Sau Khi Chết Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

Chương 99: C99: Món quà




"Ở đây lạnh, chúng ta dời sang chỗ khác đi." Mùa đông lạnh giá, quỷ quái này kia đứng trong gió lạnh cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu nhân loại đứng trong gió lạnh lâu sẽ bị cảm lạnh.

"Hắt xì!" Phó Du Thường vừa nói xong, Mộc Chiêu đã hắt hơi hai cái.

Bây giờ trời thật sự rất lạnh.

"Mang theo những thứ vừa bắt được, chúng ta về trước nhé?"

Con quái vật không đợi Mộc Chiêu phân phó, trực tiếp nuốt thứ nó vừa mới nhả ra, sau đó lắc đuôi cọ đến bên cạnh Mộc Chiêu.

"Ta... Ta nhớ là ta vẽ mi dựa trên nguyên hình của A Tầm, sao ngươi lại có tính nết như chó thế này... Hắt xì!" Nhớ lại hắt xì hai cái là bị mắng, ba cái là bị cảm, hình như lần này thật sự sắp bị cảm!

Gió lạnh ban đêm thổi vù vù, Mộc Chiêu không chịu được cái lạnh nên bị Phó Du Thường mang về, quái vật có tính nết như chó được phân phó đi xử lý hộp cá ở phía xa kia, sau đó tự giác ngậm Trương Huy Gia chui vào hàng ghế phía sau, cái đầu to bị kẹt giữa ghế lái và ghế phụ.

"Ô ô ô..."

Cửa sổ bên ghế phụ mở ra, Mộc Chiêu đưa tay ra, chỉ nghe thấy một tiếng "phần phật", khi nàng thu tay lại lần nữa, trong tay nàng đã có xấp giấy.

Mộc Chiêu đặt xấp giấy vào tay kia, vẻ mặt bình tĩnh vừa rồi lặng lẽ biến thành nhe răng.

"Shh..." Nàng lén lắc bàn tay vừa mới nhận đồ, đau đến mức hít hà.

Những thứ nàng tạo ra thực sự không khách khí với nàng chút nào, trực tiếp lao về phía nàng, cho dù chỉ bị một tờ đập vào tay đã rất đau! Huống chi là nhiều tờ như vậy!

Nàng, nàng chỉ muốn trổ tài trước mặt học tỷ, kết quả giả ngầu thất bại ngay lúc này, mới ngầu được một xíu thôi mà?

"Chiêu Chiêu, lần sau đừng đưa tay ra ngoài xe nữa, nguy hiểm lắm, tay bị đập đau rồi phải không?"

Giọng nói quan tâm của học tỷ vang lên, Mộc Chiêu rưng rưng mạnh miệng nói: "Không có, không có, không đau chút nào!"

Đây là chút quật cường và tôn nghiêm cuối cùng của nàng!

"Ngao ô!" Đáng giận nhất chính là con quái vật to lớn ở phía sau duỗi móng vuốt ra, bắt chước bộ dáng vừa rồi của Mộc Chiêu, lắc mấy lần.

"Biến trở lại thành tranh cho ta!" Mộc Chiêu thẹn quá hóa thành giận ấn con quái vật trở về.

Nhưng Phó Du Thường lại bị chọc cho không nhịn được cười: "Những thứ được vẽ sẽ theo tính cách của chủ nhân sao?"


"Phải không? Em cũng không rõ lắm... Học tỷ!" Phản ứng của Mộc Chiêu chậm ba nhịp, chờ đến khi biết được Phó Du Thường đang nói đám nhóc xấu tính này có tính cách giống mình thì xe đã chạy đi rất xa.

"Tối, tối nay em, em sẽ ngủ sô pha!" Mộc Chiêu nói ra những lời tàn nhẫn nhất bằng giọng điệu quẫn bách nhất.

"Là chị nói sai rồi, chị thay em trả thù Thái tể được không? Như là dùng sét đánh..." Cố tình Phó Du Thường bị dính chiêu này hết lần này đến lần khác, hoặc là nhường nàng, nói hai ba câu đã dỗ Mộc Chiêu đến không biết giận.

Cá nóc tức giận không trụ được ba giây, tò mò nghiêng đầu qua hỏi: "Thật không?"

"Thật sự, nếu may mắn, nói không chừng chúng ta còn có thu hoạch bất ngờ."

Nói vừa xong, Mộc Chiêu Khả trở nên hưng phấn.

"Làm thế nào?"

"Học theo bọn họ."

Học? Học như thế nào?

