Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại

Chương 89: Vào Truy Hồn Cung




Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: Fio
Đây không phải tâm ma.

Đây là sự thật.

Bùi Cảnh choáng cả người, há hốc mồm, hoảng đến độ suýt cắn vào lưỡi.

Thiên hạ ai ai cũng biết đến náo động của mười năm trước, bởi vì biết lúc ấy Sở Quân Dự muốn đi nên y mới hạ quyết tâm, vừa cưỡng hôn vừa thổ lộ. Nhưng tỏ tình xong thì chạy mất, hoàn toàn không phải đối mặt với chuyện sau đó. Hơn nữa, tỏ tình xong, y cũng không dám nhìn vào mắt Sở Quân Dự, nhịp tim như sấm rền chạy thẳng về Thiên Tiệm Phong.

Nhưng, trên cầu xanh.

Bây giờ, vừa nãy, y đã làm gì?

Vành tai Bùi Cảnh ửng đỏ với tốc độ rõ rệt: “Ta…” Con cưng của trời xưa nay ngông cuồng tiêu sái, bây giờ lại khẩn trương đến mức ấp úng không nói nên câu.

Lần đầu tiên y thích một người, cũng lần đầu tiên làm ra loại chuyện cợt nhả như vậy.

Nhưng tâm tư của Sở Quân Dự thì y không đoán ra được. Trước khi thích hắn, y chắc chắn Sở Quân Dự tới Vân Tiêu vì mình. Sau khi thích rồi lại chẳng được tự tin. Rốt cuộc Sở Quân Dự cảm thấy y như thế nào? Trước đó, tâm trạng sau khi bị y cưỡng hôn lại ra sao?

Bùi Cảnh cố gắng giải thích cho hành vi mình vừa làm: “Ta vừa mới coi ngươi là tâm ma, tưởng ngươi là ảo ảnh.”

Nhưng lời giải thích này vừa ra miệng, y đã muốn tự bóp chết mình.

Sở Quân Dự buồn cười nhìn y, lúc này Bùi Cảnh đã thẹn sắp điên luôn rồi. Hắn không nhắc đến chuyện vừa rồi, chỉ hứng thú hỏi: “Cho nên, tâm ma của ngươi là ta?”

Bùi Cảnh: “…”

Y còn nghĩ vò đã mẻ thì cho nát luôn, nhưng lại sợ doạ đến vợ mình.

Bùi Cảnh cắn răng: “Ừ.” Nếu ta có tâm ma, vậy chỉ có thể là ngươi.

Sở Quân Dự lại nói: “Ngươi còn định ngồi xổm bao lâu nữa.”

Bùi Cảnh giờ mới nhớ để đứng lên, thậm chí còn hơi tê chân.

Váy áo tuyết trắng quấn quanh gió lạnh. Cánh hoa đào rơi xuống tóc cũng bị thổi đi.

Bùi Cảnh thở sâu, cuối cùng đè loại bối rối kia xuống.

Y nhìn thẳng vào Sở Quân Dự, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh: “Cho nên, những lời ta nói với ngươi lúc đó, mười năm sau ngươi vẫn chưa nghĩ ra đáp án à.”

Sau khi hỏi xong, y cảm thấy tim sắp vọt ra khỏi lồng ngực.

Lo lắng chờ đợi một câu trả lời, còn hồi hộp hơn cả khi y phá Nguyên Anh.

Sở Quân Dự nghiêng đầu, đôi mắt màu máu sâu thăm thẳm, lại cười một tiếng, rồi mới hỏi: “Vì sao ngươi thích ta?”

Bùi Cảnh mím môi.

Giọng điệu của Sở Quân Dự rất hờ hững: “Vì ta đã cứu ngươi? Vì ta hứa bảo vệ ngươi cả đời?”

Bùi Cảnh lắc đầu: “Ừ, nhưng không hoàn toàn thế.”

Chẳng biết tình có tự bao giờ, cắm rễ sâu thẳm trái tim ta.

Sở Quân Dự còn nói: “Nhưng liệu ngươi có biết, trước khi đến Vân Tiêu, ta rất ghét ngươi, thậm chí còn nghĩ đến việc giết ngươi.”

