Trong giấc mơ mơ hồ.
"Bọn họ cảm thấy tôi ngu ngốc, luôn luôn luôn bắt nạt tôi."
"Là rất ngu ngốc, nhất là khi cười, càng dễ bắt nạt."
"Nhưng rõ ràng là ngài nói thích tôi nhất khi cười!"
"Đương nhiên, nhưng những người đó sẽ chỉ cho rằng em yếu đuối, dễ bị ức hiếp."
"Vậy tôi nên làm gì đây? Ngài phải tìm cách giúp tôi ~"
Có người đưa tay ấn khóe miệng nàng xuống.
"Vậy thì thế này, đừng cười, đừng nói khi em không biết câu trả lời, hãy để bọn họ đoán suy nghĩ của em, để lâu dần, bọn họ sẽ suy nghĩ lung tung, bắt đầu sợ hãi em, kính sợ em..."
...
Mộc Tiểu Miêu màu đen trên giường chép chép miệng, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, tự hỏi đó là ai? Nói rất có lý đấy, ủa... Cái gì ở trong miệng vậy, a phụt phụt phụt! Là lông mèo!
Một ngày mới bắt đầu với việc Mộc Chiêu liều mạng phun lông mèo ra.
Dì Lưu cũng phát hiện ra, đây là lần đầu tiên tiểu Hòn Than được đối đãi tốt một cách thần kỳ như thế này kể từ khi vào nhà, không chỉ ngồi trên bàn ăn mà còn được tiểu thư tự tay đút cho uống sữa dê.
Không phải loại cho vào bát cho nó uống mà là đút nó uống từ từ từng thìa một, thấy đã đến giờ đi làm, tiểu thư cũng không vội, chắc là đã chuẩn bị cho việc đi làm muộn.
Sau khi cho mèo con uống xong, lại lau miệng và chân, tiểu thư mới tự mình ăn vài miếng.
Thậm chí khi đi làm, cô còn mang theo một chiếc túi trị giá hơn 200.000 tệ, bên trong túi được lót bằng vải mềm, bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy một vật nhỏ màu đen có lông.
Cứ như vậy, túi hàng hiệu chấp nhận số phận trở thành chiếc túi dành cho mèo.
Lý lão đã dạy Mộc Chiêu cách thoát khỏi cơ thể mèo, đáng tiếc suốt nửa giờ Mộc Chiêu cũng không lĩnh ngộ được, lại không thể từ chối lời kêu gọi của Thần ngủ, thế là cảm ngộ được một hồi đã ngủ thiếp đi, còn mơ thấy một số cảnh tượng kỳ lạ, vừa tỉnh lại đã quên hết giấc mơ khi nãy.
Đây là lần đầu tiên nàng ngủ kể từ khi biến thành ma, khi ngủ, nàng thấy có thứ gì đó mềm mại ủi ủi lấy mình, nàng đoán đó là Hòn Than, Lý lão nói lúc này nàng và Hòn Than đang ở trạng thái có thể coi như là một thể xác hai linh hồn, tuy nhiên, với tư cách là chủ sở hữu ban đầu của cơ thể, Hòn Than đã cho nàng quyền khống chế, Hòn Than quả là cục cưng đáng yêu của mommy!
Ăn sáng xong, học tỷ nói là lo lắng cho sự an toàn của nàng nên mang nàng theo đến công ty, Mộc Chiêu không suy nghĩ nhiều, vô cùng tự giác nhảy vào trong túi đã được chuẩn bị sẵn.
Hoàn toàn không ngờ đây chỉ là cái cớ do học tỷ bịa ra vì cô không muốn để nàng rời xa mình quá.
Thực ra Mộc Chiêu rất ít khi đến công ty của Phó Du Thường, chủ yếu là vì thỏa thuận, điều này khiến nàng cảm thấy mình luôn chỉ là Phó phu nhân trên danh nghĩa, cho nên nếu luôn dùng danh nghĩa này để lảng vảng trong công ty của học tỷ là không tốt lắm, thế là nàng tự giác không đi tìm cảm giác tồn tại dưới tình huống không cần thiết.
Nhưng bây giờ thì khác rồi!
Nhảy xuống sàn văn phòng, Mộc Chiêu bước đi rất không giống mèo, xoay người mấy vòng như đang tuần tra lãnh thổ của mình.