Sau khi tiễn Trương Huy Gia đi, các nàng đã đến một nơi mà Phó Du Thường đã sắp xếp từ lâu, về nhà là không thể nào, nếu để những thứ này ở nhà thì sẽ rất xui xẻo, không phải sao?

Nghe nói nơi đây từng là căn cứ bí mật của các Thiên Sư, chuyên dùng để giam giữ một số quỷ vật, xung quanh đều có khắc phù ấn để phục ma tru tà, thậm chí còn để lại một số thứ tốt, nghe nói Phó Du Thường muốn dùng nơi này để nhốt một số quỷ, bọn họ đã vô cùng chủ động cho cô mượn nơi này, còn nhiệt tình giới thiệu cách sử dụng đạo cụ ở nơi này.

Quỷ đại ca lại bị nhả ra, còn có đám quỷ nhỏ bị bắt đến, chúng nó may mắn hơn một chút, ít nhất không bị nuốt vào nhả ra tận hai lần, hơn nữa vẫn còn duy trì được ý thức.

Những con quỷ nhỏ hiểu được hoàn cảnh của mình, đã không ngần ngại quỳ xuống xin tha, chỉ cần vị đại lão không biết từ đâu ra này buông tha cho mình.

"Đi đánh thức hắn." Phó Du Thường chỉ vào quỷ đại ca đang nằm trên mặt đất dính đầy chất lỏng không rõ.

Để lấy lòng nhân loại có quyền quyết định sống chết, đám đàn em vốn ngoan ngoãn ngày xưa đi đến vây quanh, cũng không chê chất lỏng dính trên người hắn, tát thẳng vào mặt đại ca của bọn chúng "chát chát chát" một cách không thương tiếc, tiếng vang thanh thúy cho thấy đây là một khuôn mặt tốt.

Khi quỷ đại ca tỉnh dậy, hắn cảm thấy chỗ nào của hồn thể của mình cũng đau không thể giải thích được, như thể bị ai đó dùng gậy đánh.

"Ai đánh ông!" Quỷ đại ca ngồi "vụt" dậy nổi giận gầm lên một tiếng.

La hét xong, hắn mới nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn, căn phòng tối tăm mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng áp lực, âm khí của hắn như bị áp chế, cảm thấy toàn thân đều có một loại cảm giác vô lực.


Rõ ràng vừa rồi hắn đang ở bên ngoài, tại sao bây giờ hắn lại ở đây? Vừa rồi... À, đúng rồi, hắn bị một thứ gì đó nuốt sống!

Chất nhầy kinh tởm trên cơ thể mình là thứ gì vậy! Ọe! Quá kinh tởm!

"Tỉnh rồi sao? Tỉnh lại sao không quay người lại?" Quỷ đại ca kia vừa lộc cộc ngồi dậy đã khoa tay múa chân không rõ nguyên nhân, lại không chịu quay đầu nhìn người phía sau! Cũng không biết hắn muốn lừa mình dối quỷ bao lâu, thế là Mộc Chiêu "tốt bụng" nhắc nhở hắn một câu.

Đột nhiên, quỷ đại ca kia đột nhiên đứng dậy, âm phong thổi qua, con quỷ đang làm động tác không rõ nguyên nhân vừa rồi đột nhiên biến mất, giây tiếp theo khi hắn hiện hình, móng vuốt dài sắc nhọn sắp đâm vào cổ họng Mộc Chiêu.

Âm phong đến gần, tốc độ như vậy đã vượt quá khả năng phản ứng của nhân loại, quỷ đại ca biến đâm thành bắt, tưởng rằng con tin đã nắm trong tay, nụ cười đắc thắng vừa nhếch lên một nửa, hắn đã không thể tiến về phía trước một milimét nào nữa.

Quỷ đại ca bị dừng lại giữa không trung, các đàn em của hắn trợn to hai mắt, vội vàng nuốt xuống tiếng reo hò sắp phát ra, sợ đến mức co rúm lại.

Khi đang ở trong tranh, bọn chúng cũng có thể cảm nhận được mọi thứ bên ngoài, bọn chúng cho rằng người phụ nữ điều khiển nhiều quái vật như vậy là chủ lực, còn người còn lại chưa làm gì có lẽ là tài xế, dù sao thoạt nhìn trên người cô không có bất luận sức mạnh gì đặc biệt...

Nhưng bây giờ bọn chúng nhận ra mình đã sai.