Bùi Cảnh hơi khổ sở, nhưng vẫn nhẹ giọng: “Vậy cũng là quá khứ, không quan trọng. Sở Quân Dự, bây giờ thì sao, ngươi thấy ta như thế nào?” Y nhíu mày, lại hỏi: “Hoặc giả, đổi sang cách khác, ngươi có thích ta chút nào không?” Giọng nói kìm nén, hoà cùng với gió, lại thoảng chút ấm ức tủi thân.

Sở Quân Dự nhìn y chăm chú rất lâu, nụ cười bên khoé môi biến mất, giọng nói trong trẻo lạnh lùng mà xa xôi, rằng: “Ngươi không nên thích ta, ta đến từ địa ngục, quá khứ, thậm chí cả tương lai của ta, cũng là ác mộng của ngươi.”

Bùi Cảnh nói: “Ngươi cảm thấy ta sợ chắc, ta chỉ hỏi, ngươi có thích ta không.”

Ánh mắt nóng rực lại cố chấp thế này của thiến niên khiến Sở Quân Dự chợt sinh ra chút hoảng hốt lâu ngày không gặp, hồi lâu sau, hắn mới bình tĩnh đáp lại: “Không thích.”

Đã từng có dự tính xấu nhất. Chỉ là khi nghe được hai chữ này từ trong miệng Sở Quân Dự, Bùi Cảnh vẫn rất khó chịu, vừa chua vừa chát, cảm giác trái tim trống rỗng. Hoá ra y thật sự tự mình đa tình tự bẻ cong mình. Sau đó hơi chớp mắt, một giọt nước mắt cứ thế trào ra.

Con ngươi Sở Quân Dự co lại, ngón tay hơi siết.

Bùi Cảnh nghiến răng, rất bực mình, nhưng y đã nhận định một người vậy thì ắt không tuỳ tiện buông tay. Lấy ống tay áo lau nước mắt trên khoé đi, sau đó, vẻ mặt xen kẽ một chút dữ tợn phô trương thanh thế, y bước lên, muốn túm lấy cổ áo của Sở Quân Dự. Ngặt nỗi bởi hoá thành thiếu nữ, chiều cao không đủ, chỉ có thể nhón chân lên, đầu ngón tay khó khăn lắm mới có thể níu được vạt áo của hắn.

Đôi mắt của thiếu niên được nước rửa qua, trong veo sáng tỏ.

Bùi Cảnh nói: “Được. Mặc dù ta chưa từng bị ai từ chối, nhưng không sao, ta từ ngàn dặm xa xôi đến thành Thiên Yển cũng không định tay không trở về.”

Chính xác, không phải lưỡng tình tương duyệt, thế thì theo đuổi thôi.

Dù sao trước mặt Sở Quân Dự, hình như ngoài việc đẹp trai ra thì y cũng không có ưu điểm gì.

Nghĩ tới đây, Bùi Cảnh lại ấm ức, sao y phải thích một người ghét bỏ mình chứ.

Bùi Cảnh nói: “Sở Quân Dự, ta sẽ khiến ngươi thích ta, sau đó quay về cùng ta, làm Chưởng môn phu nhân Vân Tiêu của ta.”

Dẫu sao tự tin là được rồi.

Y ngẩng đầu, con ngươi của Sở Quân Dự không hề gợn sóng.

Trái tim Bùi Cảnh chợt trống rỗng.

Sau đó là hối hận không thôi, vì sao lại biến mình thành bộ dáng thiếu niên, góc độ ngưỡng mộ như này hoàn toàn không thể hiện được khí thế bá đạo của mình. Nhưng khí thế không thể thua được, thế là Bùi Cảnh nghiêm túc nói: “Bây giờ ngươi cứ coi ta là một ngươi theo đuổi ngươi! Chờ ta — ” theo đuổi được ngươi.

Mặt cầu làm từ băng, bởi đeo giày đế mềm của nữ giới nên y đi không vững, trượt chân, ngã nhào về phía trước. Lời nói bỗng dừng ngay cổ họng, mắt thấy mặt sắp đập xuống đất.

