Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: Bun | Beta: Fio
Mà tâm tư vốn đang rất rồi bời của Bùi Cảnh lại bởi những lời của Sở Quân Dự mà bình tĩnh trở lại, những chữ này cứ văng vẳng trong đầu y. Khí Thiên Ma sao? Thiên Ma, có phải là Thiên Ma mà y nghĩ đến không, khi đột phá Nguyên Anh luôn có một luồng khí lạnh lẽo liên tục xuất hiện trong xương máu, cản trở linh lực vận chuyển, hóa ra là khí Thiên Ma.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, lành lạnh nhẹ nhàng chiếu vào trong Vô Nhai Các. Sở Quân Dự ôm lấy y từ phía sau, ngón tay khẽ chạm lên ngực y, hắn cúi người xuống, hơi thở tựa như một nắm tuyết.
“Nó đã ngủ đông rất lâu, hẳn là từ khi ngươi sinh ra đã có.”
Bùi Cảnh sửng sốt, y đột nhiên quay đầu: “Sinh ra đã có?”
Sở Quân Dự mỉm cười, giọng điệu ấy vậy mà có vài chút dịu dàng: “Đúng vậy, mệnh ngươi đã định không phá được Nguyên Anh.”
Bùi Cảnh cau mày, nghĩ đến tình tiết trong nguyên tác “Tru kiếm”, chẳng lẽ Bùi Ngự Chi trong sách muốn cướp lấy kim đan của Quý Vô Ưu là bởi lẽ này? Bây giờ y không sợ hãi gì cả, thuận buồm xuôi gió thẳng đường đến Kim Đan Đại viên mãn, y đã sớm đoán trước được rằng long đong trắc trở thế nào cũng đến. Chỉ là không ngờ nó lại nằm ngay ải này.
“Có cách nào loại bỏ nó không?”
Sở Quân Dự buông tay ra, vô tình lướt qua mái tóc của Bùi Cảnh, mềm mại lạnh lẽo, ngón tay dừng lại trong thoáng chốc, quấn lấy chơi đùa, hời hợt nói: “Ta có thể giúp ngươi.”
Bùi Cảnh hỏi: “Giúp thế nào?”
Sở Quân Dự: “Phải tìm một cái hồ nước nóng trước đã.”
Phản ứng đầu tiên của Bùi Cảnh là hỏi lại: “Có cần cởi quần áo không?”
Hỏi xong.
Bùi Cảnh: “…”
Sở Quân Dự: “…”
Cả hai đều chìm vào im lặng.
Thanh niên tóc bạc cứ nhìn y chằm chằm, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Không cần.”
Bùi Cảnh: “… Được.” Muốn chui xuống lỗ ghê.
Thiên Tiệm Phong không có hồ nước nóng, mà cái ở gần nhất thì hẳn phải ở phía sau núi của Thư Phong. Nếu đã tìm ra bệnh thì ắt không thể chậm trễ.
Trên đường đến Thư Phong, Bùi Cảnh suy nghĩ một số chuyện. Dựa theo thiết lập của Sở Quân Dự và tính cách chán ghét Quý Vô Ưu của hắn, hắn phải là nhân vật phản diện trong nguyên tác mới đúng, vả lại còn là cái loại nhân vật phản diện trực tiếp chèn ép khiến nhân vật chính ngạt thở khi xuất hiện ở phần sau của “Tru kiếm” chứ không phải chỉ là một bia đỡ đạn sôi nổi ở giai đoạn trước. Nghĩ đến việc Sở Quân Dự nói hắn đến Vân Tiêu vì một người, Bùi Cảnh hỏi: “Có phải ngươi đã biết ta trước khi đến Vân Tiêu không?”
Sở Quân Dự lại hỏi: “Ngươi muốn nghe trả lời kiểu gì.”
Bùi Cảnh: “Đừng gạt ta là được.”
Sở Quân Dự liếc y một cái thật sâu, hắn nói: “Biết.”
Bùi Cảnh tiếp tục hỏi: “Ta rất ngu ngốc trong trí nhớ của ngươi?” Sao lại ngu ngốc, y nhớ là hình tượng đối ngoại của mình rất tươi sáng vĩ đại.
