Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại

Chương 69: Thu đồ




Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: Fio
Đối với đệ tử ngoại phong mà nói, cuộc thi đấu ngoại phong quy mô lớn mười năm một lần là sự tình liên quan đến vận mệnh. Mỗi một đệ tử của Vân Tiêu, trước khi vào môn phái kiểu gì cũng sẽ bị lặp đi lặp lại cường điệu tư tưởng “Không thể lười biếng”, tu hành cả ngày lẫn đêm là vì cơ hội chứng minh bản thân mười năm một lần.

Thi đấu ngoại phong, chọn ra một trăm người từ bảy mươi hai ngọn núi, ngoại trừ ba chủ phong lớn là Vấn Tình Phong – Trường Cực Phong – Thiên Tiệm Phong, lại được ba mươi sáu vị trưởng lão tuyển chọn.

Có thể vào được không còn phải dựa vào may mắn, như lần trước chẳng hạn, ngoại phong không có nổi một người vào được nội phong.

Phong chủ Chung Nam Phong nhíu mày: “Thế này liệu có vội vàng quá không?”

“Không vội vàng.”

Y quay người, đi đến chủ toạ trên cao của điện Thiên Tiệm, ống tay áo như dính đầy tuyết, phân phó: “Ngươi đi truyền lệnh, gọi Phong chủ của bảy mươi hai phong đến điện Thiên Tiệm.”

Phong chủ Chung Nam Phong hơi sững sờ, nhưng cũng không dám phản bác y, cung kính lễ phép gật đầu: “Vâng.”

Bà ra khỏi cửa.

Bùi Cảnh đứng trước vị trí của Chưởng môn, ngón tay ấn lên cơ quan tinh xảo chạm khắc trên tay vịn ghế ngồi, một tiếng động lanh lảnh vang lên, một viên ngọc tím quấn quanh kiếm khí trắng chậm rãi bay lên từ sau chỗ ngồi. Viên ngọc toả ánh sáng lung linh, hơi tím mênh mông sâu sắc, là mắt trận của đại trận hộ sơn toàn bộ Vân Tiêu, chỉ có người thừa kế Thiên Tiệm Phong các đời mới có thể triệu hồi. Đồng thời, nó cũng là pháp bảo dùng để truyền đạt hiệu lệnh của Chưởng môn.

Ở bí cảnh Trường Thiên và cầu treo, Bùi Cảnh từng gặp Vân Tiêu chân nhân hai lần, lấy được sự công nhận của ngài, cho nên hạt châu này cũng rất thân cận với y. Ánh sáng tím nhẹ nhàng quấn trên đầu ngón tay, chiếu một màu ấm áp lên khuôn mặt sững sờ lại nghiêm túc lạnh lùng vừa rồi của Bùi Cảnh.

“Làm Chưởng môn lâm thời, chuyện đầu tiên dùng ngọc tím mệnh lệnh toàn phái lại là về vấn đề thi đấu ngoại phong, không chừng sư tôn muốn mắng ta.” Tâm trạng Bùi Cảnh nhẹ nhõm hơn chút, khoé môi cong lên, trong mắt lại ánh lên vẻ suy nghĩ sâu xa: “Nhưng mà, nhất định phải gọi người ra chứ.”

Y rót một sợi linh lực băng lam vào trong ngọc tím.

Ngay sau đó, một tiếng ầm vang, chấn động vạn vật.

Tựa như trường kiếm ra khỏi vỏ, khác chi giao long xuống biển sâu. Thiên Tiệm Phong sừng sững ngất trời, từ trung tâm chủ điện, một quầng sáng tím khuếch tán, lan ra ngoài bao phủ một trăm lẻ tám phong. Nội phong, hoặc cung điện đèn đuốc nối nhau, hoặc sơn động ít dấu chân người, hoặc lầu sách xưa cũ tinh vi. Lão già tóc trắng mở mắt ra, thanh niên khí chất ôn hoà dừng bút lại, cây đèn trong tay nữ tu xinh đẹp vụt tắt, ánh mắt mọi người cùng nhau nhìn về một phía — trung tâm, Thiên Tiệm Phong.