Sở Quân Dự bất đắc dĩ thở dài, ôm lấy eo Bùi Cảnh, kéo y vào lòng mình.

Bùi Cảnh ngẩn ngơ.

Hơi lạnh quen thuộc phả vào mặt, xa như trăng treo giữa trời, lại vượt khỏi vực sâu tà ác.

Sở Quân Dự nói: “Hẳn là ta nên thêm từ ‘phải’, không phải thích. Cho nên ngươi khỏi phải khó chịu như vậy.”

Không phải thích. Nhưng ngươi vẫn luôn là người đặc biệt nhất trên thế giới này với ta, cho nên, không cần phải khóc.

Bùi Cảnh: “…” Không thích với không phải thích khác đếch gì nhau.

Sở Quân Dự cụp mắt, nhìn bộ dáng vừa giận vừa ấm ức lại muốn ra vẻ rất tàn ác bá đạo của thiếu niên trong ngực mình, khoé môi không khỏi cong lên, nhưng dịu dàng trong mắt lập tức giảm xuống. Thật ra hắn cũng không hiểu rõ tình cảm với Bùi Ngự Chi là thế nào. Thổ lộ trong dự liệu, phản ứng của mình ngoài dự kiến.

Chẳng qua, có lẽ cũng không cần rõ ràng.

Tội nghiệt nhân quả luân hồi, kết cục của hắn sẽ chỉ là đồng quy vu tận với Thiên Đạo.

Cũng đã từng muốn để cho bản thân ngông cuồng lỗ mãng trong quá khứ ngã thật mạnh, ngã xuống cát bụi, trả giá cho sự ngu ngốc.

Nhưng cuối cùng, vẫn không nỡ.

Sở Quân Dự đỡ y dậy, lạnh nhạt nói: “Bây giờ ngươi không nên ở trong thành Thiên Yển.”

Bùi Cảnh điều chỉnh cảm xúc, hung ác hỏi: “Sao lại không. Ta đến theo đuổi vợ.”

Y nói xong.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào huyên náo.

Y và Sở Quân Dự dây dưa ở đây lâu như vậy, đám người kia chậm lắm cũng sắp đến đây.

Cô gái áo xanh của Mị Hương Giáo kia bị con thú xen lẫn trong cơ thể cản lại giữa đường, dù sao vào đến trên cầu xanh cũng coi như nửa bước đặt chân vào Truy Hồn Cung, phản giáo. Lúc này đi tới là một đám người Kiều Mộ Tài.

Sau khi Bùi Cảnh rời đi, Kiều Mộ Tài vừa vội vừa tức. Kết quả không ngờ tới, sự việc hai người đẹp tuyệt sắc của Mị Hương Giáo ra tay đánh nhau vì mình lại cho cậu ta sự sùng bái của không ít người.

Người này một câu “Diễm phúc của Kiều huynh không cạn đâu”.

Kẻ nọ một câu “Sức quyến rũ của Kiều huynh không nhỏ, nhiều người ái mộ như vậy, phu nhân cũng sắc nước hương trời”.

Mặc dù lời nói ra của người trong thành Thiên Yển không phân rõ tâm tư, có thể trêu chọc cũng có thể thăm dò.

Nhưng được khen như vậy cả đường, Kiều Mộ Tài vẫn lâng lâng.

Nghĩ rằng đây cũng vì che giấu thân phận cho Trương ca, thế là dứt khoát thổi phồng: “Tạm được tạm được, ta với phu nhân của ta quen nhau từ bé. Thanh mai trúc mã, hai đứa vô tư, chỉ là sự đời khó lường, sau khi trưởng thành thì xa nhau một thời gian rất dài. Nhưng tháng năm dài đằng đẵng như vậy mà vẫn không cản được tình cảm nhung nhớ của nàng đối với ta. Lúc gặp lại, nàng đứng trước mặt ta, rơi lệ tỏ bày. Ầy, ta cũng đâu phải cỏ cây, nào có thể không động lòng, thế là cứ vậy ở bên nhau hợp tình hợp lý hờ hờ hờ.”

