Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: Fio
Bùi Cảnh kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi, ngươi cũng biết?”
Lúc Sở Quân Dự chăm chú nhìn một người, con ngươi đỏ ngòm của hắn luôn gây ảo giác thâm tình, chậm rãi gật đầu: “Ừ.”
Bùi Cảnh vừa nghĩ lại những việc mình làm, lúng túng ho một tiếng, vành tai đỏ ửng lên với tốc độ mắt thường cũng có thể trông thấy, giọng nhỏ dần đi: “Ta…”
Sở Quân Dự lại nhàn nhạt hỏi: “Cái nhìn của ta về ngươi rất quan trọng với ngươi?”
Trong trí nhớ của hắn, Bùi Cảnh đã tranh luận đề tài này với mình không chỉ một lần.
Bùi Cảnh nói: “Trước kia không quan trọng, giờ thì không giống thế.” Lúc nói ra lời này, ánh mắt của y lập tức đờ ra, cảm thấy tiêu rồi — nếu Sở Quân Dự vin vào đó tiếp tục dò hỏi, vậy y biết trả lời thế nào. Vì sao giờ lại không giống… Bởi vì hình như ta thích ngươi mất rồi đó. Cả lòng dạ lẫn biển ý thức như dung nham bùng nổ, loại cảm giác nóng bỏng mãnh liệt ấy làm cho tay y cũng run rẩy theo. Bùi Cảnh hơi ảo não quay đầu lại, nghĩ thầm, tốt xấu gì cũng là người khuynh đảo chín trăm triệu thiếu nữ, sao lại giống thằng nhóc vắt mũi chưa sạch thế này.
Mà Sở Quân Dự chỉ nở nụ cười, không nói gì nữa. Ánh trăng vàng sẫm ngoài Thư Phong rọi vào, rớt xuống trang giấy, nhuộm một tầng ánh sáng trong trẻo. Hắn hơi ngẩng đầu lên, ba ngàn tóc bạc như gió tuyết, gò má lạnh lùng, hàng mi dày vừa dài vừa mảnh dưới ánh mắt sâu sắc xa xôi.
Phía dưới cùng của tờ giấy này bắt đầu thảo luận rất nhiều thứ xoay quanh Bùi Ngự Chi.
Nói rằng: “Ta từng có dịp may mắn gặp hắn ở núi Vân Tiêu, hoa đào tháng tư nở một đường giữa trần gian, hắn nhảy từ trên trời xanh xuống, hoa nhuộm tóc mai, người ánh hoa đào. Thật sự, phong hoa tuyệt đại.”
Nói rằng: “Có thể trải qua một đêm với người như chàng, cả đời cũng coi như thoả mãn.”
Trả lời thế này: “Trong đầu nữ tu các ngươi toàn là thứ vớ vẩn gì vậy, bảo sao hắn chướng mắt các ngươi.”
Sau đó là thế này: “Hừ, chàng chướng mắt ta, ta cũng không thèm đi tìm ngươi.”
Sau khi hai người mắng nhau từ xa một lúc lâu.
Có người xuất hiện nói một câu: “Ta thật sự rất muốn biết, trăm ngàn năm sau, ai sẽ là bạn đời của hắn.”
Sau trăm năm tuổi, ai nắm tay ta. Bùi Cảnh say sưa nhìn về phía trước, vô thức nhìn Sở Quân Dự, mà Sở Quân Dự bên kia như đang suy tư điều gì.
Gõ lên bàn, Bùi Cảnh không khỏi suy nghĩ miên man, đường tu chân dài dằng dặc, nhưng nếu có một người cùng chung mưa gió, từ nay về sau một năm bốn mùa có lẽ sẽ khác. Thiên Tiệm Phong tuyết phủ quanh năm, nhất là mùa đông.
Trường Cực Phong lá phong như trút vào thu.
Cầu treo gió mát nhè nhẹ những ngày hè. Sau đó… Y đang nghĩ gì? Bỗng nhiên dẹp bỏ tâm tư, Bùi Cảnh vỗ trán một cái, khoé miệng không khỏi run rẩy, quái gì đấy, y độc thân lâu quá rồi à?
“Đi thôi.” Sở Quân Dự chợt lên tiếng.
Bùi Cảnh lơ đãng gật đầu: “Được.”
Trở về Thiên Tiệm Phong, trên hành lang Vân Trung, Bùi Cảnh vẫn không kìm được mà hỏi: “Vết thương của ngươi giờ hồi phục thế nào rồi?”
