Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại

Chương 96: Yêu thích của ta




Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: Fio
Bùi Cảnh ngẩn ngơ. Nghiêm túc cẩn thận, cố gắng nhìn ra tâm tình giỡn chơi dù chỉ một chút từ trên mặt Sở Quân Dự.

Nhưng Sở Quân Dự cực kỳ lạnh nhạt, nụ cười trên khoé môi cũng như có như không, cứ nhìn y như vậy, ánh mắt sâu nặng, tâm tư khó lường.

Bùi Cảnh thầm tuôn trào cảm giác kỳ dị — giống như, trước giờ y chưa từng đoán được Sở Quân Dự, nhưng Sở Quân Dự lại như thể hiểu rõ y cực kỳ.

Y nghĩ, chuyện này không công bằng.

Xuyên qua đám hạt châu như lệ máu vỡ vụn đầy đất.

Bùi Cảnh đứng trước mặt hắn, đáy lòng bình tĩnh lạ kỳ, hỏi: “Ngươi thật sự muốn ta gọi ngươi là ca ca?”

Sở Quân Dự cụp mắt nhìn y, không nói gì.

Bùi Cảnh ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh như quân cờ, cười tươi rói, gọi: “Ca ca.”

Giọng nói của thiếu niên mềm mại trong vắt.

Một tiếng thân mật này vang lên, tựa như gió cuốn qua tuyết tùng trên đỉnh Thiên Tiệm Phong, khiến từng ngóc ngách nơi thế giới ngầm này mơ màng thay đổi sắc thái.

Ca ca.

Cũng làm Sở Quân Dự ngẩn người.

Ba ngàn rèm châu như nước mắt ngưng tụ. Hắn nhìn y thật lâu, thật sâu, con ngươi đỏ ngòm thêm trầm lắng, đường nét u ám sắc bén bất chợt xuất hiện một loại hoảng loạn cùng với thống khổ hiếm thấy.

Bùi Cảnh cũng không biết ý nghĩ của Sở Quân Dự, nhưng lúc bật ra tiếng ca ca này, y không hề cảm thấy có gì không đúng. Sở Quân Dự vốn lớn hơn y, gọi tiền bối quá xa cách, còn không bằng ca ca. Thậm chí y ngửa đầu, cười hỏi: “Ta cũng gọi ngươi là ca ca rồi, phải chăng nên có qua có lại không? Ta cảm thấy cái tên ban đầu của ta dễ nghe thật đó, ngươi gọi ta là Ngự Chi, sao hả?”

Sở Quân Dự trầm mặc thật lâu, mỉm cười, khoé môi chậm chạp vạch lên một đường cong, cứng ngắc mà lạnh giá.

Bùi Cảnh sững người, lập tức đối diện với một đôi mắt còn đỏ hơn bình thường của hắn.

Nhiệt tình thuần khiết trong mắt y như một đám lửa, thiêu đốt tâm hồn của Sở Quân Dự.

Oằn mình trong bóng tối quá lâu, linh hồn đóng băng đang dằn vặt, hắn nhếch môi cười, trong cổ như có mùi ngai ngái.

Sở Quân Dự đổi sang giọng khác, nói từng chữ từng câu: “Không sao cả.”

Bùi Cảnh ngơ ngác, sau đó nhíu mày: “Không, ngươi nói láo.”

Lần gặp đầu tiên trên cầu treo đầy trời gió tuyết, Sở Quân Dự cũng nói như vậy, chẳng qua lúc ấy, giọng nói ngập đầy hờ hững giễu cợt. Nhưng lần này, tâm trạng của hắn bị đè nén, nặng nề đến nỗi y cũng cảm nhận được.

Bùi Cảnh vươn tay kéo lấy ống tay áo rộng thùng thình của Sở Quân Dự, cố chấp: “Lúc đó ngươi nói không phải thích, ta rất giận, cho nên quên mất một khả năng khác. Bây giờ ta gần như có thể xác nhận, quả nhiên ngươi cũng không thờ ơ với ta. Không phải thích, mà là trên cả thích, đúng không?”