Tiếng nói thốt ra, lại chọc cho cả đám nam tu hít thở không thông.

Người đẹp áo trắng kia xách váy chạy, rưng rưng ngoái nhìn một chút, lướt qua mười dặm rừng hoa đỏ thắm. Bọn họ choáng ngợp, ghi tạc trong lòng. Giờ lại biết được sự si tình của người đẹp, lập tức thổn thức, sao mà bọn họ không gặp được.

Kiều Mộ Tài đắc ý không thôi, tiếp tục bịa đặt: “A Minh chân thành với ta, trời đất có thể làm chứng. Mà ta cũng thật lòng thật dạ với nàng. Ta vốn tu Vô Tình Đạo, nhưng không đành lòng phụ bạc giai nhân, huỷ đạo bắt đầu lại. Ài, chúng ta đều trả giá không ít vì đối phương. Bé con A Minh này, đời này không phải ta là không được.”

Cậu ta tổng hợp thoại bản từng xem trước kia, còn đang dự định thêm thắt vở kịch khổ tình, nổi bật tấm lòng son với mình của A Minh.

Lập tức phát hiện bầu không khí bên cạnh chợt thay đổi.

Lặng ngắt như tờ.

Bả vai của Kiều Mộ Tài bị vỗ lên.

Tu sĩ bên cạnh nhìn thẳng phía trước, ngây ngốc nói: “Kiều huynh, vị kia, có phải phu nhân của huynh không.”

Kiều Mộ Tài nhìn về phía trước, suýt nữa tức hộc máu.

Cây cầu xanh dài dằng dặc bằng băng nằm vắt ngang đám mây. Trên cầu có hai người, một người tóc bạc áo đen, cao ráo thẳng tắp. Một người váy trắng tung bay, xinh đẹp xuất trần. Kề nhau rất gần, bầu không khí mập mờ đến cực điểm. Thậm chí nhìn từ xa còn giống một đôi người do đất trời tạo nên. Bị tiếng động quấy rầy, hai người đồng thời quay lại. Đôi mắt của người đàn ông tóc bạc ẩn màu máu, hẹp dài lạnh lẽo, tất cả mọi người còn chưa đến gần đã cảm thấy rùng mình.

Kiều Mộ Tài cũng thế, sợ phát run, muốn tránh ra đằng sau đám người. Nhưng cậu ta vừa mới khoác lác như thế, phu nhân bị người khác bắt nạt, cậu ta không ra mặt sao còn xứng làm đàn ông. Trong mắt Kiều Mộ Tài, Trương ca bị xem như con gái mà bắt nạt, nhìn đôi mắt kia, như dấu vết từng khóc lóc.

Kiều Mộ Tài cũng khóc lóc trong lòng, nhưng cậu ta giả bộ phẫn nộ, đôi chân run rẩy bước qua, nghĩ thầm, Trương ca nhất định phải tăng thêm tiền cho ta đó.

Đối diện với đôi mắt lạnh như băng của Sở Quân Dự cùng với vẻ mặt cứng ngắc của Bùi Cảnh, Kiều Mộ Tài đi lên trước, như một người đàn ông thực thụ, nắm lấy tay Bùi Cảnh kéo y lại, sau đó gầm lên: “Đây là phu nhân của ta! Ngươi muốn làm gì! Cách phu nhân ta xa một chút!”

Sở Quân Dự: “…”

Bùi Cảnh: “…” Đệch!

Sở Quân Dự như cười như không: “Phu nhân?”

Kiều Mộ Tài lặng lẽ khóc rống trong lòng, không dám nhìn Sở Quân Dự, chỉ có thể nghiêng đầu vờ như quan tâm lo lắng hỏi Bùi Cảnh: “A Minh, nàng thấy sao rồi? Người này có bắt nạt nàng không? Ui, có phải hắn làm nàng khóc không?”

Bùi Cảnh vừa mới hùng hồn nói muốn theo đuổi vợ, giờ lại mọc ra một ông chồng, đúng là gặp vận đen. Y vừa dữ tợn đẩy Kiều Mộ Tài ra vừa nói với Sở Quân Dự: “Không phải, đây là người ta bỏ tiền ra mua để che giấu tai mắt.”