"Xèo xèo..." Tựa như tiếng thịt được đặt trên đĩa sắt nóng, kèm theo tiếng hét thảm thiết gần như không thể phát ra được của quỷ đại ca, cổ tay bị Phó Du Thường nắm chặt của hắn bị tan chảy không còn gì cả.

Lũ quỷ nhỏ vừa rồi có ý định đánh lén, cuối cùng bởi vì hèn nhát không dám ra tay, bây giờ chúng nghĩ lại mà sợ.

Bọn chúng không dũng cảm như quỷ đại ca, dám dùng Mộc Chiêu làm con tin, nhưng bọn chúng có ý định đi đánh lén một người phụ nữ khác trông "mảnh mai yếu đuối", may mà bọn chúng không hành động thiếu suy nghĩ.

Đương nhiên, nếu bọn chúng thật sự đánh lén Phó Du Thường, mặc dù có thể chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ nhưng chắc chắn người ra tay tuyệt đối không phải là người trong cuộc.

"Phịch!" Quỷ đại ca ôm nửa cánh tay bị biến mất của mình ngã xuống đất.

Mộc Chiêu chớp chớp mắt, dập tắt ánh sáng vừa xuất hiện trong tay, sau đó trốn ra sau lưng Phó Du Thường, "hoảng hồn chưa kịp hoàn hồn" nói: "Làm em sợ muốn chết hu hu hu!"

"Tôi sai rồi, xin hãy bỏ qua cho tôi!" Quỷ đại ca cũng là kẻ co được giãn được, thấy mình đánh lén thất bại, lập tức cầu xin tha thứ.

Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình đã thu hẹp con đường kể từ khi chọn đánh lén.

Nếu không có lần đánh lén này thì mọi chuyện sẽ rất dễ nói, dù sao hắn vẫn còn chút giá trị lợi dụng, có thể đi đầu thai nguyên vẹn... Ít nhất ngoại trừ cánh tay phải thì đi đầu thai không phải là không thể.


Hắn đã xé mở bóng ma trong lòng Phó Du Thường cùng nỗi đau trong quá khứ.

Quỷ đại ca cầu xin hồi lâu, phát hiện hai người kia đều không nói gì, hắn cẩn thận ngẩng đầu lên, phát hiện người phụ nữ làm tan chảy nửa cánh tay của hắn đột nhiên mỉm cười.

Tuy rằng hơi sởn gai óc nhưng mỉm cười nghĩa là... Vẫn còn đường xoay chuyển để sống, phải không?

"Ta hỏi ngươi vài câu."

"Ngài nói đi! Tôi sẽ nói cho ngài tất cả những gì tôi biết!" Trong lòng quỷ đại ca tự động thêm một câu sau lời nói của Phó Du Thường: Nếu ngươi trả lời tốt, ta sẽ thả ngươi đi, cho nên hắn vô cùng tích cực.

"Thái tể phái các ngươi đến?"

"Không, không, chính là như vầy, Quỷ Vương đại nhân phân phó cho chúng tôi để mắt tới ngài, những con cá giám sát kia là do Thái tể đại nhân hiến kế, nhưng gần đây đã lâu ngài ấy không xuất hiện, Quỷ Vương đại nhân nói là ngài ấy đang bế quan, cho nên bàn giao toàn quyền của chuyện này cho tôi." Quỷ đại ca che vết thương vẫn còn đau đớn, không dám giấu diếm một lời.

"Vậy ngươi có biết tại sao Thái tể lại muốn làm như vậy không?"

Quỷ đại ca suy nghĩ một lúc, "Hình như là Quỷ Vương thích một người phụ nữ, Thái tể nói bên kia có một người mà ngài ấy không thể nhìn thấu, vì để phòng ngừa vạn nhất, cần phải cẩn thận hơn."

"Chỉ là không biết tại sao những con cá đó lại chết nhanh như vậy, muốn giám sát cũng bị đứt quãng, điều này khiến Quỷ Vương đại nhân tức giận rất nhiều."

Tại sao lại nhanh như vậy? Nếu Thái tể không thêm các loại kéo dài sinh mệnh vào thì thứ này căn bản vô pháp kiên trì ở bên cạnh Phó Du Thường một ngày, gần đây chúng nó sống lâu hơn một chút, là vì Phó Du Thường đã học được cách kiềm chế sức mạnh của mình.

"Ngươi biết Chử Hâm không?" Phó Vũ Thường đột nhiên hỏi một vấn đề không hề liên quan.

"Chử, Chử đại nhân? Quen biết một chút!" Quỷ đại ca vội vàng gật đầu.