Phong chủ nội phong không ai không phải tu vi sau Kim Đan, thậm chí Đại viên mãn, chỉ kém Nguyên Anh một chút, hoặc đang bế quan hoặc đang du lịch, nhưng đều lưu lại đệ tử thân truyền phụ trách mọi việc trong môn, bao gồm lệnh triệu hồi của Chưởng môn. Theo ánh tím chiếu tới, kiếm ý sâu xa xua tan màn đêm thăm thẳm.

Một trong ba mươi sáu toà nội phong, Phong chủ Phi Hồng Phong thắp đèn đi ra, dung nhan xinh đẹp của người phụ nữ áo tím không tuổi xẹt lên một tia kinh ngạc, môi son khẽ mở: “Bùi Ngự Chi?”

Vân Tiêu, trong lúc tất cả đệ tử phổ thông nhắm mắt tu dưỡng, Phong chủ của ba mươi sáu toà nội phong hoàn toàn tỉnh lại. Cùng lúc đó, Phong chủ của bảy mươi hai toà ngoại phong cũng nhận được mệnh lệnh đến từ Thiên Tiệm Phong.

Mà trong khoảnh khắc khởi động ngọc tím, giá gương ngủ say bấy lâu bỗng xuất hiện động tĩnh. Bùi Cảnh thu tay lại, sau đó đi đến trung tâm chủ điện, thật ra lí do y khởi động mắt trận truyền lệnh là để sư tôn cảm ứng được. Quả nhiên, vị sư tôn từ lúc để lại cho y bốn chữ “trở về nguyên trạng” xong là không còn thấy bóng dáng lúc này tức đến nổ phổi xuất hiện phía trên hồ nước giữa điện ấy.

Một bộ áo đen gấm xanh, tóc mi bạc trắng, bình thường mặt không cảm xúc, là cao nhân tiên phong đạo cốt, bây giờ quắc mắt trợn mày, chính là hình tượng ông bác nóng nảy mà Bùi Cảnh vừa quen vừa sợ. Thiên Nhai đạo nhân chỉ hận không thể đánh cho Bùi Cảnh một trận từ xa! Ông nghiến răng nghiến lợi: “Con khởi động ngọc tím làm gì?”

Bùi Cảnh đứng trước Thuỷ kính, thưa: “Sư tôn, con muốn đẩy thi đấu ngoại phong lên sớm ba năm.”

Thiên Nhai đạo nhân càng tức: “Chỉ một cuộc thi đấu ngoại phong mà con khởi động ngọc tím liền luôn?”

Lửa giận xuyên thấu mặt kính, mặt mày dữ tợn, như muốn nhảy ra đánh người.

Bùi Cảnh hoảng hồn, ho một tiếng, nói: “Con khởi động ngọc tím chỉ là muốn gọi người ra thôi. Thật ra thì chủ yếu là con muốn thu đồ ngay trong cuộc thi đấu ngoại phong này.”

Thiên Nhai đạo nhân nghe xong, vẻ mặt sững sờ, nheo mắt lại: “Thu đồ?”

Bùi Cảnh nói ra rồi cũng không sợ nữa, gật đầu, nghiêm túc đáp: “Vâng.”

Thiên Nhai đạo nhân hiểu rõ tính tình đồ nhi này của mình.

Từ nhỏ Bùi Cảnh đã là cái nết không tuân theo kỷ luật. Đánh cũng được mắng cũng được, ngoài miệng đồng ý ngoan ngoãn nghe lời, quay người lại ngựa quen đường cũ.

Đã dám khởi động ngọc tím, còn đặc biệt nói cho ông, vậy nghĩa là trong lòng đã có đáp án.

Ông nghiến răng: “Bây giờ con đã thu đồ? Lão già này còn chưa chết đâu.”

Lão tổ Nguyên Anh một đời, Chưởng môn của Vân Tiêu, nhân vật chỉ rung chân một cái đã khiến giới Tu Chân run rẩy, giờ này đến lửa giận cũng không phun ra được.

