Sau Khi Chết, Tranh Của Tôi Nổi Tiếng Khắp Thế Giới

Chương 67




"Tại sao lại không vừa? Sẽ vừa!" Lâm Lạc không vui nói, lại còn cầm thắt lưng: "Bằng không chúng ta so sánh chút?"

"Đây là thước đo của một người đàn ông!"

Tỉnh Ngộ: “………..”

Tỉnh Ngộ ngứa răng, búng mạnh trán Lâm Lạc.

“Nhóc con nhà em, lại còn thước đo của một người đàn ông hả?”

“Bất kể vừa hay không vừa cũng không có gì khác để mặc đâu.”

“Đi vào tắm đi.”

Sau đó, Tỉnh Ngộ xoay người nhanh chóng chuồn đi, không muốn ở lại với nhóc này thêm một giây nào nữa.

Dạo này càng ngày Lâm Lạc càng dạn dĩ trong lời nói và hành động, thường khiến Tỉnh Ngộ không thể kiềm chế được mình.

Nếu thực sự muốn so sánh như những gì Lâm Lạc nói, Tỉnh Ngộ không thể đảm bảo bản thân ấy sẽ làm gì.

Đi được một đoạn, Tỉnh Ngộ nhìn lại và thấy Lâm Lạc đã đóng cửa phòng, có lẽ đã bắt đầu tắm.

Vừa nghĩ đến Lâm Lạc đang tắm trong phòng tắm của mình, như có thứ gì đó rối tung lên trong đầu anh một cách không kiểm soát được.

Lần trước Lâm Lạc bị thương ở chân, cảnh thoa thuốc lại hiện lên trong đầu anh.

Tỉnh Ngộ nghĩ đến thân hình mảnh mai của Lâm Lạc khi cậu chỉ mặc chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn, còn cả đôi chân thon thả...

Nghĩ đến đây, Tỉnh Ngộ vội vàng phanh lại, lắc đầu, gác lại mấy hình ảnh không hợp với trẻ con.

Cậu ấy vẫn là một đứa trẻ, Tỉnh Ngộ tự cảnh báo chính mình.

Dẹp bỏ những suy nghĩ đang chạy lung tung, Tỉnh Ngộ cuối cùng cũng tập trung dọn giường cho Lâm Lạc, khi anh quay lại, Lâm Lạc đã tắm xong, cậu đang mặc áo choàng tắm.

Áo choàng tắm là của Tỉnh Ngộ, đối với Lâm Lạc thì hơi rộng một chút, đường viền cổ áo lỏng lẻo lộ ra một vùng da lớn trên ngực cậu.

Mảnh da đó bị nước nóng làm ửng đỏ, hai má Lâm Lạc cũng ửng hồng vì hơi nước, sắc môi càng thêm tươi tắn, nhìn rất ngon mắt.

Tỉnh Ngộ lại cảm nhận được cơn khát quen thuộc.

Nhìn thấy ánh mắt của Tỉnh Ngộ, Lâm Lạc cười nhẹ, cậu kéo kéo cổ áo mình rồi nói:

"Tỉnh Ngộ, anh nói sẽ lấy đồ ngủ cho em, nhưng em không tìm thấy, nên phải mặc tạm cái này trước, nhưng nó rộng quá."

Tỉnh Ngộ quay mặt đi không dám nhìn, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng bay về phía Lâm Lạc.

"... Em tắm nhanh quá, anh vừa dọn giường cho em, còn chưa có thời gian tìm đồ ngủ."

"Trời lạnh, em lên giường nằm một lát đi, đừng để bị cảm."

Lâm Lạc cười gật đầu, nhìn Tỉnh Ngộ rời đi, nhanh chóng kéo chăn bông lên nằm vào.

Hiệu ứng gợi cảm/ quyến rũ……dường như vẫn có tác dụng nhỉ?

Tỉnh Ngộ gần như không dám nhìn cậu.

Lâm Lạc có chút đắc ý nghĩ thầm.

Hừ, cho anh giả vờ này.

Sau khi nằm trên giường và nghịch điện thoại một lúc, Lâm Lạc gửi một tin nhắn cho Hạ Văn Thu, nói rằng hôm nay cậu sẽ ngủ trên giường ở nhà của Tỉnh Ngộ.

Hạ Văn Thu gửi một chuỗi dấu chấm than.

Rồi lại nói với cậu: "Cố lên Nặc Nặc, bắt lấy anh ấy đi!"