Bây giờ nàng là Phó phu nhân hữu danh hữu thực, trong phim người ta diễn như thế nào nhỉ? Hừm, để nàng xem trong công ty có tiểu yêu tinh nào muốn dụ dỗ Phó tổng của nàng không!
"Meo meo meo meo!"
Thư ký cảm thấy trong lòng chấn động, Phó tổng của bọn họ vậy mà mang mèo đến công ty!
Theo những gì cô ấy biết về Phó tổng sau khi theo cô nhiều năm như vậy... Điều này chắc chắn là không thể xảy ra cho dù mặt trời có mọc từ đằng tây!
Nhưng chuyện không thể nào xảy ra lại xuất hiện trước mắt mình, sau khi thư ký sửng sốt tại chỗ ít nhất ba giây, cô ấy cuối cùng cũng thuyết phục được chính mình.
Con mèo này được phu nhân nuôi khi còn sống, cái chết của phu nhân là một đả kích quá lớn đối với Phó tổng, có thể Phó tổng muốn nhìn vật nhớ người. Trong khoảng thời gian đặc biệt này, bất kể Phó tổng làm gì đều nên được coi là bình thường, ừm, đúng vậy, chắc chắn là như vậy!
Thư ký ngẩn người ba giây, lại mất thêm năm giây để trấn tĩnh lại, sau đó chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc gõ gõ cửa văn phòng, sau khi được bên trong cho phép, cô ấy đẩy cửa bước vào.
Cô ấy ôm một chồng tài liệu, báo cáo hành trình ngày hôm nay cho Phó Du Thường, nhưng khác với mọi khi là cô ấy luôn cảm thấy lần này Phó tổng không nghiêm túc nghe, bởi vì hai tay Phó tổng đều đặt trên người chú mèo kia. Ngài có chắc là mình có thể làm việc được không? Chơi với mèo sẽ lơ là trong công việc đó, Phó tổng!
Mặt thư ký vô cảm nhưng nội tâm hoạt động rất phong phú.
Sự thật chứng minh, tuy người ta hay nói một tâm trí không thể cùng lúc dùng vào hai việc nhưng năng lực tập trung làm việc của Phó tổng của bọn họ rất cao, dù một tay đặt lên mèo, tay kia cũng có thể phê duyệt văn kiện.
Thư ký cảm thấy tim mình rất đau, cô ấy từng chứng kiến vô số người mất đi ý chí chiến đấu sau khi nuôi mèo, ngày ngày đắm chìm trong tiếng kêu meo meo của mèo con không thể thoát khỏi, cô ấy từng cho rằng Phó tổng là người có ý chí kiên cường nhất, tuyệt đối không phải là một người sẽ vì chơi mèo mà lơ là công việc, kết quả, kết quả!
Không phải chỉ là một chú mèo con thôi sao? Có gì đáng lưu luyến không rời?
"Meo ~" Cục bột đen nhỏ nhảy khỏi vòng tay Phó tổng, bước từng bước kỳ lạ đến trước mặt cô ấy.
Đây không phải là lần đầu tiên thư ký thấy Hòn Than, cô ấy vốn cho rằng con mèo này rất kiêu ngạo, sẽ không dính người nhưng cũng sẽ không làm người khác bị thương, không hiểu sao nó có chút giống Phó tổng, nhưng hôm nay nhìn lại...
Trước đây chú mèo nhỏ này có đáng yêu như vậy không?
"Meo ~" Đôi mắt to tròn Kazilan[1] của Hòn Than chớp chớp, meo meo đi quanh chân cô ấy hai vòng, cái đuôi xù xù quét qua chân cô ấy, hơi ngứa...
[1] 卡姿兰大眼睛: Là đôi mắt to tròn xinh đẹp có thể làm mê hoặc người khác và làm người khác không thể từ chối được.
"Cô đang nhìn gì vậy?"
"Tôi cảm thấy đôi mắt của Hòn Than giống như phu nhân..." Thư ký bị mèo làm cho phân tâm, vô tình nói ra lời trong lòng.
Nói xong cô ấy mới cảm thấy có gì đó không đúng!
"Thực xin lỗi, Phó tổng!" Lúc này sao có thể nhắc đến phu nhân đã khuất chứ? Thư ký muốn cầm tài liệu đập vào trán mình.
"Không sao, để tài liệu lên bàn rồi đi làm việc của mình đi."
