Sau Khi Chết, Tranh Của Tôi Nổi Tiếng Khắp Thế Giới

Chương 55




“Lại?” Lâm Lạc nghe ra lời khác thường.

“Lại là có ý gì?” Lâm Lạc bất mãn, “Chẳng lẽ tôi đây thường xuyên đánh nhau sao?"

Tỉnh Ngộ sững sờ, nghĩ kỹ lại, hình như Lâm Lạc cũng không phải suốt ngày đánh nhau.

Anh luôn có suy nghĩ như vậy, chủ yếu là bởi vì lúc mới quen Lâm Lạc, tên nhóc này đã chiến đấu quá ác liệt, điều đó đã để lại cho anh một ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Lần đầu gặp nhau, mặt mũi cậu nhóc sưng tím lại, sau đó anh còn tận mắt chứng kiến Lâm Lạc đánh lại cả cha mình.

Nhưng cũng chỉ vậy thôi, sau đó Lâm Lạc không hề động thủ với ai nữa.

"Đây không phải là vấn đề. Vấn đề là tại sao cậu lại đánh nhau với người ta?"

“Làm sao anh biết tôi đánh nhau với người ta?” Lâm Lạc không muốn cùng Tỉnh Ngộ nói cái này, “Ai nói cho anh?”

Tỉnh Ngộ ngẩn ra một lúc.

Nên nói sao đây?

Nói với Lâm Lạc rằng sáng sớm nay anh đã liên lạc với phụ đạo viên của bọn cậu, chỉ để họ báo cáo tình hình của Lâm Lạc cho anh sao?

Cũng do anh quá nóng vội, chưa kịp nghĩ ra lý do gì chính đáng đã gọi điện.

“Alo?” Không thấy Tỉnh Ngộ đáp lời, Lâm Lạc hỏi lại, “Chuyện này có gì không thể nói sao?”

“Lẽ nào anh cài cơ sở ngầm bên cạnh tôi sao?”

Đoán bừa mà trúng thật rồi này.

Đầu óc Tỉnh Ngộ nhanh chóng hoạt động, anh lập tức tìm một lý do tuyệt vời cho mình: "Tôi nghe Tố Quân nói."

Dù sao, Lâm Lạc có lẽ sẽ không đến gặp Miêu Tố Quân để xác minh.

“Vậy sao?” Lâm Lạc hơi nghi hoặc, “Cô ta nói với anh những gì?”

“Nặc Nặc, cậu còn chưa nói cho tôi vì sao cậu lại đánh nhau.” Tỉnh Ngộ nói

“Cô ta không nói cho anh biết chuyện này sao?” Lâm Lạc chế nhạo, “Cũng đúng, lương tâm cô ta sẽ cắn rứt, sao dám nói ra?"

“Lương tâm cắn rứt?” Tỉnh Ngộ bối rối, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Lạc thực sự không định nói với Tỉnh Ngộ chuyện này.

Cậu không muốn lúc nào cũng làm phiền Tỉnh Ngộ.

Nghe Miêu Ngạn Quân nói, nhà họ Miêu hẳn là không đơn giản, Tỉnh Ngộ cùng Miêu Tố Quân lại là người quen cũ.

Anh ấy không nhất định sẽ đứng về phía cậu.

Cho dù anh có đứng về phía cậu, vậy có lẽ chính anh sẽ rất khó xử khi đối mặt với nhà họ Miêu.

Còn nếu thực sự sắp xếp được ổn thỏa cả phía mình lẫn nhà họ Miêu thì bản thân Tỉnh Ngộ sẽ khó xử.

Rất khó có thể vẹn toàn được cả đôi bề.

“Không có gì đâu.” Nghĩ đến đây, Lâm Lạc vẫn chọn cách im lặng, giọng điệu khó chịu nói: “Tôi chỉ ngứa mắt anh trai cô ta, tôi muốn đánh gã, không được sao?"

“Anh trai cô ta nói chuyện rất đáng ghét nên tôi muốn đánh đó.”

Tỉnh Ngộ hơi cau mày, dựa vào hiểu biết của mình về Lâm Lạc, anh đương nhiên biết Nặc Nặc không nói sự thật.

Cậu ấy giấu, không muốn nói cho anh biết.

Về lý do, có thể là do cuộc trò chuyện giữa hai người tối hôm qua chăng?

"Nặc Nặc," Tỉnh Ngộ thở dài, "Đừng tức giận, tôi lo lắng cho cậu nên mới gọi điện thoại hỏi thăm thôi."

"Nếu có người bắt nạt cậu, vậy nhớ nói cho tôi biết, tôi biết cậu không phải đứa nhỏ tùy tiện đánh nhau, nhất định phải có lý do."

