Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: Fio
Có nam tu trong đám người lấp lửng nói: “Phu quân đoa của ngươi giờ bị người đính trên cầu, ngươi ở đây đến tối cũng không chờ được hắn.”
Một người con gái cũng xem thường cực điểm: “Giờ ngươi bày ra vẻ này làm gì, đúng là đạo đức giả.”
Bùi Cảnh lạnh lẽo nhìn bọn họ, hai người lập tức nín thinh.
Y quay lại nói với Hoa Nhuận: “Hình như Kiều Kiều nhà ta xảy ra chút chuyện, ta phải đi cứu hắn.”
Hoa Nhuận sao có thể để người vào cung lại đi ra, thầm nghĩ người con gái này thật phiền phức, nếu là những người khác đã bị gã ta độc chết từ lâu, nào có tư cách làm càn như vậy. Nhưng bây giờ, người trong Truy Hồn Cung đều cảm thấy không yên lòng, gã ta cũng không dám mạo hiểm, thế là tiến lên, nói: “Việc này không phiền đến cô nương, ta đi mang hắn tới đây.”
Bùi Cảnh liếc nhìn gã ta, sau đó lui lại, gật đầu: “Đa tạ.”
Kiều Mộ Tài bị giữ lại trên cầu, cuống họng kêu đến khản đặc, nhưng trời đất lẻ loi trơ trọi như chỉ còn lại một mình cậu ta, hoàn toàn không được ai để ý đến. Tiểu thiếu gia được chiều chuộng từ bé của nhà họ Kiều đã bao giờ nhận phải uất ức cỡ này, mắt đỏ bừng, dứt khoát thôi giãy giụa, treo người trên cầu, hu hu khóc ầm lên. Vừa khóc vừa mắng: “Trương Nhất Minh đồ đàn ông bội bạc, cứ thế chạy đi với thằng khác bỏ ta ở lại. Ta là người huynh mua về bằng một ngàn linh thạch cực phẩm mà huynh không quý trọng, huynh còn là người không! Một ngàn lượng đó! Đồ khốn kiếp!” Cậu ta nước mắt nước mũi đầm đìa, cũng thầm lôi cả tên gian phu tóc bạc ra kia mắng gần chết.
Hoa Nhuận vừa đi lên cầu đã phát hiện điểm không hợp lý.
Cây cầu kia như ngủ say, gã ta đưa tay sờ lên thành cầu, nhìn kỹ phía dưới, lại phát hiện chất lỏng xanh chậm chạp lưu động ngày thường ngưng tụ trên không trung.
Hoa Nhuận nhíu mày, thì thào: “Cho nên, đây là nguyên nhân vì sao tất cả mọi người vượt qua hết?”
Không có ảo cảnh mê hoặc lòng người, đây rõ là một cây cầu bình thường.
Gã ta sinh nghi, chuẩn bị báo việc này cùng với thân phận của cô gái kia cho trưởng lão. Dằn những tâm tư khác xuống, lại nhìn Kiều Mộ Tài phơi mình trên cầu kêu trời trách đất, ánh mắt đậm vẻ xem thường: Vô dụng ăn bám.
Lúc Kiều Mộ Tài xuất hiện trước mắt mọi người, mắt cậu ta đỏ như mắt thỏ, vừa dùng tay áo lau nước mũi vừa thút tha thút thít đi tới. Bộ dáng vợ nhỏ chịu nỗi tủi thật lớn này khiến đám người nhìn thấy mà giật mình, khó mà tưởng tượng được một người con trai có thể uất ức đến độ này.
Bùi Cảnh cũng bị cậu ta chọc cười, đi lên phía trước giả như đau lòng, lo lắng hỏi: “Kiều Kiều ngươi không sao chứ, sao lại khóc.”
Kiều Mộ Tài tránh khỏi tay y, quay đầu sang chỗ khác: “Hứ!!!”
Bùi Cảnh mỉm cười: “Kiều Kiều có bị thương không?” Ngón tay túm luôn cậu ta lại không hề do dự, đồng thời dựng thẳng một ngón tay lên, đôi mắt rét lạnh đảo qua.
Một.
Một ngàn lượng.
Kiều Mộ Tài rụt cổ, vừa sợ hãi vừa không nỡ, liếc nhìn y một cách đầy oán hận, sau đó cúi đầu lầu bầu: “Không có.”
Bùi Cảnh gật đầu.