"Vâng, vâng." Thư ký thở phào nhẹ nhõm.
Khi cô ấy đặt tài liệu xuống, xoay người rời khỏi văn phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, cô ấy nhìn thấy bé mèo đen đang nhìn mình rời đi qua khe cửa, nghiêng đầu chớp chớp mắt nhìn mình.
Bây giờ mèo còn biết liếc mắt đưa tình nữa sao?! Thư ký khiếp sợ, tốc độ đóng cửa chậm hơn bình thường rất nhiều!
"Chiêu Chiêu, lại đây." Phó Du Thường vươn tay với Mộc Chiêu.
Mộc Chiêu vui vẻ chạy tới, bởi vì còn chưa biết cách nhảy lên nên duỗi chân ra cho Phó Du Thường ôm.
"Chiêu Chiêu, lúc chị đi họp em không được chạy lung tung, biết không?"
"Meo meo meo!" Dù đến công ty mới được mấy lần nhưng sẽ không bao giờ lạc đường! Mộc Chiêu biểu đạt sự tự tin đối với bản thân.
Tay Phó Du Thường đang sờ Mộc Chiêu đột nhiên dừng lại, nói: "Không biết trong công ty có người thích ngược đãi mèo hay không, nếu gặp phải kẻ bi3n thái như vậy, mà em thì chạy không nhanh, sẽ rất nguy hiểm, và nếu gặp những người quá nhiệt tình thì cũng phải tránh xa, có một số người khi gặp được mèo sẽ hận bản thân mình không thể ăn mèo con ngay tại chỗ, Chiêu Chiêu, em không muốn đầu mình bị đưa vào miệng người khác, đúng không?"
Khi Phó Du Thường uy hiếp, trái tim của một người thích "ăn" mèo như Mộc Chiêu giật thót, học tỷ nói đúng, lỡ như gặp phải loại người thích ôm ấp hôn hít mèo con, bị bắt được sẽ không phải bị "dê" sao? Không được, không được, phải tránh xa nhân loại!
"Có xe ô tô ra vào bên ngoài cũng rất nguy hiểm, em nhỏ như vậy, nếu tài xế mất tập trung một giây thôi là có thể không thấy được em, rất có thể sẽ bị tông, cho nên đừng chạy ra ngoài, biết không?"
Mộc Chiêu nghĩ đến những chú mèo con chết trên đường trong một vụ tai nạn ô tô mà mình đã thấy, trái tim nhỏ siết lại, không dám chạy ra ngoài.
Dưới sự hù dọa chồng chất từ Phó Du Thường, Mộc Chiêu đã ngoan ngoãn nằm trên bàn khi cô đi họp, ít nhất ban đầu là vậy.
Cho đến khi...
"Quản lý Tống! Phó tổng đi họp, không có ở bên trong." Giọng nói của tiểu trợ lý ngoài cửa có chút run rẩy.
"Phó tỷ tỷ không có ở đây? Không sao đâu, tôi vào đợi chị ấy."
Phó tỷ tỷ? Đôi tai mèo lắc một cái, Mộc Chiêu ngẩng đầu lên.
"Không! Phó tổng nói, lúc ngài ấy đang họp thì không cho người khác vào văn phòng." Bởi vì sợ mèo con bên trong bị hù dọa, tiểu trợ lý cũng xấp xỉ tuổi Mộc Chiêu, cũng vừa tốt nghiệp đại học, chưa va chạm nhiều với xã hội, khi đối mặt với một số người độc đoán và có chống lưng, khí thế bị đè ép một cách vô thức.
"Mong, mong cô đừng làm khó tôi."
"Meo..." Radar tìm kiếm tình địch của Mộc Chiêu bắt đầu điên cuồng phát ra âm thanh báo động.
Không thể nào, không thể nào? Đây là lần đầu tiên nàng đến công ty kể từ khi qua đời! Cũng mới có bao nhiêu ngày đâu, có thể nói là "thi cốt chưa lạnh", có người đã gấp gáp như vậy rồi sao? Không sợ nửa đêm tôi nhảy Disco trên giường cô sao?
Coi chừng tôi nguyền rủa cô đấy!
"Cô làm gì mà căng thẳng quá vậy, chẳng lẽ Phó tỷ tỷ đang giấu người trong đó sao?"