“Nói với anh thì có tác dụng gì?”

“Nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cậu, bảo vệ cậu, không để người ta tùy tiện bắt nạt cậu.” Tỉnh Ngộ đáp.

Lâm Lạc im lặng một chút, trầm giọng khẽ hỏi: "Không cần biết đối phương là ai sao?"

“Không cần biết đối phương là ai.” Tỉnh Ngộ đảm bảo.

Anh rất ít khi hứa với mọi người, bởi dù sao Tỉnh Ngộ cũng đã qua cái tuổi thích thề thốt rồi.

Nhưng những gì đã nói với Lâm Lạc, anh sẽ cố hết sức thực hiện.

“Tôi nhất định sẽ tận lực giúp cậu.”

Tỉnh Ngộ nói xong, Lâm Lạc nhất thời không nói gì.

“Nặc Nặc?” Tỉnh Ngộ gọi tên cậu, “Cậu không tin tôi sao?”

“…………….Không phải.” Lâm Lạc có hơi cảm động.

Bất kể Tỉnh Ngộ có thể giữ lời hứa của mình hay không, có những lời này, Lâm Lạc cũng đã hài lòng rồi.

Nghe thấy giọng nói của Lâm Lạc không đúng, Tỉnh Ngộ có chút lo lắng hỏi lại:

"Thật sự có người bắt nạt cậu sao?"

“Không phải.”

Lâm Lạc đứng trên hành lang, nhìn lớp học vẫn đang ồn ã, cậu mím chặt khóe môi, nói nhỏ: "Tỉnh Ngộ, tôi muốn gặp anh."

"Anh đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh."

Cậu ấy đã nói đến hai lần là muốn gặp anh.

Tỉnh Ngộ khựng lại, không trả lời ngay.

Lâm Lạc: "Không được sao?"

"Được," Tỉnh Ngộ dùng ngón tay siết chặt điện thoại, các khớp ngón tay trắng bệch, anh nghe thấy chính mình nói: "Tôi đang ở nhà, giờ sẽ qua đón cậu."

“Nhưng buổi chiều cậu không có tiết sao?”

Lâm Lạc nghĩ đến thời khóa biểu của mình, đột nhiên nói: "Có."

Vậy không thể đến nhà Tỉnh Ngộ được, quá mất thời gian.

Tỉnh Ngộ đã nắm rõ lịch học của Lâm Lạc rồi.

“Vậy thì tôi sẽ đến gặp cậu.” Tỉnh Ngộ nói.

Anh có hơi không nhịn được mà vội vã nói ra câu này.

Khóe môi Lâm Lạc bất giác cong lên, nở một nụ cười nhẹ: "Được."

"Vậy sau giờ học tôi sẽ đợi cậu ở cổng trường."

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Lạc vui vẻ cất điện thoại vào trong túi, lúc quay trở lại phòng học, liền nhìn thấy giáo viên đang cầm sách bước vào bắt đầu chuẩn bị lên lớp.

Cậu nóng lòng chờ đến khi tan học.

Tiết học một tiếng rưỡi chưa bao giờ dài như hôm nay.

Lâm Lạc cuối cùng cũng chờ được đến khi tan học, cậu vọt ra khỏi lớp, chỉ để lại một bóng lưng cho Mao Tuấn và Hạ Văn Thu.

Đầu bên kia sau khi cúp điện thoại, Tỉnh Ngộ im lặng hồi lâu, nhắm mắt vuốt trán, thở dài.

Anh làm sao vậy?

Tại sao cứ mỗi khi đối mặt với Nặc Nặc, anh lại có những hành động rất vô lý?

Anh không nên hấp tấp đồng ý đi gặp cậu như vậy.

Nhưng đã đồng ý rồi, không có lý do gì để rút lại cả.

Tỉnh Ngộ nhìn giờ, bây giờ chắc Lâm Lạc vẫn đang ở trong lớp, từ nhà anh lái xe qua cũng phải mất một lúc, thay quần áo xong cũng gần đến giờ.

Tuy nhiên, khi thay quần áo, Tỉnh Ngộ lại do dự không biết nên mặc gì.

Tỉnh Ngộ luôn mặc vest đi làm, trong nhà có hai tủ quần áo lớn treo đủ các loại vest.

Nhưng hôm nay đi gặp Lâm Lạc, mặc đồ đi làm có trang trọng quá không.

Bây giờ đã là tháng mười, thời tiết ở thủ đô đang dần trở nên lạnh hơn, mặc một áo thì không thể chịu được cái lạnh, vì vậy phải mặc hai cái.