Sở Quân Dự thảng thốt, rồi lại hời hợt: “Kết luận thú vị đấy.”

Bùi Cảnh vờ như không nghe thấy sự bỡn cợt trong giọng nói của hắn, tự nói phần mình: “Ta không hiểu chút gì về ngươi, đến cả Sở Quân Dự có phải tên thật của ngươi không ta cũng không biết.” Y dừng một chút, nói đến đây đã khó chịu mấy phần, nhưng vẫn bình tĩnh tiếp lời: “Ngươi gánh vác điều gì, sắp sửa làm gì, ta không biết gì cả. Thân phận bối cảnh, hoàn toàn không biết chút gì. Giống như thích một người xa lạ từ hư cấu mà ra, có một ngày ngươi muốn đi, ta cũng không cản lại được.”

“Bây giờ ta có thể theo ngươi đến thành Thiên Yển, vậy lần sau thì sao? Ngươi không từ mà biệt, ta đến đâu để tìm? Nếu ngươi không muốn gặp ta, ta nên làm gì đây? Lúc trên Thư Phong ngươi nói không gặp ta, ta hoảng cả người, khổ sở không thôi, tự tin cả một đời đổ ngã hết trên người ngươi. Bùi Ngự Chi ta từ nhỏ đến lớn chưa từng lo được lo mất như thế, thậm chí cũng không ngờ tới một ngày nào đó lại bật khóc vì một người.”

Bùi Cảnh nói đến đây, tức nổ phổi, gầm lên.

“Ngươi khiến ta khóc rồi — Sở Quân Dự đồ khốn nạn này! Ngươi biết ta khóc được mấy lần trong đời không?!”

Mẹ kiếp.

“Thừa nhận thích ta chết liền à?”

Sở Quân Dự nhắm mắt, lại mở ra, dưới lông mi đen tuyền, con mắt đỏ như nhỏ ra máu. Dây cung liên tục kéo căng trong đầu đứt đoạn, máu trong cổ rỉ ra mùi sắt ngai ngái.

Hắn cười một tiếng cực thấp.

Ngón tay tái nhợt thon dài lau đi khoé môi đỏ, trong mắt ngập vẻ điên cuồng.

“Bùi Ngự Chi, ngươi ép ta.”

Hắn quay người, vươn tay kéo lấy bàn tay Bùi Cảnh, sau đó dùng sức mạnh không cho phép kháng cự.

Linh lực mạnh mẽ cuồng điên bốn phía doạ Bùi Cảnh hoảng sợ, nhưng lòng y vẫn tràn đầy căm tức không nhịn nổi, há mồm: “Không chết liền đâu nói rõ ràng có được không! Nói không thích xong cứ liên tục… Ưm?!”

Vòng eo bị một bàn tay mạnh mẽ quơ lấy, Sở Quân Dự ôm y bằng sức mạnh như muốn nuốt vào trong xương tuỷ. Y trơ mắt nhìn người đàn ông trước nay lạnh lùng xa cách, giờ đây lại cuồng điên cúi người, tóc bạc tán loạn, cho y một nụ hôn đong đầy mùi máu. Như một kiểu trừng phạt.

Đầu bị giữ lấy bởi một cánh tay không cho phép phản kháng, Bùi Cảnh sợ đến mức không hô hấp nổi.

Một ngọn lửa giận không tên bùng lên trong lòng Sở Quân Dự. Răng cắn thẳng lên môi Bùi Cảnh.

Máu tràn ra, hơi nhói, làm Bùi Cảnh tỉnh táo lại, so với cái này, hai nụ hôn lần trước của y hệt như trò đùa nông cạn của bọn trẻ con.

Nhìn vệt đỏ cực kỳ vặn vẹo trong mắt Sở Quân Dự, những ham muốn điên cuồng ngang ngược cùng nhau tồn tại, như thể thật sự muốn nuốt trọn y.