Đám người: “…” Hơi buồn nôn, vừa nghĩ đôi tra nữ tiện nam trời sinh này còn muốn liên tục ngứa mắt bọn họ là cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Người đã đông đủ, người dẫn đường dẫn bọn họ đến chỗ nên đi, dưới chân núi Truy Hồn Sơn, một cung điện sừng sững ngay lối vào sơn lâm.
Vào cung điện, một người đàn bà tóc bạc phơ đi ra từ sâu trong cung điện, đôi mắt của bà ta có một bên màu xám khói, lúc nhìn chằm chằm người ta, ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc quấn quanh da thịt.
Hoa Nhuận hành lễ cung kính nói: “Xương Bà, đây là đám người mới hôm nay.”
Người đàn bà chậm rãi thở ra, cuống họng như bị vỡ, giọng nói khàn khàn: “Sao nhiều thế?”
Hoa Nhuận nghẹn họng, mập mờ đáp: “Cầu xanh xảy ra chút chuyện.”
Ánh mắt của người đàn bà lạnh lẽo lướt qua cả đám như nhìn người chết, bảo: “Thôi, nhiều người chút cũng náo nhiệt.”
Bà ta bước lên phía trước một bước, váy áo đong đưa, lộ tay với chân, xương khô trắng xóa không có da.
Ngoài khuôn mặt ra, chỗ nào của bà ta cũng là xương trắng.
Xương Bà nói: “Các ngươi chia làm hai nhóm. Muốn vào nội thành đứng bên phải, đơn thuần vào Truy Hồn Cung của ta thì đứng bên trái.”
Bùi Cảnh sững sờ.
Vào nội thành? Thứ gì đây.
Y cũng không tính vậy, cho nên cũng không nhúc nhích, yên lặng theo dõi sự thay đổi.
Lập tức trông thấy có đám người trong cả bọn tự giác đứng sang phải, đều là những người chưa nói câu nào từ đầu đến cuối.
Một trong số đó là Huyết Chu Mẫu. Nửa mặt ả dữ tợn, vẻ lạnh lùng, nhưng rắn độc lượn quanh trên lưng, con rết trên tóc nhúc nhích, toàn thân toả ra hơi thở tàn nhẫn. Mà bốn người khác cũng gần giống như ả, trên người luôn có luồng hơi thở tả ác không tả rõ được.
Xương Bà lướt qua từng người trong bọn họ, mặt lộ vẻ khinh thường: “Các ngươi nên biết ơn hôm nay cầu xanh xảy ra chuyện. Bằng không sao các ngươi có thể vượt qua thử thách.”
Năm người im lặng, không hề bị lay động.
Xương Bà vẫy tay, một con quái vật nửa người nửa rắn chậm chạp bò ra từ cung điện.
Bà ta sai sử: “Dẫn bọn chúng đến lầu Luyện Thần.”
Quái vật thè lưỡi rắn ra với bọn họ, sau đó nằm rạp xuống đất, bò ra ngoài cung. Huyết Chu Mẫu là người đầu tiên đi theo, bốn người đằng sau cũng không nói gì, cứ bước về phía trước.
Mọi người mù mịt nhìn bọn họ rời đi.
Xương bà chậm rãi nói: “Vậy chư vị còn lại đều là vì vào Truy Hồn Cung của ta mà đến rồi. Ta nói cho các ngươi vài điều trước.”
“Ta không quan tâm các ngươi có thân phận gì bên ngoài, đến đây rồi thì phải tuân thủ theo quy củ trong cung của ta. Thành Thiên Yển xưng là toà thành của kẻ ác, Truy Hồn Cung của ta dĩ nhiên cũng không hỏi đến quá khứ của các ngươi, kẻ thiện hay kẻ ác cũng chẳng khác gì trong mắt ta. Tuân thủ quy củ, chuyện đầu tiên là ăn cổ trong tay ta.”
Bà ta vươn tay, con trùng(1) nhỏ màu xanh lít nha lít nhút bò ra ngoài, leo đến lòng bàn tay Xương Bà. Những con côn trùng màu xanh đó trong suốt, quấn lấy nhau, cái vòi tựa như đang liên tục tiết ra dịch nhờn trắng. Thoạt nhìn cực kỳ buồn nôn.
(1) xin phép để trùng vì mình sợ con kia…..
Kiều Mộ Tài vô thức lùi về sau một bước.
Bầu không khí nhoáng cái hoá ngột ngạt.
Tất cả mọi người lặng yên, không ai dám tiên phong.
Xương Bà tiếp đón nhiều người như thế cũng đã thành quen, thản nhiên nói: “Vào Truy Hồn Cung. Hoặc ngươi ăn nó, hoặc nó ăn ngươi.”
