Sau Khi Chia Tay, Ex Bị Bệnh Trầm Cảm, Trách Tôi Chắc?

Chương 17




Tuy Trần Mật sốt ruột nhưng anh không muốn làm xáo trộn từng bước trong kế hoạch mà bản thận đã vạch ra. Thế nên, anh lại kiên nhẫn chờ đợi người kia liên lạc.

Đến tận lúc trời tối, Lục Dịch Phi cũng không liên lạc với anh, cũng không có ai nói cho anh biết tình hình hiện tại của Lục Dịch Phi ra sao.

Cái… Cái đứa nhóc này thật sự mất hết hy vọng rồi sao? 

Trần Mật càng cảm thấy rối bời, anh nhớ đến một chuyện, trước đây Lục Dịch Phi đã từng nói với anh, cậu ấy có một người chị gái, nhảy lầu tự tử chết rồi. Nguyên nhân cụ thể thì không đề cập thêm gì, nói đơn giản là chuyện tình cảm. Trần Mật cũng không hỏi nhiều. Giờ anh nhớ lại, nói không chừng chuyện này là liên quan đến tự tử có tình di truyền.

Chắc Lục Dịch Phi không chịu nổi đả kích, mắc phải bệnh trầm cảm có tiền sử trong gia đình ư? Đúng thế thì rắc rối rồi đây.

Bây giờ cảm xúc của Trần Mật không còn là lẳng lặng xem trò vui như khi mới xem hình ảnh nữa. Anh tìm Wechat của Lục Dịch Phi. Phá vỡ khoảng trống sau cuộc chia tay, anh gửi bốn từ: “Em còn ổn chứ?”

Chưa trả lời. Trần Mật tiện tay xem qua trang cá nhân của Lục Dịch Phi. Sau khi xem xong, anh thở phào nhẹ nhõm.

Mấy cái hình ảnh và lời tuyên bố tự tử ghê rợn cũ đã bị xóa mất đi.

Thay vào đó là một câu thông báo.

“Xin lỗi. Tối qua tôi uống say. Rượu say loạn tính, thật sự chỉ bị thương ngoài da. Không sao cả. Bây giờ tôi rất tốt. Cảm ơn mọi người đã lo lắng.”

Những dòng này được đăng vào đêm hôm trước. Vì không đính kèm hình ảnh, chỉ có vài từ ngắn ngủi nên không ai để ý. Đó là lí do mà lúc trước lướt trang cá nhân của Lục Dịch Phi lại có thể bỏ lỡ tin này.

Lo lắng trong lòng Trần Mật nguôi ngoai, sau đó anh lại cảm thấy khó chịu.

Bây giờ tỉnh rồi, thế còn lời xin lỗi thiếu tôi đâu? Vì một con quạ đen như cậu hại tôi bị chửi là đểu cáng, tôi đáng chết ư? Đừng có nói là cậu không thấy. Cậu không thể xóa đi nội dung có liên quan thì có thể giả vờ như chưa làm gì cả. Đây chính là chuyện liên quan đến danh dự đó! Phí công tôi còn lo lắng cho cậu. Thế mà cậu đối xử với tôi như vậy.

Trần Mật không kìm chế nổi, tay anh bấm gọi cho Lục Dịch Phi…