Sau Khi Chết, Tranh Của Tôi Nổi Tiếng Khắp Thế Giới

Chương 64




Lâm Lạc giật mình, vốn muốn nói “anh đang nói chuyện gì, giúp cái gì cơ” các kiểu hòng tiếp tục giả ngu.

Nhưng dường như chẳng cần thiết nữa.

Dựa theo những gì Tỉnh Ngộ nói, rõ ràng anh đã biết hết.

Ngay sau đó, cậu còn nghe thấy Tỉnh Ngộ cười nói thêm:

“Cậu cũng đã gọi tôi là anh rồi, yêu cầu tôi giúp, chẳng lẽ tôi lại không giúp sao?”

Lâm Lạc: “………….”

Nghĩ đến lúc cậu nghiêm túc gọi “anh Tỉnh Ngộ”, nghĩ đến Tỉnh Ngộ khi ấy chăm chú nhìn mình, hai má Lâm Lạc bỗng nóng lên.

"Tôi, tôi chỉ là……...." Lâm Lạc do dự không nói được gì.

Tỉnh Ngộ đã hắng giọng, nghiêm túc nói:

"Không cần nói nữa, Nặc Nặc."

“Tôi cần phải nói rõ với cậu về việc của mẹ cậu.”

"Ngay cả khi có tôi giúp đỡ thì cũng rất khó có thể kết tội gã ta. Sự việc đã xảy ra quá lâu, bằng chứng về cơ bản đã bị xóa sạch. Thời gian vừa rồi tôi đã cố gắng tra xét, nhưng cũng không tìm được thông tin gì hữu ích."

Điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Lâm Lạc.

Nhưng khi Tỉnh Ngộ nói như vậy, cậu vẫn là có chút phiền muộn.

“Cho nên, cậu nên chuẩn bị tâm lý.” Tỉnh Ngộ nói.

Lâm Lạc im lặng một chút mới đáp: "Ừm, tôi biết."

Thấy Lâm Lạc như vậy, Tỉnh Ngộ cũng cảm thấy áy náy, sau khi suy nghĩ xong liền nói:

"Tôi sẽ cố gắng hết sức."

“Ừ.” Lâm Lạc cười.

Trong chuyện này, chỉ cần Tỉnh Ngộ sẵn sàng đứng về phía mình cũng đã khiến Lâm Lạc hạnh phúc hơn bất cứ điều gì khác.

Không thể tìm được bằng chứng phạm tội của Miêu Ngạn Quân, việc này vốn đã nằm trong dự kiến của Lâm Lạc.

Cảm giác buồn bã lúc đầu qua đi, cậu liền không nén được cảm giác ngọt ngào mà hỏi Tỉnh Ngộ:

“Anh giúp tôi, không sợ va chạm với nhà họ Miêu sao?”

Tỉnh Ngộ đáp: “Tôi chỉ không đành lòng nhìn họ bắt nạt cậu.”

Xét cho cùng, sự việc này rõ ràng là lỗi của Miêu Ngạn Quân, Phùng Quyên thuần túy chỉ là nạn nhân – Tỉnh Ngộ tin rằng Phùng Quyên và Nặc Nặc của anh sẽ không nói dối.

Quen biết lâu như vậy, Tỉnh Ngộ vẫn hiểu tính cách bọn họ.

Và anh cũng hiểu tính cách của Miêu Ngạn Quân, gã là một tên công tử bột, là người hoàn toàn có thể làm những việc như say rượu lái xe rồi bỏ trốn.

"Cậu không cần lo lắng cho tôi," Tỉnh Ngộ biết Nặc Nặc là một đứa trẻ nhạy cảm, "Tôi không sao, họ sao có thể làm gì tôi được."

"Nhưng cậu phải dừng ngay hành vi nguy hiểm này lại, tôi không sao không có nghĩa là cậu cũng vậy."

“Nếu gã cẩn trọng hơn chút, ngay bây giờ đã có thể tính kế nhằm vào cậu rồi.”

Có sự tồn tại của nhân chứng như vậy, nếu Miêu Ngạn Quân suy tính lại kỹ hơn, rất có thể gã sẽ tìm cách diệt cỏ tận gốc.

Lâm Lạc cố ý nói: "Vậy phải làm sao đây, tôi không thể ứng phó nổi gã đâu."

“Tỉnh Ngộ, anh có thể bảo vệ tôi không?”

Tỉnh Ngộ: “…………….”

