Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại

Chương 10: Hậu thuẫn




Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: Fio
Để tiện cho việc làm ruộng, Bùi Cảnh thiết lập cho mình tam linh căn hệ Thuỷ, Mộc, Phong. Tác dụng của linh căn chỉ thể hiện trước Nguyên Anh kỳ, y cũng coi như nửa Nguyên Anh, có cộng hưởng nhất định với trời đất, cho dù bản thân không có hai chủng linh căn Mộc Phong, cũng có thể biến ảo ra Phong và Mộc.

Sau khi học xong lớp buổi sáng, tiên sinh gọi vài đệ tử đi lấy quần áo.

Quần áo của đệ tử ngoại phong Vân Tiêu có kiểu dáng đơn giản, áo gấm trắng, khoác voan mỏng lam nhạt, mặc vào khiến người ta cảm thấy khí chất bọn họ thay đổi hoàn toàn.

Trên đường trở về, băng qua núi rừng xanh um tươi tốt, sư tỷ dẫn y đến nhẹ nhàng khuyên bảo: “Đệ cũng đừng thù hằn Phong chủ, hôm ấy đệ xé mất tâm pháp ngài ấy tự tay viết có khác gì tát vào mặt ngài ấy trước mặt mọi người, Phong chủ mà không phạt đệ thì không dựng nổi uy nghiêm. Lần này xếp cho đệ chăm nom linh phố cũng là muốn rèn giũa tâm tính của đệ, đệ cứ yên tâm tưới nước đi, rồi ngày nào đó Phong chủ sẽ tha thứ cho đệ.”

Bùi Cảnh gật đầu: “Đa tạ sư tỷ.”

Sư tỷ lại nói: “Một năm sau sẽ có trận tuyển chọn, định hướng con đường sau này của các đệ. Cho dù hoàn cảnh không tốt, đệ cũng phải chịu khó tu hành, không được xao nhãng, đã hiểu chưa?”

“Vâng.”

Linh phố ở sườn núi Nghênh Huy Phong được phân cách thành từng bãi cỏ, trồng đầy linh thảo cần thiết cho việc luyện đan.

Bùi Cảnh liếc mắt cũng không thấy điểm cuối, có thể tưởng tượng được, nếu thật sự là đệ tử Luyện Khí kỳ, có mất cả một ngày một đêm cũng đừng mong tưới xong hết chỗ này.

Phụ trách quản lý linh phố trước kia là một tên đệ tử tạp dịch, năng lực chẳng đến đâu nhưng mắt lại cao hơn người, thấy Bùi Cảnh đến nhận việc, vẻ ghen tị ghét cay ghét đắng trên mặt cũng sắp hoá thành thực thể, đầu tiên châm chọc khiêu khích một trận: “Vào ngoại phong thì sao chứ, cuối cùng còn chẳng phải lưu lạc đến nỗi này. Ta thấy Phong chủ đã vứt bỏ ngươi rồi, chẳng bằng ngươi cứ đi thay quần áo rồi an ổn ở lại đây chăm sóc linh phố đi thôi.”

Bùi Cảnh như cười như không liếc cậu ta một cái, nghiêm túc trả lời: “Thôi khỏi, tam linh căn này của ta không thể lãng phí đâu. Dù sao thì đây cũng là tư chất có bao nhiêu người muốn mà không được.”

Đệ tử tạp dịch sao có thể không nghe ra được lời nói của Bùi Cảnh có hàm ý khác, tức muốn hộc máu, sắc mặt dữ tợn đẩy cái thùng trong tay cho y, nền nếp nói: “Sau núi có miệng giếng, mỗi ngày gánh nước tưới khu vườn này hai lần, bón phân nửa tháng một lần, cũng dùng cái thùng này, đi lên phía trước vài dặm có nhà xí, đại tiên ngài tuyệt đối đừng ngại bẩn nha.”

Bùi Cảnh thuận theo, nhận lấy cái thùng: “Được.”

Y dĩ nhiên không chê bẩn, dù sao việc này cuối cùng cũng không đến tay mình.

Đệ tử tạp dịch nguýt y một cái, sau đó bỏ đi.

Mà sau khi cậu ta đi rồi, lại có người đến xem trò vui. Là một đám đệ tử ngoại phong, đầu đội mão, eo giắt kiếm, đứng trên Vân hạc, là tư thế muốn xuống núi săn yêu.

Bọn họ tươi cười sung sướng khi người gặp hoạ, nhất là đứa dẫn đầu, còn đặc biệt thò đầu ra lúc Vân hạc bay qua đỉnh đầu Bùi Cảnh, lớn tiếng gào lên với y: “Linh thảo ở Vân Tiêu đều là vật quý giá, lúc tưới phân tưới nước nhớ phải cẩn thận vào, đừng bỏ bê bọn chúng nhá.”

Mọi người cười ầm lên.

Đồ ngu.

Bùi Cảnh không biết bản thân trêu chọc bọn họ chỗ nào, đáng để cho đám người này chạy tới trào phúng như vậy. Thật sự muốn hỏi bọn họ, có muốn mang theo ghế đến cắn hạt dưa xem trò vui không, đã đến rồi thì đừng nghĩ tới việc rời khỏi.

Hoàng hôn buông xuống, các đệ tử ra ngoài săn yêu trở về, người nào cũng hết sức hăng hái phấn khởi, ai nấy dùng bữa ở nhà ăn đều ba hoa khoác lác, nói yêu thú kia dữ tợn khủng bố bao nhiêu, rống một tiếng làm núi sụp đất toác, nhảy một cái làm rung chuyển non sông, khoa trương cực kỳ.

Bùi Cảnh có vẻ không hợp với đám người đó.

Nhà ăn rất nhỏ, y ngồi trong góc cũng không tránh khỏi người. Bùi Cảnh dùng đũa chọc vào một miếng thịt ba chỉ, buồn bực ngán ngẩm nghe người bên cạnh bàn luận trên trời dưới biển.

“Vốn dĩ yêu thú đó định xông tới cắn ta, hàm răng vừa to vừa nhọn như này này, chỉ cách ta một chút xíu. Ta cho rằng mình chết chắc rồi, ai biết được, lúc đó ta không khống chế được tay mình, đột nhiên nhắm mắt rút kiếm đâm thẳng phía trước, xuyên qua cổ họng của nó. Thế là — yêu thú đó phun ra một búng máu tanh tưởi, ầm một tiếng ngã xuống đất. Bấy giờ ta mới nhận ra, ta đã giết chết nó rồi.”

Người kể hớn hở mặt mày, người nghe cũng tập trung tinh thần, rất nể tình vỗ tay tán thưởng: “Hà huynh, đỉnh thật.”