Bùi Cảnh vội vàng giải thích: “Chỉ là thấy được hạt giống tốt. Muốn hắn vào Thiên Tiệm Phong từ sớm, có tài nguyên tu hành tốt hơn thôi.”

Thiên Nhai đạo nhân cười lạnh một tiếng: “Người có thể vào Thiên Tiệm Phong của ta, tu hành còn cần dựa vào tài nguyên?”

“…” Thế mà y không làm sao phản bác được.

Bùi Cảnh suy nghĩ, lại nói: “Sư tôn, đệ tử này không giống thế. Nhưng mà người phải tin tưởng, hắn sẽ mang đến kỳ tích cho toàn bộ giới Tu Chân.”

Thiên Nhai đạo nhân: “Con lấy gì ra để cam đoan?”

Bùi Cảnh: “Lấy danh dự của con.”

Thiên Nhai đạo nhân chế giễu không thương tiếc gì: “Ở trong lòng ta, một mẩu danh dự con cũng không có.” Ranh con chỉ biết gây hoạ.

“…”

Đúng là sư phụ ruột không lệch đi đâu được.

Bùi Cảnh ra vẻ nghiêm túc, tiếp tục nói: “Sư tôn, hắn thật sự sẽ là người thay đổi giới Tu Chân, thậm chí còn bao gồm cả việc tu bổ thang trời.”

Hai chữ thang trời khiến ấn đường Thiên Nhai đạo nhân giật một cái. Ông lại nhìn Bùi Cảnh, lửa giận trong mắt hơi dịu đi, ngữ điệu uy nghiêm: “Con biết thang trời là cái gì không? Cũng dám nói ra câu này.”

Về chuyện thang trời, Bùi Cảnh chỉ hiểu qua loa, lịch sử cũng không có ghi chép. Chỉ biết là, sau một thời đại dài đằng đẵng, chư thần đột nhiên ngã xuống, linh lực của giới Tu Chân khô kiệt, thang trời sụp đổ, hoàn toàn mất đi liên hệ với Thượng giới, cũng không còn cách nào phi thăng.

Bùi Cảnh do dự thật lâu, vẫn nói ra: “Sư tôn, người biết tộc Thiên Ma không?”

Thiên Nhai đạo nhân đột nhiên trừng lớn mắt.

Lúc này, trong Thuỷ kính truyền đến một giọng nói khác, cười ha ha, cực kỳ ôn hoà.

“Tiểu Cảnh đã lớn như vậy rồi, chức Chưởng môn Vân Tiêu sớm muộn cũng của thằng bé, con cứ mù quáng quan tâm nhiều vậy làm gì?”

Thiên Nhai đạo nhân lập tức quay đầu, lửa giận trên người bớt đi phân nửa, cung kính chào: “Sư tôn.”

Một người khác từ bên cạnh đi tới, thân hình thấp bé, ốm yếu gầy trơ xương. Giọng nói đầy thăng trầm hiền lành, mà bộ dáng lại là trẻ con. Trên thân vận áo bào xanh, theo động tác giơ tay của ngài, miệng ống tay áo có rất nhiều dấu vết lưu chuyển rõ ràng. Không phải sợi đay tơ lụa bông vải nhân gian, là được dệt bởi bụi ánh sáng hàng thật giá thật.

Người tới là viện trưởng viện Kinh Thiên hiện giờ, sư tổ của Bùi Cảnh — Hư Hàm tiên tôn.

Bùi Cảnh trông thấy sư tổ là bắt đầu căng đầu nhức óc.

Ba năm ở viện Kinh Thiên ấy, sư tổ khẩu Phật tâm xà quả thực là ác mộng.

Y gọi một tiếng với vẻ chột dạ: “Sư tổ ạ.”

Hư Hàm tiên tôn cười ha ha, mặt bầu bĩnh, mắt cũng rất tròn, nhưng khác với người bình thường, con ngươi của ngài lớn hơn một chút, có ba màu, bên ngoài con ngươi màu hổ phách hiển hiện một lớp xanh xám trộn lẫn với tròng trắng mắt bên trong, tựa như chứa cả đất trời.