Bùi Cảnh ngớ người, sau đó mơ màng, trong lòng lại sợ hãi — không phải, đây không phải là phát triển như y nghĩ. Bây giờ y ở bộ dáng thiếu niên, vẻ mặt bối rối, duỗi bàn tay mảnh khảnh trắng nõn ra muốn ngăn hắn lại.

Nhưng bàn tay giữ chặt eo y của Sở Quân Dự lại lướt dọc lên trên, bóp cổ tay y thật chặt.

Nụ hôn sâu khiến y hít thở không thông kia nóng bỏng triền miên, như ở thời khắc sinh tử. Sức lực của hắn quá lớn, Bùi Cảnh cảm thấy cổ tay của mình bầm tím một mảng, y rất không thích loại cảm giác không thể khống chế này, nhưng đầu óc choáng váng, vô thức muốn đáp lại, lại bị làm đau.

Ánh mắt dần trở nên mơ màng.

Mẹ nó…

Bùi Cảnh hơi chớp mắt.

Bởi vì sương mù quá nặng, khoé mắt của thiếu niên ngưng tụ một giọt nước mắt, dính lên mặt Sở Quân Dự. Phát hiện y khóc, dục vọng mãnh liệt lạnh giá trong lòng Sở Quân Dự lập tức bị dập tắt, tất cả ý loạn tình mê cũng kết thúc. Hắn cầm lấy tay của thiếu niên, kết thúc nụ hôn này.

Giọng nói của Sở Quân Dự lạnh lùng mà nguy hiểm: “Ta lại làm ngươi khóc.”

Bùi Cảnh: “…”

Sở Quân Dự tựa như nở nụ cười: “Lần trước ngươi khóc, ta rất bối rối. Nhưng lần này, ta không muốn ngừng.”

Bùi Cảnh: “…”

Y vô thức lùi về sau, lại bị Sở Quân Dự ôm eo rút ngắn khoảng cách.

Như người tình, Sở Quân Dự dịu dàng hôn lên nước mắt của y.

Trong mắt lại rét lạnh như băng, quỷ dị mà tà khí.

“Bùi Ngự Chi, sao ngươi phải ép ta thừa nhận yêu thích. Yêu thích của ta, ngươi chịu được thật sao?”

Thật ra Bùi Cảnh vẫn luôn biết Sở Quân Dự có một mặt thế này.

Xa cách lạnh lùng cũng chỉ là lớp mặt nạ che giấu ý tưởng giết chóc, đến lúc thật sự bộc lộ ra trước mặt y không nương tình, Bùi Cảnh tạm thời vẫn khó mà thích ứng.

Yêu thích của ta, ngươi chịu được thật sao?

Bùi Cảnh hơi sợ, nhưng vẫn cố chấp khàn giọng mở miệng: “Rốt cuộc cũng thừa nhận thích em rồi.”

Sở Quân Dự bị y chọc cười.

“Cho nên?”

Bùi Cảnh vừa bị y hôn tới nỗi thần trí rối loạn, giờ khó khăn lắm mới ổn định lại được, trông thấy bộ dáng lạnh lùng của hắn, nỗi bất an trong lòng càng sâu hơn.

Gần như nóng đầu, trước tiên y nhẹ giọng gọi lên: “Ca ca ơi.”

Thoáng chốc, bàn tay bóp eo y thả lỏng.

Sở Quân Dự tối mắt, loại khí thế hùng hổ doạ người trên thân tan đi phân nửa. Hắn cúi xuống nhìn y, chờ y nói chuyện.

Bùi Cảnh cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi, dằn xuống trái tim kinh hoàng không ngớt.

“Cho nên, chúng ta coi như lưỡng tình tương duyệt đúng không.” Mắt y vừa được nước rửa qua, lại càng thêm sáng ngời, “Xử lý xong mọi chuyện ở thành Thiên Yển thì về Vân Tiêu với em nhé. Từ nay về sau, tất cả trách nhiệm cùng với khổ đau của chàng, em thay chàng gánh một phần.”