Bà ta khiến cho không ít người cứng đờ mặt.
Kiều Mộ Tài sắp khóc rồi, cậu ta đúng là nỗ lực quá nhiều vì một ngàn lượng này.
Bùi Cảnh lại bật cười. Xương Bà nghe thấy, sắc mặt lập tức tối sầm, một con mắt sắc bén đảo qua.
Bùi Cảnh bước lên trước, ngón tay trắng nõn như ngọc, cầm lấy một con côn trùng từ trong tay Xương Bà, nói: “Chẳng phải ăn côn trùng thôi sao, chút chuyện bao lớn chứ, bà sắp làm Kiều Kiều nhà ta sợ phát khóc rồi — chư vị chớ hoảng, ta đến nếm thử vị cho các ngươi.” Dứt lời, ném vào trong miệng.
Cả đám căng thẳng, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào miệng nàng, nhìn âm thanh nhai nuốt tự mình cũng có thể não bổ khiến người ta sởn gai ốc từ giữa răng miệng khép lại của nàng.
Chất lỏng xanh chảy ra khỏi khoé miệng Bùi Cảnh nhấc tay lau miệng, sau khi nuốt xuống, quay đầu nhìn Kiều Mộ Tài cực kỳ dịu dàng: “Kiều Kiều đừng sợ, ngọt lắm.”
Xương Bà nhìn nàng như nhìn người điên. Kiều Mộ Tài sắp bị y ép điên rồi, bây giờ hễ nghe thấy hai chữ Kiều Kiều là đau nhức cả người!
Có một người dẫn đầu, những người còn lại do dự một hồi, cũng bắt đầu lục tục ngo ngoe tiến lên, cầm lấy côn trùng từ trong tay Xương bà.
Tất cả mọi người ăn hết côn trùng ngay trước mặt Xương Bà.
Xương Bà mới chậm rãi rụt tay về, nói: “Các ngươi đi theo ta.”
Lần này, bà ta tự mình dẫn người đi.
Hoa Nhuận ở bên cạnh cau mày, suy nghĩ một chút vẫn đuổi lên trước, nhỏ giọng thưa: “Xương Bà, cô gái áo trắng kia hình như vào theo vị đại nhân trong cung đó.”
Đôi mắt xám khói của Xương Bà loé lên tia lạnh lẽo: “Sao ngươi biết không phải nàng ta ăn nói bừa bãi? Trong cung không truyền lệnh, tất cả làm việc theo quy củ.”
Hoa Nhuận ngượng ngùng thả lỏng: “Vâng.”
Xương B nói xong vẫn quay đầu, thoáng liếc nhìn Bùi Cảnh.
Bùi Cảnh cũng ngẩng đầu, cười rạng rỡ với bà ta.
Vẻ mặt Xương Bà u ám, quay đầu đi, thẳng bước vào trong rừng sâu.
Lúc này Kiều Mộ Tài vẫn bóp lấy cổ, cảm thấy xác con côn trùng kia kẹt ngang cổ, không lên cũng không xuống, khó chịu chết đi được. Cậu ta thử nôn cũng thử nuốt, thậm chí thử dùng tay vuốt xuống cũng vô dụng. Bùi Cảnh nhìn vẻ giày vò chật vật như vậy của cậu ta, thuận miệng nói: “Ăn thì ăn đi, độc không chết ngươi đâu.”
Kiều Mộ Tài khổ sở: “Này không có ngọt, cái mùi vị chết dẫm gì ấy, buồn nôn chết ta.”
Bùi Cảnh mới bảo: “Ngươi cho rằng ngươi đến hưởng phúc đấy à?”
Kiều Mộ Tài: “Rốt cuộc bà ta muốn chúng ta làm gì?”
Bùi Cảnh nặng nề nhìn lên bà già trước mặt, nói: “Tiếp theo chẳng phải biết ngay à.”
Xương Bà dẫn bọn họ ra khỏi rừng, đường mòn lờ mờ quanh co rộng mở trong ánh sáng.
Phía trước là một hồ nước không biên giới, màu xanh lam, phía trên chen chúc lá sen cao vút, mấy đoá sen vọt ra khỏi mặt nước, trắng hồng mềm mại, hương cũng dịu nhẹ. Giờ đang vào đêm, ánh trăng chiếu xuống hồ sen này như một giấc mộng nhẹ nhàng. Trong ao, một cây cột to lớn chống dưới một toà cung điện. Mái hiên của cung điện bay vào bầu trời đêm, đèn mờ lửa tối, đầy vẻ quỷ dị.