Hết người này nói lại đến người kia nói, đều là yêu thú kinh khủng như vậy, bản thân thì bộc phát tiềm lực hàng phục nó trong cái khó ló cái khôn ra sao.

Bùi Cảnh cười thầm, yêu thú ở sơn lâm mà Vân Tiêu cung cấp cho đệ tử mới luyện tập đều là giả, không khác gì thú nuôi trong nhà, trừ ăn cũng chỉ biết chạy, chẳng có lấy nửa phần công kích. Khoác lác cũng không chuẩn bị kịch bản, sợ là bọn họ nằm mơ mới thấy được yêu thú lớn bằng cả ngọn núi to.

Y còn chưa khinh bỉ xong đã có người muốn tới móc mỉa mình.

“Trương Nhất Minh, mọi người đã kể hết rồi, ngươi cũng nói vài câu xem nào.”

Bùi Cảnh chẳng còn hứng thú với ăn uống từ lâu, miếng thịt ba chỉ trong chén sắp bị chọc nát vẫn chưa thấy y mở miệng. Chợt nghe đến tên mình, y ngẩng đầu, bỗng có suy nghĩ nảy lên trong tích tắc. Bùi Cảnh đảo mắt xung quanh, rà qua khuôn mặt mỗi người một lần, sau đó ra vẻ chột dạ lùi về sau, nhỏ giọng đáp: “Không có gì, chỉ gánh nước cả ngày, vừa mệt vừa khổ.”

Nghe được lời mình muốn nghe, đám người vừa lòng, tiếp tục hư tình giả ý: “Chậc, cũng không thể nói như vậy được. Ngươi phải biết, những thảo dược này đều dùng cho các trưởng lão dùng luyện đan, bên ngoài có ngàn vàng cũng khó cầu.”

Bùi Cảnh suy tư một hồi mới lí nhí, nói chậm rì rì: “Ngàn vàng khó cầu? Thảo nào…”

Y nói chuyện như muỗi kêu, mọi người không nghe rõ, hỏi lại: “Ngươi đang nói gì đấy, lớn tiếng hơn chút xem nào.”

Bùi Cảnh sợ tái mặt, cuống quýt lắc đầu, còn kém viết hai chữ “chột dạ” lên mặt: “Không không không, không có gì đâu.”

Giờ thì ai cũng xác định, thằng nhóc này chắc chắn có việc lừa gạt mình.

Bùi Cảnh bị ánh mắt ngờ vực tìm tòi nghiên cứu làm cho hoảng hồn, bật dậy như lửa cháy đến mông, chạy đi trước: “Các ngươi cứ ăn nhé, ta no rồi, đi tu hành trước đây.”

Đám người nhìn chằm chằm chén cơm đến một hạt gạo cũng chưa động vào của y, hai mặt nhìn nhau, nghĩ thầm trong bụng: Hẳn có gì kỳ lạ thì thằng nhóc này mới che che đậy đậy thế chứ.

Linh lực trong Tĩnh Tư Thất dồi dào, dùng cho đệ tử mới tu luyện lĩnh hội, một căn phòng có thể chứa được trăm người, vào buổi tối, các đệ tử đã mệt mỏi cả ngày trời sẽ ngồi trên đệm hương bồ, nhắm mắt điều tức. Một căn Tĩnh Tư Thất còn có trưởng lão ở đây giám sát, phòng ngừa sự cố đột ngột xảy ra.

Bùi Cảnh vừa liếc mắt đã tìm được Sở Quân Dự giữa đám người. Lấy hắn làm trung tâm, không ai dám đến gần trong vòng một mét, Sở Quân Dự thay quần áo của đệ tử Vân Tiêu, áo lam quét đất, tay áo trắng như tuyết, vốn là khí chất lạnh lùng quái gở, nhìn như vậy lại giống như đoá hoa ăn thịt người chỉ có thể ngưỡng vọng mà không thể với tới.

Bùi Cảnh không sợ hắn, bước thẳng đến ngồi bên cạnh.

Không ít ánh mắt trong Tĩnh Tư thất đang bí mật quan sát phía này —

Bùi Cảnh và Sở Quân Dự đều là nhân vật có tiếng ở Nghênh Huy Phong, một người vì thiên tài mà nổi, một kẻ bởi xui xẻo mà vang. Sau khi Bùi Cảnh tự mình huỷ mất động phủ thiên trung thiên, Phong chủ sang tay sắp xếp nó cho Sở Quân Dự, bất công rõ rệt.

Lúc đám người tham dự tuyển chọn đã mơ hồ cảm thấy Sở Quân Dự rất mạnh, về phần vì sao Sở Quân Dự không thể vào nội phong, bọn họ nghĩ cả trăm lần cũng không ra kết quả. Có tin tức đồn rằng hắn đắc tội với ai đó, nhưng đắc tội với người nào thì không ai đoán nổi, mà có đoán được cũng chẳng dám lỡ lời.

Bọn họ cũng muốn lấy lòng Sở Quân Dự, nhưng mà người ta từ đầu đến cuối không thèm để mắt đến bọn họ. Bây giờ thấy Bùi Cảnh chủ động chạy đến nịnh bợ như vậy thì âm thầm cười nhạo tới tấp, cười y không biết tự lượng sức mình.

Trong một góc của Tĩnh Tư Thất, Sở Quân Dự tựa vào tường, không nhắm mắt tu hành mà chỉ yên tĩnh lật xem một quyển sách trong tay, lông mi rất dài, từng sợi rõ ràng, phủ bóng lờ mờ trên khuôn mặt trắng nõn. Khi hắn chăm chú đọc sách, gò má sắc bén góc cạnh, trông vừa xinh đẹp vừa nho nhã yên lòng.

Bùi Cảnh như làm ảo thuật, biến ra một chiếc vòng tay trong tay áo mình, đám người chỉ thấy chiếc vòng tay ấy màu xanh biếc, rực rỡ lung linh, ánh sáng màu lam phảng phất toả ra, vừa nhìn đã biết không phải thứ tầm thường.

Giơ vòng tay lên trước mặt Sở Quân Dự như dâng vật báu, Bùi Cảnh thấp giọng, nhưng vẫn không kìm được vẻ dương dương tự đắc, “Ngươi xem ta phát hiện được gì này?”

Tầm mắt Sở Quân Dự chỉ dừng trên trang giấy, không thèm để ý.

