Sau Khi Chết, Tranh Của Tôi Nổi Tiếng Khắp Thế Giới

Chương 53




Đi học, vẽ tranh, tinh thần cả ngày đều phấn chấn.

Vốn dĩ vào ban đêm nên có hơi mệt mỏi.

Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn của Tỉnh Ngộ, tất cả mệt mỏi đều bị quét sạch, thần kinh của Lâm Lạc tức khắc lại trở nên hưng phấn.

Cậu trở mình quay mặt vào tường, như thể sợ bạn cùng phòng nhìn thấy biểu hiện khác lạ của mình.

“Rất tốt.” Lâm Lạc nói, “Tôi đã gặp thầy Cảnh Vân, còn nói chuyện với ông nữa!”

Đối với đại đa số sinh viên, Cảnh Vân là hình tượng thần thánh trong tâm trí họ, là mục tiêu mà họ luôn theo đuổi.

"Nói chuyện ư? Các cậu nói chuyện gì?"

Tỉnh Ngộ rất nguyện ý tán gẫu cùng bạn nhỏ, việc này luôn khiến anh cảm thấy vui vẻ.

Ít nhất, nó còn dễ chịu hơn rất nhiều so với những thứ lộn xộn do đám cấp dưới của anh làm.

“Nói về những bức tranh của tôi và Lâm Lạc.” Lâm Lạc nói, “Thầy Cảnh có vẻ rất nhớ Lâm Lạc, vì vậy tôi đã nói với ông mọi điều mà tôi biết về Lâm Lạc.”

“Cảnh Vân luôn ngưỡng mộ Lâm Lạc.” Tỉnh Ngộ nói, “Sau khi Lâm Lạc qua đời, Cảnh Vân cũng đã vẽ một bức tranh đặc biệt để tri ân anh ấy."

Lâm Lạc hơi kinh ngạc: "Sao tôi lại không biết nhỉ?"

“Khi đó cậu mới bao lớn chứ?”

Lâm Lạc có thể tưởng tượng ra nụ cười trên mặt Tỉnh Ngộ khi anh nói những lời này, còn cả cái kiểu cưng chiều của người lớn đối với trẻ nhỏ.

Cậu hơi bất mãn.

Không hài lòng vì Tỉnh Ngộ luôn đối xử với mình như một đứa trẻ.

“Bức tranh đó chưa từng được trưng bày, ông ấy đã giữ nó trong bộ sưu tập của riêng mình.” Tỉnh Ngộ nói, “Tôi may mắn được xem một lần”.

Nghe người khác thương tiếc bức tranh của chính mình - luôn có cảm giác hơi kỳ lạ.

Lâm Lạc muốn xem, nhưng lại không dám xem.

"Có lẽ cậu còn chưa biết, hiện tại ông ấy không cho ai xem bức tranh đó." Tỉnh Ngộ có lẽ biết Lâm Lạc đang nghĩ gì.

“Ò.” Lâm Lạc không vui.

“Đi học thì sao, cảm giác lớp học như thế nào?” Tỉnh Ngộ hỏi lại.

Thực sự nghĩ mình còn nhỏ đây mà, Lâm Lạc nghĩ thầm.

“Cảm giác như phải tự giới thiệu bản thân cả ngày vậy.” Lâm Lạc nói thật về cảm giác của mình.

Tỉnh Ngộ cười: "Mới vào đại học đều như vậy. Không chỉ hôm nay đâu, ngày mai cũng vậy."

“Tôi thì không sao, nhưng bạn cùng phòng của tôi – chính là người mà anh đã gặp đó,” Lâm Lạc nói, "Cậu ấy hơi nhút nhát và sống nội tâm, mỗi lần giới thiệu bản thân lại như thể muốn chết vậy."

"Nhưng một người bạn cùng phòng khác của tôi, cậu ấy có sở thích ăn bánh bao Đông Bắc, nói chuyện rất hài hước, và mỗi lần giới thiệu bản thân đều không có bất kỳ áp lực nào luôn."

Lâm Lạc vui vẻ nói chuyện với Tỉnh Ngộ về những gì cậu đã trải qua ở trường hôm nay.

"Người thứ tư trong ký túc xá của chúng tôi, anh chắc chắn không bao giờ có thể tưởng tượng được là như thế nào luôn."