Mỗi lần Lâm Lạc dùng giọng điệu nũng nịu này, Tỉnh Ngộ đều cảm thấy chết lặng.

“Có được hay không?” Lâm Lạc vừa cười vừa nói, “Nếu tôi bị người ta bắt nạt thì biết làm sao?”

Nếu Lâm Lạc ở trước mặt Tỉnh Ngộ, chắc chắn anh sẽ lại búng trán cậu.

Tỉnh Ngộ không khách khí: "Sao, cậu muốn tôi ở bên cạnh 24/24 để bảo vệ cậu hả? Hay là tìm cho cậu hai vệ sĩ lúc nào cũng đi theo?"

Lâm Lạc cười nói thẳng: "Vậy anh đừng có ở đó dọa người khác, làm như tôi sẽ bị gã ta nhét vào bao tải quẳng xuống hồ không bằng."

“Đừng nói nhảm.” Tỉnh Ngộ nói.

Cuối cùng cũng học xong tiết cuối buổi chiều, Lâm Lạc bảo Hạ Văn Thu và Mao Tuấn về trước, cậu ở lại một mình nhận điện thoại của Tỉnh Ngộ.

Mao Tuấn vốn cảm thấy không thể bỏ lại bạn cùng phòng, nhưng vẫn bị Hạ Văn Thu kéo đi.

Lâm Lạc đi dạo trong một lùm cây phong trong trường, vào cuối mùa thu những chiếc lá phong đã đỏ rực.

Mặt đất phủ đầy lá, dẫm lên nghe xào xạc.

Dưới tán cây phong có một vài sinh viên đang vẽ phác thảo, có người đi một mình, nhưng cũng có cả những cặp đôi.

Nhìn những người khác có đôi có cặp, bỗng nhiên Lâm Lạc rất muốn gặp Tỉnh Ngộ, trong lòng cậu ngứa ngáy.

Một mảnh lá rơi trên vai Lâm Lạc.

Cậu nhặt chiếc lá rơi, nhìn tán cây phong rồi hỏi Tỉnh Ngộ:

“Giờ anh đang ở đâu?”

“Ở công ty, sao vậy?”

“Ở trụ sở công ty sao?”

“Ừm.”

Lâm Lạc cất chiếc lá rơi đi, quyết định ngay bây giờ sẽ đến gặp Tỉnh Ngộ.

Cậu vẫn luôn như vậy, muốn làm gì sẽ làm ngay lập tức.

Lâm Lạc trở lại ký túc xá cất cặp sách, bỏ chiếc lá phong nhặt được vào album ảnh rồi đi thẳng đến công ty của Tỉnh Ngộ.

Lo lắng sẽ tắc đường, Lâm Lạc chọn đi tàu điện ngầm cho nhanh.

Ngồi tàu điện ngầm một tiếng đồng hồ, sau sáu giờ tối, Lâm Lạc rốt cục đã đến trạm cuối.

Cậu bước ra khỏi lối vào trạm tàu điện ngầm và đi đến tầng dưới của công ty Tỉnh Ngộ, lại gọi cho Tỉnh Ngộ và nói với anh:

"Tỉnh Ngộ, bây giờ tôi đang ở dưới lầu công ty anh."

Tỉnh Ngộ sửng sốt: "Cậu đang ở dưới lầu sao?"

Bàn hội nghị xếp thành hình tròn, Tỉnh Ngộ ngồi ở vị trí đầu tiên, các giám đốc điều hành khác trong công ty ngồi hai bên, nhìn tổng tài đột nhiên tăng âm lượng.

Ai đang ở tầng dưới? Sao có thể khiến tổng tài kích động như vậy?

Mọi người nhìn nhau, tâm hồn hóng hớt dậy sóng, nhưng không ai dám hỏi.

Không biết người đầu bên kia nói gì mà các giám đốc điều hành thấy sếp của họ nói:

“Được rồi, buổi họp hôm nay đến đây thôi, giờ không còn sớm nữa, mọi người về đi.”

“Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận vấn đề này, tối nay mọi người về suy nghĩ chút đi.”

Sau đó, Tỉnh Ngộ dẫn đầu vơ lấy áo khoác, sải bước ra khỏi phòng họp.

Anh vừa đi, cả phòng họp đều bùng nổ.

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy tổng tài để tâm đến một người như vậy.”

“Hay là bạn gái nhỉ?”

“Tại sao không phải là bạn trai chứ?”

"Ừm... bạn trai cũng được."

“Trước giờ chưa từng nghe nói.”