Bùi Cảnh nói: “Ngươi nhìn thử xem nào, ta nói cho ngươi biết, chiếc vòng tay này thần kỳ lắm đó, hình như đeo trên tay còn có tác dụng tụ linh nữa. Ban đầu ta nghĩ, đã vào căn phòng thấp kém nhất, lại còn bị sai đi làm ruộng, mới nhập môn đã không may mắn như vậy thì cuốn gói biến về nhà luôn cho rồi. Ai mà ngờ được, trong cái rủi có cái may, thứ này lại bị ta phát hiện được.”

Y nói rất khẽ, gần kề sát bên tai Sở Quân Dự, tựa như thì thầm.

Sở Quân Dự chỉ cảm thấy có luồng hơi nóng phả bên tai mình, quay đầu nhìn khuôn mặt Bùi Cảnh. Thiếu niên cười như chú hồ ly nhỏ, trong mắt chỉ có gian xảo, nhìn là biết không có trò hay ý đẹp gì.

Sở Quân Dự hơi ngước mắt, thấy cả đám trông như nhắm mắt tu hành mà thực tế thì dỏng tai lên hóng hớt cách đó không xa rồi quay lại liếc mắt nhìn Bùi Cảnh, biết ngay y muốn làm gì.

Hắn gấp sách, phối hợp đáp lại: “Ghê vậy cơ à?”

Bùi Cảnh giật mình, vội vàng gật đầu: “Chính xác, ngươi không phát hiện ra toàn bộ Tĩnh Tư Thất chỉ có linh lực ở chỗ này của chúng ta nồng nặc nhất hả, tất cả là nhờ nó đấy. Đây quả là đồ ngon mà! Có nó, tu hành ít nhất cũng phải tăng nhanh gấp bội.”

Sở Quân Dự tiếp tục hỏi: “Ngươi lấy ở đâu.”

Bùi Cảnh thầm sửng sốt, sao hôm nay thằng nhóc này cứ như đi guốc trong bụng y vậy, muốn hắn hỏi cái gì thì hắn hỏi cái đó. Y “chậc” một tiếng, bối rối nhìn một vòng xung quanh, thấy không ai để ý bên này mới chột dạ trả lời: “… Ta may mắn nhặt được.”

Sở Quân Dự: “Ồ?”

Bùi Cảnh bị ánh mắt lạnh nhạt như hiểu rõ tất cả của hắn nhìn phát sởn da gà, sau khi xác định không có ai chú ý đến chỗ mình thêm lần nữa mới lí nhí nói: “Là thật đó, chờ đêm xuống rồi ta dẫn ngươi đến chỗ này nhé. Ngươi là người bạn đầu tiên của ta ở Vân Tiêu, ta sẽ không doạ ngươi đâu.”

Sở Quân Dự nhếch miệng cười, ánh sáng trong mắt rực rỡ động lòng người: “Ta rất mong chờ.”

Nói xong hết rồi thì chờ đám người kia mắc câu thôi.

Bùi Cảnh chân thành vỗ một cái vào vai Sở Quân Dự: “Ngươi đúng là anh em tốt của ta!”

Sở Quân Dự cụp mắt, tiếp tục đọc sách trong tay.

Bùi Cảnh liếc mắt nhìn thử, phát hiện cuốn sách mà Sở Quân Dự đang xem là một bộ kiếm pháp sơ cấp, là loại nhập môn của nội phong Vân Tiêu.

Không cần nghĩ cũng biết là Hoàng Phù đạo nhân lén lút đưa cho hắn. Đoán chừng trong lòng Hoàng Phù đạo nhân, Sở Quân Dự là một thiên tài tuyệt thế nhưng lại bất hạnh gặp phải sư huynh ác độc nên bị điều đến ngoại phong, còn y là vị sư huynh độc ác nọ.

Bùi Cảnh hơi cạn lời, lão già này xằng bậy hết sức. Sở Quân Dự thích hợp hay không còn chưa nắm chắc, chỉ giỏi bậy bạ dạy hư học sinh.

Bùi Cảnh giả như tràn đầy phấn khởi, nói với hắn: “Ngươi nhìn quyển sách mà Phong chủ cho này đi, lão ấy cũng từng cho ta, nhưng mà chỉ viết trên một tờ giấy thôi, ta vẫn còn chút ấn tượng với nó.”

Sở Quân Dự đáp: “Ta cũng có ấn tượng, ngươi xé nó rồi.”

Ngươi thiếu chuyện để nói à.

Bùi Cảnh cười ha ha, bỏ qua chuyện này, hỏi: “Đây là một bộ kiếm pháp phải không nhỉ, ta thấy trên bìa có ghi Vân Tiêu Cửu thức, thức thứ nhất là Hành Vân hay Hành Thuỷ?”

Sở Quân Dự rũ mắt, trả lời: “Hành Vân.”

“À à, hình như là cái này. Ngươi đọc lâu thế rồi, có thu được gì không?” Miệng thì nói thu hoạch, thật ra là muốn hỏi về nghi vấn.

Vừa nãy Sở Quân Dự phối hợp như vậy, bây giờ Bùi Cảnh nảy chút ý định muốn chỉ bảo cho hắn.

Sở Quân Dự thấp giọng trả lời: “Không có.”

Bùi Cảnh hỏi lại: “Thật sự không có à?”

Bản kiếm pháp này được lưu truyền từ đời này sang đời khác từ thuở Vân Tiêu mới khai sơn phá thạch, quyển sách đầu tiên mà đệ tử nội phong tiếp xúc chính là nó. Bùi Cảnh bắt đầu luyện tập từ lúc ba tuổi, đọc đi đọc lại cả trăm năm, nội dung bên trong đã thuộc làu làu. Nhớ tới ngày trước, sư tôn lấy chữ “Ngự Chi” cho y, chữ “Ngự” xuất phát từ quyển sách này.

Ngự tâm ngự bát phương, Ngự kiếm ngự hồng trần.

Y cảm thấy thân thiết với nó hơn những đệ tử khác rất nhiều.

Bùi Cảnh tìm hiểu ròng rã trăm năm mới lần mò được Hành Vân, nếu một đệ tử Trúc Cơ như Sở Quân Dự không có câu hỏi nào, còn lâu y mới tin.

Từng ngón tay của Sở Quân Dự lướt trên mặt chữ, sâu trong đáy mắt như chứa cả cánh đồng băng, dưới lớp băng xa xưa phức tạp, bút tích mực đen dường như xuyên qua thời không tự cổ chí kim.

Đợi một lúc, hắn vẫn không nói lời nào.

Bùi Cảnh dừng một lát, đành phải tự mở miệng: “Ngươi không có thắc mắc, ta thì có. Hướng đi của Vân Tiêu là chính đạo, thức đầu tiên của Hành Vân là vứt bỏ khổ, lo, sợ, oán, các loại tà niệm. Lúc ấy ta nhìn thấy đã cảm thấy kỳ quái vô cùng, nếu tình cảm có thể bị khống chế, vậy trên đời này lấy đâu ra lắm thảm kịch như vậy. Thế này chẳng phải là bắt bí người ta à, ngươi cảm thấy sao?”

