Sau Khi Chị Của Nam Chính Trọng Sinh

Chương 29: Nhịp tim của Tưởng Thiên




Nhưng chỉ nửa giây sau, Thẩm Tích Nhược đã đẩy Phương Ứng Hứa ra, lực đẩy lớn đến mức làm Phương Ứng Hứa lảo đảo, suýt ngã.
Tầm mắt của Thẩm Tích Nhược vẫn luôn nhìn Tưởng Thiên, theo bản năng giải thích: "Cậu ta là bạn lúc nhỏ của chị, là con trai của bạn ba chị......"
Tưởng Thiên ngây người, giơ tay ôm Thẩm Tích Nhược, mỉm cười nói: "Thật sự không ngờ chị cũng đến."
Nhưng nàng chỉ ôm một giây rồi buông ra, để mọi người bước lên chào hỏi Thẩm Tích Nhược.
Phương Ứng Hứa đứng bên cạnh, cảm thấy xấu hổ, xoa đầu xin lỗi Thẩm Tích Nhược: "Haha, thực xin lỗi, thật sự đã lâu không gặp, vừa rồi nhìn thấy, tôi hơi kích động, haha, hơi kích động."
Thẩm Tích Nhược không để ý đến hắn, lịch sự chào hỏi những người khác, sau đó ngồi xuống cạnh Tưởng Thiên, lúc này mới lạnh lùng tiếp lời của đối phương: "Biết sai rồi thì thay Thiên Thiên quét rác đi."
Tưởng Thiên: "Hả?"
Phương Ứng Hứa sửng sốt, sau đó cười gật đầu: "Nữ vương đã lên tiếng, đương nhiên không thành vấn đề, khi còn nhỏ, tôi còn là kỵ sĩ của cậu mà!"
Thẩm Tích Nhược lạnh lùng gật đầu.
Tổ tiết mục điên cuồng quay chụp.
Phương Ứng Hứa không nói thêm gì, bước lên lầu dọn dẹp.
Tưởng Thiên ngơ ngác đứng đó, kéo tay áo Thẩm Tích Nhược: "Chị thật sự để cho anh ta làm sao?"
Thẩm Tích Nhược lạnh lùng nói: "Không đánh cậu ta đã không tệ, quét dọn một chút có làm sao?"
Tưởng Thiên cảm thấy Thẩm Tích Nhược như vậy hơi đáng sợ, yên lặng rụt tay hơi tránh xa.
Toàn bộ phòng đã được dọn dẹp, mọi người cùng nhau tìm phòng ở. Tưởng Thiên và Thẩm Tích Nhược ở lầu hai, phòng của hai người ở cạnh nhau.
Phương Ứng Hứa ở cạnh phòng Thẩm Tích Nhược, ba người còn lại ở lầu một.
Đoàn quan sát yên lặng nhìn hồi lâu, em gái fans CP nhấp môi, chốc lát thì kích động, chốc lát thì trầm tĩnh, sau khi dọn dẹp xong, nàng cẩn thận nói: "Xem ra quan hệ của Thẩm Tích Nhược và Tưởng Thiên khá tốt nhưng quan hệ của Phương Ứng Hứa và Thẩm Tích Nhược là gì, có ai biết không?"
Đoàn quan sát yên lặng, bọn họ hầu hết là nhóm tinh anh của các ngành nghề, còn có một vài người đang phấn đấu, không xa lạ với Thẩm Tích Nhược nhưng cũng không quá hiểu về cô.
Dù sao Thẩm Tích Nhược cũng là tổng tài, không phải minh tinh giới giải trí, chuyện của cô cũng có rất ít người biết.
Nhưng có người như hiểu rõ nói: "Nghe nói Phương Ứng Hứa là người của thành phố A, rất có tiền, là cậu ấm của một xí nghiệp gia tộc. Do vậy, khi còn nhỏ biết Thẩm Tích Nhược cũng không phải không thể."
"Oa, không nổi thì về kế thừa gia nghiệp....."
Mọi người tấm tắc cảm thán.
Hôm sau, đúng bảy giờ tổ tiết mục đến gõ cửa từng phòng, gọi mọi người rời giường.
