Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương
Edit: Fio
Bùi Cảnh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Được rồi, đã hiểu.
“Nói đúng lắm, chúng ta đi thôi.”
Địa ngục Tu La, vạn quỷ kêu khóc, Tịch Vô Đoan mà ở chỗ này có khi sợ mất nửa cái mạng, chẳng qua bây giờ y cũng quá sức chịu đựng. Hàng ngàn hàng vạn con rắn độc quấn quanh lúc nhúc một chỗ, tiếng vang bởi ma sát mà ra, dính nhớp ghê tởm, làm người ta nổi hết da gà, đoán chừng có thể trở thành bóng ma trong lòng y.
Nhìn thoáng qua, Bùi Cảnh phát hiện một con rắn với cái đầu xanh tím, trông như mắc bệnh, con mắt nhỏ máu, xoay mình thành cái bánh quai chẻo, từng chút từng chút nuốt gọn cái đuôi của nó.
… Tự ăn chính mình.
Cảm giác buồn nôn khó mà nhịn nổi, xông thẳng lên đầu.
Bùi Cảnh dứt khoát nhắm chặt mắt quay đầu đi, xem như không thấy gì hết.
Có lẽ bởi động tác của y quá rõ ràng, người tóc bạc cũng phát hiện điểm bất thường, động não một chút đã có thể hiểu rõ nguyên nhân.
Đoạn, lạnh nhạt hỏi: “Sao không nói mình sợ rắn?”
Sau khi Kết Đan, ngũ giác của Bùi Cảnh nhanh nhạy hẳn lên, nhắm mắt cũng nhận biết được đường dưới chân, mò mẫm vừa bước đi vừa giải thích: “Gì mà sợ chứ, chỉ đơn giản là không muốn nhìn thấy chúng nó thôi.”
Người tóc bạc: “Tay của ngươi đang run.”
Bùi Cảnh: “Ta đang lo lắng cho đệ tử nhỏ kia, sợ lúc này hắn gặp chuyện bất trắc.”
Tiếng cười khẽ mà rõ ràng của người tóc bạc truyền ra từ trong bóng tối, giống như đùa cợt, lại giống như thở dài.
Ảo cảnh mất sạch chỉ bằng một cái động tay của hắn.
“Mở mắt đi.”
Bùi Cảnh lặng lẽ hé mắt ra.
Đã thấy ảo cảnh địa ngục máu tanh chẳng còn đâu nữa.
Trước mắt là hang núi vừa chật hẹp vừa gập ghềnh, một luồng ráng hồng rọi vào phía cuối, xua tan hết hơi mù tối tăm. Là lối ra.
Y ngơ ngác quay đầu: “Ngươi có thể chấm dứt trò phù phép của nó à?”
Nhưng người tóc bạc đã biến mất.
Không có chút dấu vết nào. Đến âm thầm, đi lặng lẽ.
Y gọi hai tiếng, trong hang núi chỉ có tiếng vọng lại của chính mình.
Từ rừng phong lá đỏ đến bí cảnh Trường Thiên, y gặp hắn hai lần, thế mà đến chút tin tức cỏn con cũng không thăm dò được.
Bùi Cảnh nghĩ thầm: “Thần bí thế cơ à.”
Y bò ra khỏi hang núi, bên ngoài đã chạng vạng màn đêm, mà bên trong bí cảnh Trường Thiên giống như còn có thiên thể chuyển động. Những áng mây đỏ vàng tím lửng lơ phía chân trời, lửa đỏ nhuộm vàng, triều dâng sóng dậy. Rừng xanh hoang vu trải dài vô hạn, ngàn vạn ngọn núi màu chàm, như thú lớn lặng im giữa khoảnh khắc ngày đêm luân chuyển.
Ánh sáng dần ấm áp. Đi ra từ con đường đầy tâm ma khiến người ta khổ sở dài đằng đẵng, khi chợt nhìn thấy nhân gian lại, lại luôn có vài phần hoảng hốt.
“Sao ta lại suy bại đến tình trạng vậy chứ?”
Bùi Cảnh còn chưa có câu trả lời cho vấn đề của mình đã bị chàng thiếu niên dưới tàng cây cách đó không xa thu hút tầm mắt.
Thiếu niên đứng ôm kiếm, quần áo xanh bay lượn, ngọc quan tóc đen, khí chất trong trẻo lạnh lúc, lúc này đôi mắt nhạt màu tràn ngập không kiên nhẫn, rõ ràng đã đứng chờ phát bực mình.
Bùi Cảnh thở phào một hơi thật dài, mới đi qua, nói: “Ngươi không việc gì là tốt rồi, làm ta sợ chết đi được, ta còn tưởng ngươi lạc mất bên trong rồi cơ.”
Đệ tử Vân Tiêu đợt này đúng là đứa này còn lớn gan lớn mật hơn đứa kia, thật biết cách làm khó người.
Sở Quân Dự hỏi: “Sao ngươi vào lâu thế?”
