Sau Khi Chết Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

Chương 31: C31: Đôi mắt




Lý lão tên thật là Lý Du Đát, bây giờ hỏi bất kỳ con quỷ lão làng nào cũng sẽ biết cái tên này, từ nhỏ ở sư môn ông đã là thiên tài, thuở niên thiếu đã từng rất khí phách, được ca ngợi là niềm hy vọng có thể đảo ngược sự suy tàn của nhân loại trong vài thập kỷ tới.

Khi ông còn trẻ, mối quan hệ giữa nhân loại và phi nhân loại không như bây giờ, khi đó chiến tranh vừa mới kết thúc, núi non đồng ruộng đầy rẫy những xác chết vô danh nuôi dưỡng tà linh, ma quỷ hoành hành ngang ngược, những nơi ba vị Quỷ Vương đi ngang qua không ai dám ngăn cản.

Sau đó, nhân loại trở mình, sau một tai nạn nào đó, phía phi nhân bị hao tổn nguyên khí nặng nề lâm vào tình trạng suy tàn, các Quỷ Vương chiếm cứ lãnh thổ cho riêng mình không ra ngoài nữa, một ít lão quỷ súc tiến vào rừng sâu núi thẳm, nếu muốn du đãng ở bên ngoài mà không bị bắt, phi nhân loại phải tuân theo các quy tắc do nhân loại đặt ra.

Tuy nhiên, lúc đó Lý lão vốn được ký thác nhiều hy vọng lại không thể tham gia, bởi vì khi còn trẻ khinh cuồng, trong một phút kiêu ngạo đã khiêu khích kẻ thù không đội trời chung, bị đối phương âm mưu hãm hại, khiến gia đình ông không yên, cửa nát nhà tan.

Bây giờ ông đã già, sư môn suy tàn, chỉ có đứa con trai đã khuất để lại cho ông một đứa cháu gái còn nhỏ ốm yếu nhiều bệnh nương tựa lẫn nhau, ông vốn tưởng rằng điều này sẽ làm đối phương hài lòng nhưng sau hơn 10 năm, người đó ỷ lại vào việc được một gia tộc hiển hách chống lưng, lại ra ray lần nữa, thủ đoạn hèn hạ, một mình ông khó có thể cùng lúc chống lại một đối thủ ngang tài ngang sức và một gia tộc.

Cho nên ông rời núi, quyết định gậy ông đập lưng ông.

Phó Du Thường đều nắm bắt được điểm yếu của tất cả những người được Quách tiên sinh mang đến cho Phó gia, yêu cầu của hai bên đều rất cấp bách, sẽ không để bên nào bị động trong việc hợp tác.

Sau khi ký hợp đồng đặc biệt với Quách tiên sinh, Phó Du Thường đã gửi tin nhắn theo thỏa thuận, không lâu sau, điện thoại của Lý lão reo lên, ông nhìn qua thì thấy là một số lạ, không cần suy nghĩ cũng biết là ai, chắc hẳn người ở bên kia đã tức đến nổ phổi.

Lý lão cuối cùng cũng nở nụ cười nhẹ nhõm, cuối cùng bệnh tình của cháu gái ông sẽ không còn bị đối phương cản tay nữa.

Chỉ có Mộc Chiêu, người rõ ràng là trung tâm của sự việc, như đang bị mọi người cho ra rìa, trên đầu đầy dấu hỏi, vậy ai có thể giải thích cho nàng biết chuyện gì đang xảy ra không? Sao lại đột nhiên cảm thấy như mình đã được sắp xếp thỏa đáng vậy?

"Phó tổng, mấu chốt để giúp cô nhìn thấy ma nằm ở trong mắt của tôi." Đối phương đã thực hiện thỏa thuận, Lý lão cũng bày ra thành ý của mình, ông chỉ vào đôi mắt của mình, đã biến thành đôi mắt màu hổ phách như ngậm lấy ánh sáng hóa lỏng, một đôi mắt đẹp đến mức không giống người, Phó Du Thường không thể nhìn thấy những thay đổi này nhưng cô có thể cảm nhận được khí chất của Lý lão đã thay đổi kinh thiên động địa sau khi ông "mở mắt".

"Tổ sư sư phụ đặt tên cho đôi mắt này là Mắt Chúc Âm, là báu vật vượt qua phàm trần." Lý lão chống quải trượng đứng dậy, đôi mắt này vốn sẽ được chôn cùng với ông nhưng ông không ngờ cuối cùng vẫn còn có tác dụng.

