Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại

Chương 82: Mệnh lệnh của sư tổ




Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: Fio
Đi bộ lên viện Kinh Thiên, vừa nghe đã biết là trách phạt của sư tổ.

Chuyện của mười năm trước náo loạn lớn như vậy, dù là sư tổ ẩn thế không ra thì cũng có người rảnh rỗi hết việc tố cáo đến bên tai ông.

Bùi Cảnh nghĩ thầm, tốt nhất đừng để y tóm được cái kẻ khua môi múa mép kia.

Trong sơn mạch Càn Thiên, trận pháp khởi động, mây mù tan hết, xa cách trăm năm, con đường từng bậc nối lên ngân hà vẫn không thay đổi.

Giữa xuân tháng hai, tuyết đọng trong núi chưa tan, cỏ cây trắng nhợt, gió mang theo hơi se lạnh từ trên xuống dưới.

Trần Hư đi đến nửa đường mới chợt nhớ ra: “Không đúng! Sư tổ chỉ đích danh bắt huynh đi bộ lên, sao ta phải đi theo! Huynh cứ chậm rãi, ta đi trước một bước đây.” Dứt lời, ngự kiếm bay thẳng lên.

“Hây dà.”

Bùi Cảnh bình tĩnh bẻ gãy nhánh cây trong tay.

Viện Kinh Thiên náo nhiệt trở lại.

Bùi Cảnh chậm rãi thong dong đi bộ đến đỉnh núi, đi tìm tiên tổ.

Dọc theo con đường phủ tuyết, chạm mặt Ngu Thanh Liên và Tịch Vô Đoan.

Trong vòng mười năm, năm người cũng phá Nguyên Anh kỳ cách quãng.

Ba năm trước đây, Ngu Thanh Liên đã tiếp nhận mọi việc của Doanh Châu, trở thành chủ nhân một đảo, khí chất trên người cũng thêm phần chững chạc. Váy áo hồng lam xinh đẹp lộng lẫy, đôi chân trắng nõn đạp trên đất tuyết, cũng không hề cảm thấy lạnh. Trên cánh tay là lụa mỏng rực rỡ, từng đầu rủ xuống treo trong gió, chuông bạc nhỏ buộc trên cổ tay.

Tịch Vô Đoan bên cạnh nàng vẫn có vẻ bệnh tật, bộ dáng thư sinh tái nhợt, trên thân là loại âm u giữa hai giới âm dương.

Ngu Thanh Liên đang nói gì đó với Tịch Vô Đoan, hắn ta vẫn lắng tai nghe như thường.

Hai người vòng qua sân, đụng phải Bùi Cảnh.

Ánh mắt đối diện, lập tức im lặng mội hồi.

Bùi Cảnh nhếch miệng cười: “Đã lâu không gặp.”

Vẫn là nụ cười trêu chọc khắp cả viện Kinh Thiên thuở trước.

Ánh mắt nhìn y của Tịch Vô Đoan cực kỳ quái đản.

Ngu Thanh Liên lại che miệng, cười thành tiếng không nhịn được.

Trong chuyến đi đến thôn Trung Liêm, từ khi Bùi Ngự Chi hỏi nàng những chuyện đó, Ngu Thanh Liên lập tức đoán được hơn phân nửa. Vốn cho rằng phải thật lâu nữa y mới thông suốt, không ngờ tới, lần này Vân Tiêu huyên náo đến mức cả thiên hạ đều biết hết.

Ngu Thanh Liên cười hỏi: “Sao huynh đến trễ thế?”

Bùi Cảnh đáp đúng sự thật: “Sư tổ bảo ta đi bộ từng bước tới.”

Ngu Thanh Liên sâu xa nói: “Thế à, ta còn tưởng rằng huynh đến thành Thiên Yển trước đó chứ.”

Đã đoán được cảnh này từ lâu, thế là Bùi Cảnh giả mù sa mưa: “Không không không, được sư tổ phân phó, đương nhiên ta đến viện Kinh Thiên ngay khi vừa xuất quan.”