"Không! Làm sao có thể được?!"
Tiểu trợ lý là học trò của thư ký, nhưng dù sao cô nàng vẫn còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, chưa học được một phần mười năng lực của thư ký, đối mặt với người có chống lưng nói cũng không được mà cản cũng không được này, cô nàng vừa lơ đãng đã để người khác đột nhập vào văn phòng.
Sư phụ!! Cứu mạng!!!
Tiểu trợ lý vội vàng chạy tới ngăn cản người phụ nữ nhưng đã quá muộn, Mộc Chiêu dạo bước cách cửa không xa, đúng lúc đối mặt với người phụ nữ kia.
"Meo." Mộc Chiêu dùng thảm trải sàn đắt tiền mài giũa chân, nhìn khuôn mặt được trang điểm đậm của người phụ nữ, nghĩ thầm nếu cô ta ra tay trước, nàng nên bắt đầu gói phục vụ nát mặt từ đâu?
"Mèo hoang ở đâu ra vậy? Phó tổng nuôi?" Giọng điệu trịch thượng như thể đang nhìn đồ vật rẻ tiền khiến Mộc Chiêu rất không vui.
"Đây, đây là con mèo của Phó tổng. Nó rất nhút nhát và dễ bị căng thẳng, vậy nên quản lý Tống... Chúng ta ra ngoài trước nhé?" Ít nhất bây giờ cô ta ra ngoài, cô nàng có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, tiểu trợ lý cầu xin trong sự bất lực, chỉ mong đại tiểu thư xấu tính này đừng hành hạ cô nàng nữa.
Nếu cô nàng không làm tốt những gì Phó tổng dặn dò, bị mắng một trận là còn nhẹ!
"Chỉ là một con mèo hoang nhặt được từ bãi rác nào đó, không đáng bao nhiêu tiền, cũng may là Phó tỷ tỷ nuôi nó như bảo bối, ăn thức cho mèo ăn đắt tiền lâu như vậy... Không, không đúng, Phó tỷ tỷ không thích mèo chút nào, là con ả được Phó tỷ tỷ nhặt từ bãi rác nào đó giống như con mèo này, cô ta thích mèo nên để Phó tỷ tỷ phá lệ nuôi giùm cô ta, hừ, hồ ly tinh."
"Chết rồi thì vứt đi, nhà tôi có một con mèo Ragdoll, huyết thống rất thuần chủng, tôi có thể đưa nó cho Phó tỷ tỷ." Cách nói chuyện của quản lý Tống một chữ hai nghĩa, châm chọc "người chết" nào đó. "Chẳng phải nó xứng với thân phận của Phó tỷ tỷ hơn một con mèo hoang sao?"
Tiểu trợ lý nghe xong suýt tăng huyết áp, trước khi nghe được những lời lẽ xúc phạm hơn, cô nàng muốn vị quản lý này nhanh chóng rời khỏi đây.
"Quản lý, mời cô ra ngoài, nếu không tôi sẽ xin chỉ thị của Phó tổng!"
"Xời, cô có biết bố tôi là ai không? Em gái, cô mới vào làm cách đây vài ngày thôi phải không? Đã có ai dạy cô đừng dựa hơi cấp trên để ra lệnh người khác chưa? Có bản lĩnh thì cứ nói đi." Thái độ hống hách của quản lý Tống ngược lại làm tiểu trợ lý có chút không yên tâm.
"Con nhỏ gì gì đó đã chết rồi, thi cốt nguội lạnh rồi, bố tôi sẽ giúp tôi giật dây, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì tôi sẽ là bà chủ tiếp theo ở đây. Cô phải biết học cách thông minh hơn đi, đừng có giống như sư phụ của cô, thời thế thay đổi rồi mà còn không biết!"
Mộc Chiêu siết chặt nắm tay.
Ha ha ha ha, không ngờ tới chứ gì? Thi cốt của tôi vẫn chưa lạnh nè! Lêu lêu lêu lêu!
Quản lý Tống không nói câu cuối thì còn đỡ, nhưng khi nói xong, tiểu trợ lý liền biết sư phụ đứng về phía ai, trong lòng lập tức có tự tin, đứng thẳng lưng nói với giám đốc Tống: "Giám đốc Tống nói rất đúng, nhưng cô có biết không nên đắc tội người nào bên cạnh các hoàng đế cổ đại nhất không?"
