Sau Khi Chết, Tranh Của Tôi Nổi Tiếng Khắp Thế Giới

Chương 44




Cô gái này hình như có quan hệ thân thiết với Tỉnh Ngộ, cô ta cư nhiên nắm tay Tỉnh Ngộ mà không hề khách sáo.

Lâm Lạc cau mày, liếc nhìn bàn tay họ nắm lấy nhau.

Tỉnh Ngộ mặt không đổi sắc rút tay về.

"Không ngờ anh lại đến thăm em", cô gái không để ý đến chi tiết này, mỉm cười nói:

"Em vừa nhìn thấy anh còn nghĩ bản thân nhìn nhầm, vì em rõ ràng biết anh đang ở thành phố Vân Hải. Khi em đến gần hơn, thì hóa ra là anh thật. Anh Tỉnh Ngộ, sao anh lại đột nhiên tới thăm em? "

Cô gái nói tới đây, lại hơi bất ngờ khi thấy người đàn ông đang kéo một chiếc vali trên tay.

Giọng cô bất giác dừng lại, ngay sau đó liền nhìn thấy hai người đứng bên cạnh.

Một người là tân sinh nam với mái tóc đen ngắn, quần cộc áo ngắn tay và giày thể thao, ăn mặc rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt.

Ngoài ra còn có một phụ nữ trung niên với làn da xạm và hơi sần sùi, tóc khô và xoăn, trông có vẻ là mẹ của cậu.

Nhìn kiểu gì thì hai người này cũng không liên quan gì đến Tỉnh Ngộ mới đúng.

Nhưng Tỉnh Ngộ rõ ràng đang giúp họ kéo vali - chiếc vali này là loại mua từ quầy hàng ven đường, hoàn toàn không phải thứ mà Tỉnh Ngộ sẽ dùng.

"Anh Tỉnh Ngộ," cô gái tóc hồng đột nhiên cảnh giác mà nhìn chằm chằm Lâm Lạc, "Đây là ai?"

“Anh đưa cậu ta đi báo danh, chứ không phải tới gặp em đúng không?”

Tỉnh Ngộ mỉm cười, khoác vai Lâm Lạc giới thiệu với đối phương:

“Tố Quân, để anh giới thiệu với em. Cậu ấy tên Lâm Nặc, là bạn học nhỏ mà anh quen ở Vân Hải. Là tân sinh viên của khoa Tranh sơn dầu bọn em.”

“Cậu ấy vẽ rất đẹp.” Tỉnh Ngộ nói đùa, “Sau này hai người sẽ có cơ hội bàn luận về hội họa.”

"Đây là mẹ của Nặc Nặc, dì Phùng."

"Nặc Nặc, dì Phùng," Tỉnh Ngộ giới thiệu với hai người một lần nữa, "đây là một đàn em trong khoa sơn dầu, Miêu Tố Quân, một sinh viên nổi bật của khoa sơn dầu."

“Tương lại Nặc Nặc sẽ học hỏi được nhiều điều từ Tố Quân.”

Sau khi Tỉnh Ngộ giới thiệu, hai người nhìn nhau một lúc, cả hai đều không lên tiếng.

Công bằng mà nói, Lâm Lạc thấy học tỷ tên Miêu Tố Quân này trông rất xinh.

Dù để tóc hồng nhưng màu hồng này không hề gây khó chịu, mà ngược lại còn mang một loại mỹ cảm riêng.

Là sinh viên Học viện Mỹ thuật, dù sao thì thẩm mỹ cơ bản vẫn có, sao có thể xấu được.

Nhưng Lâm Lạc không thích cô ấy.

Phùng Quyên không biết suy nghĩ lắt léo của con trai mình, tuy bà không thể nào thích nổi mái tóc hồng của Miêu Tố Quân, nhưng cô ấy quả thực là một cô gái xinh đẹp.

Bà chỉ mỉm cười rồi nói: "Xin chào bạn học, nếu sau này Nặc Nặc của tôi có gặp khó khăn gì phiền bạn chiếu cố."

Sau khi bà nói xong nhưng vẫn không thấy Lâm Lạc lên tiếng, Phùng Quyên liền đụng đụng Lâm Lạc.

“Chào học tỷ.” Lâm Lạc lãnh đạm chào hỏi.

Những việc này đều là nhìn mặt mũi Tỉnh Ngộ, nếu không phải Tỉnh Ngộ đặc biệt giới thiệu, cậu hoàn toàn không thèm quan tâm.