Sở Quân Dự nhạt nhẽo đánh giá: “Ý tưởng ngây thơ quá.”

Bùi Cảnh phát hiện mình gọi ca ca vẫn có ích lắm, chí ít Sở Quân Dự cũng không còn xa cách như vậy nữa, thế là bỏ luôn mặt mũi: “Cũng đâu có ngây thơ, lúc đầu em nói rồi mà, em muốn kết làm bạn đời với chàng, chuyện làm bạn đời cả một kiếp, sao có thể ngây thơ.”

Sở Quân Dự vươn tay, gỡ tóc trên đầu y xuống, ngón tay tái nhợt lạnh ngắt xuyên qua mái đầu.

Da đầu Bùi Cảnh không khỏi nổi lên từng đợt tê dại.

Sở Quân Dự nói: “Một câu yêu thích cũng không thể khiến ta buông bỏ tất cả.”

Bùi Cảnh nhìn hắn chằm chằm, nói: “Không bắt chàng buông bỏ. Những chuyện chàng làm bây giờ, em có thể giúp! Em rất mạnh, bây giờ em là chủ nhân của Tru kiếm, vì chàng, em có thể thần cản giết thần, phật cản giết phật, không gì có thể ngăn cản chúng ta. Thật mà, chàng tin em nhé.”

Chủ nhân của Tru kiếm. Hứa hẹn của thời niên thiếu phải chăng đều cuồng nhiệt như vậy, nhất định phải để trời đất làm chứng.

Từ trăng sao bất diệt đến thần phật chín tầng mây.

Sở Quân Dự nở nụ cười, vẻ mặt vừa bình tĩnh vừa xa cách.

Bùi Cảnh rất sợ bộ dáng này của hắn, thế là lại kêu lên: “Ca ca ơi.”

Sở Quân Dự nghĩ, có lẽ hắn đã tự giao nhược điểm của mình vào trong tay thiếu niên rồi.

Trào phúng chảy qua tim ấy tan đi, Sở Quân Dự cúi đầu, thờ ơ nói: “Không kịp, cũng không cần.”

Bùi Cảnh nghiến răng: “Chàng nói chàng muốn giết ai?”

Sở Quân Dự: “Ta muốn giết Thiên Đạo.”

Bùi Cảnh giật mình, Thiên Đạo, lại là Thiên Đạo. Sự căm hận không thèm che giấu của nữ thần Doanh Châu lại hiện ra trước mắt. Thiên Đạo, cho nên quy tắc của thế giới này thật sự hỗn loạn, đạo không nên đạo?

Sở Quân Dự nói: “Bây giờ em không nên xuất hiện ở đây.” Hắn nghĩ, tất cả dịu dàng kiên nhẫn của mình đã dồn hết cho Bùi Ngự Chi.

“Trước khi bà ta thức tỉnh, ta sẽ tàn sát nơi này, sau đó đồng quy vu tận với bà ta.”

Trái tim Bùi Cảnh chợt bị bóp nghẹt, cao giọng: “Sao lại đồng quy vu tận! Không còn cách giải quyết khác sao?”

Sở Quân Dự không trả lời y, bình tĩnh lảng sang chuyện khác: “Bây giờ hẳn là em nên ở Thiên Tiệm Phong. Bế quan phá Hoá Thần cũng được, vân du bốn bể cũng được, mang theo bạn bè, uống rượu luận đạo. Em sẽ luôn là Chưởng môn được vạn người tin tưởng kính ngưỡng của Vân Tiêu, ôm lấy sự kiêu ngạo tôn quý tự hào của em, đoạt lấy đầu bảng tranh đấu Vấn Thiên, trở thành truyền thuyết của giới Tu Chân. Một kiếm phơi sương Vô Vọng Phong, sống trong sự hâm mộ hết lòng của chúng sinh.”

Sở Quân Dự rất hờ hững: “Dũng cảm, chân thành, kiêu ngạo, cứ sống tiếp như vậy.”