Sở Quân Dự cười một tiếng, lại nói: “Sẽ hỏi những câu này, ngươi nói xem?”
Bùi Cảnh dừng bước, trên khuôn mặt tuấn tú là một loại cố chấp khác: “Chuyện gì.” Trước kia nhiều lắm là bị Sở Quân Dự chọc giận đến nghiến răng, nhưng bây giờ y khó nén nổi nghiêm túc: “Chuyện gì làm ngươi cảm thấy ta ngu ngốc.”
Đường núi của Tàng Thư Lâu có một lối đi nhuộm đỏ lá phong, ban ngày trông giống như một đám mây đỏ, ban đêm lại có vài phần hiu quạnh. Sở Quân Dự không biết y đang cố chấp cái gì, chỉ nhạt nhẽo hỏi: “Ngươi nhất định phải lấy được câu trả lời từ ta?”
“Ừ.”
Sở Quân Dự chợt nhếch lên nụ cười không rõ ý: “Bùi Ngự Chi, ngươi cảm thấy sự kiên nhẫn của ta tốt lắm à?”
“…” Tốt cái quái gì.
Bùi Cảnh im lặng cúi đầu. Nhớ tới buổi đêm lá phong rơi như mưa ở sơn mạch Vân Lam, chàng trai tóc bạc thần bí bước ra khỏi bóng tối, giọng điệu nói chuyện với y cũng tương tự, tâm trạng đột nhiên sa sút chẳng hiểu ra sao.
Ở ngọn núi phía sau rừng phong có một cái hồ nước nóng nằm sâu trong thảm thực vật băng giá. Màn sương trắng rỉ từng chút ra ngoài, lạnh như băng, trông càng giống một dòng suối lạnh lẽo.
Sở Quân Dự nói: “Vào đi.”
Trước kia tu luyện đã từng ở trong phòng băng nên Bùi Cảnh cũng không sợ lạnh, rất tự nhiên để thân thể mình chìm vào trong nước, hơi lạnh rót vào xương tủy từng chút một, khiến cho hàng mi của y cũng đọng vài giọt sương trắng. Bùi Cảnh rất hăng hái trước những vấn đề liên quan đến việc mình phá Nguyên Anh, y nghiêng đầu: “Sau đó thì sao?”
Sở Quân Dự: “Sau đó thì câm miệng.”
Bùi Cảnh hận đến nghiến răng, quả nhiên Sở Quân Dự thiếu niên đáng yêu nhất, tuy rằng vẫn lạnh như băng, nhưng mặc cho y kề vai sát cánh thì hắn vẫn không ngại phiền. Lại còn chê y nói nhiều, y đã từng lắm mồm với ai đâu.
Sở Quân Dự nói: “Thử đột phá Nguyên Anh trong lúc bế quan đi.”
Bùi Cảnh nằm trong hồ nước nóng nghiêng đầu, vừa sửng sốt vừa kinh ngạc: “Ở trong này sao mà có thể tiến vào trạng thái bế quan được.”
Mái tóc đen của y rủ xuống một đầu vai, đôi mắt đen của y trông vừa ấm áp vừa sáng rực giữa màn sương trắng, mông lung mờ mịt rung động lòng người.
Sở Quân Dự nhìn thẳng vào mắt y, thấp giọng nói: “Thử xem.”
Bùi Cảnh cau mày, nhưng y vẫn nghe lời xoay người lại, đưa lưng về phía hắn bắt đầu vận khí ngưng thần. Kim Đan đột phá Nguyên Anh cũng không phải trò chơi, nhận biết đất trời, giác ngộ nhân sinh, ít cũng phải mười năm, làm sao có thể lập tức tiến vào trạng thái này chỉ trong một chốc. Thầm nghĩ không có khả năng, song y vẫn cố gắng hết sức. Để có thể trèo lên đỉnh Thiên Bảng, dĩ nhiên ý chí và bản lĩnh của Bùi Cảnh không hề yếu kém.