Sở Quân Dự nói: “Vẫn ổn.”
Bùi Cảnh: “Vết thương lành rồi là đi liền à?”
Sở Quân Dự cụp mắt: “Ừ.”
Bùi Cảnh muốn nói lại thôi, cuối cùng hậm hực im miệng. Một người về điện Thiên Tiệm, chủ điện vắng vẻ trống không, ngồi trên ghế cao, ánh nến minh châu hai bên cũng lạnh lẽo. Bên cạnh hoàng oanh say giấc nồng. Gió nhẹ lăn tăn cuốn quần áo tuyết trắng của hắn lên, hơi xanh, như một lớp sợi băng.
Đại điện tịch liêu rét lạnh truyền đến tiếng thì thào như có như không của người thanh niên cúi thấp đầu.
“Nếu ta có tâm ma… Hẳn là ngươi đi.”
…
Bùi Cảnh toàn một bụng tâm tư thiếu niên ở chỗ Sở Quân Dự, rất khó chịu, cho nên quyết đấu với Tiêu Thần hôm nay thực sự muốn đánh cho cậu ta một trận trút giận. Đúng như Hứa Kính dự đoán, trong ba ngày, tin tức quyết đấu phân cha con của y và Tiêu Thần đã truyền khắp Thượng Dương Phong. Trời mới tờ mờ đã có người đứng chờ trên võ đài trước rừng Tử Trúc, rộn ràng náo nhiệt trông coi xem kịch. Dù sao thì hai người tỷ thí với nhau đều mới tuổi còn trẻ mà đã nổi tiếng ở Thượng Dương Phong.
Nghe phong thanh mà đến còn có một số sư huynh sư tỷ rảnh hết việc làm.
“Thú vị, thua nhận cha, còn có cách chơi như này? Là chúng ta già rồi sao — hahahaha.”
“Đừng cười nữa, đặt cược không, đoán xem ai thắng?”
“Có có có, ta đặt Tiêu Thần, con trai của số mệnh.”
“Thêm ta nữa. Cái tên Trương Nhất Minh kia hình như nổi tiếng vì chọn lối đi riêng lúc tuyển chọn trên Nghênh Huy Phong mà thôi, thực lực không đáng tin.”
“Ta cũng đặt Tiêu Thần.”
Những lời này đều trôi tuột vào trong tai Bùi Cảnh phía sau.
Y tặc lưỡi một cái: “Một đám người có mắt như mù.”
Hứa Kính đau cả đầu: “Trước tiên huynh cứ nghĩ xem làm sao để khỏi thua quá khó coi đi.” Cậu ta nghĩ rằng ba ngày nay Trương Nhất Minh sẽ chăm chỉ tu hành luyện kiếm ở động phủ, còn đặc biệt đưa canh măng tím mình nấu xong qua vì sợ y căng thẳng quá độ, kết quả không có một ai trong động phủ! Hứa Kính không nhịn được mới hỏi: “Ba ngày nay huynh đi đâu đấy?”
Bùi Cảnh nói: “Đương nhiên là có công chuyện, đã bảo là ta rất bận mà.”
Hứa Kính nói thầm: “Huynh có thể có chuyện gì, nhưng mà, Sở huynh đâu, ta cảm thấy không gặp huynh ấy lâu lắm rồi. Còn đang rèn luyện bên ngoài? Không phải các huynh cùng ra ngoài à, sao lại mỗi huynh trở về.”
Bùi Cảnh thật sự sợ phải nghe thấy tên Sở Quân Dự, trước kia cảm thấy hắn thầm mến mình nhưng không biết nên đáp lại ra sao, còn bây giờ là phát hiện mình thích hắn nhưng không thể nào xác định được tâm tư của hắn.
Chẳng qua hôm nay đến đánh nhau tiện thể làm cha luôn, tạm thời không cần nghĩ đến những thứ tình yêu tình đương này.
Y kéo lấy tay áo của Hứa Kính, hất cằm về đám người bên kia, thầm thì: “Giờ ngươi mau sang đó nhập bọn với bọn họ, mua mấy trăm linh thạch đặt ta thắng. Phát tài ngay ngày hôm nay.”
Hứa Kính trừng lớn mắt tràn đầy kinh dị: “Huynh điên rồi hay ta ngu rồi. Mặc dù quan hệ giữa chúng ta không tệ nhưng cũng không thể làm ta táng gia bại sản vì huynh chứ.”