“…….” Lâm Lạc: “Nhưng không phải giường của Tỉnh Ngộ đâu.”

“Chỉ là phòng cho khách thôi.”

Hạ Văn Thu: “………”

“Ò.”

Lâm Lạc hỏi cậu ta: "Cậu đã làm chuyện đó với bạn trai chưa?"

Hạ Văn Thu nhất thời không lên tiếng, Lâm Lạc đoán chắc cậu ta thẹn thùng, dù sao da mặt cậu ấy cũng mỏng như vậy.

Một lúc sau, cậu ta mới trả lời: “Rồi.”

“Vào kỳ nghỉ hè đó…”

"Nhưng kể từ khi tôi đến Học viện Mỹ thuật Quốc gia để đi học, chúng tôi còn chưa gặp lại nhau."

Lâm Lạc: “Lễ Quốc khánh cậu ta cũng không đến thăm cậu sao?”

"Quá xa," Hạ Văn Thu nói, "Ngày Lễ Quốc khánh giá vé tăng, đi lại đắt quá, anh ấy muốn đến, nhưng tôi bảo anh ấy đừng đến."

"Để anh ấy chăm chỉ học hành, đợi mấy năm nữa tốt nghiệp đại học, tôi sẽ về quê với anh ấy."

Tuổi trẻ luôn tràn đầy những kỳ vọng tươi đẹp về tương lai, tin tưởng vào sự trường tồn mãi mãi.

“Cậu không nhớ cậu ấy sao?” Lâm Lạc hỏi.

“Có nhớ,” Hạ Văn Thu đáp, “Nhưng chẳng còn cách nào, là tôi tự mình chọn mà.”

"Cho nên khi có thể ở bên Tỉnh Ngộ, cậu nhất định phải trân trọng."

Lúc này, Lâm Lạc nghe thấy tiếng bước chân, nhanh chóng bảo Hạ Văn Thu lần sau lại nói rồi đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn Tỉnh Ngộ.

Người đàn ông cầm trên tay một bộ đồ ngủ mới tinh bằng lụa, rất mềm mại.

Anh đặt bộ đồ ngủ lên giường Lâm Lạc và nói, "Em tự thay rồi nghỉ ngơi sớm đi."

“Chờ một chút.” Nhìn thấy Tỉnh Ngộ chuẩn bị rời đi, Lâm Lạc vội gọi.

Khó khắn lắm mới có thể đến nhà Tỉnh Ngộ một lần, ai biết lần sau là khi nào chứ.

“Còn có chuyện gì không?” Tỉnh Ngộ nhướng mắt nhìn cậu.

Lâm Lạc ngồi dậy, dùng chăn bông che chân lại, nhìn Tỉnh Ngộ một hồi, sau đó từ từ cởi áo choàng tắm.

Phần thân trên của cậu lộ ra ngoài.

Tỉnh Ngộ choáng váng.

Lâm Lạc quay người lại để phần lưng đối diện với Tỉnh Ngộ, và nói:

"Vừa rồi trong phòng tắm hơi trơn, em bị trượt nên giờ thấy đau lưng, anh xem giùm em với."

Tỉnh Ngộ: “………..”

Tỉnh Ngộ thậm chí còn nghi ngờ Lâm Lạc cố ý, nhưng anh không có bằng chứng.

Thấy Tỉnh Ngộ do dự, Lâm Lạc nhíu mày nói: "Làm sao vậy?"

Tỉnh Ngộ nghiến răng, hít một hơi thật sâu để kiềm chế rồi nói:

“Anh đi lấy thuốc cho em.”

Bả vai Lâm Lạc bị bầm xanh, cũng không hiểu sao lại bị thế nữa.

“Được rồi.” Lâm Lạc ngoan ngoãn gật đầu, nhìn người đàn ông đi ra khỏi phòng ngủ dành cho khách, cậu đắc ý nở nụ cười.

Hiển nhiên, trước mặt đàn ông là phải ra vẻ đáng thương.

Vết bầm này cuối cùng cũng không vô ích, cậu tốn bao công sức mới làm ra được.

Sau khi va đập, cậu đã soi gương và chắc chắn có vết bầm xanh rồi mới bước ra khỏi phòng tắm.

Tỉnh Ngộ mang thuốc quay lại.

Lâm Lạc tắt đèn trần và chỉ bật đèn đầu giường, cố ý tạo ra một bầu không khí mơ hồ và ấm áp trong phòng ngủ.