Sở Quân Dự nở nụ cười thật sâu, nhưng không khí lạnh đi mấy phần trong chớp mắt.

“Ồ? Ngươi dùng tiền mua chồng.”

Bùi Cảnh: Hắn là heo à!

Sở Quân Dự liếc nhìn Kiều Mộ Tài bằng ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.

Khoảnh khắc bị Bùi Cảnh đẩy ra, Kiều Mộ Tài va mạnh vào thành cầu, đau đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng bị ánh nhìn như thế quét qua, đau nhức trên lưng không còn là vấn đề — hu hu hu bây giờ cậu ta quỳ xuống còn kịp không.

Sở Quân Dự dời mắt, quay người đi về phía Truy Hồn Cung.

Bùi Cảnh nhanh chóng đuổi theo, sợ dẫm lên váy ngã thêm phát nữa, thế là chỉ có thể xách theo, vội vàng chạy lên phía trước.

“Không phải, ngươi nghe ta giải thích.” Vợ ơi ta oan thật đó.

Y túm lấy tay áo của Sở Quân Dự.

Sở Quân Dự cụp mắt, thản nhiên nói: “Phu nhân, xin tự trọng.”

Sau lúc sững sờ, Bùi Cảnh hỏi: “Có phải ngươi ghen không.”

Sở Quân Dự nhíu mày, không trả lời vấn đề này, giọng điệu bình tĩnh: “Ngươi đến thành Thiên Yển, giết người phóng hoả, vui không?”

Bùi Cảnh nghẹn họng, rồi mới nhớ ra, giết người phóng hoả có phải là trận pháo hoa đó không?

Y lập tức mặt dày mày dạn tranh công: “Cũng được lắm, đó là ta đốt cho ngươi. Không phải nguyền rủa, là mặt cười. Tuyên cáo cho toàn thành biết niềm vui sướng ta nóng lòng gặp ngươi.”

Sở Quân Dự: “… Thật ngu ngốc.”

Bùi Cảnh:???

Sở Quân Dự tránh khỏi tay y, đi lên phía trước, hạ lệnh: “Về đi, nơi này không phải chỗ ngươi nên ở.”

Bùi Cảnh chỉ tin bản thân mình: “Ta cứ muốn đấy! Ngươi đang ghen, thừa nhận đi — thích ta không mất mặt, ta nổi tiếng với hàng tỉ thiếu nữ, không thích ta mới mất mặt.”

Sở Quân Dự đỡ trán, tức phát cười.

Tên ngốc này, cứ thế này mà còn muốn theo đuổi được người ta?

Bùi Cảnh tự khen mình là chuyện thường như cơm bữa, cho nên mặt không đỏ tim không đập, thậm chí còn muốn thao thao bất tuyệt tự rao bán mình. Có điều Sở Quân Dự đi quá nhanh, y phải theo lên trước, cho nên nói chuyện cũng chọn những câu ngắn gọn: “Không thích cũng được. Vậy ngươi có từng nhớ đến ta trong mười năm nay không?”

Sở Quân Dự nhắm mắt lại, hơi ác liệt nghĩ ngợi, nếu nói rằng không nhớ, có khi nào y sẽ lại khổ sở không?

Chỉ là nghĩ tới một giọt nước mắt vừa mới bất chợt rơi xuống vừa nãy của thiếu niên, hắn lại ngừng lại, bỏ qua ý định này.

Giọng nói hờ hững: “Vấn đề không hề có ý nghĩa.”

Bùi Cảnh: “Này — ”

Bọn họ cứ vừa cãi lộn vừa đi qua cầu xanh như vậy.

Đám người còn lại: “…”

Kiều Mộ Tài muốn đứng dậy, lại phát hiện — ủa ủa ủa, sao cơ thể của cậu ta như bị dính lại với cầu rồi.

Như bị thứ gì đó phong ấn, không thể động đậy.

Kiều Mộ Tài hô to: “Ta không nhúc nhích được nè?!”