Thằng nhóc này thế mà vẫn còn mặt mũi chất vấn y, nhắc đến là Bùi Cảnh lại bực mình: “Ta nghe thấy tiếng vang thì chạy tới, lập tức có người nói với ta rằng ngươi vào hang núi rồi, sợ ngươi xảy ra chuyện nên ta mới theo vào, kết quả bên trong vừa lắm đường vừa quanh co, may mà ta tốt số mới lòng vòng chạy ra được.”
Sở Quân Dự nghe xong lại chẳng hề cảm động, còn như cười như không hỏi lại: “Ai cho ngươi cái loại tự tin để cảm thấy rằng nếu ta không thoát được thì ngươi đi vào có thể cứu ta ra?”
Bùi Cảnh: “…” Có thể chọc y tức đến nghẹn họng không đáp được câu nào, trên đời này chẳng có mấy người. Điều chỉnh cảm xúc cho bình tĩnh lại xong, Bùi Cảnh giả vờ ngây ngốc: “Còn không phải là thêm người như hổ mọc thêm cánh à, ta nghĩ một mình ngươi ở trong sẽ sợ hãi.”
Sở Quân Dự hỏi: “Sợ rắn hử?”
Không trò chuyện nổi nữa. Bùi Cảnh đổi chủ đề: “Ngươi chờ ta ở chỗ này, thế là nhìn thấy ta ở trong đó rồi phải không?”
Sở Quân Dự đáp: “Ta nghe thấy tiếng ngươi.”
Bùi Cảnh giật mình: “Ta nói gì vậy?”
Sở Quân Dự: “Quên rồi.”
May mà quên rồi.
Dựa theo ý tứ của Sở Quân Dự, hẳn là hắn nghe được giọng nói của y ở bên ngoài Tâm Ma Thất.
Mà ở chỗ này chờ y, rõ là Sở Quân Dự cũng ngang qua Tâm Ma Thất một lượt.
Theo Bùi Cảnh, thiếu niên Sở Quân Dự lạnh lùng quái gở như vậy, tám chín phần mười là tuổi thơ đã từng có một đoạn hồi ức ngập tràn sứt sẹo, có lẽ thứ nhìn thấy trong Tâm Ma Thất không phải ký ức tốt đẹp gì. Y nói muốn giúp hắn giải trừ khúc mắc, bốc thuốc đúng bệnh, đương nhiên phải biết bệnh chứng càng sớm càng tốt.
Bùi Cảnh hỏi: “Đi qua cái lối đen sì ấy một lần rồi, ngươi nhìn thấy gì thế?”
Sở Quân Dự đi cạnh y, suy nghĩ một lát rồi trả lời rất bình tĩnh: “Vài chuyện không muốn nhớ lại thôi. Ngươi thì sao?”
Vì muốn tiếp tục đối thoại, Bùi Cảnh thẳng thắn trả lời: “Ban đầu, thứ ta nhìn thấy là dăm ba hồi ức vụn vặt lẻ tẻ, con xem như vui vẻ sung sướng. Sau đó đột nhiên ác mộng ập đến, Vân Tiêu đương lúc tuyết rơi trong cơn ác mộng, sư thầy bạn bè liên quan đến ta đều chết hết, cuối cùng ta cũng chết, chết dưới mũi kiếm của người ta. Thê thảm lắm ấy.”
Một cơn ác mộng vừa tuyệt vọng lại bi thương, nhưng dù sao cũng chỉ là giấc mơ. Trong mộng chân tình thực cảm, nhưng đến lúc tỉnh lại, ký ức đều dần trở nên mơ hồ, mà cảm xúc phần nhiều là xúc động thổn thức. Lúc Bùi Cảnh kể ra, tựa như thuật lại sự cố của người khác.
Sở Quân Dự hơi siết tay lại, cười một tiếng, khẽ nói: “Là rất thê thảm.”
Bùi Cảnh đáp: “Nhưng ta cảm thấy ta sẽ không thảm vậy đâu, vẫn là câu nói kia kìa, tự tin ắt giải quyết được việc.”
Sở Quân Dự: “Vậy lần này ngươi tự tin đúng chỗ rồi.”
Bùi Cảnh mỉm cười: “Gì cơ?”
Sở Quân Dự nghiêng đầu nhìn y, đôi mắt màu nhạt tựa lưu ly phản chiếu ngàn vạn tia sáng, chói lọi rung động lòng người. Song hắn quay sang chỗ khác rất nhanh, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, giọng nói rất nhẹ, mà nghiêm túc:
“Ta cam đoan. Ngươi sẽ không thảm hại vậy nữa.”
Rõ ràng là câu nói đùa được hắn thốt ra.
Lại như một câu trả lời đầy hứa hẹn.
Bùi Cảnh thoáng giật mình, sau đó dở khóc dở cười, giả bộ được quý mà lo: “Ầy, có câu nói này của ngươi là ta yên tâm rồi, sau này ngươi phải trở thành nhân vật vô cùng lợi hại đó, thời điểm mấu chốt phải cứu ta một mạng nhé người anh em.”
Sở Quân Dự im lặng mỉm cười.
Tà dương phía trước như máu nhuộm đỏ cả dãy núi. Gió mang theo ấm áp, ánh sáng cũng bừng lên mấy phần. Nhưng loại lạnh lẽo nảy sinh trong xương cốt, ẩn giấu tận sâu trong linh hồn lại chẳng có phần nào tiêu tán.