Cậu mỉm cười nhìn người đàn ông đang đến gần, hỏi: "Anh thoa thuốc cho em nhé?"

“Không thì sao?” Tỉnh Ngộ nói dứt khoát, “Em có thể tự với ra phía sau hả?”

Lâm Lạc không nhịn được cười, ngoan ngoãn quay lưng, cởi áo choàng tắm xuống bả vai để lộ ra vết bầm rồi quay lại nói:

“Cảm ơn anh.”

Tỉnh Ngộ nhếch mép cười:

“Em ít gây phiền phức cho anh là anh đã cảm tạ trời đất rồi, không cần cảm ơn anh đâu.”

Vậy thì chưa chắc, Lâm Lạc nghĩ, phải gây phiền phức mới được.

Bằng không lấy cớ gì mà tiếp cận anh đây?

Cơ thể người có rất nhiều dây thần kinh ở lưng nên rất nhạy cảm, đặc biệt là trong một môi trường mơ hồ như vậy, đầu óc tập trung cao độ, mọi giác quan đều cảm nhận rõ đến lạ thường.

Lâm Lạc có thể cảm nhận được nhiệt độ và các đầu ngón tay khi người đàn ông bôi thuốc mỡ chạm lên lưng mình.

Bàn tay người đàn ông hơi cứng khiến cậu kêu đau.

“Đau quá, anh nhẹ chút.”

Giọng điệu kỳ cục khiến động tác của Tỉnh Ngộ dừng lại.

Nhìn tấm lưng mịn màng của cậu bé, Tỉnh Ngộ có chút đứng ngồi không yên.

Cứ tiếp tục như vậy, anh không biết mình sẽ làm gì.

Tỉnh Ngộ tăng tốc độ, bôi xong liền cầm thuốc mỡ chuẩn bị rời đi.

“Anh vội vàng như vậy làm gì chứ?” Lâm Lạc nắm lấy cổ tay người đàn ông.

Cậu quay đầu lại, áo choàng tắm vẫn chưa được kéo lên, ngọn đèn đầu giường màu vàng mờ ảo rơi xuống bờ vai tròn trịa ấy.

“Sợ em ăn thịt anh sao?”

Lâm Lạc biết mình không mạnh bằng Tỉnh Ngộ nên lợi dụng lúc này kéo Tỉnh Ngộ xuống giường.

Cậu đè lên anh.

Từ trên cao nhìn chằm chằm vào mắt Tỉnh Ngộ.

Tỉnh Ngộ giãy dụa.

Lâm Lạc ấn anh lại, thì thào nói: "Đừng nhúc nhích, còn nhúc nhích nữa em sẽ giận anh đó."

Hơi thở nóng rực của cậu bé phả lên mặt anh, ngứa ngáy.

Tỉnh Ngộ quả nhiên bất động.

Hơi thở của người đàn ông có chút nặng nề, ánh mắt dán chặt vào Lâm Lạc.

Khuôn mặt cậu tươi cười, làn da trần tiến sát đến cổ anh, cặp đùi xinh đẹp kẹp chặt eo anh….

Hầu kết Tỉnh Ngộ lăn tròn, anh nắm cánh tay Lâm Lạc, giọng điệu có hơi nghiêm khắc:

“Nặc Nặc, đi xuống.”

“Đừng lộn xộn.”

“Em cứ lộn xộn đó.” Lâm Lạc tùy hứng đáp.

Cậu luôn hành động rất tùy tiện, làm mọi việc dựa trên cảm tính của bản thân.

Lâm Lạc: “Có bản lĩnh anh cứ đạp bay em đi.”

“Nếu anh đẩy em xuống, sau này em sẽ không bao giờ đến tìm anh nữa.”

Tỉnh Ngộ nghiến răng kiên nhẫn nói: "Đừng có đùa giỡn nữa, em vẫn còn là một đứa trẻ, em có biết mẹ em sẽ nghĩ thế nào nếu bà biết chuyện không?"

“Anh đừng lấy mẹ em ra dọa em nữa.” Lâm Lạc không xi nhê.

“Em chỉ hỏi anh một câu thôi.”

Tỉnh Ngộ không nói, có lẽ anh biết Lâm Lạc muốn hỏi gì.

Lâm Lạc: “Anh có thích em không?”

Tỉnh Ngộ: “………….”

Lâm Lạc cau mày thúc giục: "Trả lời em."

