23 năm sống trên đời, tôi chưa bao giờ làm điều gì xấu xa, nhiều nhất chỉ là nắm bím tóc của các bạn nữ và đá vào mông các bạn nam. Mặc dù sau khi chết đã ức hiếp một vài con ma nhưng cũng là vì dân trừ hại!
Cho nên...
Tôi là một con ma tốt! Thật đó! Là loại ma không làm hại ai bao giờ, sao chúng ta không thương lượng xem mọi người có thể thu liễm ánh mắt một lát được không? Bé sợ quá!!!
Từ lúc Mộc Chiêu bị phát hiện, nàng đã biết mình không còn nơi nào để trốn, ánh mắt của những người đó giống như que nướng, chỉ còn thiếu xiên nàng nướng trên lửa rồi rắc một ít thì là.
BBQ!
Những người này... Là học tỷ mời? Bọn họ muốn làm gì? Trảm yêu trừ ma? Mộc Chiêu rụt rụt về sau, sau đó nàng nhìn thấy một ông chú trung niên với cơ thể cực kỳ cơ bắp đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn mình, ông ta ngồi thẳng dậy, áp lực trên cơ thể đột nhiên ập đến, hơi thở nguy hiểm trực tiếp rơi xuống người nàng.
Không chỉ ông ta, ngoại trừ người trẻ tuổi mặc đồ Đường, những người khác cũng đang uy hiếp nàng như có như không, như thể nếu nàng có chút động tác kỳ lạ nào, bọn họ sẽ chế phục nàng một cách bạo lực ngay lập tức.
"Dì Lưu, không phải dạo này Tráng Tráng không được ăn cơm ở nhà dì sao? Dì đi đón thằng bé tan học đi." Cuộc trò chuyện kế tiếp không thích hợp để người khác nghe được.
Dì Lưu gật đầu hiểu ý, thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Lúc này trong phòng khách chỉ còn lại bảy người, một con ma và một con mèo.
"Meo ~" Hòn Than hoàn toàn không sợ người lạ, có lẽ nó là người thoải mái nhất trong phòng.
"Khụ khụ..." Dường như Phó Du Thường cảm thấy không khỏe, ho khan hai tiếng.
Sự chú ý của Mộc Chiêu lập tức bị thu hút, nàng theo bản năng muốn tiến về phía trước nhưng động thái của nàng lại khiến những người khác cảnh giác hơn, bùa, pháp khí, trận địa sẵn sàng đón quân địch, gần như khóa chặt toàn bộ đường đi của nàng.
Mộc Chiêu, Mộc Chiêu muốn khóc!
Đây là một cuộc đọ sức mà Phó Du Thường không thể nhìn thấy, nhưng khi nhận thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của những người này, đôi mày thanh tú của cô cau lại, Quách tiên sinh là người giỏi nhất trong việc quan sát biểu cảm và nghe giọng nói, khi thấy bầu không khí không ổn, anh ta lập tức cười ha hả phá tan bầu không khí giương cung bạt kiếm trong phòng khách mà không để lại dấu vết nào.
"Đừng nghiêm túc như vậy mà. Không sao đâu. Không sao đâu. Đừng lo lắng." Quách tiên sinh ấn tay của mấy người có động tác nhỏ xuống.
"Phó tổng, ngài đừng để ý. Bọn họ vẫn chưa biết tình hình cụ thể, đều đang đợi ngài nói. Ngài yên tâm, tôi đã sắp xếp những chuyện khác rồi."
Phó Du Thường và Quách tiên sinh nhìn nhau một lúc, trong lòng đều hiểu rõ.
Phó Du Thường gật đầu, nói với năm người ngồi trước mặt: "Tôi tin năng lực của Quách tiên sinh, chắc chắn các vị đều là người giỏi nhất trong lĩnh vực tương ứng của mình."