Bùi Cảnh cũng cảm thấy được.
Bi quan bạo ngược, trôi nổi dưới vẻ ngoài ơ hờ bơ vơ.
Y nghĩ, thiếu niên này chắc chắn đã thấy được quá khứ không muốn đối mặt ở bên trong, khổ ải trần gian, không ai qua được sinh ly tử biệt.
“Ta cho ngươi xem thứ này nhé, thế nào?”
Ngày đêm luân chuyển ở bí cảnh Trường Thiên đều không sai một khắc, lần trước đi vào y đã phát hiện ra điểm này.
Sau cùng, một con chim lướt ngang đỉnh núi.
Sau cùng, một tia sáng thu hết ánh nắng chiều.
Bầu trời đen kịt trong chớp mắt, hằng hà sa số tinh cầu lơ lửng rải khắp trời không.
Chim bay xa dần, chậm rãi hoà một màu với màn đêm.
Lướt qua từng mỏm núi.
Y vươn tay che mắt Sở Quân Dự. Hàng mi dày của thiếu niên quét vào lòng bàn tay, hơi ngứa.
Bùi Cảnh sẽ không an ủi người, nhưng y sẽ thả thính, thính hay thính dở gì thì vẫn là thính.
“Vậy ta cũng cam đoan, ta sẽ trở thành người cực kỳ lợi hại — chúng ta hỗ trợ lẫn nhau, vô địch thiên hạ. Ta đến bảo vệ ngươi, che chở cho ngươi đời này chẳng còn long đong, đụng phải khốn khó. Nên là, đừng dùng quá khứ gợi lại những hối hận, những điều sắp tới cũng không cần thấp thỏm lo âu.”
“Ta đưa cho ngươi một đốm sao trời.”
“Lòng người khó dò, việc đời khó đoán, nhưng non sông cây cỏ mãi sống, trời đất trăng sao bất diệt.”
“Để bọn chúng làm chứng.”
Thời điểm rụt tay về, y vỗ tay thành tiếng.
Cánh chim côi bay qua cuối bờ.
Gió mây cuồn cuộn.
Trời đất đổi màu.
Ánh sao sà xuống.
Sở Quân Dự ngẩng đầu, trong màn đêm lam đậm, sao đầy trời rực rỡ tựa kim cương. Ngân hà mênh mông đằng đẵng, ánh sáng lung linh chói lọi, giọng nói bên tai của thiếu niên cũng đầy ắp nhiệt tình.
Sở Quân Dự chậm rãi nhếch miệng cười, nụ cười có mấy phần ấm áp bất đắc dĩ. Thế nhưng, đáy mắt vẫn một màu lạnh băng —
Chỉ là non sông cỏ cây của thế giới này, cả trời đất trăng sao, đều sẽ phân rời đổ vỡ. Thứ bất di bất diệt, chỉ có Thiên Đạo, và, ta.
Nhưng hắn vẫn nghiêng đầu, giọng nói khó được vài phần dịu dàng: “Được, thành giao.”
…
Ra khỏi bí cảnh Trường Thiên, trước tiên Bùi Cảnh về Thiên Tiệm Phong.
Hai chữ mà người tóc bạc chỉ nói qua loa lại khiến y để ý. Thư Diêm có cùng hơi thở với Thiên Diện Nữ, vậy hẳn là xuất phát từ cùng một nơi.
Bây giờ không liên lạc được với sư tôn, y dứt khoát viết một lá thư gửi cho Tịch Vô Đoan, ghi cả câu thơ ở phòng sách bên trong phù đồ vào đó, ‘Thiên địa dành tất nuôi người, thế nhân còn oán ông trời bất nhân’ — Thất Sát ca, sát khí nặng vậy ư?
Tịch Vô Đoan nghiên cứu tà hồn quỷ quái, chuyện lạ nhân gian, hiểu rõ những thứ này hơn y, Bùi Cảnh có thể dò hỏi hắn về những tin tức khác nữa.
Thư Diêm này xông đến, là vì cớ gì?
Ở trong nguyên tác, hình như Bùi Ngự Chi cũng không có kẻ thù, hoặc nói cách khác, ban đầu có, chẳng qua miêu tả quá ít, không có chút manh mối nào.
Bùi Cảnh gác bút, cân nhắc lại, hay là đặt nó sang một bên đã, không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Có đại trận hộ núi của tiên tổ trấn giữ, chí ít y ở trong Vân Tiêu vẫn an toàn.
Ra khỏi bí cảnh, Bùi Cảnh bị Hoàng Phù đạo nhân lệnh đến chủ điện. Lần này, Phong chủ hiếm thấy lần nào không bày ra vẻ mặt tức giận với y, ngược lại còn ôn hoà nhã nhặn bảo y ngồi xuống trước.
Bùi Cảnh ngồi ở một đầu khác, cảm thấy hơi mơ hồ, trực tiếp mở miệng hỏi: “Phong chủ gọi con đến, là có chuyện gì chăng?”