Kỳ thực cậu cũng rất hồi hộp, trong lòng trống rỗng, không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Hai tai cậu đều đỏ bừng, cũng may là lúc này ánh sáng mờ nên không nhìn rõ.

“Nặc Nặc,” Tỉnh Ngộ một lần nữa nhấn mạnh, “Anh sắp 30 tuổi rồi.”

"Em còn đang đi học, vẫn là một đứa trẻ nên không hiểu chuyện. Sau này em sẽ gặp được nhiều người thích hợp với mình hơn, anh không thích hợp với em đâu."

Lâm Lạc đen mặt: “Anh muốn em chứng minh cho anh thấy em không phải trẻ con sao?”

Khóe môi Tỉnh Ngộ khẽ nhếch lên.

Giây tiếp theo, Lâm Lạc cúi người hôn lên môi Tỉnh Ngộ.

Chẳng qua Lâm Lạc thực sự thiếu kinh nghiệm trong lĩnh vực này.

Không phải kiếp trước cậu chưa hôn một cô gái nào, mà là cậu đã quên cảm giác đó từ rất lâu rồi.

Đây chính là nụ hôn đầu tiên trong kiếp này.

Hơn nữa vì quá khẩn trương muốn hôn Tỉnh Ngộ nhưng sau khi chạm môi, cậu lại không biết phải làm gì tiếp theo.

Mạnh mẽ hôn Tỉnh Ngộ ư? Có lẽ sẽ có chút khó khăn.

Vì vậy, Lâm Lạc có chút choáng váng, cậu co người lại, hai má đỏ bừng.

Trong lòng thiếu niên hoảng lên rồi, lòng bàn tay đầy mồ hôi, cậu giả vờ bình tĩnh nói:

“Thấy chưa, em không phải trẻ con.”

“Còn nói mình không phải trẻ con sao?”

Tỉnh Ngộ nắm chặt cổ tay Lâm Lạc, lòng bàn tay như nóng lên, người đàn ông nhìn chằm chằm vào mắt cậu nhóc, “Ai mà hôn như em chứ?”

Vừa nói xong đã khiến Lâm Lạc cảm thấy toàn thân như bốc hỏa.

“Tất nhiên,” Cậu nói như lẽ đương nhiên, “Lần đầu tiên em hôn người khác đó, anh dạy em đi.”

Lý trí Tỉnh Ngộ lung lay như sắp đổ.

Vừa nghe xong anh đã chẳng thể tự chủ được nữa, lật người đè Lâm Lạc xuống chiếm thế chủ động.

Anh luôn đứng trên người khác, đã quen với việc tự mình nắm quyền chủ động.

Chỉ khi ở trước mặt Lâm Lạc, anh luôn bị cậu xoay vòng vòng.

Tỉnh Ngộ đè tay Lâm Lạc xuống giường, nhìn vào mắt Lâm Lạc, nhanh chóng thở hổn hển.

Sự kiên nhẫn của anh đã đến giới hạn.

Khuôn mặt Lâm Lạc đỏ bừng, đẹp hơn bất cứ ai anh từng gặp trước đây.

Tỉnh Ngộ cuối cùng cũng nghiêng người.

Khi anh gần như chạm vào môi của Lâm Lạc, cậu bé liền nhắm mắt lại.

Anh dịu dàng nhìn cậu.

Nhưng Tỉnh Ngộ không hôn cậu.

Anh chỉ cúi đầu ôm lấy Lâm Lạc, mặt vùi vào bên cổ cậu bé, hô hấp của người đàn ông có chút run rẩy, luồng khí nóng phả vào cổ và lỗ tai mẫn cảm của Lâm Lạc.

Rất ngứa, nhưng cậu chẳng hề để ý.

Lâm Lạc đột nhiên nắm chặt tay, cậu vùng vẫy xấu hổ nói:

“Anh buông em ra.”

“Không muốn thì thôi.”

“Làm như không ai muốn em vậy.”

Cậu đã chủ động đến mức đó rồi, Tỉnh Ngộ thậm chí còn từ chối hôn cậu, điều này khiến Lâm Lạc cảm thấy mình giống như một thằng hề, thật nực cười.

“Cút đi!”

Lâm Lạc giận điên người.

Tỉnh Ngộ chỉ có thể buông tay.

Lâm Lạc từ dưới thân anh ngồi dậy, đưa tay kéo lại cổ áo lỏng lẻo của mình.

Cậu không nhìn Tỉnh Ngộ, quay đi chỗ khác, cố kìm lại lửa giận nói:

“Ra ngoài.”