Xương Bà nói: “Đi lên.”
Cả bọn muốn cưỡi gió bay lên, nhưng khi bắt đầu vận khí, bọn họ chợt phát hiện không ổn!
Đan điền hoàn toàn không lấy được linh khí.
Phát hiện này khiến tất cả mọi người trợn mắt.
Bọn họ dùng thần thức dòm vào trong, bị hình ảnh nhìn thấy mà sợ trong đan điền làm cho giật mình — chỉ thấy con trùng bị bọn họ cắn nát cố nén nuốt vào kia hoàn toàn không chết, thân thể khôi phục trở lại trong đan điền của bọn họ. Giờ đang cuộn tròn trong đan điền, hút lấy linh lực bọn họ từng chút.
“Chuyện này nghĩa là sao —!” Có tu sĩ không nhịn được, tức giận chất vấn.
Xương Bà lại dửng dưng nói: “Gấp cái gì, ta đã nói rồi, đây mới là quy củ thứ nhất.”
Bà ta vung tay áo lên, lá sen xanh biếc trên mặt hồ lập tức nhúc nhích, thân bắt đầu vươn cao, sau đó lần lượt hình thành một cầu thang nối lên không trung.
“Cùng lên đi.”
Các tu sĩ nghiến răng, siết chặt tay. Chuyện đã đến nước này, bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Chỉ là trong cả bọn cũng có người đảo con ngươi, cười đắc ý, lặng lẽ cúi đầu xuống.
Kiều Mộ Tài nắm cổ sống không bằng chết mà bước lên, giẫm trên đám lá sen đó, người khác hoảng cực kỳ, chỉ sợ sơ ý chút thôi là rơi ngay xuống. Nhưng không ngờ lá sen bền chắc lạ thường, đi lên rất thuận lời. Bùi Cảnh ung dung bước theo phía sau cậu ta. Tu sĩ bình tĩnh bước lên cầu thanh từng bước, đều thuận lợi tiến hành.
Biến cố xuất hiện ở bậc thang thứ hai đếm ngược lại.
Gã ta cúi đầu, giẫm lên chiếc lá sen đầu tiên, sau đó, thân thể chợt trống rỗng.
Bỗng nhiên ngẩng đầu, nụ cười đắc ý bên khoé môi chàng trai còn chưa tan đi, đôi mắt đã ngập đầy kinh hoàng sợ hãi. Chàng trai không ăn côn trùng, muốn dùng linh lực tránh thoát, nhưng phía dưới như có một sức mạnh kéo cậu ta xuống — lá sen nghiêng đi, tên đó rơi thẳng xuống hồ.
Nước hồ xanh biếc giờ đây bắt đầu lộ ra vẻ gớm ghiếc, tõm, những bọt nước hơi vỡ, lộ ra một đống côn trùng lít nha lít nhít, gặm cắn sạch sẽ kẻ nọ trong chớp mắt.
Hoặc ăn côn trùng, hoặc bị trùng ăn.
Xương Bà đứng trước nhất nhạt nhẽo nói: “Thiên hạ này luôn có vài kẻ ngu xuẩn tự cho mình là thông minh.”
Gió lạnh thổi qua.
Bất mãn phẫn nộ ban đầu của các tu sĩ giờ cũng mất sạch, sắc mặt trắng nhợt, trong mắt chỉ có sợ hãi cùng với phức tạp —
Chàng trai kia chắc chắn có bí pháp mê hoặc qua ải, nhưng cuối cùng thông minh quá bị thông minh hại.
Bàn tay nắm cổ mình của Kiều Mộ Tài cứng đờ, nuốt ực một miếng, thần thức hoảng hốt cảm thấy có khi con trùng đó hơi ngọt thật.
Bùi Cảnh uể oải nói: “Kiều Kiều thấy không, đây là hậu quả của việc không nghe lời.”
Kiều Mộ Tài: “…”
Đi lên đài cao, vào điện, nơi này có rất nhiều phòng, cực kỳ rộng lớn.
Cả đám tập trung ở một chỗ.
Xương Bà lại chậm rãi nói: “Đây là nơi các ngươi tu luyện sau này, tình huống hiện giờ của các ngươi không thể Tích Cốc, không khác gì người phàm. Ăn uống mỗi ngày sẽ có người phụ trách. Ta đưa ‘Truy Hồn thuật’ của Truy Hồn Cung cho các ngươi, lúc nào phá được cảnh giới Tạo Hoá, lúc ấy các ngươi có thể ra ngoài.”