“Như thế nào vậy?” Tỉnh Ngộ thuận theo hỏi.

“Là người luôn thích giả nữ đó.” Lâm Lạc nói, “Đó là học trưởng của chúng tôi! Chính là học tỷ tóc xoăn mặc váy hôm đó đó! Thì ra làm nam mặc đồ nữ đó.”

"Không phải nói gì chứ anh ấy mặc đồ nữ trông rất đẹp, mái tóc của anh ấy là thật luôn... Bản thân anh ấy để tóc dài. Lần đầu gặp anh ấy ở ký túc xá, tôi còn tưởng mình đi nhầm, nhưng về sau cũng quen dần. "

“Mao Tuấn nghĩ anh ấy là gay, nhưng anh ấy lại nói bản thân là thuần đàn ông.” Lâm Lạc ngập ngừng bổ sung.

Cậu muốn xem xem Tỉnh Ngộ phản ứng thế nào với chuyện này.

Nhưng Tỉnh Ngộ cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo: "Vậy thì cậu ta phải tìm một cô bạn gái thích nam giả nữ rồi."

Vẫn là giọng điệu trò chuyện với trẻ con.

Lâm Lạc có hơi bực mình nhưng vẫn tiếp tục thăm dò: "Hôm nay lớp trưởng lớp tôi rủ tôi ra ngoài vẽ tranh."

"Lớp trưởng là một cô gái rất dễ thương, thích mặc JK, nhưng bất ngờ ở chỗ, tranh của cô ấy rất hoang dã, mang hơi hướng Fauvism." Lâm Lạc nói.

Lần này, Tỉnh Ngộ im lặng một hồi không trả lời.

Lâm Lạc trong lòng đập thình thịch, nói tiếp: "Cô ấy còn hẹn tôi lần sau tiếp tục cùng nhau vẽ tranh."

Lúc này Tỉnh Ngộ nói: "Ừ, như vậy rất tốt, cậu nên giao tiếp nhiều hơn, kết bạn nhiều hơn."

"..." Lâm Lạc có chút tức giận, "Bọn Mao Tuấn đều cho rằng lớp trưởng thích tôi, anh nghĩ sao?"

Tỉnh Ngộ im lặng một lúc lâu mới nói: "Tình huống cụ thể thì tôi không rõ lắm."

"Nếu cậu thích cô ấy, có thể thử kết giao xem sao."

Lâm Lạc tức chết rồi.

"Tôi nghĩ cô ấy rất dễ thương," Lâm Lạc cố ý nói, "xinh đẹp, tính tình tốt, vẽ đẹp."

Cậu không tin Tỉnh Ngộ không cảm thấy gì cả.

Nhưng Lâm Lạc đã không nhận được phản hồi như mong đợi.

Tỉnh Ngộ chỉ nói: “Cậu thích là được.”

"Tôi còn có việc, không nói chuyện với cậu nữa, buổi tối cậu nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải đi học."

Sau đó, Tỉnh Ngộ out.

Lâm Lạc nhìn khung trò chuyện, có chút sững sờ.

Chỉ như vậy thôi?

Phản ứng của Tỉnh Ngộ chỉ như vậy?

Anh không thích mình chút nào sao?

Lâm Lạc không tin, một lúc sau liền từ trên giường ngồi dậy, khiến giường rung chuyển.

“Em làm gì vậy, Lâm Nặc?” Biệt Nhất Cách nằm trên giường mình hỏi.

“Em có chút việc phải ra ngoài.” Lâm Lạc rời khỏi giường, đi giày vào.

“Cậu đi đâu vậy?” Mao Tuấn hỏi, “Tôi đang nghĩ xem tối nay chúng ta sẽ ăn gì, cậu không đi cùng sao?”

“Không ăn, các cậu ăn đi.” Lâm Lạc mở cửa, thoáng cái đã chỉ còn giọng nói vọng từ hành lang.

Mao Tuấn ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn Biệt Nhất Cách, cảm thấy thật bối rối.

Mãi cho đến khi Hạ Văn Thu trở về sau một tiếng đồng hồ buôn điện thoại, Lâm Lạc cũng không có ở đó, nghe được Mao Tuấn kể cậu đột nhiên vội vàng chạy ra ngoài, liền mơ hồ đoán được nguyên nhân.