"Hoàng đế? Cái gì không nên..."
"Là thái giám!" Tiểu trợ lý nói rõ ràng ba chữ này, hơn nữa còn rất tự hào.
Phụt phụt...
Mộc Chiêu vội lấy chân che miệng.
"Nếu cô không muốn tôi thêm mắm dặm muối những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay với Phó tổng thì mời cô rời khỏi đây ngay lập tức!"
"Cô! Được lắm, được lắm, cô cũng giống như sư phụ của cô, rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, các cô đợi đó cho tôi!" Giám đốc Tống khó thở, cúi đầu nhìn con mèo đen như than đá, vẻ mặt nó như đang cười nhạo chính mình, lửa giận chợt dâng lên.
Cô ta ngồi xổm xuống vồ về phía mèo, tiểu trợ lý hét lên muốn ngăn lại, nhưng Mộc Chiêu phản ứng nhanh hơn, lăn tại chỗ tránh thoát tay cô ta, sau đó trở tay móc lấy cánh tay cô ta, để lại trên đó vài vết xước dài và sâu.
"A!" Quản lý Tống hét lên một tiếng, Mộc Chiêu vội vàng chạy ra ngoài, muốn tìm viện binh cho mình.
"Mèo!" Giọng nói của tiểu trợ lý càng thêm sợ hãi, để người khác vào văn phòng của Phó tổng cũng được nhưng nếu không tìm thấy mèo, cô nàng có thể lập tức viết đơn từ chức!
Phòng họp... Phòng họp ở đâu?
Tiếng hét cuồng loạn của người phụ nữ vang lên ở phía sau, Mộc Chiêu vòng mấy vòng bỏ rơi cô ta, sau đó đi tìm cứu binh của mình.
Nhưng nàng phát hiện mình đã đi vòng quá xa để thoát khỏi bà điên đó, hiện tại nàng có chút bối rối về đường đi, phải làm sao đây?
Cùng lúc đó, khi nàng chạy tán loạn trong công ty, điều này đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều nhân viên.
"Oa! Là mèo! Dễ thương quá! Công ty sao lại có mèo? Là mèo hoang chạy vào sao?"
"Có lẽ là mèo nuôi, mèo hoang không sạch sẽ đến vậy đâu."
"Không phải thư ký nói Phó tổng mang mèo đi làm sao? Chắc là của Phó tổng, màu sắc cũng giống, là đen tuyền!"
"Mèo của Phó tổng? Tôi có thể sờ một cái không? Mèo con ngoan nha, tỷ tỷ có thịt hộp ngon miệng và hạt thức ăn thơm phức ở đây này, hắc hắc hắc!"
Tin cô chết liền! Mộc Chiêu cảnh giác nhìn người phụ nữ xa lạ với nụ cười "đồi trụy", liên tục lùi lại cho đến khi mông chạm vào cửa kính...
"Mèo con không còn chỗ nào để chạy nữa đâu, giơ tay chịu trói đi!"
Xin lỗi Hòn Than, cuối cùng mommy cũng hiểu được nỗi khổ của con!
Mộc Chiêu bộc phát bản năng sinh tồn, bốn chân chạy như bay, nhanh tay lẹ mắt thoát ra từ khe hở.
Phía sau truyền đến tiếng thở hổn hển nghe như sắp xỉu của tiểu trợ lý.
"Mèo con! Hòn Than! Xin em đừng chạy nữa! Chị không thể đuổi kịp..."
Đáng tiếc tiếng gọi này không đến được tai Mộc Chiêu.
"Mày đây rồi! Con mèo dơ bẩn chết tiệt!"
Oan gia ngõ hẹp!
Mộc Chiêu liếc nhìn bà điên mà mình vô tình gặp lại, trực tiếp lao thẳng vào thang máy sắp đóng cửa.
"A, mèo con?" Trong thang máy cũng có người nhưng có vẻ cô nàng dè dặt hơn nhiều.
Người kia ngồi xổm xuống như muốn hỏi ý kiến của Mộc Chiêu: "Chị có thể chạm vào em được không?"
Mộc Chiêu vốn muốn kêu meo meo hai tiếng đồng ý, nhưng... Oops, bây giờ nàng là người đã có gia đình, không thể tùy tiện bị phụ nữ bên ngoài chạm vào, nàng phải làm một con mèo thận trọng lạnh lùng.