Lúc này, Tịch Vô Đoan nãy giờ lặng thinh cũng xác định được, chuyện của mười năm trước là thật, giật giật khoé môi: “Không ngờ huynh lại là người đầu tiên tìm được bạn đời trong năm người chúng ta.”

Có trời mới biết, khi nghe được tin tức ở Quỷ vực, Tịch Vô Đoan run tay một cái, suýt nữa bóp nát xương khô trong tay. Tâm trạng cực kỳ phức tạp, thậm chí nảy sinh vài phần ngạc nhiên — đến cả Bùi Ngự Chi như thế mà dưới bầu trời này cũng có người mà y vừa ý? Mà cái tính nết người ngại chó ghét kia mà cũng hiểu được người yêu?

Đại khái là cảm giác này, cực kỳ một lời khó nói hết.

Thật ra Bùi Cảnh cũng nghi ngờ: “Đúng đó, lúc ta đi tìm đệ vào mười năm trước, cha đệ đang tìm bạn đời cho đệ, mà sao đến bây giờ, đệ vẫn còn một mình thế.”

Nhắc đến chuyện này là Tịch Vô Đoan lại đau đầu phiền chết đi được: “Ai mà biết.”

Bùi Cảnh lại hỏi: “Không phải ta tặng cho đệ một người đẹp thay đổi khôn lường đấy sao?”

Nhớ tới chiếc mặt nạ quỷ quái âm u kia, hắn ta nghiến răng: “… Người đẹp cái quái gì.”

Ngu Thanh Liên lại không nghĩ đến có chuyện này, hơi kinh ngạc: “Cha huynh còn nghĩ đến việc tìm bạn đời cho huynh cơ á?”

Tịch Vô Đoan tức giận trừng mắt lườm nàng: “Không được chắc.”

Ngu Thanh Liên còn nhớ, quan điểm về tình yêu hoặc sến sẩm hoặc bộc trực của bọn họ lúc thảo luận tình yêu vào năm đó, cong mắt cười: “Không, đương nhiên là được. Ta nói chứ, huynh muốn học theo Bùi Ngự Chi không, nam tu của giới Tu Chân nhiều hơn nữ tu, buông lỏng một chút đổi yêu cầu về giới tính, nói không chừng sẽ tìm được người thích hợp.”

Kỳ thực, hai người đều hiểu rõ ý tại ngôn ngoại của nàng.

Nếu không tìm con gái được, ngươi kiên nhẫn chịu đựng tìm con trai đi.

Tịch Vô Đoan cười một tiếng: “Nam tu trong giới Tu Chân nhiều như vậy mà đã thấy muội xuất giá đâu.”

Nụ cười của Ngu Thanh Liên biến mất: “Ha, mắc mớ gì tới huynh.”

Bùi Cảnh sung sướng nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm, ở bên cạnh châm dầu vào lửa: “Ta có đề nghị này, lúc trước ta đến Quỷ vực, nghe được hai tên quỷ nhỏ trước cổng thành đang thảo luận hôn sự của đệ. Bọn họ cảm thấy đệ và Ngu Thanh Liên nhân duyên trời định, trai tài gái sắc, có muốn suy xét chút không.”

Lại nghiêng đầu nói với Ngu Thanh Liên: “Ta thấy nói đúng lắm. Hai người một kẻ ‘Chúng sinh chỉ có ta như hoa’ một kẻ ‘Người sống người chết đều ngu ngốc’, tính tình cũng khớp nhau đó.”

Ngu Thanh Liên: “…”

Tịch Vô Đoan: “…”

Bùi Cảnh tiếp tục không biết xấu hổ: “Bây giờ hàng tỉ thiếu nữ của giới Tu Chân còn đang đau lòng gần chết vì ta, trong mắt không chứa nổi người con trai nào khác. Ta phá huỷ quá nhiều nhân duyên. Chậm rãi chuộc tội, được đôi nào thì hay đôi ấy đi.”