Cung điện đốt hương, phảng phất lượn lờ, khói bốc lên như mang theo vị đắng chát.
Giọng điệu của Hoàng Phù đạo nhân cũng rất nặng nề: “Ngươi có thấy thứ gì trong bí cảnh Trường Thiên không?”
Bùi Cảnh quyết định giấu giếm, trả lời: “Thưa không, con chỉ ở trong đó một ngày một đêm như thường.”
Hoàng Phù đạo nhân nhíu mày, vẻ mặt có vài phần ngờ vực: “Quái thật. Trước kia Bùi Ngự Chi thế mà lại trực tiếp thấy được mảnh hồn còn sót lại của tiên tổ bên trong bí cảnh, là người đầu tiên suốt trăm ngàn năm qua. Ngươi thân là đệ tử mà huynh ấy đích thân săn sóc, thế nhưng chẳng gặp được gì hết à?”
Bùi Cảnh đành phải vờ bày ra một bộ mê man: “… Phong chủ, con không rõ lắm.”
Hoàng Phù đạo nhân nhấp một ngụm trà, dáng vẻ bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói: “Còn nhớ cái người đưa vòng tay cho ngươi lúc trước không? Đây có lẽ là quý nhân bậc nhất mà ngươi gặp được trong đời, thằng nhóc ngươi đúng là tốt số. Người đó chính là Bùi Ngự Chi, là đại đệ tử thủ tịch của Vân Tiêu chúng ta. Phía trong vòng tay có đề tên của huynh ấy, mới đầu ta còn không tin, viết thư gửi đến Thiên Tiệm Phong hỏi thử, thế mà thật sự được Bùi Ngự Chi hồi âm. Huynh ấy nói ngươi tài năng đáng quý, muốn ta để ý ngươi nhiều hơn.”
Bùi Cảnh được quý mến sinh lo sợ, trợn mắt cứng họng: “Vậy, vậy là Bùi sư huynh ạ?”
Hoàng Phù đạo nhân “hừ” một tiếng, liếc mắt: “Ba chữ bên trong vòng tay lớn như vậy, ngươi đeo cả năm cũng không phát hiện ra hử?”
Bùi Cảnh hơi xấu hổ cúi gằm xuống.
“Vòng tay đâu rồi? Lấy ra đây.”
Hoàng Phù đạo nhân vươn tay với y.
Bùi Cảnh không nghĩ đến sẽ còn có một ngày phải dùng đến, sớm đã chẳng biết ném nó đến tận đâu, y hậm hực vò đầu: “Con không mang theo bên người.”
Hoàng Phù đạo nhân hết cách với y, uống thêm hớp trà, an ủi: “Chiếc vòng tay mà Bùi Ngự Chi tặng ngươi có tụ linh để cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi, nếu ngươi đeo trên người cả ngày lẫn đêm, lúc này tương đương với việc thay kinh tẩy tuỷ một lần rồi. Ngươi ấy, hầy.”
Tiếp tục uống trà, Hoàng Phù đạo nhân lắc đầu: “Ta phát hiện ra thằng nhóc ngươi nhé, may mắn tốt cực kỳ, lại chẳng có tác dụng gì hết, trời cao cho ngươi thứ gì tốt đều sẽ bị ngươi dùng đủ mọi cách phá hư.”
Bùi Cảnh bỗng dưng bị ông chọc cười, khoé môi cong lên.
Mà cái thái độ cợt nhả này của y khiến vẻ hoà nhã của Hoàng Phù đạo nhân trực tiếp vỡ nát.
Ông đặt chén trà xuống thật mạnh, cả giận quát: “Thế mà ngươi còn cười được! Ngươi cho rằng đây là việc chơi rất vui đấy à?”
Bùi Cảnh lập tức ngay ngắn lại, thử giải thích: “Không hề, Phong chủ đừng nóng giận, con chỉ đang nghĩ là, con thế này có tính là một loại khác của làm ra làm chơi ra chơi không?”
Hoàng Phù đạo nhân giật giật khoé miệng, không cãi lại y, cũng không có ý định thuyết phục y nữa.
Hôm nay ông gọi Bùi Cảnh tới bởi có chuyện khác quan trọng hơn.
“Bây giờ ngươi ở Luyện Khí tầng mấy rồi?”
Bùi Cảnh tổng hợp những người khác, cho ra một đáp án có tỷ lệ cao nhất: “Tầng bảy.”
Từ Luyện Khí đến Trúc Cơ có mười hai tầng tất cả. Mười hai tầng Đại viên mãn rồi sẽ bước vào cảnh giới Trúc Cơ. Nhìn khắp cả Nghênh Huy Phong một năm nay, người vừa mới dẫn khí nhập thể, kẹt lại ở Luyện Khí tầng một tầng hai không phải số ít, tầng thứ bảy cũng xem như người nổi trội.
Hoàng Phù đạo nhân rốt cuộc gật đầu, tay vuốt chòm râu: “Còn chấp nhận được, sau khi đấu Nghênh Huy xong rồi, hẳn là ngươi có thể đi vào hai toà ngoại phong có tài nguyên khá tốt, Tử Ngọc Phong hoặc Thượng Dương Phong, hai đỉnh này sát với nội phong, linh khí chẳng khác là bao, hai vị Phong chủ đều là đại năng Kim Đan trung kỳ, cũng không tệ hơn ba mươi sau toà nội phong lắm.”