Nhanh chóng vứt bỏ tạp niệm, gió thổi cỏ lay lọt vào tai, linh lực kim mộc thủy hỏa thổ trên không được điểm xuyết, ngay cả ánh sáng cũng được thực chất hóa.
Kim Đan trong đan điền của y đã sắp đạt đến trạng thái cuối cùng, nồng nặc tinh hoa, thậm chí còn có dấu hiệu tràn ra, hệt như một bồn nước đầy, cần phải đập vỡ rồi đổi sang vật chứa khác, Kim Đan hóa Anh. Mà theo thần thức hoá dài hoá sâu từng chút, những loại côn trùng ngủ đông xung quanh y ló mặt, cỏ cây cũng lớn dần, âm thanh càng thêm rõ rệt. Đến ngay sau đó là hơi thở của người sau lưng, khẽ khàng nhàn nhạt, như tơ như sợi. Tiếp theo, mọi thứ đều thay đổi, sông núi đứng yên, cỏ cây tĩnh lặng, y bị kéo về thực tại, thậm chí thức hải còn bắt đầu phác họa bộ dáng của Sở Quân Dự, tóc tai mặt mày, phong thái xuất chúng. Bùi Cảnh cố hết sức để thần thức của mình nghiêm chỉnh lại, thế nhưng chúng nó giống như một đám trẻ nghịch ngợm, hoàn toàn không nghe lời.
Sở Quân Dự nhỏ một giọt máu xuống hồ nước lạnh, vết máu nhanh chóng mờ nhạt đi rồi mất hẳn. Hắn trông giữ ở một bên, đợi khí Thiên Ma ẩn núp trong thân thể của Bùi Cảnh chui ra, hồi lâu không thấy động tĩnh gì thì cúi đầu, lại nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Bùi Cảnh. Độ tuổi này là lúc y đang sung sức nhất, thế là lúc bộc lộ ra loại biểu cảm buồn bực này lại có một vẻ đáng yêu trẻ con.
Sở Quân Dự thầm thở dài trong lòng, hắn đè xuống bả vai của Bùi Cảnh, gọi lớn: “Bùi Ngự Chi.”
Bùi Cảnh gần như mở mắt ngay lập tức, vừa buồn bực vừa xấu hổ, y mới vừa làm gì vậy?!
Đôi mắt Sở Quân Dự băng giá như sao lạnh, hắn hỏi: “Ngươi vừa nghĩ gì?”
Bùi Cảnh lúng túng mở miệng: “Ta…” Nói không nên lời. Đối diện với vẻ mặt nghiêm túc như vậy của Sở Quân Dự, Bùi Cảnh sinh ra một nỗi xấu hổ kỳ lạ. Y tựa bên bờ, nhỏ giọng nói: “E là đêm nay không được, cách lần bế quan trước quá lâu, có lẽ ta cần phải thêm một khoảng thời gian nữa.”
Không phải nguyên nhân này, y đang nói láo.
Chỉ là sau khi y hạ thấp giọng điệu thì tựa như một đứa trẻ mắc lỗi.
Sở Quân Dự nhìn y chằm chằm một lúc lâu, chỉ nói: “Được.”
Sở Quân Dự nói được, nhưng mà Bùi Cảnh mất ngủ cả đêm. Tĩnh toạ trong điện Thiên Tiệm, ngây người thật lâu, tóc đen choàng tuyết cũng trở nên lạnh lẽo, cho đến khi trời tờ mờ sáng. Ước hẹn sau ba ngày với Tiêu Thần của y.
Vì vậy, hôm nay phải sắp xếp đến Nghênh Huy Phong một chuyến.
Sau khi gặp Trần Hư, hai người cưỡi hạc trắng bay đến ngoại phong.
Trần Hư cảm thấy hôm nay Bùi Ngự Chi rất kỳ lạ, hiền như bụt không nói lời nào, yên tĩnh ngồi trên lưng hạc trắng, không biết đang suy nghĩ điều gì. Nhớ hôm ấy, lần đầu tiên ngồi trên hạc trắng, nói một câu lại nhéo một túm lông, cực kỳ làm cho người ta ghét bỏ.