Ban đầu Ngu Thanh Liên tức đến muốn vung roi, ai ngờ ngẩng đầu, mắt đờ ra, sau đó lập tức trở mặt, điềm đạm mỉm cười.

Tịch Vô Đoan cũng thế, bướm quỷ trong tay hoá thành tro tàn, thái độ nhún nhường cung kính.

Hai người đồng thời nói vọng ra sau lưng y: “Hư Hàm tiền bối.”

Bùi Cảnh: “…”

Mẹ nó.

Phía sau là tiếng cười ha ha lâu ngày không gặp của sư tổ: “Hàng tỉ thiếu nữ thương tâm gần chết, ấy, con nói ta nghe xem, là hàng tỉ thiếu nữ nào vậy.”

Người trong mộng của hàng tỉ thiếu nữ cứng ngắc thành tảng đá.

Bùi Cảnh căm hận. Mấy trăm năm, vì sao vẫn không thể quang minh chính đại đánh một trận, nhất định phải gọi trưởng bối, hai đồ vô dụng.

Hư Hàm đạo nhân mặc một thân áo đen dệt từ bụi ánh sáng, con ngươi xanh tràn đầy ý cười: “Ghê đấy nhỉ, ta và sư tôn con luyện Vô Tình Đạo, đoạn tuyệt tình yêu, lại nuôi được một đồ đệ tốt phong lưu đa tình. Trước thì trêu chọc cả tỉ nữ tu, sau thì đồng tính đến cả thiên hạ đều biết, Ngự Chi, đỉnh thật.”

Bùi Cảnh kiên trì đến cùng: “Sư tổ, con có thể giải thích.”

Ngu Thanh Liên và Tịch Vô Đoan ở sau lưng cực kỳ hả giận mà xem kịch, còn thiếu điều cười thành tiếng.

Trên đời này, người có thể trị được Bùi Ngự Chi có lẽ là sư tổ của y.



“Giải thích đi.”

Hư Hàm ngồi phắt lên giường.

Gió cuốn hương trúc tuyết tùng ngoài viện Kinh Thiên, ống tay áo của ông di động, là dấu vết của ánh sao.

Suy cho cùng Bùi Cảnh vẫn rất xấu hổ, nhưng vừa nghĩ sớm muộn gì cũng phải nói, thế là thuận tiện trình bày luôn: “Cái hàng tỉ nữ tu kia là lời nói đùa, nhưng con với Sở Quân Dự là nghiêm túc. Là thật sự muốn để chàng làm phu nhân của con.”

Hư Hàm cũng không nghĩ tới mình sẽ có ngày này, sẽ quan tâm đến hôn sự của hậu thế, hỏi: “Con hiểu rõ Sở Quân Dự không?”

Bùi Cảnh hơi ngừng lại, rồi đáp: “Không rõ lắm, nhưng chàng rất tốt, đã cứu con rất nhiều lần, cũng giúp con rất nhiều lần.”

Tâm trạng của Hư Hàm tạm thời cực kỳ phức tạp, ông đã rời xa trần thế ngàn vạn năm, không hiểu cái này gọi là lòng chua xót phải gả con gái ra ngoài. Sống đến từng tuổi này, ông đã thông suốt rất nhiều chuyện, nghẹn cả buổi cũng chỉ thốt ra một câu vừa như khuyên bảo lại vừa không giống: “Tu vi của người kia cao hơn con vô cùng, nếu con bị bắt nạt quay về cũng đừng tìm ta khóc nhè.”

Bùi Cảnh run rẩy khoé miệng, nói: “Sẽ không đâu ạ.”

Hư Hàm lại hỏi: “Con quyết định đến thành Thiên Yển rồi?”

“Vâng.”

“Tìm vị phu nhân kia của con?”

“… Khụ, sư tổ.” Có thể đừng thẳng thắn vậy không.