Tu vi đạt đến Hoá Thần kỳ, về cơ bản đã hiểu thấu đáo trời đất, trở thành phép tắc của thế giới. Trên thế giới này, tu sĩ Hoá Thần kỳ mà mọi người biết được hiện nay chỉ có một vị, cũng là Hư Hàm tiên tôn Chưởng môn tiền nhiệm đời trước nữa của Vân Tiêu.

Chỉ là Hư Hàm tiên tôn ở ẩn mấy ngàn năm, xa xôi đến mức trở thành truyền thuyết, rất ít được người ta đề cập đến.

Hư Hàm tiên tôn hỏi: “Tiểu Cảnh vừa nói gì đấy? Lão đây không nghe rõ.”

Bùi Cảnh cũng không có ý định giấu giếm.

Dù mình xuyên sách đến hay biết Quý Vô Ưu là nhân vật chính cũng không nắm được đường đi của cốt truyện, y vẫn càng thêm ỷ lại tiên tổ tiền bối đã đến Hoá Thần kỳ.

“Sư tổ, con định nhận người có máu Thiên Ma làm đồ đệ.”

Đây là dự định Bùi Cảnh đã cân nhắc thật lâu. Sau khi giải quyết xong chuyện chim xanh, y vào Trường Cực Phong bế quan, đột phá Nguyên Anh, lần bế quan này cũng không biết sẽ phải bao nhiêu năm. Cho nên, chuyện của Quý Vô Ưu nhất định phải sớm ngày thu xếp ổn thoả, bây giờ Quý Vô Ưu vẫn lòng dạ son sắt chưa biến chất, nhưng khó mà đảm bảo sẽ xảy ra sai lầm gì trong những năm y bế quan. Nếu thu Quý Vô Ưu làm đồ đệ sau thi đấu ngoại phong, y thân là chưởng môn đời kế tiếp của Vân Tiêu, sẽ không còn ai mắt mù đến hoạnh hoẹ nó.

Dù sao Thiên Tiệm Phong cũng không dễ vào như vậy.

Hư Hàm tiên tôn nghe rõ, nụ cười cũng nhạt bớt, hỏi y: “Từ Thiên Ma đó, con nghe được ở đâu.”

Bùi Cảnh: “Con… Con nhìn thấy trong một cuốn sách cổ.” Sách cổ đó tên là “Tru kiếm”.

Hư Hàm tiên tôn nheo mắt lại, chậm rãi nói: “Con cũng đã biết máu Thiên Ma là sự tồn tại đáng sợ cỡ nào, một khi đã thức tỉnh, ắt sẽ là đại hoạ nhân gian.”

Bùi Cảnh nói: “Con biết. Nhưng thân là hậu duệ của Thiên Ma, hắn không thể nào không thức tỉnh. Thức tỉnh ở bất kỳ đâu trên thế gian này cũng là tai ương hoạ thế, không bằng cứ để hắn ở trong Vân Tiêu.”

Hắn vừa nói xong, sư tôn và sư tổ của Vân Tiêu nhíu mày thật chặt. Nếu những người khác nghe thấy, hành động như này chắc chắn là dẫn tai hoạ đến Vân Tiêu, nhưng Thiên Nhai đạo nhân và Hư Hàm tiên tôn đều từng là Chưởng môn của Vân Tiêu, cũng giống như bao đệ tử của Vân Tiêu khác, luôn được dạy bảo rằng phải lấy trảm yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình từ lúc mới nhập môn.

Giữ người gây hoạ trong Vân Tiêu, bọn họ cũng không phản đối.

“Vả lại.” Bùi Cảnh khẽ giọng: “Hiện giờ, tâm tính của đứa nhóc ấy vẫn còn thuần khiết thiên lương.”

Hư Hàm tiên tôn nghe vậy, ẩn ý nói: “Vậy à. Tâm tính không thể kết luận được. Nhiếu lúc, chẳng phải đúng sai, đảo điên chỉ trong nháy mắt. Không liên quan đến bản tính của hắn thiện hay ác, trước kia tốt hay xấu.”