Tỉnh Ngộ bước đến tủ đựng quần áo mùa thu, nhìn quần áo trong tủ mà chìm đắm trong suy nghĩ.

Khi nhận ra rằng bản thân đang do dự không biết nên mặc quần áo gì để đi gặp Lâm Lạc, Tỉnh Ngộ biết mình xong rồi.

Tan học, Lâm Lạc đi thẳng ra cổng trường.

Khi đến cổng trường, cậu thấy Tỉnh Ngộ vẫn chưa đến nên đã gọi điện và hỏi anh đang ở đâu.

Cách cổng trường không xa, Tỉnh Ngộ đang ngồi trên xe, qua kính chắn gió phía trước có thể thấy rõ Lâm Lạc đang đứng ở cổng trường nhìn ra ngoài.

“Tôi sẽ tới ngay.” Tỉnh Ngộ đặt tay lên vô lăng, vừa nhìn Lâm Lạc vừa trả lời cậu, “Chờ tôi một chút.”

“Ừ!” Ngay cả khi không nhìn thấy biểu hiện trên mặt Lâm Lạc, Tỉnh Ngộ cũng có thể dễ dàng nghe thấy sự hưng phấn trong giọng nói của cậu.

"Vậy thì nhanh lên, tôi sắp chết đói rồi."

“Được.” Tỉnh Ngộ đáp.

Sau khi cúp điện thoại, Tỉnh Ngộ ngồi trong xe châm một điếu thuốc, vừa hút thuốc vừa quan sát Lâm Lạc.

Cậu bé còn chưa kịp về ký túc xá cất cặp sách đã chạy đến gặp anh.

Đôi mắt cậu luôn nhìn về hướng Tỉnh Ngộ đi tới, vì sợ sẽ bỏ lỡ anh.

Đầu tiên, cậu đi đi lại lại, sau đó ngồi xổm trong góc nhìn điện thoại và thỉnh thoảng lại nhìn lên.

Lâm Lạc trên mặt còn có thương tích, bầm xanh một mảng, cho nên cậu đeo khẩu trang che mặt, nhưng không che được vòng xanh tím trên mắt.

Vừa rồi, qua nguồn riêng của mình, Tỉnh Ngộ đã biết lý do tại sao Lâm Lạc lại đánh nhau với Miêu Ngạn Quân.

Cũng đã đoán được tại sao Lâm Lạc không muốn nói với mình.

Không phải như những gì anh nghĩ ban đầu, cho rằng cậu giận anh.

Nặc Nặc của anh không muốn anh khó xử.

Nặc Nặc không phải là một đứa trẻ không biết gì, cậu ấy rất nhạy cảm, nhạy cảm đến mức khiến người ta cảm thấy xót xa.

Cậu thà chịu tủi thân một mình cũng không muốn làm anh khó xử.

Từ khoảng cách hàng chục mét, Tỉnh Ngộ đưa tay lên xoa vết bầm trên hốc mắt của Lâm Lạc.

Điều này khiến anh nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp Lâm Lạc, cậu bé thâm tím mặt mày, một mình ngồi bần thần cả đêm trên bãi biển.

Nặc Nặc là một họa sĩ, mục tiêu của cậu là trở thành một họa sĩ chuyên nghiệp.

Đối với cậu, đôi tay là nền tảng cuộc sống, là điều quan trọng nhất phải được bảo vệ.

Nhưng hết lần này tới lần khác phải dùng đôi tay để vẽ tranh của mình để chiến đấu với người ta.

Ánh mắt Tỉnh Ngộ lại rơi vào trên tay Lâm Lạc, bàn tay của Lâm Lạc vẫn còn màu sơn do vẽ tranh lâu ngày, không thể rửa sạch.

Nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một đôi bàn tay thon thả đẹp đẽ.

Đôi chân cũng như vậy, nó lộ rõ vẻ mảnh khảnh, gầy guộc đặc trưng của thanh niên.

Còn cả eo cậu ấy nữa, Tỉnh Ngộ nghĩ đến những gì anh đã nhìn thấy khi ngồi ở ký túc xá của Lâm Lạc lần trước...

Dừng lại, dừng suy nghĩ đó lại ngay.

Tỉnh Ngộ nhắm mắt lại, châm điếu thuốc trong tay, lát sau anh lái xe ra khỏi chỗ đậu xe trong lúc Lâm Lạc không để ý.

Nhưng vừa lái xe ra ngoài, Lâm Lạc đã nhìn thấy ngay.

Hai mắt cậu bé sáng lên, lập tức đứng dậy, nét mặt trở nên sinh động hẳn, giơ cánh tay vẫy vẫy Tỉnh Ngộ.

“Ở đây!” Lâm Lạc gọi to, “Tỉnh Ngộ, tôi ở đây!