Khi Tưởng Thiên xuống lầu, trong phòng chỉ có một nhà vệ sinh còn phải xếp hàng......
Nàng hết cách, chỉ ngáp đầu bù tóc rối đứng sau Uyển Duyệt.
Tổ tiết mục cũng quay lại cảnh xếp hàng đi vệ sinh này cho các fans trong đoàn quan sát thấy:
"Ai, cục cưng Tử Hi nhà tôi thật đáng thương, nhiều người đi vệ sinh đang đợi anh ấy......."
"Nhà cô mà đáng thương thì Duyệt Duyệt nhà tôi còn đáng thương hơn, mọi người không phải không biết buổi sáng con gái cần làm rất nhiều thứ, không thấy chị ấy cười cũng không cười nổi."
"Haha, vẫn là Tưởng Thiên buồn cười hơn, miệng ngáp lớn đến mức có thể nhét một quả trứng gà, thật quá chân thật."
"Hơn nữa mọi người có chú ý không, Uyển Duyệt phủ phấn nền mới ra, Tưởng Thiên thì hoàn toàn không làm gì. Nhưng làn da vẫn thật tốt, da thịt còn rất mịn, da mặt này trang điểm thế nào cũng thích hợp."
Trong đoàn quan sát có một chuyên viên trang điểm, nhìn thấy Tưởng Thiên không nhịn được muốn vén tay áo trang điểm cho nàng.
Tưởng Thiên nhanh chóng vệ sinh cá nhân, khi đi ra thấy Thẩm Tích Nhược đã bưng món ăn từ phòng bếp ra ngoài.
Tưởng Thiên kinh ngạc nói: "Trời ạ, chị dậy từ lúc nào vậy?"
Thẩm Tích Nhược: "Chị dậy lúc sáu giờ, ra ngoài chạy bộ sáng, nhìn hoàn cảnh xung quanh. Mau đến đây, sắp ăn cơm rồi."
Tưởng Thiên ngồi xuống vừa thấy, trên bàn có bánh bao nhỏ, cháo thịt nạc, sữa đậu nành và bánh quẩy, món nào cũng có, còn có trứng chiên và giăm bông.
Không quá phong phú nhưng trong thâm sơn cùng cốc này có thể mua được nhiều món như vậy, khẳng định không dễ.
Lúc này Uyển Duyệt cũng đi đến, thấy một bàn đầy món, "oa" lên: "Tuyệt lắm! Mọi người mau đến đây ăn sáng! Tích Nhược, cô đỉnh thật, cô đã mua các món này ở đâu?"
Thẩm Tích Nhược nhìn thoáng vòng tay của mình: "Ở quảng trường của trấn nhỏ cách đây năm km, bán rất nhiều bữa sáng."
Tưởng Thiên híp mắt, vừa ăn bánh bao vừa nhìn cô: "Năm km! Sáng sớm chị chạy năm km!"
Thẩm Tích Nhược gật đầu, cười với nàng: "Sáng mai có muốn chạy cùng chị không?"
Tưởng Thiên lắc đầu.
Đúng lúc này, Phương Ứng Hứa ngáp bước xuống lầu, mặc quần áo gọn gàng, trên mặt có lớp kem nền nhẹ.
Hắn thấy bữa sáng trên bàn lại thấy Thẩm Tích Nhược đeo tạp dề, biết đây là do Thẩm Tích Nhược mua về, nịnh nọt tiến đến cạnh cô: "Nhược Nhược, đã lâu không gặp, cậu không chỉ đẹp hơn mà còn hiền huệ hơn nữa! Đây là bữa sáng làm riêng cho tôi sao? Nữ vương đại nhân vẫn đối tốt với kỵ sĩ như lúc nhỏ!"
Hắn vừa nói vừa nháy mắt với Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược nói: "Cậu không được ăn."
Phương Ứng Hứa: "..............Vì sao chứ!"
Thẩm Tích Nhược: "Cậu quá ồn."
Phương Ứng Hứa bĩu môi đáng thương ngồi xuống.