Bùi Cảnh ngẩn người: “Vâng.”

So với Thiên Nhai đạo nhân hẵng còn do dự, Hư Hàm tiên tôn càng biểu lộ ra vẻ nhẹ nhàng, cũng càng thêm rộng lượng.

“Con cứ làm theo ý con đi, con là Chưởng môn tương lai của Vân Tiêu, rất nhiều chuyện hẳn là tự mình quyết định.”

Bùi Cảnh chợt ngẩng đầu, khó mà tin nổi, y cho rằng mình còn phải kéo Quý Vô Ưu đến cho sư tổ xem nữa kìa.

“Sư tổ, ngài… thế này là đồng ý ạ?”

Hư Hàm tiên tôn cười nhẹ, bộ dáng thiếu niên lại không có chút thái độ trẻ con nào, sâu thẳm trong đôi mắt là tĩnh lặng thông suốt qua bao thăng trầm sóng gió: “Là đúng hay sai, cứ để thời gian chứng minh. Tiểu Cảnh, có phải giờ con sắp phá Nguyên Anh rồi không.”

Bùi Cảnh ngẩn người, gật đầu: “Vâng.”

Hư Hàm tiên tôn nói: “Sau khi con phá được Nguyên Anh, hãy nhanh chóng đến viện Kinh Thiên.”

Bùi Cảnh sửng sốt, lại gật đầu: “Vâng.”

Trước kia Ngu Thanh Liên từng nhắc đến chuyện này cho y, bà ngoại của nàng bảo nàng phá Nguyên Anh xong thì đến viện Kinh Thiên, thậm chí Ngộ Sinh trong Phật môn cũng có dặn dò y vậy. Viện Kinh Thiên, thật sự xảy ra chuyện?

Thiên Nhai đạo nhân chau đôi mày hoa râm, lên tiếng: “Sư tôn, nhận hậu duệ của Thiên Ma vào Thiên Tiệm Phong phải chăng có chỗ không ổn lắm.”

Hư Hàm tiên tôn cười một tiếng, lời nói giấu giếm huyền cơ: “Có gì không thoả đáng. Chúng ta nhất định phải thoả đáng ngay từ khi hắn mới sinh ra rồi.”

Thiên Nhai đạo nhân thở dài: “Quá nguy hiểm.”

Hư Hàm tiên tôn lườm ông một cái: “Ở điểm này, con nên học tập Tiểu Cảnh. Tự tin một chút, một thằng nhóc mà thôi, còn có thể lật tung trời?”

Bùi Cảnh bỗng nhiên bị gọi tên hậm hực sờ mũi, sư tổ khen y, y thật sự không dám nhận.

Bị sư phụ nói như vậy, còn ở ngay trước mặt đồ đệ mình, cái mặt mo của Thiên Nhai đạo nhân cũng không chịu đựng nổi, không nói lời nào nữa.

“Ngự Chi.” Tiên tổ thình lình gọi tên y.

Bùi Cảnh đứng giữa chủ điện, ngẩng đầu lên. 

Trên Thuỷ kính, tiên tổ mặc áo dệt từ bụi ánh sáng, đôi mắt ba màu hoà lẫn với vực sâu rộng lớn, lời nói đầy ý tứ sâu xa: “Nhớ kỹ, đây là quyết định chính con làm ra.”

Bàn tay ẩn trong tay áo tuyết trắng của Bùi Cảnh chậm rãi siết chặt.

“Vâng.”

Thuỷ kính chậm rãi tiêu tán.

Bùi Cảnh thở dài một hơi, ánh mắt của sư tổ liên tục hiện lên trong đầu y, không xua đi nổi.

Nhìn ra ngoài cửa điện, ánh chàm như khói, rọi bừng dãy núi.

Phong chủ của một trăm lẻ tám phong đang chạy đến đây.

Cùng lúc đó.

Thuỷ kính biến mất.