"Là Chúc Long ở Sơn Hải Kinh sao?" Mộc Chiêu thích những cuốn sách ma quỷ thần thoại đó, giơ tay hỏi.

"Đặt theo tên của nó nhưng nó không phải là Chúc Long thật, nếu là thật thì sao? Vậy... Chẳng phải sẽ giống như chứa cả mặt trời trong mắt sao?"

Chúc Long mở mắt là ban ngày, nhắm mắt là ban đêm, chẳng phải nó cũng giống như mặt trời sao? Chứa trong hốc mắt sẽ sáng lên lấp lánh.


Mộc Chiêu nghĩ đến những hiệu ứng đặc biệt 5 xu mà nàng từng thấy trong phim truyền hình, bị chọc cho vui vẻ.

Phó Du Thường nhìn sự tương tác giữa Lý lão và Chiêu Chiêu, ánh mắt dịu dàng.

"Phó tổng, tôi không biết Quách tiên sinh có từng nói với cô chưa, mệnh cách của cô là chí dương, ngăn cách tất cả những vật âm tà."

"Quách tiên sinh đã từng nói với tôi chuyện này." Phó Du Thường ngẩng đầu nhìn Lý lão, khẽ gật đầu.

Mộc Chiêu ngồi xổm bên cạnh Phó Du Thường, nhìn bàn tay của Lý lão đang ngưng tụ thứ mỏng manh gì đó, hẳn là linh lực, muốn đưa nó đến gần học tỷ.

Nhưng ngay khi tia linh lực nhỏ bé đó sắp chạm vào học tỷ, đột nhiên bị một sức mạnh khác đánh bay, Mộc Chiêu giật mình co rúm lại, lông tơ của linh thể bị sức mạnh kích động dựng lên.

"Nhưng cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ thấy mệnh cách chí dương phản ứng quá mức với linh lực như vậy."

"Thật đáng sợ!" Mộc Chiêu cảm thấy may mắn vì bản thân đã nhanh chóng trốn thoát.

"Đừng sợ, nó sẽ không làm cô bị thương." Lý lão lắc lắc lòng bàn tay bị sức mạnh phản phệ dữ dội.

"Tôi chưa bao giờ nghe nói đến loại tình huống này, có lẽ sau khi có được Mắt Chúc Âm, cô sẽ kiểm soát được tình huống này trong cơ thể, nhưng mà..." Lý lão ngập ngừng.

"Ngài cứ nói thẳng đi."

"Dựa theo tình huống toàn bộ linh lực đều bị bài trừ, Mắt Chúc Âm cũng có thể bị bài trừ, lúc đó có thể cần phải ma hợp, quá trình này khẳng định sẽ không dễ chịu." Lý lão nói thật: "Cô nhất định phải chuẩn bị tinh thần."

"Không sao."

"Đau lắm không?"

Phó Du Thường và Mộc Chiêu đồng thanh nói.


"Sao có thể không đau chứ!" Mộc Chiêu quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu lảm nhảm, mặc dù bây giờ học tỷ không nghe thấy được, "Chắc chắn là rất khó chịu! Một cọng lông mi rơi xuống mà mắt còn thấy đau rất lâu, nếu những thứ khác thì chẳng phải sẽ khó chịu đến chết sao?"

Lý lão mỉm cười thay Mộc Chiêu biểu đạt suy nghĩ: "Hình như vợ cô không đồng ý."

"Chiêu Chiêu ngoan, đây chỉ là suy đoán của Lý lão, có thể sẽ không như vậy, hơn nữa Lý lão cũng không nói gì, một thời gian nữa sẽ ổn thôi."

Phó Du Thường nhìn Lý lão, đối phương cũng ngầm hiểu nên đành phải lừa dối cô bé ngây thơ đó trái với lương tâm của mình.

"Đúng vậy, sẽ không có vấn đề gì lớn."

"Thật sao?" Mộc Chiêu bị sự nghiêm túc của hai người thuyết phục, dần dần xua tan nghi ngờ.

"Nếu Phó tổng đã sẵn sàng, hôm nay tôi có thể thay mắt cho cô." Ca phẫu thuật của cháu gái của Lý lão đã được sắp xếp xong, ông muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện ở đây rồi đi chăm sóc cháu gái.

Đây cũng là điều Phó Du Thường nghĩ đến, cô không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa, liền đồng ý đề nghị của Lý lão.