"Có thể gặp cô ấy?"

"Có thể, có thể!" Quỷ đại ca đã đi theo Thái tể nhiều năm nên hắn vẫn có chút địa vị, ngoại trừ Quỷ Vương, những vị Quỷ Đỏ khác hắn đều có thể gặp.

"Vậy thì tốt."

Tốt cái gì? Quỷ đại ca vừa ngẩng đầu lên, trước mắt đột nhiên tối sầm.

...

"Đây là quà tặng cho Thái tể đại nhân, hy vọng ngài có thể giao thay cho tôi." Con quỷ chỉ còn một cánh tay cung kính đưa hộp quà cho Chử Hâm đang tĩnh dưỡng bên trong.

"Khụ khụ..." Cô gái tóc trắng ho khan mấy tiếng, so với trước đây, bây giờ nàng ấy mất tinh thần hơn rất nhiều.

"Phó Du Thường?"


"Đúng vậy."

Con cáo đó... Xem ra đã nhìn thấu trò xiếc của Thái tể, cũng tốt, mình không cần đi thêm một chuyến nữa.

Chử Hâm nhận lấy "món quà", hỏi: "Cô ấy còn nói gì nữa không?"

"Cô ấy còn nói ngài phải cẩn thận."

Cẩn thận? Chử Hâm lập tức cảm thấy món quà trong tay trở nên khá đâm tay.

"Biết rồi, ngươi trở về đi."

"Dạ..." Mắt của con quỷ nhãn dần dần khôi phục ánh sáng, sau đó sợ hãi lan tràn, "Chử, Chử đại nhân... Cứu, cứu..."

Cơ thể hắn bắt đầu tan chảy với tốc độ cực nhanh, giọng nói của hắn nhanh chóng im bặt.

Chử Hâm không nhìn thấy nhưng nàng ấy có thể cảm nhận được con quỷ trước mặt đang dần dần hồn phi phách tán, còn có một luồng sức mạnh lấy con quỷ đó làm trung tâm tản ra, khiến nàng ấy khó chịu, rất quen thuộc.

Đúng rồi, là sức mạnh của Phó Du Thường.

"Ai bảo ngươi trêu chọc cô ấy?" Chử Hâm nhẹ nhàng lắc đầu, đừng nói nàng ấy không muốn cứu, cho dù muốn cứu nàng ấy cũng không có cách nào làm được, quỷ mà Phó Du Thường muốn giết thì ngay cả Diêm Vương cũng không cứu được. "Nhớ kỹ bài học này đi, tuy rằng sau này ngươi cũng không dùng được."

Sau khi mọi động tĩnh đều biến mất, nàng ấy mới lục lọi lấy ra một quả bóng vàng.

"Lão Thái tể, có người tặng quà cho ông." Chử Hâm đặt món quà lên quả cầu vàng, sau đó gõ nhẹ vào đó một nhịp, món quà lập tức biến mất.

"Nhận được chưa..." Chử Hâm còn chưa nói xong, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, một luồng sức mạnh uy nghiêm đến ngạt thở từ trên trời nhắm ngay nàng ấy, nói đúng hơn là nhắm ngay quả cầu vàng trong lòng nàng ấy.

"Có vẻ như đã nhận được rồi..."

"Khụ khụ khụ..." Chử Hâm loạng choạng rời khỏi giường, không thèm lau vết máu đỏ đen chảy ra từ khóe miệng, cứ thế ôm quả cầu vàng đến một con suối trên núi cách xa nơi ở của mình nhưng lại rất gần nơi ở của Quỷ Vương, sau đó ném quả cầu vàng xuống.

Nàng ấy có nên cảm ơn con cáo đó vì đã nhớ báo cho nàng ấy biết mối nguy hiểm này không?

"Lão Thái tể đừng trách, thần phạt tới rồi, tôi chỉ có thể tự bảo vệ mình, thứ lỗi." Chử Hâm nói một tiếng xin lỗi vô cùng lễ phép.

Sau đó, nàng ấy tạo ra một kết giới vòng quanh vùng đất này, cũng báo cho những con quỷ xung quanh sắp tới không nên đặt chân đến đó, hậu quả tự mình gánh lấy.

Bầy quỷ không rõ nên chỉ có thể nói "Vâng", nhưng một con quỷ trong số đó đã lặng lẽ truyền đạt những lời này cho Quỷ Vương sau khi nghe xong.

Quỷ Vương đa nghi trầm tư hồi lâu, quyết định đi xem Chử Hâm đang định làm gì.