Nơi nào đó trong cung điện ở viện Kinh Thiên.

Thiên Nhai đạo nhân vẫn cực kỳ không yên lòng: “Sư tôn, bây giờ Tiểu Cảnh còn không chịu nghe theo dạy bảo, làm sao có năng lực đi dạy bảo một người có máu Thiên Ma chứ.”

Bởi vì vấn đề vóc dáng, Hư Hàm tiên tôn chỉ có thể tiện tay cầm lấy phất trần gõ mạnh xuống đầu Thiên Nhai đạo nhân. Thương thay Thiên Nhai đạo nhân tiên phong đạo cốt giờ vẫn còn bị dạy dỗ, nhưng ông cũng không dám phản kháng.

Hư Hàm tiên tôn lờ đờ nói: “Con quan tâm nhiều thế làm gì. Không phải trần gian có câu nói thế này à, con cháu tự có phúc của con cháu.”

Thiên Nhai đạo nhân: “…”

Hư Hàm tiên tôn lại nói: “Nếu như trước kia, ta cũng sẽ không cho thằng bé nhận.”

Thiên Nhai đạo nhân nghi hoặc: “Vậy hôm nay…”

Hư Hàm tiên tổ làm vẻ lười biếng, không hề có cảm giác sâu xa khó dò mà tu sĩ Hoá Thần kỳ nên có, chuyển sang chủ đề khác: “Không phải lần trước con nói với ta Tiểu Cảnh phá Nguyên Anh gặp phải chướng ngại, luôn bị một lực lượng không hiểu thấu ngăn cản hay sao.”

Thiên Nhai đạo nhân tập trung suy nghĩ: “Vâng.” Lúc này ông mới nhận ra — chờ đã, Bùi Cảnh thế này là muốn đột phá Nguyên Anh?

Hư Hàm tiên tôn mỉm cười: “Lúc đứa bé này đến viện Kinh Thiên, ta đã phát hiện rồi — trong cơ thể của thằng bé không biết vì sao luôn có một luồng khí Thiên Ma lượn vòng.”

Thiên Nhai đạo nhân trừng lớn mắt.

Hư Hàm tiên tôn nói: “Thằng bé bế quan, ta biết tất nhiên sẽ thất bại. Cho nên ta mới bảo con khuyên thằng bé phá ‘Thương Sinh’ trước, dù sao khí Thiên Ma cũng không dễ tiêu tan như vậy. Nhưng lần này…” Ngài nheo mắt lại: “Khí Thiên Ma trong cơ thể Tiểu Cảnh đã không còn.”

Thiên Nhai đạo nhân há hốc mồm: “Chuyện này…”

Hư Hàm tiên tôn cười ha ha: “Thằng nhóc lừa đảo này. Máu Thiên Ma, sách cổ nào có thể ghi lại chứ. Chẳng qua, người kia có thể giúp đỡ Tiểu Cảnh loại bỏ khí Thiên Ma hẳn là không có tâm tư làm hại thằng bé. Bên cạnh Tiểu Cảnh có một người như thế, vậy cái tên hậu duệ Thiên Ma chưa thức tỉnh ấy lại có gì phải sợ.”

Ngài vừa đi ra ngoài vừa lẩm bẩm: “Thế mà còn giấu chúng ta việc này.” Vị tu sĩ Hoá Thần kỳ này lắc đầu, như ông cụ non đang lúc lo nghĩ thở ngắn than dài vì con cái: “Già rồi già rồi, trẻ con cũng có bí mật rồi.”

Thiên Nhai đạo nhân: “…”

Ông đuổi lên trước, râu tóc bạc phơ bềnh bồng: “Sư tôn, vì sao không tiêu diệt con trai của Thiên Ma nhân lúc hắn vẫn còn nhỏ.”

Hư Hàm tiên tôn ngẩng đầu.

Trên viện Kinh Thiên là một khoảng sao trời, ngân hà lưu chuyển, mênh mông sâu xa, như dòng sông thời gian tự cổ chí kim bất biến. Ngài vươn tay, bàn tay của thanh niên khoẻ mạnh có lực, sau đó chậm rãi trở nên già nua từng chút, màu nâu xám phủ đầy, vết đồi mồi lấm tấm.