Bùi Cảnh đẩy cậu ta đi, lười biếng mỉm cười: “E là ngươi hiểu lầm ta rồi, yên tâm đi, chỉ một đứa Tiêu Thần mà thôi, ta không thèm đặt vào mắt.”
Hứa Kính thoát khỏi y, nheo mắt lại: “Tự tin như vậy?”
Bùi Cảnh nói: “Đẹp trai đệ nhất Vân Tiêu lại đùa với ngươi chắc?”
Hứa Kính co giật khoé miệng, chó má chứ ấy mà đẹp trai đệ nhất Vân Tiêu, có mà không biết xấu hổ đệ nhất Vân Tiêu ấy.
Mà cùng lúc đó.
Vấn Tình Phong.
Trần Hư vừa ra khỏi cửa đã phát hiện được chỗ nào không thích hợp.
Rào rào, là chim muông bay lên từ đầu cành, cậu ngẩng đầu, trông thấy chim tước lượn quanh trên rừng, che mây lấp mặt trời, cực kỳ hùng vĩ, trạng thái đón mừng điềm lành. Lông vũ của chim phủ thêm ánh sáng tốt lành rơi xuống, óng ánh long lanh. Hơn trăm con chim cùng nhau hót vang, ríu rít, thanh âm thành sóng thành biển. Từ xa nhìn lại, tựa như ảo mộng.
Đệ tử sau lưng cậu kinh ngạc hô lên: “Phong chủ, đây là gì vậy ạ?”
Trần Hư nhìn vào một điểm trong hư không, khoát tay áo, đáp: “Có thể là gì được, đòi nợ tới cửa rồi.”
Con người Phượng Căng, đủ loại đánh giá từ bên ngoài, thậm chí không ít người thần hoá cậu chàng.
Đệ nhị Thiên Bảng, Phượng Hoàng chuyển thế.
Ba ngàn Nghiệp Hoả, niết bàn trùng sinh.
Lời đồn trong miệng giới Tu Chân thế này, “tim xá lợi Phật mắt Phượng Hoàng” là nói cậu chàng và Ngộ Sinh.
Ngũ kiệt thiên hạ, hình tượng mỗi người đều một trời một vực.
Hồ máu nở hoa xanh, đảo chủ tương lai của Doanh Châu, bóng hồng xinh đẹp ẩn trong mộng của mỗi nam tu. Ngón tay nõn nà, cổ chân mảnh dẻ, chuông bạc nhẹ nhàng rung động theo bước đi của nàng, váy đỏ xoay tròn sâu trong rừng trúc, như hoa Phù Tang gọi mưa.
Xương trắng hoá bướm xanh, vị Thiếu Thành chủ đóng cửa lâu ngày không ló mặt của Quỷ vực, trong lời đồn thì thêm nhiều phần thần bí cùng với vẻ u ám, trường bào xanh, cổ áo tay áo rặt màu đen, làm bạn lâu ngày với người chết, thân thể bệnh tật suy nhược toàn toả khí âm u. Tim xá lợi Phật càng khỏi phải nói, Phật tử nổi tiếng nhất Phật môn, hoá xá lợi thành tim, khăn dài phủ mắt, một bộ tăng bào bạch kim tay cầm tích trượng, đến nơi nào là vạn vật nơi ấy gặp xuân nảy nở, ác quỷ thành kính.
Mà hai vị “Mắt Phượng Hoàng” và “Một kiếm phơi sương” có nhiều truyền thuyết trong dân gian nhất, thoại bản cũng nhiều nhất.
Dù sao ba vị trước, một là con gái cùng giới, hai là Thiếu chủ chỉ thích người chết, ba là tăng nhân lục căn thanh tịnh không dính hồng trần. Những gì có thể liên tưởng cũng chỉ còn lại Phượng Căng và Bùi Ngự Chi.
Bùi Ngự Chi trong lòng thế nhân là đóa hoa trên cao tít tắp chân trời xa ngoài tầm với, kiếm bạc áo tuyết, ngọc quan tóc đen, mắt nhìn đâu sương kết đến đó.
Mà Phượng Căng thì lại ở một thái cực khác, như Đế vương vui đùa nhân gian, phong lưu đa tình, tà mị yêu dã, cười chút thôi cũng có thể làm phụ nữ mang thai.