Mặc dù những lời tâng bốc đơn giản chẳng có tác dụng gì nhưng lại khiến người ta cảm thấy thoải mái, cũng là bước đầu tiên trong việc hợp tác, có người ngồi thẳng dậy, nụ cười trên môi không kiềm chế được, xua tay nói: "Làm gì có, làm gì có, đều là được Quách tiên sinh để mắt thôi."
"Ngài có thể nói về ủy thác của ngài một chút, là chuyện có... Liên quan đến ma quỷ?" Ánh mắt của người đàn ông không ngừng liếc nhìn về phía sau Phó Du Thường.
Phó Du Thường phát hiện ra điều này, có vẻ hơi run rẩy, "Vợ tôi đã qua đời cách đây không lâu nhưng tôi cảm thấy linh hồn của em ấy vẫn còn ở bên tôi."
Phó Du Thường vừa nói xong, Mộc Chiêu lập tức xù lông.
Mình bị học tỷ phát hiện từ khi nào vậy! Rõ ràng là nàng đã che giấu rất kỹ mà!
Nhưng Mộc Chiêu còn chưa kịp ngạc nhiên xong lại hoảng sợ tiếp... Hay lắm, sau khi học tỷ vừa dứt lời, ánh mắt của những người đó sáng lên dữ tợn, giống như đồ tể đang mài dao, muốn tấn công vật nhỏ vô tội đáng thương này!
"Em ấy ở đây phải không?" Trong giọng nói của Phó Du Thường có chút run rẩy khó phát hiện.
Cô thấy ánh mắt của những người đó đều đổ dồn vào vị trí chéo sau lưng cô, nơi đó chẳng có gì cả, bản thân không thuộc về thế giới đó cho nên cô không nhìn thấy gì cả, nhưng khi cô quay đầu lại nhìn ở đó, chợt có hai phần an tâm.
Chiêu Chiêu ở đó.
"Đúng vậy, nếu cô cần, tôi lập tức đưa cô ấy đi đầu thai." Một người bấm tay niệm thần chú, chỉ cần Phó Du Thường đáp lại, ông ta có thể lập tức mở ra quỷ môn, nhét Mộc Chiêu vào.
"Học tỷ, cứu mạng!" Mộc Chiêu trốn ở phía sau Phó Du Thường không chút xấu hổ.
"Mọi người dừng tay!"
"Đừng dọa em ấy." Phó Du Thường lên tiếng kêu dừng lại.
"Tôi không có ý đó, mọi người hiểu lầm rồi."
"Vậy ý của ngài là?" Những người đó đặt pháp khí xuống, khó hiểu nói.
Phó Du Thường im lặng một lúc lâu, có lẽ vì điều cô mong đợi đã dễ như trở bàn tay, hiện tại cô càng cẩn thận hơn, từng câu đều có thể cảm nhận được cô đang lo được lo mất.
"... Tôi muốn gặp em ấy." Lần này, mọi người có thể nghe thấy sự run rẩy và vỡ vụn trong giọng nói của cô, lúc này cô chỉ là một người đáng thương đã mất vợ.
Ngày hôm đó, một cuộc điện thoại từ cảnh sát mang đến cho cô cảm giác tuyệt vọng đến nghẹt thở như thủy triều đang nổi sóng trong lòng, sau khi giám định được danh tính thi thể, cho đến ngày hôm nay, cảm giác trời đất xoay chuyển lúc đó vẫn có thể khiến cô bừng tỉnh lúc nửa đêm.
Mộc Chiêu hoảng sợ ngồi xổm bên cạnh Phó Du Thường, nhìn học tỷ mà nàng luôn cho là vô cùng mạnh mẽ khóc trước mặt người ngoài, khi nàng luống cuống muốn giúp cô lau nước mắt, tay lại xuyên qua nước mắt.
"Tôi muốn gặp em ấy, xin hãy để tôi gặp em ấy..."