“Kẻ ác đến cuối cùng không nhất định sẽ làm việc ác.” 

Giọng nói của tu sĩ Hoá Thần kỳ lúc ẩn lúc hiện, bi thảm xen lẫn chút vị lạnh lẽo như băng.

“Sao con biết được, chúng ta nhất định giết chết được hắn?”

Nơi cao nhất trong viện Kinh Thiên, chỗ ấy trời cao ba thước, mây vàng giăng khắp tầng không.

Hư Hàm tiên tôn nói: “Rất nhiều người tu hành đều thờ Thiên Đạo làm đấng. Nhưng đến cuối cùng, bọn họ sẽ hiểu rõ, tu sĩ vốn trái đạo trời mà đi.”

Giọng ngài thấp dần, mang theo một chút ý tứ cổ quái.

“Người đã trái đạo trời, vậy sao có thể trách Thiên Đạo bất nhân đây?”



Lúc ánh sáng tím tràn qua Vấn Tình Phong, Trần Hư suýt nữa phun đầy miệng nước trà ra ngoài.

Phượng Căng tạm thời ở Vấn Tình Phong, nhìn thấy cảnh tượng này chỉ cảm thấy đẹp mắt, dù sao cậu chàng cũng yêu chuộng màu sắc rực rỡ tráng lệ của nhân gian, đỏ hồng tím gì cũng vừa mắt.

“Đây là gì vậy, còn đẹp hơn pháo hoa của nhân gian.”

Trần Hư nhấc kiếm, đi ra ngoài, âm u: “Ha ha.”

Đây là gì à? Là ánh sáng của ngọc tím! Là mắt trận của Vân Tiêu! Là lệnh nghiêm của Chưởng môn!

Bùi Ngự Chi đang làm gì?

Chờ đến khi cậu bay đến Thiên Tiệm Phong, nơi này đã có một đống người đứng đó, mỗi người đều là ông lớn hễ ra ngoài là uy chấn một phương.

Lúc này, hoặc ngồi Vân hạc, hoặc ngự trường kiếm, hoặc nằm thảm bay, từ trên trời xuống, giẫm lên đường núi trong trẻo lạnh lẽo của Thiên Tiệm Phong.

“Chuyện gì xảy ra vậy.” Một người đàn ông toàn thân vàng óng ánh ngáp một cái, xoa mắt, đôi mắt ngái ngủ mông lung: “Sao lại tự nhiên triệu tập chúng ta đến hết?” Đây là Phong chủ Lưu Diễm Phong, bình thường thích ngủ.

Theo sau hắn là Phong chủ Phi Hồng Phong, người đẹp áo tím đạp hắn một cái: “Ngươi không ngủ thì chết à, chớ cản đường, ngươi không đi người phía sau còn phải đi.”

Phong chủ Lưu Diễm Phong nổi giận: “Bà già! Bà dám đánh ta!”

Bọn họ đánh nhau.

Nhưng lòng Trần Hư đã đầy phiền muộn, lười đi khuyên can.

Mấy vị phía trước là trưởng lão nội phong có phần từng trải, phần lớn bọn họ đã nửa lánh đời, sóng to gió lớn gì cũng đã nhìn hết, cho nên giờ cũng thong dong.

Đằng sau lại vọng đến thanh âm, các Phong chủ ngoại phong cũng lần lượt chạy tới.

Thấy đã đủ người, mọi người nghiêm túc hẳn lên.

Có người hỏi Trần Hư: “Chưởng môn đang làm gì vậy?”

Dù sao ba chủ phong lớn, Trường Cực Phong là nơi dùng để bế quan, cậu thân là Phong chủ Vấn Tình Phong, lại thân thiết với Bùi Ngự Chi, là người có quyền nói chuyện nhất.

Trần Hư biết đếch gì, vẻ mặt u ám: “Gấp cái gì, chờ lát nữa chẳng phải rõ ràng rồi.”