Hư Hàm nói: “Vừa khéo, ban đầu ta bảo con đến viện Kinh Thiên sau khi Kết Anh là định bảo con đến thành Thiên Yển một lần. Giờ cũng chẳng cần ép con đi.”

Bùi Cảnh hơi kinh ngạc: “Sư tổ bảo con đến thành Thiên Yển làm gì?”

Hư Hàm liếc y: “Để con đi tìm hiểu ngọn ngành.”

Bùi Cảnh: “Dạ?”

Hư Hàm nhảy xuống khỏi giường, vươn tay: “Đưa Lăng Trần cho ta.”

Bùi Cảnh dâng lên.

Một tầng ánh tím có thể nhìn thấy bao quanh kiếm Lăng Trần.

Hư Hàm nghiêm túc nói: “Xem ra Kiếm Tôn đã thức tỉnh nó, cho dù con gặp phải Thiên Ma cũng có sức đánh một trận.”

Thấy Bùi Cảnh vẫn mù mịt, Hư Hàm lại nói: “Lần này triệu kiến các con tới không phải vì thang trời xảy ra chuyện, mà là thành Thiên Yển. Có điều, thành Thiên Yển và thang trời cũng không khác lắm.”

Bùi Cảnh cất kiếm Lăng Trần, nhíu mày: “Thành Thiên Yển, là có kẻ ác nổi loạn bên trong ạ?”

Hư Hàm nở nụ cười, đôi mắt ba màu xanh đen trắng mang theo ý lạnh: “Nếu chỉ là kẻ ác nổi loạn thì đâu đáng để ta chú ý. Lần này sợ là Thiên Ma xuất thế.” Ông chậm chạp nói: “Tộc Thiên Ma xuất thế.”

Tộc Thiên Ma.

Bùi Cảnh vô thức nhớ đến Quý Vô Ưu.

Hư Hàm nhìn vẻ mặt của y là biết y đang muốn nói gì, thế là bảo: “Đứa bé con thu làm đồ đệ kia khỏi phải trông coi nó, dù sao con muốn cũng không được.”

Bùi Cảnh hỏi lại: “Sư tổ muốn con vào thành Thiên Yển, giết sạch tộc Thiên Ma?”

Hư Hàm bị y chọc cười: “Thời kỳ thượng cổ, Thần tộc Nhân tộc Yêu tộc phải hợp sức, khó khăn lắm mới phong ấn được bọn chúng. Nhóc con mạnh miệng thật.”

Bùi Cảnh gãi đầu.

Hư Hàm nói: “Con đi một chuyến, tìm tòi rõ ràng những chuyện bên trong rồi về đây nói cho ta là được. Chớ gây động tĩnh quá lớn.”

Bùi Cảnh: “Vâng.”

Hư Hàm nghĩ đến điều gì, mắt quét ngang: “Bây giờ khắp thiên hạ đều biết Vân Tiêu của ta có Chưởng môn phu nhân, nếu con vào thành Thiên Yển mà không rước người về được, vậy khỏi đi ra nữa.”

“Vâng… Ơ dạ? Gì cơ ạ?”

Sư tổ nói gì cơ?

Hư Hàm: “Giả ngu cũng vô dụng. Tự con gây sự, tự con dàn xếp lấy. Đừng liên luỵ đến lão già này đã cao tuổi rồi còn phải mất mặt chung với con.”

Bùi Cảnh không phản bác được, thảo luận đề tài này với sư tổ quá xấu hổ, không bằng đi chép sách, thế là y khéo léo đổi chủ đề: “Vậy sư tổ, con phải chú ý những gì khi đến thành Thiên Yển?”

Hư Hàm hiền lành cười một tiếng, giọng điệu lại âm u: “Đừng gây chuyện. Nếu con gây bậy bạ, ta lột da con ra.”

Bùi Cảnh: Được thôi. Xem ra là không thể phách lối.