"Không phải nhanh quá sao? Thật sự không có vấn đề gì sao? Có cần chuẩn bị thêm nữa không?" Cách một lúc Mộc Chiêu lại hỏi một câu, may mà tính tình Lý lão khá tốt, lần nào cũng kiên nhẫn trả lời nàng: "Cô nhóc ngốc nghếch, đây không phải phẫu thuật cấy ghép, không cần chuẩn bị nhiều."

Một lúc sau, Mộc Chiêu lại bay đến bên cạnh Phó Du Thường, Lý lão không ở đây nên không ai giúp nàng truyền lời, nàng chợt nghĩ ra, lấy điện thoại của học tỷ, gõ "lạch cạch" trên bản ghi nhớ.

Phó Du Thường nhìn điện thoại của mình bay lên không trung đung đưa một lúc, sau đó lại được đặt trước mặt cô, trên đó có một chuỗi chữ.

Tuy không thể diễn đạt bằng lời nhưng mỗi chữ trên điện thoại đều bộc lộ sự lo lắng không thể kiềm chế của Mộc Chiêu.

Phó Du Thường mỉm cười, cầm điện thoại đóng bản ghi nhớ lại, mở trò xx đưa lên không trung, "Đừng căng thẳng, chơi game một lát, chốc lát nữa sẽ kết thúc thôi."

Nhìn màn hình điện thoại, Mộc Chiêu tức giận phồng má biến thành một con cá nóc, cho dù nàng có vô tư đến đâu cũng không thể chơi game vào lúc này!


Giao diện trò chơi bị đóng lại, Mộc Chiêu để lại một loạt dấu chấm than.

Phó Du Thường như thấy bộ dáng Chiêu Chiêu tràn đầy sức sống "nhảy nhót lung tung" cầm điện thoại hờn dỗi, suýt chút nữa bật cười ra tiếng, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh nói: "Chiêu Chiêu, em có thể qua đây ngồi được không?"

Đương nhiên là có thể, Mộc Chiêu cầm điện thoại ngồi bên cạnh Phó Du Thường, sau đó điện thoại bị lấy qua, học tỷ mở trò xx, mở ra cấp độ mới đưa đến trước mặt nàng.

Học tỷ, chị không lo lắng chút nào sao?!

"Đợi đã, cái này không thể gỡ bỏ được! Chị phải di chuyển cái phía trên trước đã!" Sự chú ý của Mộc Chiêu cứ thế bị hấp dẫn đi.

Lão lý đã sử dụng vải chu sa để bày trận pháp trong phòng. Có lẽ khi nhà đầu tư xây tiểu khu này đã mời một vị đại sư đáng tin cậy, phong thủy ở đây rất xuất sắc, thế là Lý lão thuận thế mượn "khí" ở đây.

Hơn nữa, ông làm nhiều như vậy chính là để chốc nữa có thể ổn định sức mạnh trong cơ thể Phó Du Thường.

Ông ngẩng đầu nhìn cô bé ồn ào đằng kia, người tuổi trẻ luôn dính nhau nhớp nhúa, đó là chuyện bình thường.

Nhưng con người và ma quỷ... Haizz, xem tạo hóa đi.

Sau khi mọi việc chuẩn bị đã hoàn tất, Lý lão hỏi Phó Du Thường muốn dùng mắt nào làm trung gian, Phó Du Thường chọn mắt phải.

Ở giữa trận pháp chu sa, Lý lão đặt một chiếc bát có vẻ làm từ ngọc bích, chất lỏng bên trong có màu xanh nhạt, không biết đó là gì.

Lý lão trực tiếp đưa tay chọc vào mắt phải của mình, lúc Mộ Chiêu ngẩng đầu lên đã thấy bộ dáng ông lão như muốn móc mắt của ông ra, bị hù đến suýt chút nữa đã hét lên.

May mà ông lão không đâm tiếp nữa, ông chỉ lấy ra một quả cầu nhỏ màu vàng nhạt từ trong mắt và đặt vào trong bát.

"Khụ khụ..." Một vệt máu rỉ ra từ khóe miệng Lý lão nhưng được ông lau đi không để lại dấu vết.

Sau khi lấy Mắt Chúc Âm ra, mắt phải của ông đột nhiên có cảm giác đục hơn rất nhiều.

"Phó tổng, tôi đã chuẩn bị xong rồi." Sau đó ông nói với Mộc Chiêu, người lập tức trở nên lo lắng chỉ vì một câu của ông, "Cô bé, lát nữa phải làm phiền cô đừng để ai đến đây quấy rầy."