“Huynh tương tư rồi?” Nghĩ đến những gì Bùi Ngự Chi nói vào đêm đó, Trần Hư hỏi ngay mấu chốt.
Cậu vốn cho rằng Bùi Cảnh cười cợt đốp lại.
Không ngờ Bùi Cảnh lại cau mày, ngẩng đầu liếc cậu một cái, sau đó chân thành đặt câu hỏi: “Khi một người tới gần, đệ lại căng thẳng không kìm được là vì cớ gì?”
Trần Hư suýt chút nữa nghẹn chết, cậu trợn trừng mắt: “Huynh hỏi ta cái này?”
Bùi Cảnh phiền não muốn vò đầu, nhưng nghĩ đến việc giờ y không phải bộ dáng thiếu niên, là đệ tử thủ tịch của Vân Tiêu, vì thế y rụt tay về, đổi thành túm lấy lông hạc trắng, “Cũng không phải là căng thẳng, chỉ bối rối thôi, sợ mình biểu hiện không tốt.”
Trần Hư nghe xong thì cảm thấy thú vị: “Sợ mình biểu hiện không tốt? Ngạc nhiên thật, thế mà huynh còn có tâm trạng này cơ đấy, nhớ ngày ấy ở viện Kinh Thiên, trước mặt sư tổ mà huynh cũng chưa từng giác ngộ thế này.” Cậu nghiêng người qua, vô cùng hóng hớt: “Rốt cuộc là ai thế.”
Bùi Cảnh phiền muộn đẩy đầu cậu ra, sau đó lại rơi vào bên rìa buồn bực: “Đệ đừng hỏi là ai. Đang phiền chết.”
Đúng là y hỏi sai người thật rồi, nếu hỏi Ngu Thanh Liên, có lẽ y sẽ lập tức nhận được một nụ cười đầy ẩn ý, hỏi Trần Hư, vậy chính là một suy nghĩ nào đó khác.
Tiêu chuẩn kén vợ chọn chồng của Trần Hư mâu thuẫn đến cực điểm, trước mặt nữ tu thì kín như bưng, có thể nói là hiểu biết của cậu về thất tình lục dục cũng chẳng hơn Bùi Cảnh được bao nhiêu.
Trần Hư suy nghĩ một lúc lâu rồi lẩm bẩm: “Căng thẳng, biểu hiện không tốt, đây chẳng phải là biểu hiện của ta trước mặt sư tổ sao, lúc ở viện Kinh Thiên ấy, lần nào nhìn thấy sư tổ ta cũng chỉ hận không thể đi đường vòng.”
Sư tổ Vân Tiêu còn khủng bố hơn cả Chưởng môn. Nếu nói Thiên Nhai Chưởng môn bị Bùi Cảnh ép thành một ông lão nóng nảy, buồn vui giận hờn lộ ra hết; vậy thì sư tổ Hư Hàm chính là một người khẩu Phật tâm xà, thoạt nhìn lúc nào cũng vui vẻ hòa nhã, song khi xuống tay thì không hề qua loa.
Đối với bọn họ mà nói, sự nghiêm túc của các đại lão Hoá Thần quả thực là ác mộng.
Cậu quay đầu lại, tự hỏi Bùi Ngự Chi đã gặp ai? Nghĩ tới nghĩ lui, Thiên Tiệm Phong quanh năm chẳng có mấy người. Bây giờ ở đấy, chỉ có… Ờ, ca ca của y thôi.
Đôi mắt của Trần Hư lập tức trợn trừng: “Không phải huynh đang đề cập đến vị ca ca đó của mình đấy chứ”
Bùi Cảnh nghe thấy ca ca là trở mặt liền: “… Cút.”
Trần Hư thấy vẻ mặt của y là biết mình đã đoán đúng rồi, cậu sung sướng cười phá lên.
Người tóc bạc kia lợi hại thật đấy.
“Ha ha ha, hóa ra huynh cũng có ngày hôm nay. Hắn là người duy nhất trên đời này có thể khiến cho huynh sinh lòng căng thẳng, đúng là một người lợi hại mà.”