Các tiền bối trong viện Kinh Thiên hầu như đều bàn giao sự tình liên quan đến thành Thiên Yển cho hậu bối của mình.

Trần Hư đi giữa đường bị Hư Hàm kêu lên, trước khi đi còn hung dữ trừng Bùi Cảnh.

Bùi Cảnh đúng là oan không biên giới, còn chưa đi đã trách ta rồi?

Ngôi đình nhỏ trong viện.

Bên ngoài là trúc xanh tuyết đọng, mặt đất trắng xoá.

Ngu Thanh Liên chống cằm, nhíu đôi mày xinh đẹp, vẻ mặt hơi nghiêm trọng: “Các huynh lấy được tin tức gì.”

Tịch Vô Đoan: “Tiền bối của Quỷ vực nói với ta, tộc Thiên Ma dường như có dấu hiệu xuất thế trong thành Thiên Yển.”

Phượng Căng chơi đùa với Mắt Đỏ, cũng nói: “Trước kia Thiên Ma gây hoạ, sau một trận chiến lớn, thang trời đổ sụp, sinh linh đồ thán, nếu như thật sự xuất thế lần nữa… Hậu quả khó mà lường được.”

Ngộ Sinh thương xót thở dài.

Ngu Thanh Liên nói: “Vậy có lẽ ta biết nhiều hơn các huynh một chút. Trước đó ma tu ở Doanh Châu làm loạn, ta lần theo dấu vết thì tìm được nội ứng trong các trưởng lão. Sau chuyến đi đến Thương Hoa, ta tiếp tục lần theo dấu vết còn sót lại, ba năm trước kế vị, cuối cùng cũng tra ra được chân tướng.” Nàng nói đến đây bỗng cười lên, chỉ là khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng không độ ấm: “Ta vốn cho rằng bà ta cấu kết với người của thành Thiên Yển là để ngấp nghé vị trí đảo chủ, không ngờ… thật đúng là khiến ta kinh ngạc.”

“Tam Sơn hải ngoại thượng cổ, Phương Trượng Bồng Lai Doanh Châu, vốn do thần quản lý. Tổ tiên của ta hoá hình từ Thanh Liên Phù Thế, cũng là một nhánh của Thần tộc, chỉ là sau trận chiến của các vị thần thì không chọn đi vào luân hồi cùng những vị còn lại của Thần tộc mà tự phân tán thần hồn, bảo vệ ngàn vạn con dân trên Doanh Châu của ta được an ổn vẹn toàn.”

“Ta lục được tờ giấy mà Phong trưởng lão giấu trong mật thất trước khi chết, hoá ra bà ta vẫn luôn tìm kiếm về chuyện Thanh Liên thức tỉnh.”

“Linh hồn của tổ tiên ta cũng không tan hết, mà nguyên hình của Thanh Liên cũng ngủ say trong thành Thiên Yển.”

Bốn người còn lại ngây ngẩn cả người.

Vẻ mặt của Ngu Thanh Liên không nhìn rõ buồn vui: “Tộc Thiên Ma, ác ôn đáng chém. Ta thưa với Diệu Linh cô cô, muốn đến thành Thiên Yển, nhưng cô ngăn cản ta, nói rằng thời gian còn sớm.”

Phượng Căng bâng quơ mở miệng: “Khéo thật, Phượng lão cũng khuyên ta như thế.”

Tịch Vô Đoan nói: “Thành Thiên Yển giờ chỉ ra không vào, trưởng lão của tộc ta cũng nói không cần thiết manh động.”

Bùi Cảnh lướt qua sắc mặt của từng người, mới nhấc tay lên, nói: “Cho nên, chỉ có sư tổ của ta ra lệnh cho ta đến thành Thiên Yển?”

“——!” Tầm mắt của bốn người đồng loạt rơi xuống người y.

Phượng Căng ngoài cười nhưng trong không cười trào phúng: “Ngươi đến thành Thiên Yển chẳng phải để tìm phu à.”

