"Ăn cơm thôi. Đã lâu rồi chưa làm cơm, chị còn hơi lạ tay, em đừng để ý nha."
Hai tay Thẩm Tích Nhược bưng món đến, cẩm thận đặt trên bàn cơm.
Cô ngẩng đầu mỉm cười với Tưởng Thiên.
Giờ khắc này cô như chị gái nhà bên, ánh nắng ấm áp xuyên qua màn cửa chiếu lên mặt cô khắc hoạt từng đường nét trên gương mặt.
Tưởng Thiên nhìn thấy ngẩn người, sau đó mới phản ứng, phụ cô dọn cơm, cười nói: "Hiếm lắm mới có người làm bữa sáng cho em, sao em có thể để ý được!"
Thẩm Tích Nhược mỉm cười, xoay người bưng canh đến.
Một mâm cơm mang theo phong cách Bắc Âu gồm món sandwich, trứng chiên, thịt xông khói cùng chà bông nướng.
Cắn một miếng, Tưởng Thiên nheo mắt, nói: "Oa, thật sự ngon quá!"
Nguyên liệu nấu ăn tươi mới nấu lên lại khác với bên ngoài bán, ăn vô cùng ngon.
Thẩm Tích Nhược dùng muỗng múc chén canh cho Tưởng Thiên: "Em thử cái này xem."
Tưởng Thiên ăn vài miếng đã hết nửa sandwich, cầm lấy muỗng nhỏ ăn canh bò hầm.
Nước canh tràn ngập mùi cà chua hầm, thịt bò nạm được ninh mềm, bên trong còn có khoai tây, cà rốt cùng với hành tây, rau thơm. Múc một muỗng thịt bò cùng nước canh, vị bò ấm áp, thư thái tràn vào miệng, thân thể và dạ dày đều chìm vào trong nước canh thơm vị bò.
Cả người Tưởng Thiên ấm áp, uống từng ngụm canh đến hết nửa chén, lúc này mới ngẩng đầu, giơ ngón cái với Thẩm Tích Nhược, vô cùng chân thành nói: "Uống siêu ngon, thật sự, em không dối đâu, thật sự ngon lắm, em ăn vô cùng thỏa mãn, siêu hạnh phúc luôn! Về sau nếu chị thấy làm công ty quá chán, thật sự có thể làm đầu bếp, đến lúc đó mỗi ngày em đều sẽ đến ăn, bao nhiêu tiền cũng được!"
Thẩm Tích Nhược nhìn thấy nàng ăn vui vẻ, bản thân cũng tươi cười. Cô cười khẽ đáp: "Em muốn ăn gì thì nói với chị, chị làm cho em."
Tưởng Thiên nghe thấy trong lòng ấm áp.
Khi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt thâm trầm của Thẩm Tích Nhược, trong mắt chứa sự phức tạp.
Tưởng Thiên bất ngờ hỏi: "Thẩm tổng, vì sao chị là đối tốt với em?"
Thẩm Tích Nhược bị hỏi sửng sốt.
Sau đó, dời mắt, nhìn về phía khăn trải bàn như không muốn trả lời.
Trên bàn cơm, không khí dần trầm xuống.
"Chị từng có một người bạn, cô ấy đã khóc trong lòng chị, cô ấy xem chị là người bạn thân nhất, đã kể cho chị bí mật của cô ấy nhưng chị lại làm một chuyện sai lầm, nhìn cô ấy chịu đựng nhiều đau khổ, cuối cùng khi đạt được thứ mình muốn, cô ấy đã không còn là cô ấy của ngày xưa..... Vì chuyện này, chị vẫn luôn rất buồn."
Thẩm Tích Nhược đột nhiên lên tiếng, hơn nữa còn nói một đoạn thật dài.
Tưởng Thiên cầm muỗng sững sờ, ngạc nhiên nhìn cô. Không phải nàng đa nghi nhưng lời của Thẩm Tích Nhược khiến nàng nghĩ đến vài thứ.
Trong nguyên tác đã từng đề cập, nguyên chủ thật sự đã từng khóc trong lòng đại tiểu thư của Thẩm gia Thẩm Tích Nhược, còn xem Thẩm Tích Nhược là người bạn thân nhất.
Nhưng theo lý, hiện tại Thẩm Tích Nhược vốn không nên có ký ức này mới đúng chứ?!
Tưởng Thiển thử dò hỏi: "Người bạn mà chị nói..... hiện tại cô ấy ở đâu?"
Nàng rất sợ nghe thấy Thẩm Tích Nhược nói: "Đang đối diện chị." Hay những câu đại loại như vậy.
Nhưng mà Thẩm Tích Nhược chỉ thoáng nhìn nàng, nói: "Cô ấy mất rồi, đã mất từ rất lâu."
Tưởng Thiên bỗng yên lòng, tự giễu mình đa tâm. Thẩm Tích Nhược nói rõ ràng là bạn thơ ấu, khẳng định là một nhân vật không được viết trong truyện, sao có thể có liên quan đến mình!
Làm người không nên tự luyến!