“Đi đi đi, về nhà cái gì, tan ca cái gì chứ, đi xuống xem một chút!”

Đề nghị này đã được tất cả mọi nhất trí.

Sau đó một nhóm người phấn khích chạy ra ngoài, cẩn thận theo dõi Tỉnh Ngộ, dự định xem người yêu của tổng tài là người như thế nào.

Tỉnh Ngộ hoàn toàn không để ý tới bọn họ, cư nhiên cũng không biết mình đang bị theo đuôi.

Từ phòng họp đi thang máy thẳng xuống lầu một, dọc đường gặp các nhân viên công ty, họ lần lượt chào hỏi Tỉnh Ngộ.

Tỉnh Ngộ không mặn không nhạt gật gật đầu, thái độ vẫn như trước.

Nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy tốc độ của tổng tài có vẻ nhanh hơn bình thường, như thể... vội vàng đi gặp ai đó vậy?

Khi thấy các giám đốc điều hành đều chạy theo phía sau tổng tài, những nhân viên này càng thêm bối rối.

Nghe mọi người nói mới biết, thì ra tổng tài đi gặp người yêu!

Thảo nào đi nhanh như vậy.

Công ty của Tỉnh Ngộ ưu tiên tuyển dụng những người trẻ tuổi nên bầu không khí chung của công ty tương đối trẻ, thậm chí các giám đốc điều hành cũng trẻ hơn so với các công ty lớn khác.

Đối với một người đàn ông độc thân vàng như Tỉnh Ngộ, ai cũng thầm đoán già đoán non về người yêu của anh không biết bao nhiêu lần.

Sẽ không phải là không được chứ?

Hiện tại xem ra là không phải rồi.

Mọi người đều rất tò mò về người đã khiến tổng tài thay đổi này.

Một đám người dõi theo bước chân tổng tài đi xuống sảnh tầng một, ngoài cửa là một cậu bé mặc áo len lông cừu, quần jean và giày thể thao.

Cậu bé mặc một bộ quần áo trông rất bình thường, đi tới đi lui trước công ty của bọn họ, thỉnh thoảng nhìn về phương hướng trong đại sảnh.

Tỉnh Ngộ vừa xuất hiện, mắt cậu bé sáng lên.

“Tỉnh Ngộ!” Lâm Lạc lon ton bước tới.

Nhìn thấy Tỉnh Ngộ, trên mặt cậu không tự chủ được mà nở nụ cười, rồi lại cảm thấy biểu hiện vui vẻ của mình quá mức rõ ràng nên có hơi xấu hổ.

Nhìn thấy mọi người đứng đằng sau, Lâm Lạc mới nhận ra:

“Tôi đột ngột tới…………có làm ảnh hưởng tới công việc của anh không?”

Cả đoạn đường Tỉnh Ngộ đều bước đi vội vàng, công ty quá lớn, anh vẫn còn có chút thở hổn hển.

Tỉnh Ngộ nhận ra bản thân đã rất kích động khi biết Lâm Lạc tới.

Nhưng dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên anh bốc đồng vì Nặc Nặc.

Có cảm giác giống như lần đầu tiên nhìn thấy những bức tranh của Lâm Lạc, anh đã thôi thúc muốn gặp người họa sĩ chưa từng nghe tên.

Trời dần tối, hoàng hôn lúc chạng vạng bao trùm khiến vẻ mặt Lâm Lạc có chút mơ hồ.

Đột nhiên, đèn đường bật sáng, đèn ở sảnh tầng một của công ty cũng bật sáng.

Ánh sáng chiếu rọi ngay lập tức.

Lâm Lạc hơi ngẩng đầu nhìn Tỉnh Ngộ, con ngươi đen láy lấp lánh dưới ánh đèn, như thể những vì sao lấp lánh.

Cậu thấy Tỉnh Ngộ hồi lâu cũng không trả lời, đoán chừng có lẽ bản thân đến không đúng lúc.

Vì vậy cậu cúi đầu gãi gãi mặt: "……Ừm, có phải tôi đến quá đột ngột mà làm chậm trễ công việc của anh không?"

“Không phải.”

Tỉnh Ngộ cảm thấy tim mình đang đập thùng thùng trong lồng ngực, như thể sắp nhảy ra ngoài.

Công việc luôn khiến người ta mệt mỏi, kể cả đối với những người nghiện công việc như Tỉnh Ngộ.