Ban đầu đều là mê muội riêng mình. Ai biết một hôm nào đó, đồn rằng Bùi Ngự Chi không gần nữ sắc, các thiếu nữ độ xuân xanh bắt đầu vặn vẹo tâm tư dưới cơn bi thương cực độ. Vừa hay Phượng Căng thích màu sắc trần gian, cùng với Bùi Ngự Chi một trắng một đỏ đúng là khéo thành một đôi. Các cô cũng được phần nào an ủi.
Trần Hư đã từng “may mắn” đọc được vài cuốn như thế, suýt nữa tự chọc mù hai mắt, thậm chí hoài nghi cuộc đời. Bùi Ngự Chi trong thoại bản là loại tiên tôn cao quý lạnh lùng, hơi tí là đỏ mặt. Phượng Căng thì là đồ thần kinh úng não, suốt ngày lấy việc chọc đỏ mặt Bùi Ngự Chi làm trò vui. Hai người yêu nhau lắm cắn nhau đau, tình chàng ý thiếp, do Vấn Thiên Bảng làm ông tơ bà nguyệt, một đôi thần tiên quyến lữ.
Cậu cảm thấy, nếu mấy thứ này để cho người trong cuộc nhìn thấy, người bị điên đầu tiên sẽ là Phượng Căng — Đỉnh Vấn Thiên của viện Kinh Thiên không tính, thật sự phải dây dưa cả đời với Bùi Ngự Chi, vị Phượng đế chưa đầy ngàn tuổi này chắc chắn sẽ chọn niết bàn một lần nữa.
Dù sao thì thực tế trái ngược hoàn toàn, Bùi Ngự Chi không kiệm lời, rất lắm mồm, không chỉ nói nhiều lại còn cực kỳ gợi đòn. Phượng Căng cười lên cũng không phong lưu, chỉ có vặn vẹo, không có gì tốt lành. Thậm chí, chỉ có Bùi Ngự Chi chọc cho Phượng Căng tức đến đỏ mặt. Vừa so sánh như thế, thật sự không biết hai tên được người người ngưỡng mộ mà biết chân tướng sẽ suy sụp cỡ nào.
Vấn Tình Phong đất thiêng sinh hiền tài, thứ nổi tiếng nhất là cầu vồng. Vắt ngang một núi giữa hai đỉnh, biển mây cuồn cuộn, cây bạch dương bên cạnh đỏ như lửa, phủ lên sương mù lạnh giá tạo nên cầu vồng.
Trần Hư đi đến cầu vồng, đệ tử bên cạnh nơm nớp lo sợ nhìn trái ngó phải: “Phong chủ, chúng ta, chúng ta phải đi gặp ai vậy.” Có thể để cho Phong chủ Vấn Tình Phong lên cầu vồng đón người, thân phận không thể tầm thường.
Trần Hư thản nhiên nói: “Gặp người tình của Bùi Chưởng môn của ngươi.”
Đệ tử sợ đến trượt chân, suýt nữa rớt khỏi cầu vồng. Cậu ta bám chặt dây cầu, hồi lâu sau, giọng càng run hơn: “Phong chủ, đây đây đây.”
Phía cuối cầu vồng vọng đến một tiếng cười, vừa lạnh vừa nhạt lại phong lưu, thật giống công tử nhà giàu trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Nghe nói Bùi Ngự Chi làm Chưởng môn?”
Từ rừng bạch dương đỏ bước ra, áo bào của người nọ cũng màu đỏ thẫm. Tơ vàng khéo léo tỉ mỉ thêu hoa văn Phượng Hoàng, vạt áo rất rộng, lướt qua đám mây cầu vồng.
Trên vai là một chú chim đỏ, Thần thú đại nhân của Phượng tộc vẫn luôn buồn ngủ vừa vào Vân Tiêu là vặn lên dây cót tinh thần ngay lập tức, con ngươi tròn vo đen như mực nhìn khắp nơi, trước khi gặp phải cái người tạo thành bóng ma tâm lý cho tuổi thơ mình, nó vẫn rất thích nơi này.
Đệ tử đi theo phía sau Trần Hư sững sờ nhìn người đến. Chàng trai chậm rãi bước đến từ bên kia cầu vồng, kim quan búi tóc, áo bào hoa lệ, lộ vẻ tự phụ lười biếng thực chất bên trong, xem ra là người quen sống an nhàn sung sướng. Đối diện với đôi mắt đào hoa như đa tình của Phượng Căng, cậu ta lại sợ hãi cúi đầu trong nháy mắt.