“Cậu ấy làm gì vậy?” Mao Tuấn hỏi Hạ Văn Thu.

Hạ Văn Thu cười đặt ngón trỏ lên môi: "Bí mật."

Mao Tuấn: “…………”

Biệt Nhất Cách trêu chọc: “Đi hẹn hò hả?”

Hạ Văn Thu sửng sốt.

Biệt Nhất Cách quay mặt ra ngoài, xuống giường vỗ nhẹ lên tóc Hạ Văn Thu: "Hai cậu có bí mật từ khi nào vậy, tại sao tôi và Tuấn Tuấn không biết?"

“Biệt ca, đừng gọi em là Tuấn Tuấn.” Mao Tuấn bất mãn thốt lên.

“Được rồi, Tuấn Tuấn.” Biệt Nhất Cách nhìn nhìn Hạ Văn Thu.

Hạ Văn Thu khoát tay: “Chờ Nặc Nặc trở lại, mọi người có thể tự hỏi cậu ấy, em không thể nói được.”

Nhưng vào lúc này, Lâm Lạc không gặp được Tỉnh Ngộ.

Bởi vì cậu vừa chạy đến cổng trường lại bất ngờ gặp một người.

Là mẹ cậu.

Phùng Quyên dựng một quầy hàng trước trường học để bán bánh kếp và trái cây, xen lẫn giữa những người bán hàng nhỏ khác, nếu Lâm Lạc không tinh mắt thì chắc còn không nhìn thấy.

Lâm Lạc rất ngạc nhiên, khi chạy đến quầy bánh kếp và trái cây, cậu mơ hồ thấy được cái chân bị tật của Phùng Quyên, càng xác định đó chính là mẹ mình.

“Mẹ?” Lâm Lạc gọi một tiếng.

Trời vừa tối cũng là lúc quầy hàng đắt hàng nhất, Phùng Quyên bận rộn đến mức mãi mới ngẩng lên nhìn Lâm Lạc được:

“Này!”

“Sao con lại ra ngoài?”

Lâm Lạc xấu hổ không muốn thừa nhận mình đi tìm Tỉnh Ngộ, nói: "Con ra ngoài dạo chút, sao mẹ lại dựng quầy hàng ở đây?"

“Nếu không dọn quầy hàng thì chúng ta lấy gì mà sống?” Phùng Quyên nói: “Con nếu rảnh thì đến giúp mẹ đi, đừng đứng đó nữa!”

Lâm Lạc: “……………….”

Biết nói sao với mẹ cậu là giờ chúng ta đã thành tỷ phú, không phải mở hàng bán kếp kiếm tiền nữa đây?

Nhưng nói là nói vậy, Lâm Lạc vẫn chạy đến giúp đỡ Phùng Quyên.

Lúc Lâm Nặc còn nhỏ, cậu cũng giúp mẹ cậu thu tiền hàng.

Nhưng hiện tại không có nhiều người dùng tiền mặt, Lâm Lạc không cần thu tiền, liền giúp đỡ.

Hai mẹ con bận lắm.

Sau khoảng thời gian bận rộn nhất, Lâm Lạc cuối cùng cũng có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi.

——Không có thêm ghế đẩu cho cậu ngồi nghỉ ngơi, Lâm Lạc thản nhiên ngồi ở vệ đường.

Đúng lúc này Miêu Tố Quân đi qua.

Cô cùng bạn bè đi chơi, đi ngang qua cổng phía Tây liền nhìn thấy Lâm Lạc đang ngồi ở đó trò chuyện với một người phụ nữ đang bày một gian hàng bán bánh kếp và hoa quả.

Họ đã thấy người phụ nữ này vài ngày nay rồi, bà mới bán ở đây.

Miêu Tố Quân không bao giờ ăn các quán ven đường, nhưng nghe nói rằng quán bánh kếp này rất ngon.

Lúc đầu cô không để ý, nhưng bây giờ đã nhận ra, hình như là người phụ nữ đứng cạnh Tỉnh Ngộ hôm đó.

“Lâm Nặc?”

Miêu Tố Quân bước đến chỗ Lâm Nặc rồi đứng yên nhìn cậu: "Cậu làm gì ở đây?"