Những người được Quách tiên sinh mang tới đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đã quen với chuyện sinh tử, Phó Du Thường không phải là người duy nhất đưa ra yêu cầu như vậy, để một người bình thường nhìn thấy người chết không khó, nhưng khi một yêu cầu nhỏ như vậy được Phó Du Thường đưa ra, làm cho bọn họ lộ ra vẻ khó xử.
Cuối cùng, là một ông lão không muốn làm ầm ĩ với người trẻ tuổi, dường như vẫn còn say xe chưa bình thường lại, không nhịn được nói: "Cô ấy ở bên cạnh cô, rất lo lắng, muốn cô đừng khóc nữa."
Mộc Chiêu nhìn ông lão với vẻ biết ơn.
"Cô ấy cứ ngồi xổm ở đó, đặt tay lên tay cô." Ông lão truyền đạt từng câu một.
Phó Du Thường nhìn vị trí trống trải bên cạnh, buông bàn tay đang nắm chặt, lòng bàn tay hướng về phía trước.
Chung sống với nhau 3 năm, trăm ngàn lần ăn ý để cho Mộc Chiêu vô thức vươn tay về phía Phó Du Thường.
"Cô ấy đặt tay vào tay cô." Ông lão còn chưa nói xong, tay Phó Du Thường đã hơi khép lại, giống như đang nắm tay một người khác, mặc dù cô không thể chạm được gì cả.
"Chiêu Chiêu."
"Em đây!" Mộc Chiêu đáp lại theo phản xạ.
"Đừng rời đi, ở lại đây, học tỷ có thể nuôi em." Lời cầu xin yếu ớt đó, cùng với sự mỏng manh mà học tỷ chưa từng thể hiện ra, khiến cảm xúc đau khổ xâm chiếm Mộc Chiêu.
"Em không đi, em chỉ ở đây thôi."
"Cô ấy có thể chạm vào người khác nhưng cô ấy không thể chạm vào cô, cũng không thể để cô nhìn thấy, bởi vì cô đặc biệt." Giọng nói của ông lão mang theo vẻ thương hại.
"Âm khí tung hoành khắp thành phố H nhưng chỉ duy nhất nơi đây là một vùng đất thuần khiết. Tôi nghĩ Quách tiên sinh cũng đã nói về tình trạng thể chất của ngài. Nói thật với ngài, trong tay người ngồi bên cạnh tôi có quỷ hầu, vừa rồi khi chúng tôi đi vào, những con quỷ đó thà phơi nắng ở bên ngoài còn hơn tiến vào." Một người đàn ông trẻ tuổi khác nhưng cũng có vẻ hơn 40 tuổi, tiếp lời ông lão.
"Thật ra, điều khiến chúng tôi ngạc nhiên hơn là tại sao vợ ngài vẫn còn có thể ở đây. Đừng nói đến chuyện chạm vào, khi những quỷ hồn đến gần ngài đều sẽ có cảm giác như sắp bị thiêu rụi."
"Chiêu Chiêu có cảm thấy không thoải mái không?" Quách tiên sinh chưa bao giờ đề cập tới chuyện này, Phó Du Thường cảm thấy có chút sợ hãi.
"Rất khỏe, rất khỏe!" Mộc Chiêu lập tức nhờ ông lão giúp đỡ truyền đạt.
"Cô ấy nói cô ấy không bị gì cả."
Vậy là tốt rồi.
Phó Du Thường thở phào nhẹ nhõm.
"Nếu ngài muốn gặp cô ấy thì có thể có chút khó khăn, dù sao tôi cũng chưa từng nghe qua thể chất của ngài, cũng không biết phương pháp thông thường có hiệu quả hay không. Ngài có muốn thử một lần không?"
Đương nhiên phải thử, Phó Du Thường không thể bỏ qua dù chỉ là một cơ hội cực kỳ nhỏ.