Các nam tu vừa mới hâm mộ cậu ta hơi đồng tình nhìn chàng trai này. Một chàng trai thật thê thảm, phu nhân bị bắt cóc, bản thân còn bị gian phu dạy dỗ.

Kiều Mộ Tài trừng lớn mắt: “Ánh mắt các ngươi kiểu gì đấy, giúp ta trước đã chứ.”

Chỉ là người vào thành Thiên Yển lại được mấy kẻ có phần lòng tốt này. Xem kịch xong thì lắc đầu, nửa ý muốn ra tay giúp đỡ cũng không có, kéo nhau đi về phía trước.

Kiều Mộ Tài: “??? Người đâu! Ta không động đậy được!”

Cuối cùng cậu ta thậm chí ngửa mặt lên trời hô ta “Trương ca cứu mạng”.

Chỉ là Trương ca của cậu ta giờ đang vội vàng theo đuổi vợ, thấy sắc là mờ mắt, không rảnh quan tâm.



Qua khỏi cầu xanh, là Truy Hồn Cung đứng sừng sững giữa núi.

Núi non trùng điệp, cung điện đứng đầu toà thành của kẻ ác này lại giống như tiên môn chính đạo — phía trước tiên môn là một ao sen, mùi thơm ngào ngạt.

Sở Quân Dự vung tay áo, trực tiếp đi vào trong cung.

Bùi Cảnh cũng muốn vào cung, lại bị một kết giới trong suốt cản lại, đụng đến mức trán y cũng xanh tím một mảng. Y che đầu, hô lên: “Ngươi chờ ta chút nào.”

Sở Quân Dự nói: “Ngoại thành lẫn nội thành quá nguy hiểm với ngươi, ngươi ở yên chỗ này, đừng hòng đi đâu hết.”

Bùi Cảnh nỗ lực phá kết giới nhưng thất bại, y gõ cửa: “Được được được, ta nghe lời ngươi, nhưng dù sao ngươi cũng phải cho ta nhìn thấy ngươi chứ!”

Nhưng Sở Quân Dự hoàn toàn phớt lờ y.

Bóng dáng biến mất trong hơi nước giữa đầm sen.

Bùi Cảnh tức chết rồi.

Thị nữ bên cạnh dẫn đường cho vị đệ tử mới này vừa nãy suýt nữa sợ phát khóc — đó không phải là người đàn ông hôm trước ép Cung chủ quỳ rạp xuống à. Chờ người đàn ông kia đi mất hút, thị nữ mới dám nói chuyện, run rẩy mở miệng nói với cô nương áo trắng mặt mày giận dữ này: “Cô, cô nương là… là… đệ tử mới vào Truy Hồn Cung của ta à.”

Ánh mắt lạnh như băng của Bùi Cảnh nhìn cô nàng chằm chằm: “Ta phải làm sao mới vào được?”

Giọng nói của thị nữ càng run hơn: “Cô cô, nương, đây không phải là nơi ngươi có thể vào, đệ tử mới vào cung phải đi về một toà núi khác, ta tới mang các ngươi đi.”

Bùi Cảnh nổi giận: “Ta muốn đi vào! Ngươi không thấy ta đang cãi nhau với người yêu ta à?”

Thị nữ: “Người, người yêu?” Hai mắt cô nàng trợn trắng, lại hôn mê bất tỉnh.

Này là choáng rồi?

Bùi Cảnh cảm thấy cung điện chết tiệt này sớm muộn gì cũng toang.

Y tâm phiền ý loạn quay đầu đi, sau khi nhìn thấy một ao hoa sen nở rộ mới khẽ giật mình, tỉnh táo lại.

Đầm sen thơm mát, vừa nông vừa trong, ao nước ấy là màu xanh cực nhạt. Y đè nén tình cảm của mình, nhíu mày, nhớ tới chuyện mà Ngu Thanh Liên dặn dò.

Có hai nguyên nhân vào Truy Hồn Cung ban đầu.

Một là tránh sự truy sát của ba môn ngoại thành, hai là chuyện về Thanh Liên Phù Thế.