“Chào dì.” Miêu Tố Quân vuốt ve phần tóc trên thái dương, cười nhẹ, “Cháu nhất định sẽ chiếu cố học đệ”

Ngay sau đó cô lại nhìn Lâm Lạc: "Tôi hiếm khi nghe Tỉnh Ngộ khen người khác vẽ đẹp, thật sự rất tò mò về tranh của cậu."

“Tương lai sẽ có cơ hội thấy.” Lâm Lạc mỉm cười.

Miêu Tố Quân chẳng nhiều lời với cậu, sau khi chào hỏi ngắn gọn, cô kéo Tỉnh Ngộ và nói, "Anh Tỉnh Ngộ, hôm nay trời nóng quá, anh qua đây ngồi đi."

"Về phần học đệ..." Miêu Tố Quân cười với Lâm Lạc, "Chắc em tự đi được nhỉ?"

"Đã trưởng thành rồi, những việc như này cũng nên tự mình giải quyết, phải không?"

Lâm Lạc không nói chuyện, mà là nhìn Tỉnh Ngộ.

Sau khi nhận được ánh mắt của Lâm Lạc, Tỉnh Ngộ đưa tay lên vuốt mái tóc bồng bềnh của Miêu Tố Quân, và mỉm cười:

"Đây là lần đầu tiên cậu ấy đến Học viện Mỹ thuật Quốc gia, Học viện lại lớn như vậy nên chắc chắn sẽ không tìm được đâu. Anh không nóng, nếu em nóng thì cứ tự nghỉ ngơi, anh phải đưa cậu ấy đi hoàn thành các thủ tục."

"Anh Tỉnh Ngộ..." Miêu Tố Quân bị từ chối, có chút bất đắc dĩ.

“Nghe lời, hãy thể hiện mình là học tỷ đi, OK?” Tỉnh Ngộ búng trán.

Những điều mà Tỉnh Ngộ đã quyết định, rất ít người có thể thay đổi.

Vì vậy Miêu Tố Quân chỉ có thể nhìn Tỉnh Ngộ kéo va li ôm vai Lâm Lạc, rời đi.

Sau khi Tỉnh Ngộ rời đi, học tỷ có giọng nói khàn khi nãy vừa được thay ca, rảnh rỗi nghiêng người, nhìn bóng lưng Tỉnh Ngộ rời đi, cười hỏi:

"Ầy? Anh Tỉnh Ngộ của cậu sao lại đi với người khác?"

Miêu Tố Quân lườm cậu ta: “Biệt Nhất Cách, cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu.”

Biệt Nhất Cách cười: “Học đệ vừa rồi đáng yêu quá, cậu ấy còn gọi tôi là học tỷ nữa, hahaha.”

Biệt Nhất Cách vừa nói vừa vén tóc lên, để lộ trái cổ.

Lòng bàn tay rộng, xương to, rõ ràng là đàn ông nhưng lại mặc đồ nữ.

Nhưng Miêu Tố Quân và các sinh viên khoa sơn dầu khác đều không ngạc nhiên.

“Chỉ là một tân sinh mà thôi.” Miêu Tố Quân hừ một tiếng rồi quay đi.

Sau khi Tỉnh Ngộ ôm Lâm Lạc rời đi, mới đi không được hai bước, Lâm Lạc liền tránh khỏi tay Tỉnh Ngộ, bước nhanh hơn anh đến chỗ chọn nơi ở cùng chăn.

Sau khi nhận được số phòng ký túc xá, chìa khóa và ga trải giường, Lâm Lạc phớt lờ Tỉnh Ngộ, không khiến anh giúp, cậu tự ôm đồm mọi thứ rồi bước đến khu ký túc xá.

Vừa mới hai bước, đã nghe giọng Tỉnh Ngộ vang lên phía sau: "Tòa nhà 12 ở đằng kia, cậu đi nhầm rồi."

Lâm Lạc dừng một chút, hơi ngơ ngác quay lại.

“Tôi cầm giúp cho.” Tỉnh Ngộ đưa tay ra.

“Không cần.” Lâm Lạc bước nhanh về phía trước.

Phùng Quyên không biết đã có chuyện gì, bước nhỏ theo kịp: “Nặc Nặc, sao đi nhanh vậy con?”

“Dọn đồ nhanh còn đi ăn cơm ạ.” Lâm Lạc nói, “Con đói rồi.”

“Vậy để mẹ cầm giúp con, mình con mang hết sao được.”

“Không cần.”

Tỉnh Ngộ biết đứa nhỏ này đang giận mình.

