Sau Khi Chết, Tranh Của Tôi Nổi Tiếng Khắp Thế Giới

Chương 40




Nhưng rõ ràng cả hai người đều không có ý định giới thiệu gì cả.

Đi lên mấy tầng, nữ nhân viên nọ cũng chỉ có thể tò mò rời khỏi thang máy.

Cô chưa từng thấy tổng giám đốc đưa ai khác ngoài Lãnh Tinh Lan đến công ty, cậu nhóc này là ai? Liệu có phải là họ hàng, em trai gì gì đó của ông chủ không?

Hai người này trông cũng không giống nhau.

Trong thang máy, Lâm Lạc đang bí mật quan sát cuộc gặp vừa rồi qua gương thang máy.

Đây là lần đầu tiên cậu đến công ty của Tỉnh Ngộ, cũng tương đương với việc cậu bắt đầu bước vào cuộc sống của anh.

Trước đây, khi Tỉnh Ngộ đến tìm cậu, nơi hai người gặp nhau thường là trường học hoặc Thế Giới Hội Họa.

Tỉnh Ngộ biết cậu, nhưng cậu lại không biết Tỉnh Ngộ.

Hiện giờ, cậu cuối cùng cũng có thể quan sát cận cảnh cuộc sống của Tỉnh Ngộ.

Lâm Lạc vừa vui mừng vừa mong chờ.

Từ trạng thái mà Tỉnh Ngộ vừa gặp cấp dưới khi nãy, Tỉnh Ngộ dường như rất lãnh đạm trước mặt người khác, nhưng với cậu thì không hề như vậy – cậu vui vẻ nghĩ.

Ngay sau đó, thang máy ting một tiếng, báo hiệu họ đã đến nơi.

Tỉnh Ngộ đầu tiên bước ra khỏi thang máy, sau đó xoay người ra hiệu với Lâm Lạc: "Theo tôi."

Lâm Lạc nhanh chóng chạy theo theo, đi song song với Tỉnh Ngộ.

Vừa đi, cậu vừa quan sát cách bài trí của công ty Tỉnh Ngộ.

Ầy, thiết kế rất đơn giản, sáng sủa và hiện đại, phù hợp với hình ảnh của công ty họ.

Lâm Lạc không có kênh nào khác để tìm hiểu về Tỉnh Ngộ. Đương nhiên, cậu đã tìm kiếm trên Internet rất nhiều lần. Tỉnh Ngộ bao nhiêu tuổi và khi nào anh bắt đầu sự nghiệp riêng của bản thân? Công ty của anh kinh doanh lĩnh vực gì? Tỉnh Ngộ có bao nhiêu người tình — à trước mắt thì cái này chưa có thông tin, nhiều vấn đề khác nữa, cậu đều đã thuộc lòng.

Lâm Lạc cũng biết Tỉnh Ngộ thường tài trợ những họa sĩ nghèo nhưng có thiên phú, và cậu cũng là một trong số đó.

Tuy nhiên, Lâm Lạc tin rằng mình khác với những họa sĩ trẻ khác.

Tỉnh Ngộ sẽ không quan tâm đến người khác như anh ấy đối với mình, phải không?

Trên đường đi, cả hai thỉnh thoảng lại gặp các nhân viên khác trong công ty.

Các nhân viên nhìn thấy Tỉnh Ngộ đều lần lượt chào hỏi anh, sau đó lại nhìn anh đầy ngạc nhiên như nữ nhân viên mà họ đã gặp trong thang máy trước đó.

Lâm Lạc bất vi sở động.

Hai người rảo bước đến văn phòng của Tỉnh Ngộ.

Mở cửa đi vào, Lâm Lạc cẩn thận đặt bức tranh lên bàn làm việc.

Vừa ngước lên, cậu phát hiện trên tường treo bức “Biển” trị giá 200 triệu.

Lâm Lạc sửng sốt một chút, đột nhiên thấy hơi chột dạ.

Thời gian sáng tác của hai bức "Biển" và "Tỉnh Ngộ" này rất gần nhau, người có nhãn lực tốt đều có thể thấy được nét tương tự.

Hơn nữa, nếu Tỉnh Ngộ nghi ngờ và cố gắng xác định thời gian sáng tác bức "Biển", vậy chẳng phải cậu tự hại mình sao???

Lâm Lạc hoảng sợ và ôm bức tranh trở lại trong tay mình.

“Tự nhiên tôi không muốn bán nữa.”

Tỉnh Ngộ vừa ngồi xuống ghế sô pha da, nghe vậy liền nhướng mày: "Sao vậy?"

“Chẳng sao,” Lâm Lạc đáp, “Chỉ là tự dưng không muốn bán nữa thôi.”

“Chê giá thấp quá sao?” Tỉnh Ngộ hỏi.

Lâm Lạc gật đầu: "Đúng vậy, anh thêm cho tôi một số 0, vậy tôi sẽ bán."

Lâm Lạc ra giá 2 triệu, Tỉnh Ngộ mặc cả còn 1 triệu, nếu thêm một số 0 liền thành 10 triệu.

Tỉnh Ngộ bị cậu nhóc chọc tức: "Cậu cố ý không muốn bán đúng không?"

"Đúng vậy nha," Lâm Lạc nói, "Chính là không muốn bán, không muốn bán cho anh đó."

"..." Tỉnh Ngộ khó hiểu hỏi, "Tại sao?"

“Không tại sao cả.” Lâm Lạc cầm bức họa lùi lại, “Giờ tôi phải đi đây, tôi bận lắm ó.”

Thiếu niên nói xong liền quay đầu định chuồn.