“Máu của thành Thiên Yển không nên chảy đến dưới chân em, ân oán của ta với Thiên Đạo em cũng không nên biết.”

“Thậm chí, nếu ta biết trước rằng ta sẽ thích em như bây giờ, ta sẽ không đi gặp em.”

Bùi Cảnh nhìn hắn rất lâu, mắt đỏ ửng.

Sở Quân Dự phất tay áo, mái tóc bạc phơ chảy xuôi qua ánh sáng lạnh lẽo, sắc mặt như càng thêm tái nhợt. Nhưng đôi môi đỏ thắm của hắn cong lên nụ cười không rõ hàm ý, đôi mắt xuyên qua gió tuyết ngàn đời, nhìn sang Bùi Cảnh, lần duy nhất, cũng là lần cuối cùng bóc trần suy nghĩ sâu thẳm trong lòng với y.

Giọng nói rất nhẹ, vọng đến từ bên ngoài thế giới.

“Bùi Ngự Chi, em sẽ không muốn biết ta là ai.”

Ta đại diện cho tội ác, đại diện cho vực sâu, ta là một em khác, ánh sáng sao có thể hoà cùng với bóng đêm.

Bùi Cảnh không kìm được nữa, nước mắt lại tuôn rơi.

Không hiểu vì sao, khổ sở chua xót từ đâu mà đến vẫn quanh quẩn trong lòng y.

Thật lâu sau, y lặng lẽ lấy tay áo lau nước mắt đi, nói: “Sở Quân Dự, ba lần rồi.”

Y khẽ nói: “Chàng làm em khóc ba lần. Nhưng em nghĩ, cũng là lần cuối cùng.”

Ngón tay hắn run rẩy, cầm lấy Tru kiếm.

“Em không cần biết chàng là ai. Chàng có thể không nói cho em. Em chỉ biết là, bây giờ, em lấy cả sinh mạng thương mến người.”

“Kiếm này tên Tru, ý nghĩa nó sinh ra là để phá vỡ thế giới này, Thiên Đạo có là cái thá gì. Em không hối hận khi để chàng vào Vân Tiêu, cũng sẽ không khiến chàng hối hận khi gặp được em.”

Sở Quân Dự lại không bị lay chuyển, giọng nói nhạt nhoà: “Tru thiên phạt đạo, lấy được lực lượng như vậy, em có biết phải trải qua những gì không? Cho dù là chủ nhân của Tru kiếm.”

Đôi mắt Bùi Cảnh sáng rực chấn động lòng người: “Em không sợ.”

Sở Quân Dự mỉm cười, bình tĩnh nói: “Nhưng ta không muốn.”

Vẻ mặt Sở Quân Dự thay đổi trong nháy mắt, đáy mắt là lệ khí rét lạnh: “Nếu ta không muốn em ra khỏi đây, em cho rằng mình có thể ra được? Ta không định chiều chuộng em, em ở đây đến khi tất cả kết thúc đi.”

Bùi Cảnh tức ê răng!

Sở Quân Dự quay người, áo bào đen im ắng lướt qua đất, tóc bạc như tuyết, cảnh tượng quyết tuyệt.

Trùng béo xanh còn đang ngủ say, cố gắng cảm ứng Thanh Liên sau cánh cửa.

Sở Quân Dự trực tiếp vượt qua nó, một sợi khí đen tràn ra khỏi đầu ngón tay. Mặt mũi lạnh lùng, định mở cửa ra.

Bùi Cảnh luống cuống, cực kỳ sợ hãi Sở Quân Dự cứ bỏ y lại ở đây. Câu nói không định chiều chuộng em kia, nghe thôi cũng đủ làm người ta hoảng hồn. Chỉ là đúng như Sở Quân Dự nói, nếu hắn không muốn để y ra ngoài, vậy có lẽ thật sự phải kết thúc tất cả, y mới có thể thoát ra.

Xưa nay Sở Quân Dự luôn là kiểu nói một là một hai là hai.