Mộc Chiêu lùi lại vài bước, ngồi trong góc tỏ vẻ từ chối.
"Ting!" Lúc này thang máy mở ra.
Người kia có chút tiếc nuối nhưng thang máy không thể ở lại đây mãi nên cô nàng đi ra ngoài trước, Mộc Chiêu đi theo sát phía sau.
Bên ngoài người qua lại đông đúc, nàng đi thang máy xuống lầu 1 rồi?
Kẻ bạo hành mèo, bà dì kỳ quặc thích mèo... Những chuyện học tỷ nói đều rất đúng.
Nhìn xe cộ qua lại bên ngoài, đôi chân nhỏ của Mộc Chiêu run rẩy, lùi lại một bước.
Quên đi quên đi, chỉ cần nàng không ra khỏi cánh cửa này...
Một sợi tóc màu trắng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ dưới ánh mặt trời, vô cùng bắt mắt.
Gậy dẫn đường chạm đất phát ra tiếng "cạch cạch" rất nhịp nhàng.
Chiếc váy dài màu trắng nhẹ nhàng tung bay trong gió, khí chất cô độc lạnh lùng bị đôi mắt vô thần nhuốm màu mong manh, cộng với vẻ ngoài thanh tú trông giống búp bê đó rất dễ bị một số kẻ bi3n thái dâng lên ý muốn hủy hoại.
Bệnh bạch tạng?
Mộc Chiêu nằm ghé vào cửa kính nhìn cô gái mù đi ngang qua cửa công ty.
... Có một cái nắp cống cách nàng không xa, nàng có thể nhìn thấy quỷ khí mờ nhạt tỏa ra từ nắp cống.
Trong góc tối không có ánh sáng mặt trời chiếu tới, ai biết được thứ kinh tởm gì sẽ được sinh ra.
Tiểu tỷ tỷ mù kia vẫn đi về phía trước, khi nàng ấy đến gần, Mộc Chiêu có thể cảm nhận rõ ràng quỷ khí màu đen tỏa ra từ nắp cống cuồn cuộn dữ dội hơn.
Nếu nàng ấy giẫm phải nó...
Rất nhiều tin tức xã hội hiện lên trong đầu Mộc Chiêu, chẳng hạn như nắp cống biến mất, người qua đường vô tình rơi vào mà chết.
Dường như quỷ tượng đó đang giăng bẫy cho người ta giẫm lên, liệu nàng ấy có bị trực tiếp kéo xuống không?
Mộc Chiêu càng thêm lo lắng, sau đó, khi thấy cô gái chuẩn bị đạp lên, nàng chạy ra cắn vào gấu váy của cô gái, kéo nàng ấy sang một bên.
"Meo ô ô ô..." Mộc Chiêu kéo cô gái mù sang phía bên kia, hy vọng có thể kéo nàng ấy đi vòng qua nắp cống.
"Hóa ra là ngươi ở đây."
"Meo ô?" Mộc Chiêu đột nhiên bị ôm lên một cách chính xác.
"Ngươi đi ăn nhờ ở đậu ở đâu vậy? Chị ấy đã tìm ngươi rất lâu rồi, không phải nên quay về rồi sao?"
"Meo meo meo?"
Mộc Chiêu bị nâng lên ngang tầm mắt với nàng ấy, đôi mắt xám xịt đờ đẫn đó quả thực là bị mù nhưng không hiểu sao nàng lại có một cảm giác bị nhìn chằm chằm.
"Meo!" Mộc Chiêu bắt đầu giãy giụa, cô nhận nhầm mèo sao?
"Ta mang ngươi về tìm chị ấy nhé? Bây giờ chị ấy được trả lương ở hội quán rồi, không cần lo bị đói, ta... Quên đi, ta sẽ mang ngươi đến trước hội quán đó, ngươi tự mình đi tìm chị ấy, đừng chạy trốn nữa, không có ngươi ở bên cạnh chị ấy, ta sợ một ngày nào đó chị ấy say rượu chạy ra ngoài rơi xuống hố, không ai có thể cứu được chị ấy."
"Meo meo meo!"
Mộc Chiêu biết, nếu như đối phương không nhận lầm...
Hòn Than!!! Rốt cuộc con đã tìm bao nhiêu chủ nhân ở bên ngoài rồi?!