Những người khác trên bàn ăn vô cùng náo nhiệt. Phương Ứng Hứa thật sự không động chút nào, đáng thương nhìn Thẩm Tích Nhược.
Cuối cùng vẫn là Thành Việt đưa một phần bánh bao nhỏ và sữa đậu nành cho Phương Ứng Hứa nói: "Ăn chút đi, lát nữa phải xuống đất làm việc đó."
Phương Ứng Hứa trông mong nhìn Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược nhướng mày, gật đầu.
Được cô cho phép, Phương Ứng Hứa mới ăn.
Tưởng Thiên quan sát hành động của hai người, hơi khó hiểu chỉ cảm thấy Phương Ứng Hứa này có quan hệ không đơn giản với Thẩm Tích Nhược.
Sau khi bữa sáng kết thúc, nhiệm vụ của tổ tiết mục chính thức bắt đầu.
Tổ đạo diễn đưa mọi người một đôi giày đi bùn, còn có một bộ quần áo bảo hộ, lúc này mới đưa cả nhóm đến đồng ruộng.
Tổ đạo diễn thông báo nhiệm vụ: "Nhiệm vụ chủ yếu hôm nay của mọi người là giúp các bác nông dân thu hoạch rau, dựa theo số lượng thu hoạch mà tính điểm! Điểm càng cao thì chất lượng cơm trưa càng tốt, còn có quyền lựa chọn nhiệm vụ vào ngày mai!"
Cánh đồng được chia thành nhiều khu bằng dây màu khác nhau, bên trong trồng cải trắng, đây là cũng là nơi bọn họ làm nhiệm vụ thu hoạch rau.
Tưởng Thiên cảm thấy rất thú vị, đi theo các bác nông dân học cách làm.
Đôi tay của nàng nắm lấy gốc cải trắng to tròn, ôm vào ngực, dùng sức kéo nó ra ngoài.
Ầm một tiếng, cả người nàng ngồi trên đất, mông tiếp đất đến đau: "Ai da...... đau quá!"
Nhiếp ảnh gia không ngừng chụp nàng, đoàn quan sát cũng cười lớn.
"Cải trắng này thật lớn, cô gái, con phải chú ý một chút." Bác nông dân cười lớn nói, chuyện này cũng không dễ làm.
Mọi người cười vang, Thẩm Tích Nhược đang ở cạnh trồng rau, nhanh chóng chạy đến, từ phía sau ôm lấy cánh tay của Tưởng Thiên dịu dàng đỡ nàng lên.
Còn vỗ đất trên người nàng, dịu dàng hỏi: "Sao rồi em, có đụng phải vết thương cũ không?"
Tưởng Thiên lắc đầu cười: "Không sao, em chỉ đau chút thôi."
Thẩm Tích Nhược quay đầu nói với đạo diễn: "Đạo diễn, tôi có thể cùng một nhóm với em ấy không?"
Đạo diễn từ chối: "Trước khi xuất phát đã được chia nhóm, không thể đổi. Cô có thể chờ nhóm mình làm xong đến giúp người khác."
Lời này vừa nghe đã biết không được, Thẩm Tích Nhược buông Tưởng Thiên ra, xoay người đến khu vực thu hoạch rau của mình và Thành Việt, cô như uống nước tăng lực mãnh liệt tấn công cải trắng.
Tổ đạo diễn ra hiệu: "Bắt đầu."
Người của các nhóm đều cong lưng, bắt đầu điên cuồng làm việc.
Tưởng Thiên không để tâm chuyện vừa rồi, cười lớn tiếp tục gặt bắp cải, nàng nhớ động tác của bác nông dân, nhớ đến trước khi rút, bác đã vặn nó một chút, vì thế nàng cũng thử vặn theo.
Cảm nhận được gốc của cải trắng lỏng hơn một chút, nàng dùng sức, rất nhanh đã rút được bắp cải trắng thật lớn.
"Hahaha, cũng không khó lắm!"
Đồng đội của Tưởng Thiên là Khương Tử Hi, tuy diễn xuất của nam diễn viên này rất tốt nhưng sức lực lại không lớn, chưa gặt được bao lâu đã không ngừng thở dốc.