Nước mắt trâu, nước từ cành liễu, đủ thứ được dọn lên, đây là lần đầu tiên Mộc Chiêu nhìn thấy cảnh đạo sĩ chính quy làm chuyện này, người đàn ông cầm kiếm gỗ đào lẩm bẩm gì đó, thân kiếm phát ra một ánh sáng màu vàng nhạt, khá là bí ẩn.
Nhưng trong mắt Phó Du Thường, người không thể nhìn thấy linh khí, có thể hơi thất lễ, nhưng quả thực dáng vẻ của những người này không khác gì những bà đồng nhảy múa ở nông thôn, chỉ là... Quá hài hước.
Ông lão vừa giúp Mộc Chiêu lúc nãy không đứng dậy mà chỉ lắc đầu khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ông biết rằng phương pháp thông thường này chắc chắn sẽ không hiệu quả.
"Chỉ sợ là tôi bất lực, Lý lão, ông có muốn tranh thủ chút không?" Ông lão xấp xỉ tuổi người vừa giúp Mộc Chiêu ở bên cạnh đang chuẩn bị bỏ cuộc, đây không phải là đạo mà ông ta chuyên tu, có lẽ ông ta không đáp ứng được yêu cầu của Phó Du Thường.
"Cháu gái của tôi không thể chờ được nữa, mà tình huống của cô ấy, đúng lúc tôi cũng có một giải pháp." Người được gọi là Lý lão bình tĩnh gật đầu.
"Vậy thì tôi sẽ chúc mừng ông trước." Ông ta chúc mừng rồi nói với Quách tiên sinh: "Quách tiên sinh, lão hủ chỉ có thể từ bỏ ủy thác này."
"Không sao đâu, tôi sẽ giúp ngài lưu ý người khác."
"Vậy làm phiền cậu rồi, Quách tiên sinh."
Người từng trải chân chính đã cân nhắc xem bản thân có thể nhận ủy thác này hay không khi lần đầu tiên thấy Phó Du Thường, cho nên người ta hay nói, gừng càng già càng cay, chỉ có những người trẻ tuổi ít hiểu biết vẫn còn giày vò đôi mắt của Phó Du Thường.
Mộc Chiêu thấy mắt học tỷ bị nhiều thứ lạ nhỏ vào, bây giờ mắt đã đỏ lên, trông có vẻ rất khó chịu, nàng ở bên cạnh gấp đến mức dậm chân, nói với mấy người thoạt nhìn càng ngày càng gà mờ: "Các ông có thể làm được không vậy? Đây là loại nước gì vậy! Có sạch không đó?"
"Vô hại với cơ thể con người! Sư môn chúng tôi đã dùng nhiều năm như vậy, sao lại không có chút phản ứng nào chứ..."
"Là do hết hạn sử dụng sao? Nếu dùng đồ hết hạn nhỏ vào mắt học tỷ, ông sẽ không xong với tôi đâu!"
"Sao mà hết hạn được? Đây là mới làm... Không đúng, thứ này sẽ không hết hạn!" Người đàn ông phát hiện suy nghĩ của mình gần như bị con ma nhỏ này mang lệch, ông ta tức giận trừng mắt nhìn nàng.
Mộc Chiêu lập tức núp sau lưng Phó Du Thường, lè lưỡi với tên "hung thần ác sát" kia.
Người cuối cùng lấy ra một trong những sở trường của mình, phủ lên mắt Phó Du Thường bằng một lớp "Mắt Ma", ngay lúc "Mắt Ma" phát huy tác dụng, cô nhìn thấy một bóng dáng xuất hiện bên cạnh mình.
Chiêu Chiêu đang lo lắng nhìn mình, không có tình trạng bi thảm sau khi gặp tai nạn xe hơi như cô vẫn nghĩ, nàng vẫn tràn đầy sức sống như trước kia.
Chưa bao giờ cô cảm thấy an tâm như bây giờ.
"Răng rắc..."
"Mắt Ma" mà người đàn ông dày công tạo ra chỉ tồn tại được một giây sau đó vỡ tan.