Phượng Căng: “Chậc, đệ tử trong phong các đệ còn sợ người lạ? Ta còn nghĩ đều không biết xấu hổ như Bùi Ngự Chi.”
Đệ tử lại ngẩng phắt đầu, mặt đỏ bừng lên, khí phách không kiêu ngạo không tự ti — không được phép sỉ nhục Bùi sư huynh!
Trần Hư không muốn gặp cái tên đồng môn này lắm. Trước kia cậu may mắn lọt vào vị trí thứ mười của tranh đấu Vấn Thiên, khỏi phải ở chung với đám người này. Dù sao năm con người này, trừ Ngộ Sinh ra thì không được kẻ nào bình thường.
Đưa mắt ra hiệu đệ tử lui về phía sau, Trần Hư hỏi: “Huynh vui vẻ như vậy, đột phá Nguyên Anh rồi?”
Phượng Căng nhếch miệng cười: “Đệ biết lúc ta nhận được thư đã nghĩ gì không?”
Trần Hư: “Huynh khỏi nói đi.” Dù sao cũng chẳng phải thứ gì tốt.
Phượng Căng nói: “Nghe nói Bùi Ngự Chi đảm nhiệm Chưởng môn, ta thật sự là ở cung Phượng Tê xa vạn dặm cũng lo thay Vân Tiêu.”
Trần Hư chuyển nguyên lời của Bùi Ngự Chi cho cậu chàng: “Vậy khéo thật, Bùi Ngự Chi cũng cảm thấy, yêu ma làm loạn vùng phụ cận Vân Tiêu gần đây là dân chạy nạn của Phượng tộc các huynh.”
Phượng Căng: “Dân chạy nạn?”
Trần Hư ước gì hai người này choảng nhau: “Huynh ấy nói huynh chấp chính, tộc chim sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng là chuyện thường, nhập ma cũng có thể hiểu được.”
Không khí đông cứng trong chớp mắt, Phượng Căng cười đến mức dày đặc khí lạnh: “Hắn đâu rồi?”
Trần Hư vốn định dẫn cậu chàng đến Thiên Tiệm Phong, lại chợt nhớ ra, không đúng, Bùi Cảnh đã nói với cậu, hôm nay sẽ tỷ thí với một đệ tử ngoại phong ở Thượng Dương Phong. Chuyện bắt nạt người như vậy cũng làm cho Trần Hư cảm thấy ngượng ngùng, không tiện nói ra thành lời.
Phượng Căng lại nói: “Đệ không nói, ta cũng tìm được hắn.”
Trần Hư thầm thở dài, chân thành khuyên nhủ: “Vân Tiêu không phải viện Kinh Thiên. Nếu các huynh đánh nhau làm người vô tội bị thương, coi như ta không bẩm báo thì sư tổ trong viện Kinh Thiên với cả Phượng lão cũng sẽ không tha cho các huynh.” Cậu đã quen tính gà mẹ kiểu này.
Phượng Căng hiểu được, khôi phục lại khí chất nhàn rỗi phú quý kia: “Yên tâm. Chỉ cần hắn không chọc ta.”
Phượng Căng hạ mình quanh co vượt ngàn dặm đến Vân Tiêu cũng không để tìm phiền phức, đương nhiên cũng chẳng phải để giải quyết phiền phức giúp Bùi Ngự Chi, điều tra tu vi của y mới là mục đích. Tranh đấu Vấn Thiên lần tiếp theo, cậu chàng quyết định phải giành được hạng nhất.
Trần Hư tỉnh bơ hỏi lại: “Huynh ấy chọc giận huynh hay không có quan trọng không?”
Dù sao huynh vừa chạm đã nổ.
Phượng Căng cười với Trần Hư một tiếng, bây giờ vẫn là vị vua mới tình tình rất tốt.
Lúc gần đến Thượng Dương Phong, con chim đỏ trên vai Phượng Căng đột nhiên xù lông, chíp chíp chíp chíp gắt gỏng, quạt cánh muốn bay về phía trước, nhưng nó hết ăn lại nằm thành quen, nuôi mình thành quả bóng, còn vô dụng hơn con hoàng oanh trên Thiên Tiệm Phong, ít ra lúc bay lên bay xuống còn ngây thơ đáng yêu.