Bùi Cảnh đính chính: “Là tìm phu nhân, xin ngươi nói đầy đủ cảm ơn.”

Tịch Vô Đoan nhíu mày: “Huynh thật sự muốn đến thành Thiên Yển?”

Bùi Cảnh nở nụ cười lười biếng: “Chứ sao. Sư tổ bảo ta đến thành Thiên Yển tìm tòi hư thực.”

Ngộ Sinh hỏi: “Liệu có nguy hiểm quá không?”

Phượng Căng rất bất mãn: “Sao lại sai hắn đi mà không cho ta đi. Hắn ở trong đó nói chuyện yêu đương quên mất việc chính thì làm sao giờ.”

Bùi Cảnh không thích nghe câu này, tay chống bàn ngồi thẳng dậy, cười: “Làm ơn tôn trọng chút coi, lúc này ta là hy vọng duy nhất của toàn bộ viện Kinh Thiên đó.”

Tịch Vô Đoan: “Hờ.”

Ngu Thanh Liên cười không ngừng, thích thú giơ tay lên, chuông reo leng keng: “Vậy hy vọng duy nhất của chúng ta, huynh định đi thế nào, cứ một người một kiếm như thế?”

Phượng Căng cứ canh cánh trong lòng về chuyện không thể đi thành Thiên Yển, nói: “Khỏi hy vọng, hắn đi gặp đàn ông, không trông cậy vào được.”

Tịch Vô Đoan rất hứng thú: “Huynh chớ có tới lúc đó lại lưu luyến quên về, không ra được đâu.”

Bùi Cảnh đáp lại cho hai người một nụ cười: “Đố kỵ của kẻ yếu đáng sợ quá đi mất. Biết vì sao tiền bối không cho các đệ đi vào không, cũng nhờ tài lắm miệng của các đệ đó.”

Phượng Căng, Tịch Vô Đoan: “…”

Ngay lúc bọn họ sắp đánh nhau.

Ngộ Sinh hiền lành đứng ra hoà giải: “Không bằng chúng ta hỏi về kế hoạch của Ngự Chi trước đi.”

Ngu Thanh Liên cuốn tóc, nghiêng đầu cười mỉm: “Ta vừa hỏi đã bị bọn họ cắt lời.”

Nàng nhìn Bùi Cảnh: “Hy vọng, nói chuyện coi.”

Bùi – hy vọng duy nhất – Cảnh khách khí tiếp nhận, sau đó nói: “Này cần kế hoạch gì chứ, tự tin là xong việc rồi.”

Ba người đồng thời cười lạnh.

Ngộ Sinh bất đắc dĩ lắc đầu.

Bùi Cảnh cũng không để ý tới bọn họ: “Có điều, sư tổ bảo ta chớ gây động tĩnh quá lớn. Cho nên không thể trực tiếp cầm kiếm giết vào thành. Chắc là phải cần mọi người làm lệnh bài vào thành giúp ta.”

Nhắc đến lệnh bài vào thành, Ngu Thanh Liên sáng rực mắt lên.

Lúm đồng tiền của thiếu nữ như hoa, nghiêng người lên trước: “Vậy huynh hỏi đúng người rồi, ba năm trước ta tra ra chân tướng vẫn luôn muốn đến thành Thiên Yển song lại bị mẹ ta ngăn cản. Nhưng ta đã sai nữ quan thủ hạ của mình tra xét không ít tin tức.”

“Mười năm qua, lệnh bài vào thành Thiên Yển càng ngày càng ít, gần như sắp biến mất không thấy tăm hơi.”

“Muốn lấy được, hoặc giết người đoạt bảo, hoặc phải tìm ở nơi đấu giá. Nơi đấu giá này cũng thế, là chợ đen không hề chính quy.”

“Dãy núi Càn Thiên của viện Kinh Thiên giáp ranh với thành Đoạn Mạch, vàng thau lẫn lộn, hình như có một phòng đấu giá dưới lòng đất.”