Đây quả thật là chỗ mà hồi bé y chẳng tài nào hiểu nổi, nếu không đoán sai, nó cũng là cửa ải mà Sở Quân Dự không thể vượt qua.

Sở Quân Dự nghe xong thì liếc sang nhìn y, cười một tiếng rồi gấp sách lại, thản nhiên nói: “Là rất khó khăn cho người ta, cho nên không cần phải học.”

Bùi Cảnh: “…”

Trục xuất môn phái thôi, không cứu nổi nữa rồi.

Y tạm thời không muốn nói chuyện với Sở Quân Dự.

Tĩnh Tư Thất sau khi giải tán lớp tu hành buổi chiều muộn.

Bùi Cảnh vẫn nhớ đến chuyện gài bẫy đám người kia, lặng lẽ lôi kéo Sở Quân Dự, cố ý đợi bọn họ rời khỏi rồi mới bước đi.

Đương nhiên, y càng như thế lại càng khả nghi, không ít người chưa đi xa, âm thầm bám theo.

Bùi Cảnh coi như không nhìn thấy.

Bóng trăng vờn quanh, lúc đi qua rừng, loáng thoáng còn thấy đom đóm chập chờn giữa cây cỏ, lập lờ trong đêm tối, hết sức rung động.

Thiên Tiệm Phong mà Bùi Cảnh từng ở mặc dù không đến nỗi tuyết đọng quanh năm nhưng cũng là chốn trong trẻo vắng lặng, chưa từng thấy cảnh tượng như vậy bao giờ. Y thích thú cực kỳ, còn bắt một con đom đóm bỏ vào tay chơi.

Ánh sáng đom đóm hơi lạnh, lấp loé trong lòng bàn tay mềm mại của y.

Bùi Cảnh hỏi: “Ngươi biết loại côn trùng này phát sáng bằng cách nào không?”

Sở Quân Dự vẫn bước lên phía trước.

Bùi Cảnh thân ở giới Tu Chân, nhưng dù sao kiếp trước cũng là người kế thừa xã hội chủ nghĩa, vẫn nắm được kiến thức cơ bản về khoa học y vừa cười vừa nói: “Ta nghe người nọ trong làng chúng ta giải thích rằng trong cơ thể chúng có một thứ gọi là huỳnh quang, ẩn trong tế bào phát sáng, còn chuyện tế bào phát sáng là cái gì thì ngươi không cần biết.”

Sở Quân Dự nở nụ cười như không: “Làng các ngươi tài giỏi thật.”

Bùi Cảnh cũng bật cười, y không có ràng buộc gì ở hiện đại, trải qua nhiều năm vậy rồi, cảm giác nhớ nhung thế giới trước kia cũng đã phai nhạt. Chỉ là thoáng nhớ đến vẫn cảm thấy hơi hoài niệm, y nói: “Có gì đâu, cũng coi như lên trời xuống bể không gì không thể mà thôi.”

Sở Quân Dự hỏi: “Nhớ nhà hửm?”

Bùi Cảnh nghiêng đầu, hơi chớp mắt, không rõ vì sao Sở Quân Dự bỗng nhiên hỏi đến vấn đề cảm tính như vậy, mỉm cười: “Không nhớ lắm. Đã đến Vân Tiêu rồi, nơi này chính là nhà của ta.”

Câu này của y thực sự rất nghiêm túc. Từ lúc sinh ra đã được Chưởng môn thu làm học trò, tháng năm dài đằng đẵng đều trải qua ở đây, xuân hạ thu đông, mỗi một gốc cây ngọn cỏ ở Thiên Tiệm Phong đều khắc sâu vào đầu.

Sư trưởng, bạn bè, danh dự, có được vẹn toàn tất cả ở đây, nơi này chính là nhà của y.

Sở Quân Dự “ừ” một tiếng, vẻ mặt nửa sáng nửa tối ẩn trong rừng rậm đom đóm không thấy rõ thật giả, mà nhìn kỹ dường như có phần lạnh nhạt lại châm chọc mỉa mai.

Bùi Cảnh có qua có lại: “Không phải ngươi nói nhà ngươi ở một nơi thật xa hở, bây giờ ngươi có nhớ nhà không?” Đom đóm trong lòng bàn tay y vỗ cánh vo ve, ánh sáng chiếu lên mặt y, mặt mũi thanh bạch như trẻ sơ sinh.

Sở Quân Dự tựa như mỉm cười: “Không nhớ.”

Bùi Cảnh nói: “Ngươi cũng có thể coi Vân Tiêu là nhà.” Nếu ngươi có thể dẹp bỏ ý định giết chóc trong lòng.

Ý lạnh xẹt qua đôi mắt Sở Quân Dự, hắn chỉ đáp: “Nhà thì không cần.”

Bùi Cảnh sững người, vừa muốn truy hỏi thì Sở Quân Dự đã nhanh chân bước lên phía trước, để lại cho y một bóng lưng.

Bùi Cảnh thầm nghĩ: Người này còn trẻ tuổi, sao mà tâm tư lại khó đoán như vậy.

Đến bây giờ y vẫn không hiểu được Sở Quân Dự, cảm giác như lạc trong sương mù, thậm chí không nhìn thấu thái độ của Sở Quân Dự đối với y.

Dung túng tới gần lại không cho phép thân cận, trò chuyện với mình lại nửa phần giấu giếm.

Một loại cảm giác rất kỳ dị, giống như Sở Quân Dự hiểu tất tần tật toàn bộ mọi thứ của y, rồi lấy một thân phận mơ hồ đứng trên cao lạnh lùng dò xét.

Cảm thấy cực kỳ không thoải mái, Bùi Cảnh hy vọng đây chỉ là ảo giác của mình.



Bùi Cảnh dẫn Sở Quân Dự đến linh phố.

Trong linh phố có vài ngọn cỏ đến đêm sẽ phát sáng, lung linh tươi mát, vào lúc màn đêm trải khắp bốn bề, trông có loại tráng lệ chấn động lòng người.

Sau khi xác định đám theo đuôi phía sau đã đuổi kịp, Bùi Cảnh mới gỡ chiếc vòng trên cổ tay xuống, cố gắng nói thật nhỏ: “Ta vốn cho rằng Phong chủ phạt ta đến chăm linh phố là lao động khổ sai, ai mà ngờ được đây là miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Hôm nay ta gánh nước phát mệt mới ngồi xuống nghỉ ngơi — vừa tưởng tượng ra cuộc sống sau này, không nhịn được buồn bực trong lòng nên bứt cỏ dại trong ruộng cho hả giận. Không nghĩ đến, vừa giật một cái đã lật tung cả đất lên, thế là chiếc vòng tay này rơi ra.”