Khóe môi Tỉnh Ngộ bất giác nở nụ cười.

Lái xe đến chỗ Lâm Lạc thì dừng lại, Tỉnh Ngộ mở cửa ra hiệu cho cậu lên xe.

“Lên nào.”

Lâm Lạc vội vàng lên xe, đóng cửa lại rồi cười với Tỉnh Ngộ: "Anh đến nhanh thật đó."

Tỉnh Ngộ thực sự đã đến từ rất sớm trước khi Lâm Lạc tan học rồi.

Anh vẫn chờ ở đây.

“Đói không?” Tỉnh Ngộ hỏi, “Cậu muốn ăn gì?

“Cái gì cũng được, tôi không phải là người kén ăn.” Lâm Lạc ôm cặp sách trong tay, “Anh thích cái gì thì chọn cái đó!”

Tỉnh Ngộ nghĩ nghĩ: "Gần trường học của cậu có một quán thịt nướng rất ngon, cậu có muốn ăn không?"

“Được.” Lâm Lạc đồng ý.

Cậu thực sự không kén ăn, đặc biệt là đi cùng Tỉnh Ngộ thì cậu ăn gì cũng thấy vui vẻ.

“Cậu bị thương, nên ăn chút thịt để bù lại.” Tỉnh Ngộ lùi xe, liếc nhìn Lâm Lạc qua kính chiếu hậu, “Nhìn khuôn mặt nhỏ của cậu đã thấy đau rồi.”

“Không sao.” Lâm Lạc không quan tâm. “Vết thương ngoài da thôi, hai ngày nữa là ổn.”

Đang giờ tan học, cổng trường quá nhiều xe nên bị tắc đường.

Tỉnh Ngộ nhân cơ hội rảnh tay liền tiến tới tháo khẩu trang của Lâm Lạc ra để kiểm tra.

Những ngón tay ấm áp của anh chạm vào tai Lâm Lạc.

Tai thiếu niên rất nhạy cảm nên anh vừa chạm tới, Lâm Lạc theo bản năng tránh đi, vành tai cũng hơi hồng lên.

“Anh làm gì vậy?” Lâm Lạc hỏi.

Tỉnh Ngộ tháo khẩu trang của cậu xuống, thấy một bên mắt của Lâm Lạc đã xanh tím, má trái và khóe miệng cũng bị thương, cả khuôn mặt bên trái sưng tấy.

Tỉnh Ngộ không nhịn được đưa tay xoa nhẹ gương mặt sưng đỏ của cậu.

Mặc dù đôi má phồng lên của Lâm Lạc trông rất đáng yêu nhưng Tỉnh Ngộ vẫn cảm thấy xót xa.

"Sau này cậu không được đánh nhau với người ta nữa," Tỉnh Ngộ nói, "Cũng may, lần này vết thương không nghiêm trọng."

“Lỡ làm tay bị thương thì biết làm sao hả?”

Cảm nhận được bàn tay của Tỉnh Ngộ trên má mình, dần dần, không chỉ vành tai mà toàn bộ lỗ tai của Lâm Lạc đều đỏ bừng.

“Sẽ không đâu.” Lâm Lạc chớp mắt nhanh vì căng thẳng, lông mi run lên.

“Vậy vẫn muốn đánh nhau hay sao hả?” Tỉnh Ngộ véo má Lâm Lạc.

“Này, đau quá!” Lâm Lạc đau đớn hét lên một tiếng, nắm cổ tay Tỉnh Ngộ, “Đừng nhéo, rất đau.”

“Còn muốn đánh nhau không?” Tỉnh Ngộ hỏi.

“Không đánh nữa không đánh nữa.” Hảo hán không sợ thiệt thòi trước mắt, Lâm Lạc quyết định đồng ý với anh.

Sau đó Tỉnh Ngộ mới tức giận buông tay ra: "Nói có giữ lời không?"

“Giữ lời giữ lời!” Lâm Lạc sờ sờ khuôn mặt sưng lên, hơi thở dốc, “Tôi đã bị đánh như thế này rồi, anh còn véo mặt tôi được.”

“Không đau lòng tôi chút nào cả.”

“Không đau lòng tôi còn đến tìm cậu sao.” Tỉnh Ngộ đáp.

Lâm Lạc sửng sốt, chợt nhận ra mình vừa nói gì.

Cũng nghe ra câu trả lời của Tỉnh Ngộ là gì.

Tuy mặt cậu vẫn đau, nhưng khóe miệng lại nhếch lên.

Cậu quay lại nhìn chăm chăm vào Tỉnh Ngộ, cười hỏi:

“Anh đau lòng tôi đúng không?”