Lâm Lạc đột nhiên đứng dậy vỗ vỗ mông.

Phùng Quyên đứng cạnh cậu cười nói: “Nặc Nặc, đây là học tỷ của con sao? Có muốn ăn bánh kếp không?”

Ngày báo danh hôm đó, Phùng Quyên đã gặp Miêu Tố Quân và rất ấn tượng với mái tóc hồng của cô ấy nên chỉ cần nhìn thoáng qua là bà đã nhận ra.

“Không cần đâu.” Miêu Tố Quân nói, “Tôi không ăn những thứ này, không sạch sẽ.”

Tay đang cầm quả trứng của Phùng Quyên đột nhiên có hơi xấu hổ, đặt quả trứng lại rồi miễn cưỡng cười cười:

“Tôi đã rửa sạch sẽ nguyên liệu rồi, tay tôi cũng rất sạch, không mất vệ sinh đâu.”

“Dù cô có rửa sạch thế nào đi nữa, nhưng nếu vẫn có bụi bên đường bay vào thì làm sao có thể đảm bảo vệ sinh được?” Miêu Tố Quân nói.

Lâm Lạc đứng ở trước mặt Miêu Tô Quân, cau mày nói: "Học tỷ, chị không ăn thì thôi, nhưng đừng làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của người khác được không?"

Miêu Tố Quân bĩu môi: "Tôi ghét nhất mấy quầy hàng nhỏ ở cổng trường, nó khiến cho cảnh quan ở cổng trường trông rất tệ, vừa lộn xộn vừa khó coi, lẽ ra nhà trường phải đuổi những người bán hàng nhỏ này đi từ lâu rồi."

Lâm Lạc buồn cười: "Đáng tiếc, trường học lại không đuổi chúng tôi đi."

“Nếu cô có khả năng khiến nhà trường làm vậy thì cứ làm, không thì đừng cố.”

“Cậu nói chuyện kiểu gì vậy?” Miêu Tố Quân nhíu mày, “Dám nói chuyện với học tỷ như vậy sao?”

“Tôi thì chưa từng thấy ai nói chuyện như cô đâu.” Lâm Lạc vẻ mặt hầm hầm nói, “Ai không biết còn tưởng là chó sủa.”

“Nặc Nặc, đừng chửi thề.” Phùng Quyên can ngăn, “Nói chuyện tử tế đi con.”

Ngay sau đó bà ngẩng đầu nhìn Miêu Tố Quân, cực kỳ đúng mực mà nói: "Cô bé, đồ tôi bán luôn đảm bảo vệ sinh sạch sẽ, nếu có người ăn đồ của tôi mà ăn nhầm thứ gì, cô kêu người đó đến tìm tôi."

“Nếu không có, vậy cô không thể nói linh tinh được.”

"Cô không thích ăn, tôi không ép, nhưng cũng đừng làm ảnh hưởng đến người khác buôn bán."

“Cô ơi, cho con một phần bánh kếp nước quả ạ.” Một nam sinh đằng sau tiến lên nói.

Miêu Tố Quân lần lượt bị Lâm Lạc và Phùng Quyên khinh bỉ, thấy người khác thậm chí còn đến mua vài chiếc bánh kếp trái cây, cô ta cười nói:

"Ăn bánh kếp trái cây gì vậy? Một quán ven đường thế này, không sợ ăn hỏng bụng sao?"

Nam sinh cũng không biết Miêu Tố Quân nên liếc nhìn cô ta một cách khó hiểu: "Dở người à."

Lại nói với Phùng Quyên: "Thêm một que bột chiên nữa."

“Được rồi!” Phùng Quyên cười nói.

Miêu Tố Quân nhăn mũi khó chịu, lùi lại một bước, lại rủa thầm vì sợ rằng khói sẽ làm bẩn quần áo hàng hiệu của mình.

“Tố Quân.” Một giọng nam truyền đến cách đó không xa, một người đàn ông trẻ tuổi tiến lại gần chỗ Miêu Tố Quân, cười nói: “Sao em lại ở đây?”

"Không phải nói là cùng anh ăn cơm sao?"

Phùng Quyên vốn đang làm bánh dở tay vừa nghe tiếng liền ngẩng đầu, đột nhiên nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi nọ, cả người như bị sét đánh.