"Được, được, tôi sẽ không cho bất kỳ ai vào đây!" Mộc Chiêu ôm điện thoại trong tay bay ra cửa, canh giữ như thần giữ cửa.


Lý lão chỉ muốn làm nàng bớt căng thẳng, lại không hề biết rằng con mãng xà khổng lồ vây quanh nhà đang như ẩn như hiện bên ngoài, hơn nữa vì cảm xúc của nàng nên đang trong trạng thái cảnh giác có thể tấn công bất cứ lúc nào. Nếu lúc này Lý lão nhìn cửa sổ, có lẽ có thể nhìn thấy "bất ngờ".

"Lý lão, có thể bắt đầu rồi."

Đối mặt với Lý lão, Phó Du Thường bình tĩnh hơn rất nhiều so với học muội của mình, giống như cô không phải là người có thể gặp phải phản ứng "từ chối" sau này.

"Cô thực sự chuẩn bị xong rồi? Đâm lao thì phải theo lao, lúc sau cơn đau sẽ không dễ gì chịu được." Lý lão cầm bát trên tay hỏi lần cuối.

"Lý lão, tôi đã trải qua chuyện đau nhất rồi, không gì có thể so sánh được với chuyện đó nữa."

"Được." Lý lão không do dự nữa, bấm tay yên lặng niệm chú, quả cầu vàng trong bát lập tức hấp thụ hết chất lỏng màu xanh lam.

Tay ông khẽ vẫy, Mắt Chúc Âm bay lên từ trong bát xuất hiện trên đầu ngón tay ông.

Phó Du Thường không thể nhìn thấy linh vật nhưng cô có thể nhìn thấy bàn tay của đối phương đang đến gần hơn.

Trận pháp được vẽ bằng chu sa phát sáng, biến thành vô số "sợi chỉ" trói Phó Du Thường, nói chính xác hơn là trói sức mạnh trong cơ thể cô. Nhân cơ hội này, Lý lão thừa thắng xông lên trực tiếp đưa Mắt Chúc Âm vào mắt đối phương, cũng thi thuật tiến hành phong ấn.

Sức mạnh bí ẩn kia phản công dữ dội, điên cuồng muốn đuổi ngoại vật ra ngoài, hai sức mạnh đấu đá lẫn nhau, mắt phải của Phó Du Thường trở thành chiến trường đối đầu, cho dù cô giỏi chịu đựng nhưng cảm giác đau đớn như bị xé rách phát ra từ mắt khiến cô không thể kìm nén được giọng nói của mình.

"Ư..." Phó Du Thường nhất thời không đứng vững, cô nửa quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt đáng sợ, lòng bàn tay bị đâm chảy máu, dù vậy, cô cũng không quên Mộc Chiêu đang ngay bên ngoài, cô phải kiềm chế bản thân, nếu không sẽ khiến người vợ nhát gan của mình sợ hãi.

Nước mắt s1nh lý bị k1ch thích ở mắt phải không ngừng chảy xuống, trong tầm nhìn mơ hồ của cô, cô nhìn thấy một bóng người đang lao về phía mình, tiếng nức nở dần dần trở nên rõ ràng.

Tất cả đều đáng giá.

Lý lão không dám hành động liều lĩnh, cẩn thận duy trì trận pháp có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào, sức mạnh kia bá đạo hơn ông tưởng tượng, lúc này ông chỉ có thể hy vọng chút sức lực còn sót lại của Phó Du Thường có thể nghe ông nói chuyện, dù sao cũng chỉ có cô mới có thể làm được, sẽ không khiến cho sức mạnh kia phản kháng mãnh liệt hơn, ông nói: "Cảm nhận sức mạnh trong cơ thể cô, tìm cách..."

Ông còn chưa nói xong, một sức mạnh còn mạnh hơn cả thời hoàng kim của ông đột nhiên đ è xuống phía sau.

Cô nhóc ngốc nghếch được kêu đi trông cửa lao tới, khóc lóc đầy nước mắt nước mũi, ông còn chưa kịp kêu dừng lại, nàng đã vô thức chia sức mạnh của mình cho vợ, sức mạnh cuồng loạn khiến ông bất lực kia vậy mà dần dần ổn định lại dưới sự an ủi của nàng, như mèo xù lông được vuốt v e.

Và dường như cô nhóc ngốc nghếch đó không hề biết sự đặc biệt của bản thân mình.