Tưởng Thiên giúp hắn gặt vài lần, vừa làm mẫu vừa giải thích: "Anh xem, anh vặn một chút, rồi kéo ra, anh có thể bỏ lớp lá ngoài cùng làm phân bón....."
Khương Tử Hi cúi đầu nhìn.
Ở góc nhìn của người khác, hai người như đang châu đầu ghé tai, dáng vẻ rất thân mật, góc quay của camera rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Đoàn quan sát:
"Oa! Cảm giác đầy màu hồng nhạt!"
"Tuấn nam mỹ nữ thật quá hợp!"
Lúc này màn ảnh bỗng quay đến Thẩm Tích Nhược ở ngoài ruộng phía xa.
Chỉ thấy mặt Thẩm Tích Nhược vô cùng đen, nhìn về phía này, trên tay dùng sức rút cải trắng.
Đoàn quan sát sợ đến mức không dám lên tiếng, chờ màn ảnh quay đi, mới nhỏ giọng nói: "Hình như tôi vừa thấy được sát khí......"
Khương Tử Hi dựa theo cách làm, rút bắp cải, Tưởng Thiên cười, vỗ vai hắn như người anh em: "Haha! Danh sư xuất cao đồ, anh quả nhiên rất nhanh nhạy, vi sư cảm thấy vui mừng!"
Kết quả dưới chân Khương Tử Hi lảo đảo, cái vỗ của Tưởng Thiên làm cả người hắn ngã xuống đất.
Mọi người cười phá lên:
"Hahaha! Cô gái bạo lực của tôi ơi!"
"Bên ngoài ngây thơ, không ngờ bên trong lại là một hán tử!"
"Động tác thật có lực, tôi là đàn ông mà cũng không làm được, cao thủ, tại hạ thất kính, thất kính!"
Chỉ một hành động, Tưởng Thiên từ hình tượng ngây thơ biến thành cô nàng lực điền trong mắt quần chúng.
Chờ Tưởng Thiên luống cuống kéo Khương Tử Hi lên, vừa thấy bùn trên mặt và người hắn thì đi lấy một chiếc khăn ướt, nhịn cười đưa hắn.
Thẩm Tích Nhược bỗng đi đây, không biết lúc nào, cô đã hái toàn bộ cải trắng cho tổ của mình, đến đây giúp nhóm của Tưởng Thiên.
Tưởng Thiên chỉ không chú ý một chút, cải trắng chỗ mình đã bị Thẩm Tích Nhược nhổ sạch, nàng vọt đến đoạt lấy cái cuối cùng, nhổ: "Để em tạo một cái kết tốt đẹp cho nó!"
Thẩm Tích Nhược ngẩng đầu, trên mặt đầy mồ hôi, Tưởng Thiên nhìn thấy vô cùng đau lòng.
Nàng đưa khăn ướt qua, Thẩm Tích Nhược giơ tay ý bảo mình còn mang bao tay.
Tưởng Thiên tự nhiên giơ tay, nhón chân, tự mình lau mồ hôi giúp Thẩm Tích Nhược.
Nhưng nàng đứng trên bùn, hơi lảo đảo, Thẩm Tích Nhược vòng tay qua ôm nàng vào lòng, giúp nàng đứng thẳng.
Thẩm Tích Nhược không nhịn được cười với Tưởng Thiên, Tưởng Thiên bỗng rung động, cười đáp lại, khăn ướt trên tay nhẹ cọ qua lông mày thật dài của cô, khẽ nói: "Chị đẹp lắm."
Hai mỹ nữ một cao một thấp đứng cùng nhau, mỉm cười lau mặt cho đối phương, hình ảnh này quá đẹp, camera không nhịn được quay thật chậm.
Đoàn quan sát điên cuồng nói:
"Aaaaa! Hợp quá aaaaaa, tôi đu cp này!!!"
"CP Nhược Thiên hiểu biết một chút! Đường ngọt muốn xỉu rồi!"
"Mẹ ơi, con yêu rồi! Hai người này vừa đẹp vừa ngọt làm con muốn chết!"