Bùi Cảnh đáp: “Vâng.”
Hoàng Phù đạo nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nếu ngươi có thể chuyên tâm trên đường tu hành hơn ấy à, bây giờ đến Luyện Khí tầng mười cũng có thể rồi.”
Bùi Cảnh đột nhiên hỏi: “Nếu con ở Luyện Khí tầng mười, vậy có khả năng tiến vào nội phong không?”
Hoàng Phù đạo nhân cười lạnh: “Ngươi biết mười tên đệ tử cùng đợt với ngươi được chọn vào nội phong bây giờ đã thế nào không? Thấp nhất cũng là Luyện Khí tầng mười. Ngươi muốn vào nội phong, chí ít phải vượt qua bọn chúng đã. Các ngươi đúng thật là may mắn, Vân Tiêu trước kia làm gì có quy định vừa mới vào cửa đã được nhập nội phong, ngoại trừ loại thiên tài chân chính được cả thế gian chú ý tới như Bùi Ngự Chi kia hay con trai Trần Hư của trưởng lão thì mỗi đệ tử nội phong đều phải trải qua tầng tầng lớp lớp sàng lọc, vạn người mới chọn được một kẻ.”
“Còn phải cảm tạ mấy vị trưởng lão mắt cao hơn đầu trực tiếp cự tuyệt một trăm người đứng đầu của lần tuyển chọn nội phong đợt trước, chọc cho Chưởng môn không vui nên mới cho các ngươi có cơ hội bậc này, khiến bao nhiêu sư huynh sư tỷ ghen ghét đến nghiến răng nghiến lợi — thế mà ngươi không biết quý trọng, tam linh căn, tư chất của ngươi cũng không kém, dư sức vào nội phong. Ngươi thử kể cho ta xem nào, ngươi biểu hiện kiểu gì trên cầu treo vậy.”
Bùi Cảnh: “…” Lão già này thật đúng là thú vị, nhưng vẫn thật lòng quan tâm y. Bùi Cảnh bịa cớ: “Con cảm thấy con thể hiện rất tốt, gặp nguy không hoảng loạn, thấy biến chẳng sợ hãi, bọn họ đều nháo nhào kêu la, mà con thì đi qua như giẫm trên đất bằng ấy.”
Hoàng Phù đạo nhân nghe y nói vớ vẩn: “Ưu tú vậy thì sao ngươi lại đến chỗ này của ta.”
Bùi Cảnh đáp: “Con không biết, phải chăng thật ra Bùi sư huynh đã nhìn ra tư chất của con từ sớm — cảm thấy con là ngọc thô chưa mài giũa, nhưng tính tình ngang bướng, lại nghĩ đến Phong chủ ngài có phương pháp trồng người mạnh mẽ hơn so với trưởng lão ở nội phong cho nên gửi con đến chỗ này một năm trước đã, để cho con chính thức giác ngộ trưởng thành hơn dưới sự dạy dỗ của ngài.”
Công phu nịnh hót tuyệt vời không chê vào đâu được, phải tự giơ ngón cái khen thưởng mình.
Hoàng Phù đạo nhân bị y khen ngợi run cả tay, suýt nữa cầm chén không vững, lòng vui vẻ muốn nở hoa, nhưng vẻ ngoài vẫn trưng vẻ đứng đắn.
“Được rồi, ngươi tự biết tình mình là tốt.”
Bùi Cảnh hỏi: “Thật ra người con tò mò là Sở Quân Dự cơ, Phong chủ, con không nhìn thấu tu vi của hắn được, bây giờ hắn đã ở Luyện Khí tầng mấy rồi?”
Hoàng Phù đạo nhân mím môi, lắc đầu: “Hắn à, sao mà ngươi nhìn thấu được, lúc vào tông môn đã là Luyện Khí Đại viên mãn, bây giờ có lẽ đã là Trúc Cơ sơ kỳ. Chưa đến hai mươi đã Trúc Cơ, đương thời có mấy ai so được với hắn.”
Bùi Cảnh “oa” một tiếng đầy khiếp sợ, lại biết rõ mà còn cố hỏi: “Vậy sao hắn không thể vào nội phong thế?”
Hoàng Phù đạo nhân cũng không nghĩ ra, chỉ có thể mập mờ lừa gạt: “Hắn chắc chắn sẽ vào được, bây giờ chẳng qua chỉ là một phen khảo nghiệm thôi.” Nói đoạn, nghĩ đến chuyện bọn họ rất thân nhau lại khuyên bảo: “Việc tu hành, mỗi người tự có số phận của mình, ngươi đừng tự ti, cũng đừng ghen ăn tức ở trong lòng.”
Bùi Cảnh cười ha ha: “Không đâu.” Vốn dĩ y còn nghĩ là lão già Hoàng Phù nói xấu sau lưng mình nữa cơ.
Trước khi rời đi, Bùi Cảnh còn thuận miệng cáo trạng.