“Ta đoán, mảnh vườn linh này là nơi gieo trồng linh thảo, yêu cầu linh lực cực kỳ cao. Mà Nghênh Huy Phong cũng không phải vùng trù phú gì cho cam, muốn bồi dưỡng được linh thảo thượng đẳng cũng chỉ có thể nhét vài bảo bối có thể tụ linh vào trong đất, phỏng chừng chiếc vòng tay này là một trong số đó.”

Sở Quân Dự đứng một bên nghe y nói lời nhảm nhí, tay áo tung bay, cũng không trả lời.

Dẫu sao Bùi Cảnh không kể cho hắn nghe, chẳng cần hắn đáp lại, tự mình lảm nhảm: “Bí mật này ta chỉ nói cho mình ngươi nghe thôi đấy, sau này hai ta chia nhau mấy thứ tốt lành trong mảnh đất này. Chúng ta cẩn thận một chút, trộm một hai cái, chắc chắn Phong chủ không phát hiện được đâu.”

Sở Quân Dự hờ hững: “Nói xong chưa?”

Bùi Cảnh đáp: “Xong rồi, ây sao ngươi không tỏ chút cảm xúc nào thế. Bí mật lớn vậy mà ta cũng nói cho ngươi biết, cũng xem như có lòng chứ hả.”

Sở Quân Dự xoay người rời khỏi.

Bùi Cảnh vội vàng đuổi theo.

Đi xa rồi, Bùi Cảnh sâu xa xoay lại liếc nhìn, rồi quay lại cười sung sướng: “Ngươi nói xem đám đần độn kia có mắc lừa không.”

Sở Quân Dự: “Nhàm chán.”

Bùi Cảnh cười nói: “Lũ đó bị lừa thật, đúng là đám người ngu ngốc nhất mà ta từng đối phó.”

Phải biết rằng trước kia vì để trả thù thằng ranh Phượng Căng, y còn phải ủ mưu mất vài ngày nữa kìa.

Khi mới vào viện Kinh Thiên, tất cả mọi người đều là thiên tài số một số hai trong tộc, không ai phục ai. Xem nào, lúc đầu y tranh cãi với Phượng Căng là ở trên thân kiếm Lăng Trần, kiếm Lăng Trần là quà gặp mặt mà viện trưởng cho bọn họ, Bùi Cảnh thắng Phượng Căng trong gang tấc, từ đây kết oán gây thù.

Phượng Căng ấy à, nếu không nói nguyên hình là Phượng Hoàng, Bùi Cảnh còn tưởng cậu chàng là gà rừng kia đấy, đã ham đua háo thắng còn thêm bụng dạ hẹp hòi.

Có một lần hại y quá trớn, bị sư tổ phạt đứng ở thang trời ròng rã nửa tháng liền.

Tới lúc trở về, đến cả suy nghĩ nướng Phượng Căng lên ăn Bùi Cảnh cũng có rồi, chẳng qua sau này, y đúng là khiến Phượng Căng tự nướng mình luôn.

Y chuyên môn bừa bãi thêu dệt vô cớ, biên soạn ra một tuyệt kỹ độc môn, gọi là “ngũ hình dung hợp”, nói Thuỷ gặp Lôi sẽ sinh Hoả, pháp lực vô biên, là nhà y tự sáng tạo, không thể học tập bên ngoài. Phượng Căng tinh quái sao mà nhịn được, vừa lạnh tanh chửi y ăn nói xằng bậy, vừa tay trái tụ Thuỷ tay phải tụ Lôi, Hoả trong thân thể Phượng Hoàng của cậu chàng cháy hừng hực, kết cục dĩ nhiên là nổ bùm bùm, tia lửa kèm sấm sét, suýt chút nữa đốt trụi hết đám lông Phượng Hoàng cao quý của mình.

Bùi Cảnh không thể nhớ lại vẻ mặt của Phượng Căng khi ấy, nhớ lại sẽ mắc cười.

Bế quan trăm năm, y đã không gặp lại đám bạn già kia của mình rất lâu rồi. Chẳng qua có lẽ đám bạn già đó không muốn gặp y lắm đâu.

Chia đôi mỗi người mỗi ngả với Sở Quân Dự ở ngã rẽ đường mòn, Bùi Cảnh không định trở về. Y vòng vo lượn khắp nơi mỗi chỗ một lát, thời gian say ngủ y chẳng có giọt nước nào vào bụng, sau khi tích cốc không ham ăn ham uống, thế nhưng không có nghĩa là không buồn miệng.

Lúc này Bùi Cảnh cảm thấy hơi thèm ăn, y hái được vài trái cây ở dọc đường núi Nghênh Huy Phong, vừa sạch sẽ mát mẻ lại ngon miệng, cắn một miếng là nước ngọt văng tung toé. Y nắm chắc thời cơ, thuận đường vòng trở về.

Quả nhiên, ở nơi y và Sở Quân Dự rời đi không lâu.

Vài người bước ra từ trong bóng tối, là nhóm người ban ngày ngồi cùng một chỗ ăn cơm với y.

Thanh niên cầm đầu chậc chậc chậc một lúc lâu, vẻ mặt tự đắc: “Ta đã nói thằng nhóc kia nói chuyện ấp a ấp úng, lén lút vụng trộm, chắc hẳn ủ mưu đen tối, lúc cậu ta lấy chiếc vòng tay kia ra ở Tĩnh Tư Thất, ta đã biết có gì đó không đúng. Quả nhiên, bị ta tóm được bằng chứng rồi đây.”

Một thanh niên dáng người hơi thấp hơi mập khác ngơ ngác hỏi: “Vậy Lý huynh à, chúng ta có nên báo cáo việc này cho Phong chủ không, để Phong chủ xử lý cậu ta.”

Lý huynh trợn trắng mắt: “Xử lý cái rắm — Ngươi ngu à, báu vật tụ linh, đi đâu để tìm đây! Trước tiên chúng ta vơ vét sạch sẽ chỗ này, sau đó đẩy hết lên người Trương Nhất Minh, khà khà.”

Những người còn lại tới tấp sáng rực mắt: “Có lý, vẫn là Lý huynh lắm mưu nhiều kế.”

Dứt lời, vài người nhặt cái chạc ngay cạnh làm gậy, coi như xẻng bắt đầu đào đất. Đêm đen gió lạnh, ánh trăng mờ ảo, bọn họ bất chấp thứ mình dẫm lên là linh thảo hay gì khác, con mắt đỏ ngầu, đầy đầu đều là bảo vật tụ linh.