Tưởng Thiên nghiêm túc tự nhủ rồi cười tủm tỉm nói với Thẩm Tích Nhược: "Vậy cô ấy trên trời linh thiêng thấy chị của hiện tại hẳn rất vui."
Thẩm Tích Nhược nhìn Tưởng Thiên, không cười, giọng càng nhẹ hơn như sợ đánh thức điều gì đó: "Cô ấy dạy chị đối với bạn bè, phải trợ giúp hết mình!"
Tưởng Thiên gật đầu.
Thẩm Tích Nhược nhìn nàng thật lâu, nhỏ giọng nói: "Em cũng là bạn của chị, là..... người bạn chị rất quý trọng."
Tưởng Thiên có chút thụ sủng nhược kinh, trái tim như nai con chạy loạn.
Chị thật sự...... rất tốt.
Ăn sáng xong, Thẩm Tích Nhược lái xe đến ngoài đoàn phim Tưởng Thiên, hai người tạm biệt nhau.
Ngoài cửa đoàn phim, Trịnh Dương nhìn thấy nàng, lập tức chạy đến bắt tay nàng hỏi: "Sao hiện tại mới đến? Đạo diễn đang tìm cậu giảng diễn đó!"
Tưởng Thiên xấu hổ cười nói: "À, tối qua có chút việc đành ngủ ở nhà người khác nên mới đến trễ chút."
Trịnh Dương nhìn nàng, thở dài: "Cậu ngốc như vậy đừng để bị người ta lừa."
Tưởng Thiên: "Sao? Mình đâu có ngốc, không biết biệt danh của mình là gì sao, là Tưởng thông minh!"
Trịnh Dương bật cười, kéo nàng vào: "Được rồi cô Tưởng thông minh, mau làm việc thôi."
Tưởng Thiên nhanh chóng đến bồi tội cùng đạo diễn, không chú ý đến ánh mắt hơi khác thường của Trịnh Dương khi nhìn nàng.
Thời gian ở đoàn phim trôi qua rất nhanh, không bao lâu đã đóng máy.
Trong tiệc đóng máy, tất cả người của đoàn phim đều sẽ tề tựu, Thẩm Tích Nhược cũng đến.
Tưởng Thiên đến chậm, khi đến, chỉ còn dư lại một chỗ chính là đối diện Thẩm Tích Nhược.
Mọi người trong đoàn phim vốn không biết quan hệ của hai người..... Hơn nữa lần trước, Thẩm Tích Nhược còn cố ý dặn dò nàng, không cần để lộ quan hệ của hai người, đây cũng là vì muốn tốt cho mình.
Tưởng Thiên nghĩ vậy, khi ngồi xuống mắt nhìn thẳng, chỉ dám lặng lẽ nhìn Thẩm Tích Nhược.
Đối phương quả nhiên không nhìn nàng, cô đang rất nghiêm túc nghe đạo diễn Chúc Ngư nói chuyện với mình như hoàn toàn không chú ý đến nàng.
Tưởng Thiên thở phào, không nhìn mình là tốt rồi, kính rượu xong, nàng có thể bắt đầu ăn.
Cuối cùng cũng không cần vì vai diễn mà ăn kiêng! Mỗi ngày ăn salad ức gà với trứng gà luộc khiến nàng ăn đến cả người xanh xao, lúc này đôi mắt nàng nhìn chằm chằm thịt kho tàu trên bàn.
Đạo diễn Chúc Ngư nâng ly, nói vài lời khách sáo, cường điệu khen ngợi tinh thần chuyên nghiệp của toàn bộ diễn viên, càng nói càng xúc động khiến mọi người đều rưng rưng.
"..........Chúng ta đã bỏ ra rất nhiều tâm sức vào bộ phim này, điều này không cần tôi nói, mọi người cũng rõ như ban ngày. Nhưng, ngoài những nhân viên chủ chốt, tôi cảm thấy mình cần cảm ơn nhà đầu tư! Cũng chính là Thẩm tổng đứng cạnh tôi, nếu không phải có sự ủng hộ của Thẩm tổng, muốn bao nhiêu đưa bấy nhiêu thì bộ phim của chúng ta sẽ không thể quay tốt như vậy! Mọi người vỗ tay!"
Cả phòng vang lên tiếng vỗ tay, Tưởng Thiên cũng theo đó cười vỗ tay, quang minh chính đại nhìn Thẩm Tích Nhược.
Chúc Ngư cầm ly rượu, cười xấu xa nói: "Nhân đây, tôi xin hỏi Thẩm tổng một chút, cô thấy thế nào về tình cảm sâu đậm trong phim của chúng tôi và vì sao? Là vì có người hay chuyện đặc biệt sao?"
Tưởng Thiên:! Có phải đạo diễn biết gì đó không?
Nàng cảm giác được, Thẩm Tích Nhược thoáng nhìn mình.
Thẩm đại tiểu thư chị chị chị, chị muốn làm gì! Chẳng lẽ muốn công khai sao! Dù muốn cũng phải tự hỏi rồi hẳn quyết định!