Sau cả một ngày làm việc, tinh thần chắc chắn sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng khoảnh khắc anh nhìn thấy Lâm Lạc, tất cả sự mệt mỏi đều bị cuốn trôi.

Thần kinh Tỉnh Ngộ trở nên hưng phấn không kiểm soát được.

Anh nhìn xoáy tóc tròn trên đỉnh đầu Lâm Lạc khi cậu cúi đầu, do dự một chút rồi giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cậu.

Lòng bàn tay đều là mái tóc mềm mại mát lạnh, Tỉnh Ngộ không khỏi càng xoa xoa.

Người thanh niên lúc đầu luôn cấm anh chạm vào đầu mình, không ngờ lúc này lại chẳng hề né tránh.

“Sao đột nhiên lại tới đây?” Tỉnh Ngộ nghe được chính mình hỏi: “Nếu như tôi nghỉ làm, không phải cậu sẽ đi một chuyến không công sao?”

Lâm Lạc bật cười, nói: "Bởi vì muốn gặp anh đó."

“Đã mấy ngày tôi không được gặp anh rồi.”

Cậu rất thẳng thắn và táo bạo, không một chút che giấu, như thể không biết sợ hãi và trốn tránh là gì.

Họ bị ngăn cách bởi khoảng cách tuổi tác, ngăn cách bởi khoảng cách xã hội.

Nhưng những ngăn cách này đều chẳng có gì quan trọng.

Tỉnh Ngộ luôn nghĩ cậu còn trẻ, nhưng bản thân Lâm Lạc biết rõ mình không phải vậy.

Lâm Lạc hỏi: "Anh không muốn gặp tôi sao?"

Cậu hỏi rất tự nhiên, như thể tin tưởng trong tim người đàn ông này luôn có mình.

Đây mới đúng là dáng vẻ cậu nên có, cậu là một thiên tài nhỏ kiêu hãnh mà.

Tỉnh Ngộ tiến lên một bước, đột nhiên kéo Lâm Lạc vào trong lòng, sau đó ôm lấy cậu.

Lâm Lạc sững sờ.

Các quản lý cấp cao và nhân viên của công ty núp sau góc cầu thang đều khẽ ồ lên.

“Tôi kháo!”

“Đây nhất định là phu nhân tổng tài rồi!”

“Anh có thấy toàn bộ những việc này không!”

"Không ngờ phu nhân tổng tài lại trẻ như vậy."

“Không nghĩ tới tổng tài đúng là trâu già gặm cỏ non.”

Mọi người đều im lặng.

Tuy nhiên, Lâm Lạc chỉ sững người trong giây lát, rồi cũng phản ứng lại ôm lấy Tỉnh Ngộ.

Sau đó, cậu khó chịu phát hiện ra rằng thân hình của mình quá nhỏ và gầy so với anh.

Ai là người đã khiến Lâm Nặc bị suy dinh dưỡng như này chứ, vào tuổi đang lớn cậu ấy lại không phát triển tốt, bây giờ đã mười chín tuổi rồi, khả năng phát triển là rất hạn chế.

Cho nên ở trước mặt Tỉnh Ngộ, hình thể chênh lệch quá rõ ràng.

Có vẻ như cậu thực sự là một đứa trẻ.

Đang buồn bực, con mắt sắc bén của Lâm Lạc đột nhiên chú ý đến những nhân viên đang nấp trong góc.

Rõ ràng là những người này đang theo dõi họ.

Lâm Lạc đột nhiên cảm thấy lỗ tai có chút nóng, buông Tỉnh Ngộ ra, nói nhỏ:

"Nhân viên công ty anh đều nhàn rỗi vậy sao, còn có thời gian đến tận đây hóng chuyện?"

“Hả?” Tỉnh Ngộ tỉnh táo lại, liếc mắt nhìn lại.

Các nhân viên ngay lập tức trốn, nhưng có một số người chậm chân nên Tỉnh Ngộ đã nhìn thấy.

“Anh đã cho họ tan ca rồi.”

Tỉnh Ngộ mặt không thay đổi mà khoác vai Lâm Lạc.

"Em…..." Tỉnh Ngộ cúi đầu nhìn thiếu niên, "Em cùng anh về nhà đi."

“Hả?” Lâm Lạc sững sờ.

Nhưng lập tức cậu nhận ra điều gì đó, liền gật đầu với đôi má ửng hồng: "À…... được, được rồi."

“Ừ.” Được Lâm Lạc đồng ý, Tỉnh Ngộ liền nắm tay cậu dẫn cậu đi về phía thang máy.