Đêm nay Thiên Tiệm Phong hết sức náo nhiệt.

Điềm lành phía trên cung điện, ánh trăng lành lạnh tụ xuống một chỗ.

Mọi người vào điện, nhìn thấy dạ minh châu lẻ loi vắng lặng, nhìn thấy hồ nước thanh tịnh ở trung ương, nhìn thấy Chưởng môn lâm thời vẫn còn trẻ tuổi đứng trước ngôi vị chí cao nhìn về phía bọn họ.

Áo tuyết ngọc quan, hào hoa tuyệt thế.

“Tham kiến Chưởng môn.” Hơn một trăm người, đồng loạt kêu lên rồi quỳ xuống, âm thanh vang dội.

Bùi Cảnh lướt qua từng người trong số bọn họ, đối diện với ánh mắt chất vấn thầm oán của Trần Hư, y mỉm cười: “Chư vị, hôm nay ta triệu các ngươi đến, chỉ để tuyên bố một sự kiện.”

“Ta đẩy tỷ thí ngoại phong mười năm một lần lên sớm hơn, thời gian vào một tuần sau.”

“Đồng thời, ta sẽ nhân cuộc tuyển chọn ngoại phong này, thu đồ.”



Tiễn đi Phong chủ của một trăm lẻ tám phong mới đầu cực kỳ hoang mang sau đó đột nhiên bùng nổ.

Vẻ mặt Trần Hư cực kỳ phức tạp: “Huynh lợi hại thật.”

Bùi Cảnh nói: “Ta đã xin phép cả sư tôn lẫn sư tổ rồi.”

Có lúc Trần Hư thật sự bội phục dũng khí của Bùi Ngự Chi: “Thế nên thi đấu ngoại phong lần này biến thành thi đấu tông môn? Đệ tử nội phong một sân, đệ tử ngoại phong một sân.”

Bùi Cảnh đáp: “Đúng rồi, bọn họ nghĩ sao vậy, cho rằng ta muốn tìm người ưu tú nhất làm đồ đệ, còn thế nào cũng phải cho đệ tử nội phong một cơ hội. Bọn họ không biết hay sao, người, ta đã quyết định rồi?”

Trần Hư phục luôn: “Cho nên huynh thật sự tính toán nhận Quý Vô Ưu làm đồ đệ?”

Bùi Cảnh cúi đầu nở nụ cười, ý tứ không rõ: “Có lẽ.”

Trần Hư nói: “Nếu sư tôn sư tổ đồng ý rồi, ta cũng lười nói nữa.”

Bùi Cảnh lại bảo: “Đệ chớ vội, thi đấu lần này chắc là còn phải nhờ đệ lo liệu.”

Trần Hư: “…” Mệt mỏi đến mức không giận nổi.

Bùi Cảnh cong mắt cười: “Đệ tử kia của Chung Nam Phong, xin nhất định phải sắp xếp so tài với ta một lần. Nhớ kỹ, Trương Nhất Minh của Thượng Dương Phong.”

Trần Hư: “…” Sao huynh không lên trời đi?

Lại tiễn Trần Hư đi. Bùi Cảnh nghe thấy một tiếng chim hót, y đứng trước điện Thiên Tiệm, nghiêng đầu, là hoàng oanh vỗ cánh bay đến. Chíp chíp chíp chíp, bay vào lòng bàn tay y. Có lẽ là sư tổ khiến cho tâm trạng của y lúc này hơi hoảng hốt, thế là Bùi Cảnh nâng con chim ngu ngốc này lên — cúi đầu, sau một hồi trầm mặt thật lâu, y mỉm cười, rồi khẽ nói: “Xem ra sự tình của tộc Thiên Ma phải đến viện Kinh Thiên mới có thể tìm được mấu chốt.”

Hoàng oanh nghe không hiểu, hoang mang chớp nhẹ mắt.

Bùi Cảnh búng vào đầu nó, trong lòng đã có quyết định, quay người lại, đi về hướng Vô Nhai Các.