Nhưng không biết vì sao lại giận.

Anh không phải đã không đi cùng Miêu Tố Quân mà chọn đi cùng cậu rồi sao? Tại sao vẫn giận nhỉ?

Haizzz, nhóc con thật sự rất khó hầu hạ, Tỉnh Ngộ lắc đầu.

Đến Tòa nhà 12, Lâm Lạc tìm thấy Phòng 817.

Cửa ký túc xá vừa mở, Lâm Lạc vừa đi tới cửa liền thấy ký túc xá là một phòng bốn người, không gian rộng rãi, môi trường cũng rất tốt.

Ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn chiếu xiên bên ngoài cửa sổ khiến bậc cửa như được mạ một lớp vàng.

Ngoài cửa sổ là bầu trời trong xanh, những đám mây thấp đến mức dường như đưa tay ra là có thể với được.

Trong ký túc xá, hai chiếc giường cạnh cửa sổ đã có người, bạn học bên trái không có mặt, bạn học bên phải thì đang thu dọn đồ đạc, nhìn thấy cậu bước vào liền mỉm cười.

Lâm Lạc gật đầu một chút, ném ga trải giường lên rồi trèo lên giường.

Cậu vẫn một mực im lặng không nói gì.

Phùng Quyên cảm thấy kỳ lạ, nhìn Tỉnh Ngộ.

Tỉnh Ngộ cười cười lấy ghế cho bà ngồi, sau đó ngẩng đầu hỏi Lâm Lạc:

"Nặc Nặc, chúng ta sẽ đi đâu ăn tối nhỉ?"

Lâm Lạc không ngẩng đầu, "Anh không phải đi ăn cơm cùng học tỷ sao?"

“Tại sao tôi lại ăn cùng cô ấy?” Tỉnh Ngộ nói, “Đương nhiên là cô ấy ăn cùng bạn mình rồi.”

"Cậu lần đầu tiên tới đây, cũng chưa quen nơi này đâu, tôi đi cùng cậu."

Lâm Lạc dừng một chút, nhướn mày hỏi:

"Vậy sau khi quen rồi thì sao?"

"Sau khi làm quen, cậu sẽ có bạn học của mình, không cần tôi đi cùng."

"..." Lâm Lạc mím môi, ném chăn bông sang một bên, gọi Phùng Quyên, "Mẹ, con không làm được."

"Đứa nhóc con nha, lớn như vậy rồi mà giường cũng không trải được, để mẹ làm."

Phùng Quyên miệng mắng nhưng ánh mắt rất cưng chiều, để Lâm Lạc đi xuống, bà lên trải giường, vừa dọn vừa nói:

"Con đã lớn rồi, phải biết tự làm đi, sau này nếu mẹ không ở bên cạnh thì ai sẽ giúp con?"

Lâm Lạc không quá để tâm đáp ứng, sau đó thêm một câu "Con đi vệ sinh", rồi xoay người rời đi.

Trước khi rời đi, cậu nhìn qua Tỉnh Ngộ.

Tỉnh Ngộ trong lòng khẽ động, đứng tại chỗ hai giây rồi khẽ khàng đi theo.

Bên trái ký túc là nhà vệ sinh, bên phải là phòng tắm.

Lâm Lạc đi vào phòng tắm, đứng dựa vào cửa sổ nhìn xuống dưới.

Hôm nay Học viện Mỹ thuật Quốc gia rất sôi động, nhưng người đến khu ký túc xá đa số là tân sinh viên, vì học sinh cũ còn chưa khai giảng.

Gương mặt của các tân sinh viên tràn ngập niềm vui sướng cùng nụ cười háo hức, đầy hứng khởi cho 4 năm tiếp theo của cuộc đời.

Bên ngoài cửa sổ tòa nhà ký túc xá trồng một hàng cây bạch quả, những chiếc lá đã ngả vàng, khẽ đung đưa dưới ánh mặt trời rực rỡ.

Dù đã sang thu nhưng thời tiết vẫn rất nóng. Ve sầu trên cây bạch quả vẫn đang ồn ào kêu.

“Nặc Nặc.”

Giọng nói trầm ấm và dịu dàng của Tỉnh Ngộ đột nhiên vang lên sau tai.

Tỉnh Ngộ lại gần Lâm Lạc, vẫn là nước hoa mùi gỗ quen thuộc.

Lâm Lạc vô thức thả lỏng, lại nghe Tỉnh Ngộ hỏi:

“Rốt cuộc cậu đang giận tôi chuyện gì?”