“Phong chủ, linh thảo với linh thú bên trong bí cảnh Trường Thiên có được mang ra không?”
Hoàng Phù đạo nhân nhíu mày: “Ngươi nghe ai nói? Đó là động phủ do tiền bối khai sơn của Vân Tiêu chúng ta để lại, mỗi ngọn cây cọng cỏ đều vô cùng quý giá, ai dám mang ra.”
Bùi Cảnh nói: “Ồ, con lại nghe Tiêu Thần, là cái người bị phạt làm việc ở linh phố ấy. Cậu ta nói, bên trong toàn là bảo bối, thay vì gửi gắm hy vọng ở cơ duyên hư vô mờ mịt, chẳng bằng tay làm hàm nhai, chôm lấy vài ba bảo vật của đất trời, đem ra ngoài bán.”
Hoàng Phù đạo nhân tức giận suýt phun hết trà trong miệng ra, ngón tay siết chặt vang răng rắc: “Làm ruộng cũng không khiến nó tu thân dưỡng tính được à? — Ngươi gọi nó đến đây cho ta!”
“Vâng.”
Chỉ chờ có câu này, Bùi Cảnh chạy ngay đến linh phố. Cả đám người Tiêu Thần đang gánh nước mệt gần chết, nhìn thấy Bùi Cảnh áo trắng tung tăng, tinh thần sảng khoái thì như gặp phải kẻ thù, mặt đỏ tía tai. Tiêu Thần buông đòn gánh xuống, nhào đến muốn đánh nhau với y.
Bùi Cảnh tiện tay cầm nhánh cây gãy lên chặn cậu ta lại, mỉm cười: “Úi chà người anh em, sao ngươi nhiệt tình thế, đừng vậy mà, ta chỉ đi ngang qua, tiện thể báo một câu thôi, cũng chẳng mang thứ gì đến hỏi thăm ngươi, không đáng được hoan nghênh đến mức này đâu.”
Tiêu Thần tức đến chửi thề: “Tao hoan nghênh ông nội mày ấy! Cái loại mất dạy khốn kiếp! Hại bố những hai lần.”
Bùi Cảnh đáp: “Nào có.”
Tiêu Thần nghiến răng: “Cái đứa hại tao làm ruộng ở đây còn đếch phải mày à? Quấy rối trong bí cảnh Trường Thiên cũng không phải mày chắc? Tại mày phá rối như thế, đến một thứ bố đây cũng không mang ra được! Mẹ kiếp!”
“Đâu ra.” Bùi Cảnh ôn hoà nhã nhặn bổ sung: “Rõ là ba lần mà. Lần này ta tiện thể giúp Phong chủ nhắn một câu, gọi ngươi đến chủ điện đấy.”
Tiêu Thần: “…”
Cậu ta nhả ra ba chữ “con mẹ nó”, đỏ quạch cả mắt lên, giơ nắm đấm xông đến chỗ Bùi Cảnh.
Cậu ta dùng toàn lực, lại bị Bùi Cảnh cầm một nhánh cây nhẹ nhàng chặn đứng.
Tiêu Thần giật mình.
Bùi Cảnh lạnh giọng hỏi: “Ba lần, ngươi còn không biết mình sai ở đâu?”
Tiêu Thần gầm thét: “Tao thì có lỗi gì! Chẳng qua là vì tu hành thôi! Một thằng rác rưởi ăn hại dựa vào chống lưng chui vào Vân Tiêu như mày thì đào đâu ra tư cách lên mặt dạy dỗ tao hả!”
Lại là chống lưng. Bùi Cảnh xoay nhánh cây, mỉm cười, chậm rãi trả lời: “Không tham gia tuyển chọn của tông môn chỉ vì cảm thấy không cần thiết, ta sợ mình quá mạnh dẫn đến đả kích lòng tự tin của các ngươi. Trong đầu toàn là đầu cơ trục lợi, đường ngang ngõ tắt, ngươi coi đây là tu hành kiểu gì, đúng là hết thuốc chữa. Ba ngày sau, đấu Nghênh Huy, cầu bại một lần, nếu ngươi thua dưới kiếm của ta, vậy cút khỏi Vân Tiêu đi.”
Con mắt Tiêu Thần đỏ ngầu, hung dữ trừng Bùi Cảnh, không nói gì nữa, quay đầu đi đến chủ điện.
Bùi Cảnh nhìn theo bóng lưng của cậu ta.
Vì tu hành nên không để ý bất cứ gì cả? Vì tu hành, để mình thăng cấp, cho nên làm gì cũng đúng?
Tư tưởng kẻ mạnh làm vua.
Mặc dù cảm thấy hơi buồn cười, nhưng Bùi Cảnh nhớ mang máng, nguyên trong truyện “Tru kiếm”, thế giới này chính là như vậy.
Sau ba ngày, thi đấu của Nghênh Huy Phong.
Đệ tử mới nhập môn chào đón khảo hạch tốt nghiệp sau một năm.
Các trưởng lão ngoại phong đều đến đây trấn giữ.
