm nay là một ngày vội vàng mà bất ngờ, Trịnh Lam nằm ở trên giường nghĩ suy nghĩ lung tung hồi lâu, nhưng không đến một lúc liền ngủ thiếp đi.
Chỉ là cậu ngủ không ngon lắm, lúc thì cậu mơ thấy bà ngoại lúc thì mơ thấy Bùi Yến, thân thể hết nóng lại lạnh.
Cậu cứ nghĩ lại ngày bà ngoại mất, bà cụ ngã xuống trong đám đông, lúc đó bà đã nhắm mắt xuôi tay, cậu không thể thấy được nét mặt cuối cùng của bà.
Có phải là rất thất vọng, rất bất ngờ, rất tức giận, rất khó chịu hay không.
Lại mơ tới ngày Bùi Yến ngày ấy, anh cứ liên tục đi về phía trước, Trịnh Lam hối hận rồi nhưng gọi thế nào anh cũng không quay đầu lại.
Nó giống như là một bóng lưng vĩnh cửu.
Trịnh Lam đuổi không kịp, ngực đau nhói, ngồi xổm xuống nắm lấy mảnh quần áo thở gấp nhưng dường như không khí trong lành không vào được.
Cậu có cảm giác mình sắp chết, nước mắt ứa ra, trong thoáng chốc đưa tay sờ thì thấy một mảnh nước mắt ấm áp.
Trịnh Lam tỉnh lại, nhìn lên trần nhà trống không thì còn khóc to hơn.
Cậu làm mất thật nhiều thứ bây giờ đến cả sợi dây đỏ cũng không thấy.
Lại nghĩ tới cái ôm của Bùi Yến đêm qua, đó là buổi tối Trịnh Lam ngủ ngon nhất từ sau khi bà ngoại qua đời.
Cậu cắn răng, nắm lấy góc chăn, trong đầu tràn đấy câu em rất nhớ anh, sau đó là vô số câu nói em xin lỗi.