Sau Khi Chết Ta Xuyên Thành Vua Khỉ

Chương 2




Tôn Ngộ Không nói: "Ngươi làm sao có thể đờ người như vậy, có tin hay không ta lại đánh chết ngươi?"

Thạch Sơn đỏ mặt, lại cúi đầu nhìn mũi chân, không dám nói. Thấy hành vi hèn nhát của hắn, Vua Khỉ càng tức giận, không nhịn được hóa phép một cái làm hắn lộn mèo mấy vòng. Lại thấy bộ dạng bối rối của Thạch Sơn, ông ta liền véo mạnh vào cằm hắn để hắn quay đầu lại. Hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi, trước phép thần thông của ông ta. Vua Khỉ tức giận dạy hắn bảy mươi phép trước, thêm hai biến hóa nữa là bảy mươi hai phép thần thông.

Ông ta nói: "Ngoài ra, những phép thuật ấy cũng rất tuyệt vời, từ kỹ thuật biến hóa là đơn giản nhất, cậu nên thử trước."

Thạch Sơn gật đầu và hỏi: "Ta phải thử thế nào?"

Vua Khỉ bèn dạy cho hắn từ cái cơ bản nhất: "Trước tiên hãy thử biến nó thành một thứ gì đó, sau đó nhổ ít lông của ta để biến đổi nó."

Ông ta cảm thấy việc mất ít lông không quan trọng, chỉ muốn cho hắn ít quyền lực thuộc về bản thân hắn. Người được chọn đến thế giới Khỉ cũng phải là người có năng lực, miễn là hắn muốn sử dụng nó, hắn ta có thể sử dụng nó ở bất cứ đâu.

Bầy khỉ nhìn hắn đầy khích lệ, nhưng lão khỉ cai quản ở đây lại kêu một tiếng, thần chú ra một con rối vải.

Vua khỉ: "Ủa, thứ này là gì dậy trời?

Thạch Sơn đỏ mặt và đưa nó cho con khỉ đứng cạnh: "Cậu có thể chơi với nó khi muốn."

Con khỉ cẩn thận nghiên cứu cấu trúc, đập vỡ nó bằng một cú đúm và ném một cách giận dữ: "Cái quái gì vậy?"

Thạch Sơn lại sợ hãi, mắt tối sầm, chuẩn bị ngất xỉu. Nửa mê nửa tỉnh, hắn hình như nhìn thấy con khỉ đang ngồi trên cây, nhìn mình đầy căm hận. Hắn có chút xấu hổ, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ có ai giúp đỡ cũng như yêu hắn, cuối cùng cùng cũng có người đồng ý giúp hắn, nhưng lại bị hắn làm khó chịu.

Khỉ trung niên trợn mắt nhìn hắn và nói: "Được rồi, cháu trai không có lý do gì để bỏ dở giữa chừng, ta sẽ giúp ngươi không còn nhát gan, mấy ngày nay Thiên Đình tới chiêu mộ khỉ thần, ngươi có thể làm lão đại của ta mấy ngày, không thể làm Vua thì nhất định phải trở thành thủ lĩnh."

Thạch Sơn nuốt nước miếng, gật đầu nói: "Đại Thánh yên tâm, ta sẽ tận lực cố gắng, không để Đại Thánh thất vọng!"

“Đại Thánh?” Vua Khỉ ở xa xa cười toe toét, ném cục đá nhỏ vào đầu Thạch Sơn: “Tên này không tồi, hôm khác cứ bổn Vương như vậy."

Giống như một hòn đá, hắn chợt nhớ rằng khi lên trời là bắt đầu cuộc đời của Tôn Ngộ Không. Nếu không kiên cường, ông ấy sẽ ở dưới núi năm trăm năm và ông ấy sẽ mãi mãi không nhìn thấy mặt trời. Nhưng hắn chỉ thắc mắc Vua Khỉ, nhưng đã bị con người như hắn đuổi ra khỏi ngai vàng thì sẽ thế nào.

"Cố lên, nếu như ta tỉnh lại nhìn thấy ngươi còn nhát gan, ta liền chém chết ngươi!" Vua Khỉ lớn tiếng quát lên, lần này nhất định phải dạy dỗ ngươi thành Vua Khỉ.

Tuy nhiên, sau khi một âm thanh lớn vang lên, Thạch Sơn mở mắt ra và đã ở trong khu vực của Diêm Vương. Hắn muốn khóc nhưng không có nước mắt, hắn có thể làm gì đây, rất tuyệt vọng.

Những con khỉ không biết địa vị của Diêm Vương, nhưng hắn biết điều đó rất rõ. Bầy khỉ không hiểu những ánh mắt của người ở đây, hắn ta biết rất rõ điều đó. Yêu ma chưa chính thức ra tay rất dễ bị hiểu nhầm là vô dụng.

Thạch Sơn hít sâu một hơi, hạ quyết tâm, dù có bị bắt nạt thế nào cũng không được để bầy khỉ đánh nhau với ma ở địa phủ. Bỗng một ngày, Thiên Đình gió thổi rất mạnh, đủ màu sắc lưu quang bay đầy trời, hai vị thần đã mang Thạch Sơn ra khỏi địa phủ, thừa dịp gió không tới người đã đem hắn đến Thiên Đình để coi Ngựa, thật sự xem hắn là Tôn Ngộ Không sao?

Những ngày qua thật yên bình, có lẽ đó là vì những tin đồn về những con khỉ gây rắc rối trong Cung Điện Rồng và Địa ngục đã bị đập tan. Sau khi quan sát một thời gian dài, các vị thần thấy rằng những con khỉ đưa về đây đã ngoan ngoãn hơn. Bỗng một ngày nọ, thần linh cai quản nơi đây đến chuồng ngựa, theo sau là một nhóm thần đã đưa hắn đến đây.