Toàn bộ lông chim trong tay Bùi Cảnh hất hết lên mặt cậu.
Trần Hư dùng tay áo chặn lại, bỉ ổi nói: “Sợ mình biểu hiện không tốt, huynh sợ mình biểu hiện không tốt ở phương diện đó à. Cảm thấy mình không thể làm một đệ đệ tốt?” Không thể không nói, sau khi ở lâu bên cạnh Bùi Cảnh, công phu chọc người của Trần Hư cũng không kém cạnh.
“Cút.”
Bùi Cảnh trực tiếp đứng dậy, áo trắng phất lên, ngự kiếm ngang trời, định rời khỏi Trần Hư như bệnh thần kinh.
Trần Hư vỗ lên đầu hạc, cậu đuổi theo: “Không đùa nữa, nghiêm túc này, huynh sợ mình biểu hiện không tốt, vậy chắc là coi hắn như bề trên thôi. Rốt cuộc huynh mang người này về từ chỗ nào vậy, lần đầu gặp mặt ta đã cảm thấy hắn vô cùng nguy hiểm, thực lực sâu không lường được, huynh chắc chắn muốn giữ hắn lại Thiên Tiệm Phong?”
Bùi Cảnh nhíu mày: “Nếu ta nói hắn có thể giúp ta phá Nguyên Anh, đệ có tin không?”
Trần Hư rơi cả cằm, giúp Bùi Cảnh phá Nguyên Anh, vậy tu vi ít nhất cũng phải đến Hoá Thần kỳ. Hoá Thần kỳ dưới gầm trời này, cả đời cậu chỉ mới thấy sư tổ của viện Kinh Thiên.
“Huynh…”
Bùi Cảnh nói: “Ta biết đệ muốn nói gì, yên tâm đi.”
Trần Hư ngậm miệng, thật ra cậu rất có thiện cảm đối với người tóc trắng kia, thế nhưng phía sau thiện cảm là e ngại. Bây giờ nghe Bùi Cảnh nói vậy, cậu càng cảm thấy nguy hiểm hơn: “Huynh muốn hỏi sư tôn về chuyện này trước không?”
Phá Nguyên Anh cũng không phải chuyện nhỏ.
Bùi Cảnh cụp mắt: “Ta tự nắm chắc.”
Trần Hư mím môi.
Bùi Cảnh đứng trên thân kiếm, khuôn mặt xinh đẹp tuấn tú có phần phiền muộn: “Mới tối hôm qua, lúc hắn đang giúp ta, ta lại phạm sai lầm vì phần căng thẳng này.”
Nhìn người bạn tốt từ thời thơ ấu lộ ra vẻ mặt phức tạp như vậy, Trần Hư mấp máy hai tiếng, thở dài tự đáy lòng: “Ca ca của huynh mạnh mẽ thật.” Ý nghĩa từ mạnh mẽ của cậu có lẽ là là lợi hại.
Bùi Cảnh tạm thời không theo kịp, y bắt chước: “Đúng vậy, ca ca rất mạnh mẽ.”
* “Mạnh” của Trần Hư là Sở Quân Sự rất cường đại rất lợi hại, “mạnh” của Bùi Cảnh là Sở Quân Dự rất “mạnh” trên giường =)))))))))
Bầu không khí lặng yên trong chớp mắt.
Trần Hư: “…”
Bùi Cảnh: “…”
Kiếm Lăng Trần run bần bật, hạc trắng nhìn trái nhìn phải, hận không thể giấu mình đi, thật đáng sợ.
Bùi Cảnh: “Đệch!”
Lần đầu tiên chửi thề lại nói cho Trần Hư nghe. Ngự kiếm xé gió lao thẳng đến Nghênh Huy Phong đang tắm trong nắng sớm.
Trần Hư cũng xấu hổ không chịu được, hù chết cậu rồi, suýt chút nữa còn nghĩ rằng Bùi Ngự Chi sẽ đánh cậu. Vội túm lấy hạc trắng cực kỳ xui xẻo: “Mau mau mau, đuổi theo.”