Bùi Cảnh ngồi trên thân cây, mở miệng nhai từng miếng trái cây, nhìn bọn họ dẫm hỏng cả đỉnh núi đầy linh thảo linh dược — kỳ thực Nghênh Huy Phong không được tính là vườn linh trong mắt Bùi Cảnh, linh khí của cây cỏ thấp cực kỳ, chỉ có thể làm thuốc, cho người phàm dùng, không thể luyện đan. Tuy vậy, làm đến mức này cũng đủ cho đám người kia một bài học rồi.

Y nhảy xuống khỏi ngọn cây, làm bộ như quay lại vì quên đồ, đi vào linh phố, đứng ngoài rìa trợn mắt há mồm nhìn một đám người hì hục đào đất, thét tiếng chói tai: “Các người làm gì đấy!”

Tiếng thét của y cắt ngang động tác trong tay đám người này.

Tu sĩ họ Lý cầm đầu đứng tại chỗ ngây ra như phỗng, cây gậy trong tay rơi “bộp” xuống đất.

Bùi Cảnh tức đỏ cả mặt, giận dữ giậm chân: “Các ngươi thật quá đáng, ta phải báo cho Phong chủ!”

Mấy vị tu sĩ luôn miệng kêu khổ: “Đừng! Không phải như ngươi nhìn thấy đâu!”

Bùi Cảnh nào để ý đến bọn họ, xoay người chạy đến chủ điện Nghênh Huy Phong.

Mấy người ở sau điên cuồng đuổi theo: “— Đừng báo cho Phong chủ, chúng ta chỉ đang xới đất thôi!”



Hoàng Phù đạo nhân giận sôi người, chuyện của đệ tử đợt này sao mà lắm vậy!

Ông đứng giữa điện, sắc mặt tối lại, không giận tự uy, trợn mắt phẫn nộ nhìn mấy người đang run lẩy bẩy: “Xới đất? Hơn nửa đêm không nghỉ ngơi tử tế, các ngươi lại chạy ra ngoài đến linh phố xới đất?”

Đám tu sĩ sắp khóc đến nơi, nhìn Phong chủ như này, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ, lại nhìn thấy Bùi Cảnh quy củ đừng một bên, tức giận lập tức bùng lên. Bọn họ không dễ chịu, thằng nhóc này cũng đừng mong trốn được.

“Phong chủ! Chúng con đều bị cậu ta hãm hại!”

“Chính là cậu ta lừa gạt chúng con rằng bên dưới linh phố chôn pháp bảo, dụ dỗ chúng con đi đào.”

“Không sai, Trương Nhất Minh ra tay trước, lúc chúng con đến thì linh phố đã bị đào phân nửa, chiếc vòng trên cổ tay cậu ta ấy, đào được ở linh phố.”

Hoàng Phù đạo nhân tức muốn nổ đầu, mấy thằng nhãi này làm phản rồi.

Bùi Cảnh nhìn muốn dở khóc dở cười, y biết mấy người này ngu ngốc nhưng không ngờ có thể ngu đến mức này. Đây không phải tự chui đầu vào rọ à, một mực khẳng định đi xới đất còn có thể nhẹ tội hơn chút.

Hoàng Phù đạo nhân liếc mắt trừng Bùi Cảnh: “Lấy ra!”

Bùi Cảnh khéo léo gỡ vòng tay trên cổ tay xuống, đưa cho Hoàng Phù đạo nhân, vẻ mặt mờ mịt, thưa: “Vòng tay này của con không phải đào ở linh phố mà, con đâu có kể lai lịch của chiếc vòng tay này cho bọn họ, bọn họ vu cáo con.”

Càng nói càng tủi thân.

Hoàng Phù đạo nhân bắt được vòng tay thì giật mình.

Linh lực hệ Thuỷ bên trong vòng tay nồng đậm mà tinh khiết. Ông đưa lại gần nhìn kỹ, quả nhiên, phía trong vòng tay có ba chữ rồng bay phượng múa, phóng khoáng vô cùng. Bùi Ngự Chi.

Hoàng Phù đạo nhân lập tức run cả tay, đôi mắt như đao rơi xuống người Bùi Cảnh: “Vòng tay này của ngươi ở đâu ra?”

Bùi Cảnh không hiểu ra sao, vò đầu: “Dạ? Ngày, ngày đầu tiên con đến Nghênh Huy Phong thì lạc đường, gặp được một vị sư huynh toàn thân mặc đồ trắng, là huynh ấy mang con đến chủ điện. Trên đường còn nói không ít chuyện với con, cuối cùng trước khi rời đi thì khen con căn cốt kỳ diệu, tâm tính đáng khen, sau đó cho con chiếc vòng tay này, nói là tặng người có duyên.”

Đây chắc là, mèo khen mèo dài đuôi.

Hoàng Phù đạo nhân âm thầm kinh hãi, nghi ngờ: “Thật?”

“Chính xác trăm phần trăm.” Ngài cứ việc tìm y đôi co. Là giả coi như ta thua.

Bùi Ngự Chi thế mà tới Nghênh Huy Phong? Còn xem trọng đệ tử này?

Bàn tay cầm vòng tay của Hoàng Phù đạo nhân run rẩy, nửa tin nửa ngờ, cuối cùng vẫn trả vòng tay lại cho Bùi Cảnh. Bùi Ngự Chi của Vân Tiêu, không chỉ là sự tồn tại giống thiên thần, lại càng là tín ngưỡng của một trăm lẻ tám đỉnh núi.

“Nếu ngươi nói dối, cứ chờ xem ta dạy dỗ ngươi thế nào!”

Hoàng Phù đạo nhân cảnh cáo Bùi Cảnh không chút uy hiếp.

Sau đó nhìn đám đệ tử đứng tại chỗ thêm lần nữa, lật mặt, con mắt trợn tròn u ám.

“Vu cáo hãm hại đệ tử đồng môn, tội thêm một bậc! Các ngươi thích đào đất như vậy thì đến đó chăm sóc linh phố đi — ta cho các ngươi xới đủ!”

Đám đệ tử ngấm ngầm chửi rủa Bùi Cảnh hết lần này đến lần khác, nhưng không dám cãi lại mệnh lệnh của Phong chủ. Vẻ mặt bọn họ đau khổ, bi thảm cực kỳ: “Vâng.”

Bùi Cảnh đứng sau lưng Phong chủ, mỉm cười với bọn họ, y thật lòng đồng tình với bốn đứa xui xẻo.