“Đứng lại.” Tỉnh Ngộ cau mày.

Lâm Lạc tiến lên một bước, lại thấy hơi cắn rứt lương tâm, liền nói rõ hơn: "Chúng ta còn chưa ký hợp đồng mà, hiện tại tôi không vi phạm hợp đồng, anh tính ép mua ép bán sao?"

Tỉnh Ngộ khịt mũi, nâng cằm ra hiệu cho Lâm Lạc ngồi xuống sô pha đối diện, nói:

"Lại đây, ngồi đi."

“Tôi không đâu.” Lâm Lạc muốn đứng dậy, sức chín trâu cũng không giữ được.

“Qua đây.” Tỉnh Ngộ cao giọng.

Lâm Lạc khóe môi giật giật, nói thật, cậu đâu có sợ Tỉnh Ngộ.

Nhưng cậu cũng không muốn Tỉnh Ngộ nổi giận.

Vì vậy, Lâm Lạc ngoan ngoãn quay lại, ngồi xuống trước mặt Tỉnh Ngộ, tay vẫn đang ôm bức tranh, tuyên bố:

"Tôi sẽ không bán đâu, anh không cần thuyết phục tôi nữa."

“Được rồi, không bán thì không bán.” Tỉnh Ngộ dựa vào sô pha, vắt một chân nhìn Lâm Lạc dò xét.

Đây là một tư thế rất áp bức, khiến Lâm Lạc cảm thấy rất căng thẳng.

"Cậu không muốn bán, tôi cũng không ép cậu. Nhưng tôi phải nhắc cậu rằng, ngoại trừ tôi, không ai sẽ trả giá cao như vậy để mua tranh của cậu đâu."

“Không có thì không có, dù sao hiện tại tôi cũng không thiếu tiền.” Lâm Lạc lẩm bẩm.

Tỉnh Ngộ cười tủm tỉm, "Hình như tôi cũng không quá muốn mua tranh của cậu."

Lâm Lạc cúi đầu cảm thấy rất khó chịu, trong lòng nói: Bán cho anh một triệu là rẻ lắm rồi!

Ngay cả giá 10 triệu thì cũng vẫn rẻ biết không hả!

Nhưng Tỉnh Ngộ thấy cậu như vậy thì hơi khựng lại, duỗi tay giơ ra năm ngón: "Năm triệu nhé."

Lâm Lạc: "Cái gì?"

Tỉnh Ngộ đáp: “Nhiều nhất rồi đó.”

“Muốn nhiều hơn nữa thì không được đâu.”

“Tôi đồng ý mua tranh của cậu với giá cao như vậy, rất nguyện ý muốn mua.”

“Nhưng cậu nên biết điều này, một mặt là vì tôi rất lạc quan với tương lai của cậu, mặt khác là vì Lâm Lạc.”

Lâm Lạc giật mình.

"Phong cách của cậu rất giống với Lâm Lạc," Tỉnh Ngộ nhìn bức họa trong tay cậu, "Tranh của cậu, nếu không phải biết rõ là cậu vẽ, tôi còn tưởng là do Lâm Lạc chính tay vẽ."

“Cho nên tôi rất muốn mua.”

“Cậu cũng biết mà, tôi rất thích tranh của Lâm Lạc.”

Nếu như chỉ là một bức tranh giống mang phong cách của Lâm Lạc, có lẽ Tỉnh Ngộ cũng không kiên trì muốn mua nó như vậy.

Bức tranh này do chính “Lâm Lạc” vẽ, nó khác hẳn những tác phẩm thông thường của Lâm Lạc.

Tỉnh Ngộ đã muốn gặp Lâm Lạc từ khi còn là một thiếu niên, nhưng anh chưa bao giờ có cơ hội.

Anh cho rằng bản thân vẫn còn cơ hội, vì dù sao Lâm Lạc cũng chỉ lớn hơn anh mười mấy tuổi.

Chỉ là anh không ngờ Lâm Lạc lại qua đời vào năm anh trưởng thành.

Vì vậy anh vẫn luôn cảm thấy hối hận, anh không bao giờ có thể gặp Lâm Lạc nữa, và Lâm Lạc cũng không thể tự tay vẽ một bức chân dung cho anh.

Nhưng bây giờ, một bức chân dung giống như chính Lâm Lạc đã vẽ cho anh đang ở ngay trước mặt anh, mặc dù người vẽ không phải là Lâm Lạc, nhưng Lâm Nặc, ở một mức độ nào đó cũng có thể thỏa mãn sự tiếc nuối này của anh.

Lâm Lạc mấp máy miệng.

Nói thật, Lâm Lạc rất muốn đáp ứng mong muốn cho bạn fan này của mình.

Tỉnh Ngộ là fan số một của cậu, một fan rất nhiệt tình, không biết anh đã tiêu bao nhiêu tiền cho cậu nữa.

Có thể nói, sự nổi tiếng của Lâm Lạc và giá các tác phẩm của Lâm Lạc cao ngất ngưởng là do công lao rất lớn của fan hâm mộ Tỉnh Ngộ này.

"Nhưng..." Lâm Lạc có hơi rối rắm.

Có người thích bức tranh của cậu đến vậy, đương nhiên cậu rất vui, nhưng nếu vụ lần trước bị lật xe và Tỉnh Ngộ biết bức tranh đó là "đồ giả", vậy chẳng phải cậu sẽ thảm lắm lắm sao?

“Nặc Nặc.” Tỉnh Ngộ ngồi thẳng người, hạ chân xuống, nhìn thẳng vào Lâm Lạc cầu xin.

“Tôi thực sự rất muốn mua.”