Nàng hơi chớp mắt, dung nhanh khuynh thành: “Tên là, Hoa Tuý Tam Thiên.”



Trần Hư không đoán sai, quả nhiên sư tổ gọi cậu tới là vì chuyện liên quan đến Bùi Ngự Chi.

Trần Hư lập tức bán đứng Bùi Cảnh gần như không hề nghĩ ngợi.

Trọng điểm mắng cái tên Chưởng môn lâm thời Bùi Ngự Chi này khốn nạn vô sỉ bao nhiêu, toàn ở ngoại phong quấn lấy trai lạ!

Còn kim ốc tàng kiều nhận ca ca ở Thiên Tiệm Phong, đồi phong bại tục.

Hư Hàm: “…”

Ông đã Hoá Thần, vì sao còn phải nghe những thứ này.

Mệt mỏi phất tay, để Trần Hư tức điên lui xuống trước.

Thiên Nhai đạo nhân đi xuống từ bậc thang, cũng biết việc sư tôn gặp Bùi Cảnh, nhìn quanh một chút, không thấy Bùi Cảnh đâu, lửa giận bốc lên đầu, vẻ ngoài tiên phong đạo cốt không duy trì nổi nữa: “Thằng bé đâu rồi! Con muốn đi dạy dỗ một lần!”

Hư Hàm nhẹ nhàng liếc ông: “Đây là dáng vẻ làm thầy người ta của con?”

Thiên Nhai đạo nhân tức điên lên được.

Chưởng môn Vân Tiêu đời nào cũng tu Vô Tình Đạo, thằng ranh con này đúng là rạng danh bọn họ.

Yêu mến thì cũng thôi đi, lại còn yêu mến đàn ông.

Đàn ông thì cũng thôi đi, lại còn nhất định phải để cho cả thiên hạ biết đến.

Đây là quá lâu không đánh nên muốn lên trời.

Hư Hàm hỏi: “Từ nhỏ đến lớn, con đánh con phạt còn ít lắm à?”

Thiên Nhai đạo nhân: “…”

Hư Hàm tiếp tục nói: “Ta phân nhiệm vụ cho thằng bé. Để nó vào thành Thiên Yển một mình.”

Thiên Nhai đạo nhân nghe xong, sửng sốt, tất cả lửa giận tan hết đi: “Sư tôn, thế này có nguy hiểm quá không.”

Hư Hàm nói: “Thằng bé cũng nên gánh vác trách nhiệm rồi. Dưới Hoá Thần kỳ mà có thể vào trong thành điều tra rõ ràng chân tướng lại toàn vẹn trở ra, đoán chừng cũng chỉ có Ngự Chi.”

Thiên Nhai đạo nhân tức ngực: “Nó không được, thằng bé mới phá Nguyên Anh sơ kỳ.”

Hư Hàm điềm nhiên: “Sợ cái gì, chẳng phải con có đồ tức(1) trong thành Thiên Yển đó sao?”

(1) dâu nhà đồ nhi ~

Thiên Nhai đạo nhân: “…”

Ói ra ngụm máu ngay cổ họng.

Hư Hàm nói: “Ta đã dặn dò những người khác nói rõ nguyên nhân thang trời sụp đổ cùng với trận đại chiến thời thượng cổ cho mấy đứa tiểu bối rồi. Hy vọng bọn chúng có thể tiếp nhận ý chí của tổ tiên, hoàn thành việc mà trước kia tổ tiên không thể hoàn thành.”

Thiên Nhai đạo nhân nhíu mày: “Sư tôn, con trông coi dưới thang trời bảy ngày, thang trời cũng không có gì khác thường. Có khi nào tình hình cũng không bết bát như chúng ta nghĩ không.”

Hư Hàm khẽ cười, đôi mắt xuyên qua ngàn vạn trần thế: “Tộc Thiên Ma sắc thức tỉnh, bà ta, e là cũng sắp tỉnh lại rồi.”