Tưởng Thiên khẩn trương không thôi, thẳng lưng không dám nhìn Thẩm Tích Nhược.
Trong phòng yên lặng, tất cả mọi người đều hóng hớt chủ đề ái muội này, vẻ mặt chờ mong nhìn Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược lãnh đạm nói: "Lúc trước tôi từng xem qua nguyên tác, thấy rất thích, tôi mới hy vọng bộ phim được quay thật tốt. Hiện tại tôi rất vừa lòng với thành quả của mọi người."
Đạo diễn Chúc Ngư lập tức vỗ tay: "Hay!"
Nhân viên công tác cũng vỗ tay theo. Tưởng Thiên thở phào, vô cùng vui vẻ vỗ tay.
Lại thấy Thẩm Tích Nhược đưa tay bảo mọi người yên lặng, chờ mọi người yên lặng mới nói: "Đương nhiên, trong đoàn phim của chúng ta cũng có một người đặc biệt."
Tưởng Thiên: Aaaa muốn chết!
Thẩm Tích Nhược nhìn lướt qua nàng, cong môi, ánh mắt đầy cảm xúc.
Tưởng Thiên cảm thấy cứ như vậy tim mình sẽ không chịu nổi, che ngực ra hiệu với Thẩm Tích Nhược, bảo chị đừng nói.
Thẩm Tích Nhược khẽ nhìn nàng, không hề phản ứng tựa như đang nhìn những người khác, sau đó nhìn Chúc Ngư.
Chúc Ngư: "Thẩm tổng, cô nhìn tôi làm gì?"
Thẩm Tích Nhược: "Người đặc biệt đó chính là cô."
Chúc Ngư: "............."
Tưởng Thiên: "........phù."
Nàng không cẩn thận thở phào.
Thẩm Tích Nhược thong thả nói: "Hai chúng ta là bạn nhiều năm, tôi tin vào năng lực của cô, trong phim này tất cả những việc lớn nhỏ đều là cô làm chủ, cảm ơn cô, Chúc Ngư, ly này tôi kính cô."
Cô cầm ly rượu vang đỏ mỉm cười với Chúc Ngư.
Chúc Ngư cũng cảm động, uống xong, cười cảm ơn Thẩm Tích Nhược, tay vung lên nói: "Khai tiệc!"
Mọi người trên bàn ồn ào, vui đùa, Tưởng Thiên lập tức đưa đũa đến mục tiêu thịt kho tàu của mình.
Miếng thịt kho thơm tho chỉ có vài miếng, nàng xuống tay chậm, miếng thịt ngon nhất bị người khác gắp.
Nàng tiếc hận nhìn đũa của đối phương, lại thấy đôi đũa gắp thịt kho tàu kia đưa vào dĩa của mình.
Quay đầu, Trịnh Dương bên cạnh thẹn thùng cười: "Mình thấy cậu nhìn món này thật lâu nên giúp cậu gắp."
Tưởng Thiên tươi cười: "Cảm ơn, vậy thì mình không khách khí!"
Trịnh Dương gật đầu, nói: "Muốn uống canh gì, mình lấy giúp cậu."
Tưởng Thiên chỉ vào món canh khoai nấu đậu Hà Lan, Trịnh Dương lập tức lấy cho nàng.
Bình thường ở đoàn phim, Trịnh Dương cũng đối xử với Tưởng Thiên như vậy, cho nên lúc này Tưởng Thiên không cảm thấy bất ổn nhưng vừa ngẩng đầu chạm phải ánh mắt của Thẩm Tích Nhược.
Ánh mắt sâu thẳm của chị đang nhìn Trịnh Dương và nàng.
Tưởng Thiên lập tức yếu thế, kéo tay áo Trịnh Dương, nhỏ giọng nói: "À..... cậu tự lấy cho mình là được rồi, để mình tự làm cho."
Trịnh Dương bỏ chén canh vừa lấy xuống, ánh mắt hơi ảm đạm rút tay: "Vậy cậu lấy đi, chén này vừa lấy xong, cậu ăn đi."
Tưởng Thiên có chút chột dạ, nhận canh, lại nhìn mắt Thẩm Tích Nhược.
Thấy Thẩm Tích Nhược dời mắt, nhìn về phía khác như hoàn toàn không chú ý bên này.
Sao thịt kho tàu không còn ngon nữa..... Tưởng Thiên ăn thịt, thầm mắng.
Ăn trong chốc lát bỗng có phục vụ mở cửa bước vào, cung kính nói với mọi người trong phòng: "Có người tặng hoa đến, là đưa cho cô Tưởng Thiên."
Tưởng Thiên ngạc nhiên ngẩng đầu.
Nhân viên tiệm hoa đứng sau người phục vụ, ôm một bó hoa hồng đỏ, trên tay còn cầm hộp quà, ân cần đi vào nói với Tưởng Thiên: "Chào cô, cô Tưởng, đây là quá đóng máy của anh Thẩm Tích Chu đưa cô!"
Tưởng Thiên: Mẹ ơi! Hiện tại ra đánh tên đó còn kịp không!