Nhưng nụ cười này hết sức châm chọc trong mắt đám người kia, bọn họ suýt nữa hộc máu.

Bùi Cảnh không có ý kiến gì trước quyết định của Hoàng Phù đạo nhân. Mưu đồ đánh cắp đồ vật của tông môn, vốn là tâm tính có vấn đề, cũng nên rèn luyện tử tế một chút. Làm ruộng lâu ngày ắt sẽ biến thành thanh tâm quả dục.

Mà không khác với dự đoán của y, Hoàng Phù đạo nhân thật sự viết thư gửi đến Thiên Tiệm Phong.

Sau khi Trần Hư thấy tin, cả khuôn mặt cũng run rẩy, Bùi Ngự Chi có thể tự khen mình thành như vậy cũng giỏi thật. Cậu ngự kiếm đến Nghênh Huy Phong, ẩn giấu hơi thở, ai cũng không phát hiện ra.

Lúc ấy, ba người khác trong viện đều đang nằm ngủ, Bùi Cảnh bày kết giới mời cậu vào.

Trần Hư nhìn trái một lần lại nhìn phải một lượt, hả hê: “Có thể tìm được một nơi không chút linh lực ở Vân Tiêu cũng không dễ dàng, Hoàng Phù đạo nhân vì tra tấn huynh cũng nhọc lòng lắm.”

Bùi Cảnh ngồi trên ghế đá: “Ta cho đệ vào để châm chọc đấy à?”

Trần Hư đưa thư của Hoàng Phù đạo nhân cho Bùi Cảnh, nói: “Ta xem huynh trả lời kiểu gì.”

Bùi Cảnh mở thư, quả nhiên là những con chữ vặn và vặn vẹo của Hoàng Phù đạo nhân.

Chẳng qua lần này tốt hơn trên tờ giấy lần trước rất nhiều, có lẽ bởi vì người nhận thư là y, cho nên ông cực kỳ thận trọng, thậm chí từ ngữ đều cung kính hết mực, đọc mà nửa cười nửa mếu.

Bùi Cảnh nắm chặt bút trong tay, cười một tiếng: “Còn có thể trả lời kiểu gì, đương nhiên phải khen mình trước đã.”

Y vừa viết vừa nói: “Thằng nhóc Trương Nhất Minh này tuy rằng linh căn không xuất chúng, nhưng tính tình lương thiện, khiêm tốn lễ độ, bộ dáng cũng đoan chính, được bồi dưỡng tất thành người tài, ông phải thay ta tiếp đãi tử tế đấy.”

Trần Hư bị thói không biết xấu hổ của y chọc cười: “Huynh nhập thế như này ấy hả? Không phải trước đó còn vội vàng đuổi ta đi, không muốn để người khác cho rằng huynh có hậu thuẫn à, giờ lật lọng rồi?”

Bùi Cảnh xoay bút, nói: “Ta chỉ nhắc nhở lão ấy một câu để lão ấy đừng hoạnh hoẹ ta mà thôi, không có ý định kêu lão ấy nhìn ta bằng con mắt khác.”

“Người mà Bùi Ngự Chi huynh tự tay viết yêu cầu tiếp đãi, lão ấy còn có thể không nhìn bằng con mắt khác?”

Bùi Cảnh cảm thấy cậu nói có lý, đằng sau bỏ thêm vài câu: “Vậy để lão ấy không can dự quá mức vào việc của ta, coi ta như đệ tử bình thường là được. À đúng rồi, đổi chỗ là quan trọng nhất, ta muốn đến ở bên cạnh Sở Quân Dự.”

Trần Hư chờ y lề mề viết xong.

Trước khi đi còn không ngại phiền phức: “Linh phố ở Nghênh Huy Phong huynh thích phá thì phá, chỗ khác thì đừng có đụng vào.”

Bùi Cảnh cười mắng: “Đệ có thấy phiền không, mấy câu này phải nói bao nhiêu lần nữa.”

Trần Hư bật lại: “Ta nói cả vạn lần huynh cũng chẳng lọt tai.”

Vào lớp buổi sáng ngày thứ hai, Bùi Cảnh yên tĩnh ngồi trước bàn, làm lơ ánh mắt hận đến nghiến răng của những người kia, cười ngây ngô rực rỡ, tầm mắt dán chặt trên người Sở Quân Dự. Sau này bọn họ là bạn cùng phòng rồi, y không tin mình không trị nổi một thằng ranh con.

Sau khi trưởng lão dạy xong bài học làm cách nào để dẫn khí vào cơ thể, Hoàng Phù đạo nhân tiến đến, vẻ mặt ông cực kỳ phức tạp, liếc mắt nhìn Bùi Cảnh.

Có thế nào cũng không nghĩ đến việc Thiên Tiệm Phong thật sự hồi âm lại cho mình. Ông khẩn trương sợ hãi đến run tay, thiếu chút nữa huỷ mất lá thư. Mà nội dung bức thư khiến ông lú cả người. Bùi Ngự Chi là Chưởng môn tương lai, cho dù ông đã trăm tuổi cũng vô dụng, vẫn phải theo bối phận mà gọi sư huynh.

Cho nên, Bùi sư huynh thật sự ưu ái thằng nhãi ranh mới nhập môn ba ngày đã không ngừng gặp rắc rối?

Nghĩ vậy, ông cảm thấy khá tiếc nhìn thoáng qua Sở Quân Dự. Lấy minh châu so với mắt cá, đừng nói là Bùi sư huynh bất cẩn phế hỏng mắt mình trong lúc tu luyện rồi đấy chứ.

Đương nhiên, ông không dám thốt ra những câu này.

Hoàng Phù đạo nhân “khụ” một tiếng, dặn dò đơn giản sự việc ngày hôm qua, lại phê bình đám người kia lần nữa rồi mới chậm chạp nói: “Trương Nhất Minh kịp thời phát hiện, báo cáo với ta, bảo vệ hơn nửa linh phố, xem như lập công chuộc tội. Chuyện cũ của chúng ta sẽ bỏ qua, thứ nên thuộc về y thì sẽ thuộc về y, sau này đổi về thiên trung thiên vốn dĩ nên đi từ đầu, cũng không cần chăm sóc linh phố nữa, cùng các đệ tử bình thường hoàn thành những nhiệm vụ khác đi.”

Mọi người kinh ngạc, sôi nổi quay đầu nhìn về phía nhân vật chính.

Trong các loại hâm mộ dò xét, cả những ánh mắt nghiến răng nghiến lợi, Bùi Cảnh cười tươi rói toe toét hàm răng trắng bóc, khôi ngô tuấn tú, đặc biệt hài lòng: “Đa tạ Phong chủ.”