Bóng dáng trong tầm mắt cô lại biến mất, Phó Du Thường nhắm mắt lại, một dòng nước mắt trong suốt chảy xuống từ khóe mắt.
Một chút mùi máu tanh thoát ra từ cổ họng của người thi triển, bí kíp của sư môn mà anh ta luôn tự hào!!!
Không, không thể giữ được tới giây thứ hai?!
"Tôi học nghệ không tinh, làm cho sư môn mất mặt!" Người đàn ông không còn hy vọng gì vào cuộc sống, ngồi phịch xuống sô pha, biểu thị với Quách tiên sinh mình không thể làm gì được.
Hai người còn lại cũng bối rối không tìm được cách giải quyết nên lắc đầu với Quách tiên sinh.
Nụ cười trên mặt Quách tiên sinh vẫn không thay đổi, như thể anh ta đã đoán trước được tình huống này.
"Lý lão thì sao?" Anh ta hỏi ông lão vừa mới nói có biện pháp phá giải.
"Tôi có một biện pháp, nhưng trước tiên phải để cho Phó tổng cho tôi một câu trả lời chắc chắn." Ánh mắt của ông lão trở nên sắc bén, dường như trong mắt lưu chuyển ánh sáng vàng, một khắc đó, khí thế của ông ấy thay đổi long trời lở đất, những người trẻ tuổi đều muốn tránh né mũi nhọn.
Mộc Chiêu lập tức quay mặt đi, nhìn thấy đôi mắt đó nàng lại thấy đau lòng!
Phó Du Thường lau nước mắt trên mặt, không chút do dự nhìn ông ấy: "Ngài yên tâm, mọi việc đã được sắp xếp xong, chỉ cần ngài đồng ý, ngài sẽ lập tức nhận được điện thoại từ bệnh viện."
Mộc Chiêu khó hiểu nhìn hai người, bệnh viện gì?
"Được rồi, nếu Phó tổng có thể cứu mạng cháu gái tôi, lão già tôi sẽ đưa cho Phó tổng một con mắt." Lý lão vừa nói xong, trong phòng đã vang lên vài tiếng hít hà.
"Mắt? Ý ông là gì? Là phẫu thuật cấy ghép mắt sao?!" Mộc Chiêu cảm thấy mình không còn theo kịp tiết tấu của học tỷ nữa. Có ai có thể giải thích cho nàng biết chuyện gì đang xảy ra không?!
"Đương nhiên không cần phẫu thuật." Lý lão xua tay.
"Vậy lần ủy thác này giao cho Lý lão, tôi cũng coi như công thành lui thân, vậy tôi đưa những người khác đi trước nhé? Ngài và Phó tổng tiếp tục trò chuyện đi." Quách tiên sinh đứng dậy, ra hiệu cho Phó Du Thường không cần tiễn.
"Có lẽ lần này Lý lão dùng hết vốn liếng? Đôi mắt nói đưa là đưa?" Mãi đến khi bước lên chiếc Minibus tồi tàn, mới có người lên tiếng cảm thán.
"Ông ấy là một người sắp chết, ông ấy chỉ có một cô cháu gái nhỏ là một người bình thường, còn nhỏ mà bị bệnh tật quấn thân, Lý lão đương nhiên muốn cho con bé một tương lai tốt đẹp trước khi chết."
"Nói đến đây... Anh có thấy người vợ quá cố của Phó tổng trông quen quen không? Tôi luôn có cảm giác như đã gặp cô ấy ở đâu rồi."
Quách tiên sinh vặn chìa khóa, xe bắt đầu lắc lư, tuy nhiên anh ta không vội hạ phanh tay mà lấy ra một chai thủy tinh, khí đặc biệt bên trong tràn ra không khí, hàng ghế phía sau đột nhiên không có động tĩnh.
Sau khi ký ức của mọi người về Mộc Chiêu được thay đổi, hợp đồng kinh doanh này của Quách tiên sinh mới hoàn toàn kết thúc.