Sân bãi ngay tại Nghênh Huy Phong, sắp xếp mười toà võ đài, là một cơ hội để bản thân thể hiện, phô bày hết những thứ tâm đắc cả một năm của bản thân cho các trưởng lão ngoại phong xem.
Các đệ tử vừa khẩn trương vừa mong đợi đi vào sân bãi, lại phát hiện chỉ có mười toà võ đài lẻ loi trơ trọi.
Không ai giải thích quy tắc tranh tài cho bọn chúng.
Trợn tròn mắt ngay lập tức, giống một đám ngu ngốc ngẩn ngơ, đứng thẫn thờ tại chỗ.
Trên đài cao tít tắp, mây mù bồng bềnh, các trưởng lão Kim Đan ngồi đủ các tư thế, có người nghiêm chỉnh tỉ mỉ, có người ngã trái ngã phải, lười biếng lộn xộn.
Bộ dáng khác nhau, chỉ có uy áp sâu không lường được trên thân là không đổi.
Sắc trời xám xanh, xem chừng trời muốn đổ mưa. Trước khi mưa gió sắp đến, non núi đìu hiu, lá cây sàn sạt. Một đám đệ tử mới nhập môn không hề có phương hướng, chẳng biết làm gì, nghệt mặt đứng đấy nhìn nhau.
Trên đài cao, bảy mươi hai vị trưởng lão ngoại phong sớm đã nhìn loại cảnh tượng xấu hổ này thành quen, không cảm thấy kinh ngạc chút nào.
Rảnh rỗi hết việc, thuận tiện còn buôn vài câu chuyện phiếm.
Một người lên tiếng: “Mấy ngày trước ta đến Tàng Thư Các, suýt chút nữa bị sắc mặt của Lâu trưởng lão doạ cho hú hồn, như muốn ăn thịt người đến nơi, ai lại trêu chọc lão ấy rồi.”
Lập tức có người tiếp lời: “Còn ai được nữa, có mỗi Bùi Ngự Chi thôi.”
Người thứ ba bóc vải: “Khỏi nghĩ cũng biết, dám chọc lên đầu lên cổ Lâu trưởng lão, nhìn khắp Vân Tiêu cũng chỉ có một mình y. Giấy mực bày trong Thiên Các đã biến mất rồi, có thể phá bỏ tật xấu đã tứ tuần còn ưa chuộng học đòi văn vẻ của cái tên Lâu trưởng lão này, Bùi Ngự Chi bản lĩnh thật.”
Mọi người cười nói: “Dẫu gì cũng người là đứng đầu Vấn Thiên mà. Nghe nói một năm trước y xuất quan xong lại ra ngoài du lịch luôn rồi, chẳng biết đúng không.”
“Thật à, có lần ta đi qua Thiên Tiệm Phong cũng không gặp được ai cả.”
“Thế hắn đã đột phá Nguyên Anh chưa?”
“Hẳn là chưa đâu, đột phá Nguyên Anh là trời có dị tượng, mà lôi kiếp cũng chẳng thấy đâu hết, chắc vẫn còn mắc chướng ngại.”
Người hỏi gật đầu: “Lúc ấy ta cũng bế quan, không để ý đến, thấy có người trong Thiên Các bảo hắn phá Nguyên Anh rồi mới hỏi đến. Quả nhiên, lời trong Thiên Các không thể tin nổi.”
Tu sĩ trẻ tuổi bóc vải khựng lại một chút, nghiêng đầu hỏi: “Xem ra ngươi chính là cái người hỏi ‘Đoán thử xem, ai sẽ đứng đầu tranh đấu Vấn Thiên lần tới’ trong Thiên Các.”
“Đúng đúng đúng.”
Nhét quả vào miệng, tu sĩ trẻ tuổi nói: “Việc ấy hả, ta nói này, cái nơi bịa đặt cũng chẳng cần kịch bản như Thiên Các kia á, khí thế mà thua thì mất mặt chết đi, ngươi không thấy người ở môn phái khác ngông cuồng bao nhiêu à, Vân Tiêu chúng ta sao có thể bái phục lép vế được.”
“…” Một vị nữ trưởng lão đỡ trán: “Ta coi như đã biết những kẻ bỡn cợt giải trí trong Thiên Các là ai, chính là những loại cà lơ phất phơ vô công rỗi nghề như ngươi ha.”
Những người trò chuyện đều là các trưởng lão trẻ tuổi mới phá Kim Đan. Mà mấy vị trưởng lão lớn tuổi hơn thì ngồi thẳng tắp, ánh mắt không chớp một cái nhìn ra phía ngoài. Trong lòng bọn họ, tuyển chọn đệ tử là việc quan trọng nhất, nhất là năm nay còn có một thiếu niên đơn linh căn bị xếp ở ngoại phong.
Trưởng lão trẻ tuổi cũng không có lo lắng gì. Tư chất tốt bình thường đều không đến lượt bọn họ, lại còn rảnh rỗi hết việc, chọn người đếm chơi. Đếm được một nửa thì có người nói: “Thiếu niên kia gọi Sở Quân Dự nhỉ, đơn linh căn mà không vào nội phong được, cũng thật đáng tiếc.”