Y đã nói thế nào, tự tin là giải quyết được rồi, vận may của y sẽ không kém như vậy.

Sở Quân Dự làm thinh trước việc mình có thêm một người bạn cùng phòng, thậm chí không quay lại liếc nhìn Bùi Cảnh lấy một lần.

Lúc xế chiều ra ngoài đi săn, Bùi Cảnh ngồi ở rìa cánh Vân hạc, là nơi đón gió, đặc biệt đẹp trai lại cực kỳ liều mạng, trừ y ra thì không ai dám ngồi. Trong ngực cất giấu một đống trái cây trong veo mới phát hiện tối hôm qua, Bùi Cảnh chờ mãi, cuối cùng cũng chờ được Vân hạc bay qua linh phố.

Vân hạc bay thấp xuống, Bùi Cảnh có thể thấy rõ dáng vẻ lao động vất vả của đám người kia, trên lưng gánh nước, mồ hôi rơi ướt đẫm áo quần. Trời không nắng, nhưng mặt trời chiếu hồi lâu vẫn khiến người ta miệng khô lưỡi khốc.

Tặc lưỡi một tiếng, Bùi Cảnh nhiệt tình phất tay với tu sĩ họ Lý lần trước dẫn đầu chế giễu y.

Tu sĩ họ Lý thấy y suýt nữa tức nổ mũi, xoay người lại, mắt không thấy tâm không phiền.

Vân hạc bay rất chậm trong Nghênh Huy Phong, chậm đến mức Bùi Cảnh vẫn còn tâm tư đùa giỡn cậu ta một chút.

“Ái chà, Lý huynh, sao huynh đổ nhiều mồ hôi thế? Mệt mỏi cả buổi trời có đói bụng không, huynh mà đói, ta ăn cho huynh xem nè.”

Tu sĩ họ Lý: “Cút —!”

Bùi Cảnh lại cắn một miếng trái cây, quả màu đỏ, nước cũng đỏ, nhuộm môi y thành sắc đỏ tươi rói. Ngọc quan vấn tóc, áo lam phất phới, Vân hạc bay qua trời cao, quý giá cực kỳ, y nhếch miệng cười, tinh thần phấn chấn.

Đàm tu sĩ bên trong linh phố ức đến nhức nhối tim gan phèo phổi.

Bùi Cảnh nhìn mặt trời treo trên cao, rất có hứng ngâm thơ, nói: “Ta đọc thơ cổ vũ các huynh, cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày.”

Đọc được một nửa, người phía dưới chưa bị tức chết, y đã tự bật cười.

Mà lúc này, Vân hạc ra khỏi Nghênh Huy Phong, giương cánh vút lên trời cao, mây giăng rẽ ngang mặt trời.

Gió mát phủ đầu, vầng dương dưới mắt.

Mái tóc Bùi Cảnh bị thổi bay lên phía trước che hết cả mắt, người khác cũng ngẩn ngơ, đây là luồng gió quỷ quái gì vậy.

Chết mất thôi, ngày trước y còn chế giễu bọn họ ngạc nhiên trong kính Huyền Thuỷ, tại sao không ai cho y hay, con hạc này bay nhanh thế. Bây giờ ngay cả hứng thú nhổ lông cũng mất hút, chỉ muốn mau mau xuống đất mà thôi.

Y vươn tay vén tóc, nghiêng đầu lớn tiếng hỏi người bên cạnh: “Lúc nào chúng ta mới đến vậy —!”

“Nửa canh giờ nữa.”

Bùi Cảnh than một tiếng: “…” Đường này không còn cách đi nào khác rồi. Y nhớ kiếm của mình quá.

Dãy núi săn yêu sát vách Vân Tiêu với y mà nói cũng chỉ như căn nhà của một đứa bé.

Vội vàng qua quýt cho xong.

Bùi Cảnh ù ù cạc cạc đến cùng một người không quen biết, tìm cả buổi cũng không thấy Sở Quân Dự đâu, chỉ có thể mặc kệ rồi tản bộ, tán gẫu với người nọ.

Đồng thời, Bùi Cảnh lên tiếng hỏi một vấn đề y đã bối rối thật lâu.

“Sao mà ta cảm thấy các ngươi rất ngứa mắt ta nhỉ? Ta bị phạt làm ruộng, hết người này đến người kia vội vàng phi đến cười nhạo ta. Sao lại thế?”

Đi cùng y là một tu sĩ nhỏ gầy, loắt choắt gầy không tả nổi, nhưng không thể không đáp: “Chuyện này ta cũng đoán mò thôi, ngươi đừng để trong lòng. Chúng ta cùng nhau bái vào Vân Tiêu, mọi người đều quen biết, dù sao cũng đã trải qua cửa ải trùng điệp, rèn luyện hết tầng này đến tầng khác mới trổ hết tài năng. Mọi người đến từ năm châu bốn bể, tuy nói linh căn khác biệt hay bất đồng tư chất thì điểm xuất phát vẫn giống nhau. Ngươi thì khác. Chúng ta bí mật hỏi han, không ai có ấn tượng với ngươi, ngươi chưa từng tham gia tuyển chọn mà được tuyển thẳng ngoại phong.”

“Mọi người đều là người trẻ tuổi, lấy thực lực làm người nể phục, dĩ nhiên không quen nhìn loại người tiến vào bằng quan hệ như ngươi.”

Tươi cười trên miệng Bùi Cảnh cứng đờ: “…”

Thì ra chuyện y có hậu thuẫn đã bại lộ từ sớm? Chủ quan rồi…

Tu sĩ loắt choắt âm thầm lén lút đánh giá y, xác định y không giận mới thở phào, chậm rãi kể: “Cả lúc chọn phòng nữa. Ngươi rút thẳng được thiên trung thiên, muốn nói không có thao tác ám muội nào, ai cũng không tin. Nhưng ngươi là đồ ngốc…” Tu sĩ loắt choắt phát hiện có gì đó không đúng, lập tức sửa miệng, cười làm lành: “Nếu ngươi chăm chỉ, không nghịch ngợm xé giấy chọc giận Phong chủ cũng đâu đến nỗi bị phạt.”

Bùi Cảnh yên lặng thật lâu mới thở dài: “Hiểu rồi.”

Hoá ra những việc bị y coi là bắt bẻ của Hoàng Phù đạo nhân xem ra đều là thiên vị trong mắt đám đệ tử hận đời này.

Nhưng nói thật thì, tu sĩ loắt choắt này cũng không sai. Người người đều cho rằng y có hậu thuẫn, đúng là y có hậu thuẫn thật.

Chỉ có điều, hậu thuẫn là chính y mà thôi.