Vừa nghĩ tới việc sau khi mình ra ngoài, tất cả mọi chuyện đều kết thúc, không thể cứu vãn được bất cứ thứ gì.

Bùi Cảnh rầu rĩ không thôi.

Đệch, vì sao sau khi ép Sở Quân Dự nói câu yêu thích lại sẽ là kết cục này.

Y nhanh chân đuổi lên phía trước, gào lên: “Ngươi chớ có độc tài kiểu đấy, ngươi thế này là xem thường ta! Có thể học theo ta, tự tin với ta chút không?”

Sở Quân Dự mắt điếc tai ngơ.

Sở Quân Dự bị một pháp thuật ngăn cản, thực lực trên Hoá Thần kỳ, sâu không lường được.

Trước sự chênh lệch tuyệt đối, y có vẻ vô cùng bất lực.

Bùi Cảnh hết sức tức giận: “Sở Quân Dự! Để ta ở bên ngươi!”

Trông thấy cánh cửa nối đến vực Thiên Ma hé ra từng chút.

Ánh sáng trắng thuần đâm đau mắt Bùi Cảnh.

Y thấy Sở Quân Dự thực sự quyết tâm, cuống đến hồ đồ: “Ngươi thế này không phải bảo vệ ta! Ngươi đang chọc ta tức chết! Ta ở đây, càng ở càng bực, nói không chừng nhảy xuống nham thạch là xong hết mọi chuyện. Ngươi sẽ không muốn nhìn ta chết đâu, không phải ngươi thích ta à? Nè nè nè, coi như ngươi xem thường ta thì cũng xin ngươi để mắt đến Tru kiếm được không! Tốt xấu gì cũng là thần khí thượng cổ sinh ra cùng với Thiên Đạo.”

Cửa mở toang.

Sở Quân Dự không quay lại.

Bùi Cảnh mắng một tiếng, cũng bất chấp tất cả, bắt đầu dùng kiếm vạch ngang trận pháp chắn trước mặt mình. Không hình không dạng lại mạnh mẽ khác thường, ban đầu trận pháp không đả thương y, nhưng sức mạnh của Tru kiếm kích thích mắt trận, một luồng sức mạnh cường đại nuốt chửng trời đất đánh bật lại. Quá mức hung mãnh, thanh kiếm Bùi Cảnh không cầm chắc trong tay rơi xuống, y sững sờ, vô thức đưa tay đón lấy. Thế nhưng Tru kiếm quá dài, y không tóm được chuôi kiếm, chỉ bắt được lưỡi kiếm, dưới sức mạnh cực độ, cổ tay bị rạch ra một vết thật sâu. Đau nhức kịch liệt kích thích linh hồn, máu tươi chảy đầy đất.

Sở Quân Dự vẫn không quay lại, mà trùng béo ăn lá cũng quên mất y, thấy cửa mở là nhích người lên phía trước. Đi tìm Thanh Liên phù thế.

Lần này Bùi Cảnh khó chịu thật.

Y nắm lấy bàn tay đầm đìa máu, kêu lên thật khẽ: “Ca ca ơi.”

Ngay bước cuối cùng trước khi cửa đóng chặt, Sở Quân Dự quay lại, ngược sáng, con ngươi đỏ ngòm liếc nhìn y.

Giọng của Bùi Cảnh rất nhẹ, kiếm không rời thân rơi xuống dưới chân, bàn tay đầm đìa chảy đầy máu.

“Ca ca, đừng bỏ em một mình, em sợ lắm.”

Là thật sự rất sợ.

Sợ ngày em ra ngoài, sẽ không còn gặp lại người nữa.

… Ca ca, em sợ lắm.

Trùng béo ăn lá chậm rãi quay đầu, mới chậm rãi nhớ ra, hình như người kia mang mình tới.

Trong ánh sáng chói mắt, Sở Quân Dự im lặng thật lâu, đôi mắt cong lên, giọng nói không nghe ra vui buồn: “Bùi Ngự Chi, ta đúng là cầm tay dạy em đối phó ta thế nào.”