Sau Khi Chia Tay, Ex Bị Bệnh Trầm Cảm, Trách Tôi Chắc?

Chương 22




Thiếu niên xinh đẹp lại chẳng cười nổi: “Xấu hổ quá! Anh… Anh có thể cho tôi mượn điện thoại di động của anh một chút được không?”

“Tôi… Điện thoại di động của tôi… Áo khoác của tôi… Ví tiền của tôi… Đều bỏ lại rồi…”

Trần Mật hào sảng mà giao điện thoại của mình cho thiếu niên xinh đẹp, nhìn em ấy bấm số máy của mình, anh thầm nghĩ, ừm, hay lắm, ít ra biết được cách thức liên lạc với cậu thiếu niên xinh đẹp này.

“Alo. Tiểu Bạch. Trời ạ! Tốt quá rồi! Điện thoại di động của tôi đang ở chỗ cậu à… Ví tiền và áo khoác cũng ở đấy sao? A, đúng thế… Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi… Là tôi… Hôm qua tôi… Uống say… Sau đó thì… Cùng… Một anh… Anh đẹp trai… Chuyện kia… Ừ… Cậu biết đấy… Tôi… Xin lỗi  vì đã gây thêm phiền phức cho các cậu. Cảm ơn các cậu lo lắng cho tớ. Không phải tớ cố tình không nói cho các cậu. Thật ra tớ cũng uống say, lần đầu tiên… Thật sự là lần đầu tiên của tôi… Hu hu hu… Xin lỗi…”

Trần Mật nhìn thiếu niên xinh đẹp liên tục gật đầu, khom lưng xin lỗi với điện thoại. Anh thầm nghĩ đứa nhỏ này ngốc chăng, cậu cúi đầu ở đây người ta cũng không nhìn thấy đâu. Nhưng suy cho cùng, người đẹp nên chỉ cảm thấy ngốc nghếch đến đáng yêu. Anh càng cảm thấy thú vị hơn.

Gọi điện thoại xong, ánh mắt của thiếu niên xinh đẹp đáng thương tựa như cún con bị bỏ rơi nhìn Trần Mật: “Xin lỗi… Tôi không mang đồ đạc gì bên người, vậy nên…”

Trần Mật thấy vẻ mặt này nhiều rồi, anh cười trừ, rút trong ví tiền ra hai tờ một trăm: “Cậu cầm lấy rồi bắt xe về đi.”

Thiếu niên xinh đẹp rón rén cầm một tờ, một tờ khác vẫn nằm im trên bàn: “Cảm ơn. Thế này là đủ rồi… Anh có Alipay không? Đưa tài khoản cho tôi đi. Đợi tôi về thì tôi sẽ chuyển trả tiền cho anh… Chuyện kia… Bình thường đều là… Mỗi người trả một nửa đúng không? Tiền phòng bao nhiêu thế? Anh ứng trước nửa số tiền kia của tôi được không? Trên người của tôi không có nổi một đồng… Nếu như anh không tin lời của tôi thì anh có thể về lấy tiền với tôi. Tôi là sinh viên đại học XX, ở ngay kí túc xá. Tuy tôi không mang theo thẻ sinh viên nhưng mong anh hãy tin tưởng tôi…”

Lần đầu tiên Trần Mật gặp bạn tình nói rằng người đó phải trả tiền tình một đêm. Anh cảm thấy khá mới lạ. Các cậu con trai khác đều tỏ vẻ tôi cho anh chơi một đêm thì tôi cầm tiền của anh là điều hiển nhiên, dù gì anh cũng là người có tiền.

Chỉ có cậu thiếu niên xinh đẹp ngây thơ này không làm trò, thật sự càng ngày càng thích.

Lúc đầu nghĩ rằng không sao, cậu không trả tiền tôi cũng chẳng sao cả. Nhưng Trần Mật càng muốn hiểu rõ cậu thiếu niên xinh đẹp này nhiều hơn. Anh bèn mỉm cười, ôm bờ vai của cậu: “Được. Tôi và cậu đi đến ký túc xá của cậu đi.”