Phượng Căng không đành lòng nhìn thêm nữa, ngón tay túm chặt đuôi nó, nhíu mày: “Mi gấp cái gì?”
Đôi cánh của chim đỏ chỉ loạn khắp phía, trợn tròn mắt.
Phượng Căng hiểu ý cười lên: “À, gặp mặt kẻ thù.”
Rừng Tử Trúc của Thượng Dương Phong, từ rất xa đã có thể nhìn thấy.
Nghiêng đầu nhìn, như sương mù tím.
Phượng Căng hỏi: “Hắn ở Thượng Dương Phong làm gì?”
Trần Hư suy nghĩ, cân nhắc trả lời một câu dễ nghe: “Kiểm tra công pháp của đệ tử môn hạ.”
Phượng Căng nghĩ, đây cũng là cơ hội tốt để thăm dò tu vi của hắn.
…
Tiêu Thần đã đứng trên võ đài một hồi.
Trước khi Bùi Cảnh đi lên, Hứa Kính lặng lẽ đưa cho y một viên kẹo. Bùi Cảnh cúi đầu, úi chà một tiếng: “Sao ngươi biết ta thích ăn kẹo?”
Hứa Kính lo lắng: “Lúc ở sơn mạch Vân Lam ta đã phát hiện huynh thích đồ ngọt rồi. Lần trước ta đi chợ mua nhiều một chút, hôm nay mang đến đây cho huynh. Đừng lo lắng, thả lỏng.” Ngón tay Bùi Cảnh lột giấy gói kẹo ra, nhét kẹo vào miệng, mỉm cười: “Ngươi thật sự không đi cược? Đây là cơ hội giàu sụ đó, đến lúc ấy chớ hối hận ha.”
Khoé miệng Hứa Kính giật một cái: “Huynh đi mau đi.”
Trên võ đài không có trống trận, nhưng Tiêu Thần vừa đứng lên kia, người dưới võ đài tăng lên vùn vụt, vô số ánh mắt xem trò vui, bầu không khí cũng hồi hộp hẳn lên.
Vóc người Tiêu Thần vạm vỡ, áo quần không gió mà lay, miệng toe toét cười đắc ý. So với bộ dáng tràn đầy phấn khởi của cậu ta, Bùi Cảnh ra sân cực kỳ bình thường, thậm chí còn không bằng với phong thái “Cầu bại một lần” trên Nghênh Huy Phong năm đó.
Nhai kẹo trong miệng, chậm rãi xắn ống tay áo, lộ ra cổ tay sáng bóng.
Thiếu niên mặc áo đay xám thô ráp, không biết là nó tiện lợi hay quen với da dày thịt béo, cách ăn mặc bình thường của Trương Nhất Minh là như vậy. Tóc cũng cực kỳ đơn giản, tiện tay ngắt cọng cỏ rồi buộc lên. Trang phục như này trên người bình thường có lẽ đã bị chế giễu, nhưng y cứ mãi thế này, tất cả mọi người đều cảm thấy đây là cách hoá trang của một loại thiên tài ẩn thế.
Tiêu Thần không ưa dáng vẻ nhàn nhã tản mạn này của y nhất, nghiến răng nghiến lợi: “Ta xem ngươi có thể ung dung đến khi nào!”
Bùi Cảnh ăn ngọt, thế nên tâm trạng cũng rất tốt: “Đương nhiên ung dung đến mức làm cha. Vì đặc biệt chú ý đến ngươi, ta không dùng vũ khí.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người dưới võ đài đều náo động sửng sốt.
“Trương Nhất Minh ngông cuồng như vậy?”
Người của nhp đáp: “Hắn vẫn luôn ngông cuồng như vậy.”
Có người nói: “Không không, ta cảm thấy hắn đang giả vờ, thế này có thua cũng sẽ không quá khó coi.”
“Có lý! Ta cảm thấy rõ là như thế!”
“Thật đúng là không biết như này mới càng nực cười hơn.”
Hứa Kính u sầu thở dài.
Tiêu Thần tức đến độ rút ngay kiếm ra, đâm thẳng về phía trước: “Ngươi giả vờ cái gì! Hôm nay chính là bại tướng dưới tay ta!”
Bùi Cảnh ăn xong kẹo, ra tay ngay trong khoảnh khắc Tiêu Thần đâm tới.
Ngẩng đầu, không khí ở Thượng Dương Phong ngưng đọng trong chớp mắt.