“Thật không biết Bùi sư huynh nghĩ cái gì, ba mươi sáu vị trưởng lão nội phong đoán chừng phải đau lòng chết đi sống lại ấy, lúc này chỉ tiện cho Tử Ngọc Phong với Thượng Dương Phong.”
“Lời này nói sớm quá rồi, chưa bàn đến việc năm năm sau hắn có thể thông qua tuyển chọn mà vào nội phong được hay không, chỉ riêng thi đấu Nghênh Huy Phong lần này, ta đã cảm thấy nội phong sẽ không bỏ sót đâu. Có thể kết thúc xong rồi đột nhiên sẽ có Vân hạc bay tới đón Sở Quân Dự đi.”
Mọi người cười thành tiếng.
Cười thì cười, bọn họ vẫn rất nghiêm túc với việc tuyển chọn đệ tử. Xuất phát từ tinh thần trách nhiệm, cũng xuất phát từ cảm giác đây là sứ mệnh của mình, không riêng gì vinh dự bồi dưỡng được đệ tử ưu tú, tự hào có cống hiến cho tông môn lại là phần hơn. Đợi rất lâu, cũng giống như thường, đám đệ tử không biết linh động này vẫn ngờ nghệch tại chỗ, co đầu rụt cổ, dáo dác nhìn khắp nơi.
Mấy vị trưởng lão thổn thức.
“Bao lâu nữa mới phá vỡ được cục diện bế tắc đây.”
“Bọn họ thật sự còn rất trẻ tuổi, không biết rằng người đầu tiên đứng ra vĩnh viễn là bắt mắt nhất.”
Trong đám người, hai thiếu niên đứng song song, cực kỳ xuất chúng. Một người thì phô trương, người kia lại lặng thinh lạnh lùng. Đều là những chàng trai trẻ khôi ngô tuấn tú, là Bùi Cảnh và Sở Quân Dự. Tất cả mọi người ngây ra như phỗng, vừa thấp thỏm vừa mê man, trạng thái hồn nhiên xem trò vui giữa hai người bọn họ hoàn toàn không ăn khớp.
Bùi Cảnh nhìn trái ngó phải, nói với Sở Quân Dự: “Ngươi đoán bọn chúng muốn chúng ta làm gì?”
Sở Quân Dự không trả lời, chỉ nhìn ngắm sắc trời. Xám xanh mông lung, nặng trĩu ngột ngạt, tựa như đang chờ đợi điều gì.
Hứa Kính bên cạnh khẩn trương cực kỳ, cả người phát run, coi như lời Bùi Cảnh không phải nói với mình cũng muốn xen miệng vào, làm dịu bớt phần nào căng thẳng: “Ta đoán đây là đang khảo nghiệm tâm tính của chúng ta, thử xem chúng ta đối với cái loại khảo nghiệm không theo lẽ thường này có thể bình tĩnh đến mức nào.”
Bùi Cảnh giật giật khoé miệng, nhìn cả đám người trợn mắt há mồm dáng vẻ ngu ngơ: “Ngươi nói với ta đây là bình tĩnh ấy hả?”
Hứa Kính vò đầu, suy đoán: “Đúng vậy mà, chúng ta cứ đứng như trời trồng vậy, không ồn ào không ầm ĩ, nói không chừng lát nữa sẽ có trưởng lão đến khen chúng ta, sau đó tuyên bố quy tắc.”
“Trâu bò.”
Bùi Cảnh cười ná thở, vịn lấy bả vai Sở Quân Dự mới đứng vững được.
Hứa Kính đúng là logic thần thông quảng đại, trùm phật hệ luôn.
Nhưng y vẫn phải để ông trùm thần thông quảng đại nhận rõ hiện thực: “Nhưng các ngươi thế này không gọi là thấy biến không sợ, các ngươi thế này đơn giản là bị choáng váng. Ta đoán bọn họ đáng chờ một người đứng ra.”
Hứa Kính ngơ ngác: “Chờ ai?”
Bùi Cảnh: “Chờ người đẹp trai nhất ấy.”
Y đã lấy ra tấm bảng gỗ tự mình chuẩn bị từ lâu rồi, bốn chữ lớn rồng bay phượng múa, khoa trương cực kỳ phía trên — “Cầu bại một lần”.
Hứa Kính mơ hồ cảm giác được y muốn làm gì, sợ hãi chết lặng, nói cũng không rõ: “Huynh muốn làm gì?”
Thiếu niên giơ tấm bảng gỗ lỡn trong tay, hông đeo trường kiếm, tay áo tung bay, tóc đen phơ phất, màu nâu xanh dưới bầu trời hoà thành một đường rực sáng: “Nhìn ta đẹp trai là giải quyết được việc.”
Các trưởng lão sốt ruột trên đài cao bỗng nhiên ngồi thẳng người.
Chỉ thấy một thiếu niên áo trắng đi ra khỏi đám người. Y nhảy lên võ đài, tay áo lướt qua, như cuốn theo gió tuyết, hăng hái đặt tấm bảng gỗ trong tay xuống đất, kiếm ra khỏi vỏ, nói: “Vậy thì ta lên trước. Cầu bại một lần.”