Vừa gặp phải Sở Quân Dự là quên sạch sành sanh việc chính.

Sở Quân Dự không muốn gặp y, hắn là người của Truy Hồn Cung? Giờ đang xử lý chuyện gì ư?

Bùi Cảnh biết tính tình đó của Sở Quân Dự, trước giờ vẫn lạnh nhạt mềm không được cứng không xong, mình ở đây đợi cả ngày đoán chừng cũng không đả động được hắn. Không bằng điều tra những chuyện khác trước. Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, y rầu rĩ đứng ở một bên.

Người đẹp băng giá lạnh lẽo cả người.

Không lâu sau khi thị nữ ngất xỉu, một người khác dẫn người đến từ phía đông, giẫm lên tường mây, bùa vàng rủ xuống, toàn thân toả hơi âm u lạnh lẽo.

Gã ta nhảy xuống, hỏi: “Sao ngời vào Truy Hồn Cung lần này lại nhiều như vậy?”

Cầu xanh tựa như một cây cầu nối phổ thông.

Ấy vậy mà những người tới vào hôm nay đều đi qua được hết.

Người đàn ông mang vẻ ngờ vực, đôi mắt lại lộ ánh nhìn tàn ác.

Được rồi, mặc kệ đến nhiều hay ít cũng giống nhau.

“Qua được cầu xanh chính là đệ tử của Truy Hồn Cung ta, bây giờ xếp thành hai nhóm, đi theo ta.”

Bùi Cảnh lặng lẽ đứng trước đám người.

Bây giờ tất cả mọi người đều biết y.

Đủ loại ánh mắt, cực kỳ phức tạp.

Có người xem thường chán ghét, có người hứng thú dào dạt, có người tỏ ý dâm tà, ngo ngoe rục rịch.

Thị nữ cũng yếu ớt tỉnh lại, cô nàng giữ chặt cánh tay một người dẫn đường khác, run giọng nói: “Hoa Nhuận tiền bối, vị cô nương này, liệu chúng ta có nên sắp xếp chỗ khác cho nàng không.”

Hoa Nhuận tối mắt lại, không kiên nhẫn: “Nàng làm sao thế?”

Thị nữ gần như hoảng sợ nhớ tới tình cảnh vừa nãy: “Nàng… hình như đi vào theo vị đại nhân đến cung vài ngày trước.”

Con ngươi của Hoa Nhuận co rụt, xoay người lại nhìn Bùi Cảnh.

Đã thấy dung nhan như hoa của thiếu nữ áo tuyết, dù khuôn mặt lạnh lẽo cũng khuynh quốc khuynh thành.

Tim Hoa Nhuận giật thót, suy tính đủ đường, liếc nhìn cửa vào cung. Rồi tiến lên một bước, hỏi Bùi Cảnh: “Cô nương…”

Bùi Cảnh nhìn ánh mắt của gã ta, sau đó mỉm cười: “Đừng đừng đừng, không cần chỗ đặc biệt đâu. Ngươi đừng nghe thị nữ đó nói lung tung, ta không liên quan gì đến vị kia trong cung cả. Ta chân thành muốn vào Truy Hồn Cung làm đệ tử.”

Hoa Nhuận sao có thể tin, nhưng gã ta cũng không thể đoán ra được nếu chỉ dựa vào lời nói từ phía thị nữ. Phía trên cũng không ra bất cứ mệnh lệnh gì, có điều những thứ liên quan đến vị kia trong cung dù chỉ chút thôi thì bọn họ cũng không dám phớt lờ.

Sinh lòng cảnh giác với người con gái này, Hoa Nhuận chỉ có thể dựa vào chức trách, nói: “Vậy được, cô nương, trước tiên theo ta đi cùng với mọi người.”

Bùi Cảnh lại nói: “Không, chờ chút đã, ta phải chờ Kiều Kiều nhà ta.”

Y rốt cuộc tìm được lương tâm, sực nhớ ra Kiều Mộ Tài.

Đám người: “…” Ả đàn bà ác độc dâm loàn này coi như nhớ tới phu quân của ngươi.