Rừng Tử Trúc kết sương, nguyên tố nước trong không khí đang run rẩy, cứng ngắc, gió thổi giữa thiên địa cũng bị giam cầm ở một chỗ.
Mọi người không rõ ràng cho lắm.
Ban đầu còn ngỡ bóng kiếm ánh đao, đánh nhau kiểu ngươi đâm ta tránh ta chém ngươi lui, nhưng trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả đều bị lu mờ.
Một nhát này thậm chí Tiêu Thần còn chưa đâm tới, tay chân đã lạnh lẽo, con mắt cậu ta muốn nứt ra, nhưng lửa giận và phẫn nộ trong lòng càng sâu! Tên khốn nạn đê tiện Trương Nhất Minh! Hại cậu ta nhiều lần như vậy, lần này, trước mặt bao người, cậu ta còn phải mất mặt chắc!
Ngọn lửa xanh ngủ say trong đan điền ấy cháy hừng hực. Quanh người cậu ta hiện ra ánh sáng màu lam. Ánh lửa xua tan rét lạnh, Tiêu Thần còn chưa kịp mừng rỡ, chỉ cảm thấy đầu mình chợt hỗn loạn trắng ởn, sau đó, vô số chim xanh mắt xanh không có tình cảm cũng chẳng có ham muốn hiện lên trong đầu.
“A ——!” Cậu ta bỗng ngửa mặt lên trời gầm một hơi thật dài. Sau đó, trong mắt hiện những sợi lam rải rác trong tròng trắng, hết sức kinh khủng.
Mọi người nơm nớp lo sợ: “Hắn lấy được cơ duyên dĩ nhiên mạnh mẽ như thế.”
Bùi Cảnh chỉ đợi đến khi cậu ta bùng lên lửa xanh trong cơ thể.
Có thể người khác không nhìn thấy, nhưng Bùi Cảnh đúng là thấy rõ, bây giờ Tiêu Thần đã chìm trong điên rồ, mắt phủ kín sát ý, như đồ điên.
“Chịu chết đi —!” Cậu ta bỗng nhiên bật lên giữa trời, vẻ mặt nhăn nhó cực độ, tay cầm trường kiếm, lửa tụ trên mũi nhọn, đâm thẳng vào yết hầu của Bùi Cảnh.
Bùi Cảnh ngẩng đầu, nụ cười nơi khoé môi cũng biến mất. Y vươn tay, một cục linh lực cuồn cuộn màu băng lam đang dung hợp.
Hội tụ nguyên tố của đất trời, sau đó ngưng thành một cây thương.
Ngay tại lúc Tiêu Thần mặt mày dữ tợn đánh về phía y.
Trường thương Bùi Cảnh chạm một cái, xuyên qua đỉnh đầu của Tiêu Thần, đâm thẳng lên khoảng trời hư không phía sau.
Đám người phía dưới nhìn thấy cảnh tượng này đều hả hốc mồm, trừng mắt hoảng sợ.
Trương Nhất Minh đang làm gì!
Hứa Kính quay sang chỗ khác, không muốn nhìn thấy cảnh tượng quá thảm, nhưng lại thình lình nhận ra — Tiêu Thần muốn lấy mạng y! Trong thoáng chốc, cả thể xác lẫn tinh thần đều lạnh lẽo, Hứa Kính tái mặt, rống lớn: “Trương Nhất Minh!” Muốn làm y tỉnh táo lại.
Tất cả mọi người luống cuống, bởi nếu một kiếm này của Tiêu Thần xuyên qua yết hầu, đương nhiên sẽ chết người. Trong Vân Tiêu, đây là điều tối kị, cũng chẳng phải so tài. Mấy vị sư huynh sư tỷ Trúc Cơ kỳ tiến lên muốn ngăn cản, nhưng một ngọn lửa xanh đã trùm kín võ đài ngăn bọn họ lại.
Mọi người sợ đến vỡ mật, chỉ là cảnh tượng thảm thiết máu tươi tung toé bên trong không hề xảy ra.
Keng.
Kiếm trong tay Tiêu Thần rơi xuống đất, mà những người khác trên không trung dại cả người.
Không trung đột nhiên nổ tung, tiếng thét của chim thú ai ai cũng có thể nghe thấy phát ra.
Trường thương của Bùi Cảnh đâm vào bóng mờ sau lưng Tiêu Thần.
Ở nơi chỉ mình y nhìn thấy, con chim xanh lớn như vậy.
Mỏ chim rất dài, lông vũ xanh mang theo lửa cháy, vỗ cánh như gió, thân hình to lớn mà dữ tợn, oán hận và khát máu sâu đậm chất chứa trong mắt.
Bùi Cảnh trăm cay nghìn đắng mới dẫn nó ra được cũng không phải để cho nó cứ thế biến mất, y lấy một chiếc bình ngọc trắng nhỏ nhắn từ trong tay áo ra, ngón tay vân vê, hút bóng chim xanh vào trong bình theo gió. Mà trong mắt người ngoài, y cũng chỉ giơ tay lên mà thôi.
Hơi nóng tản đi, phong ba lắng lại. Tiêu Thần kinh hồn bạt vía ngã xuống đất, mọi người đều mê man. Hứa Kính thấy thế, xông lên đầu tiên: “Trương Nhất Minh, huynh sao rồi!” Mấy tên sư huynh sư tỷ dưới võ đài cũng vội vàng đi lên, mặt lộ vẻ lo lắng.
Bùi Cảnh nắm bình ngọc trong tay, bình lưu ly nhiếp hồn lúc này sờ tới sờ lui cũng nóng lên, xem ra lai lịch của con yêu này không tầm thường.
Y ngẩng đầu cười nói với mọi người: “Ta không sao.”
Sau đó nhìn xuống Tiêu Thần quỳ trên đất: “Nhưng mà hình như con trai ta không khoẻ lắm, làm phiền các vị thay ta chăm sóc một chút.”
Hứa Kính: “…”
Mọi người: “…”
Tiêu Thần cảm thấy mình vừa mơ một cơn ác mộng, trong mộng, đâu đâu cũng là lửa, đốt cho ngũ tạng lục phủ của cậu ta đau nhức kịch liệt, sau đó bị một đôi mắt chim chiếm lấy não. Lúc phát hiện trong cơ thể không bình thường sau khi trở về từ rừng Khuyết Nguyệt, cậu ta vẫn không để ý, nó trợ giúp mình thăng cấp tu vi, chỉ cho rằng đó là cơ duyên trên trời rơi xuống. Lần này bị Trương Nhất Minh ép ra ngọn lửa ấy, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc mới biết được… đó là tai hoạ ngầm ẩn nấp trong cơ thể.
Bùi Cảnh còn việc muốn hỏi Tiêu Thần, chỉ là với trạng thái bây giờ của cậu ta, có hỏi cũng không ra được gì.
Thế là nói: “Vị nào tốt bụng dìu con trai ta đi nghỉ ngơi trước đi, ta còn có việc, đi trước đã.”
Ở phía sau, Hứa Kính thò tay ra: “Này.”
Cả đám đều không nói nên lời, bây giờ mới bắt đầu nhớ lại những chuyện mới xảy ra. Nhưng mà sao hồi tưởng cũng cảm thấy quái lạ, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, hình như thời gian ngừng lại ngay lúc Tiêu Thần rút kiếm đâm đến.
Thiếu niên như gió, nhảy khỏi lôi đài. Mà Bùi Cảnh hơi ngẩng đầu, lập tức trông thấy hai người Trần Hư ngoài rừng Tử Trúc.
Còn có một thân đỏ, Phượng Căng.
Con chim đỏ trên vai Phượng Căng mới đầu nhìn thấy Bùi Cảnh là líu ríu gọi không ngừng, phẫn nộ trừng mắt, nhưng ngay lúc bóng dáng chim xanh xuất hiện, nó sững sờ, an phận lại, trên khuôn mặt tròn trịa làm ra biểu cảm sâu xa, trông rất buồn cười.
Phượng Căng hỏi: “Bùi Ngự Chi đã sa đọa đến mức phải bắt nạt đệ tử Luyện Khí kỳ mới lấy được tự tin rồi?”
Trần Hư: “…”
Dù đã sửa lại hình dạng, chỉnh lại vóc dáng, bọn họ chỉ cần liếc mắt nhìn thôi là đã nhận ra Bùi Ngự Chi. Dẫu sao loại khí chất ngông cuồng lại tuỳ ý của thiếu niên bộc lộ từ sâu trong xương tủy. Áo trắng như tuyết, cầm kiếm ngọc trong tay. Hoặc là áo đay xám thô, lấy dây cỏ buộc tóc.
Cũng chẳng khác gì nhau.