Sau Khi Cá Mặn Thế Gả

Chương 153: Bức vua thoái vị (Trung)




Editor: Yang1002

Ngay tại lúc Nghiêm Kha phải ôm Cơ Đàn đi, Cơ Đàn đột nhiên phục hồi tinh thần, cậu ôm chặt lấy ống tay áo Nhan Tích Ninh: "Tam tẩu!" Trong mắt cậu tràn ngập sợ hãi cùng bất an, nhưng vẫn kiên định mở miệng: "Ta cũng là con trai của phụ hoàng, ta đi cùng Tam ca Tam tẩu."

Trong lòng Nhan Tích Ninh mềm nhũn, hắn xoay người buộc chặt áo choàng cho Cơ Đàn: "Tam ca Tam tẩu biết Tiểu Thất là một đứa trẻ ngoan hữu dũng hữu mưu, càng là như vậy, ngươi càng không thể đi."

Bình Viễn Đế phó thác Cơ Đàn cho hắn, hắn phải bảo vệ mạng nhỏ của cậu. Nếu để Cơ Đàn đứng ra, lấy tính tình của Cơ Du, y nhất định sẽ muốn lấy mạng Tiểu Thất.

Hắn cẩn thận sửa sang lại quần áo thay Cơ Đàn: "Ngươi phải nhớ cho kĩ, nếu ta và Tam ca của ngươi không thể sống sót trở về, ngươi nhất định phải sống cho thật tốt. Vô luận tương lai ngươi lựa chọn trở thành người như thế nào, đi trên con đường gì, nhất định phải vui vẻ hạnh phúc mà sống. Biết không?"

Miệng Cơ Đàn mím chặt môi từng giọt nước mắt to như hạt đậu tí tách rơi xuống, Nhan Tích Ninh ôn nhu lau đi nước mắt của cậu: "Không khóc, ngươi là Thất Hoàng tử tôn quý của Sở Liêu, nước mắt còn trân quý hơn cả vàng. Tam ca Tam tẩu giao thân vệ quan trọng nhất của chúng ta lại cho ngươi, ngươi có thể chăm sóc bọn họ thật tốt không?"

Cơ Đàn cố gắng nghẹn nước mắt trở về, cậu hung hăng hít mũi một cái: "Ta có thể!"

Nhan Tích Ninh vừa lòng nở nụ cười, hắn cho Nghiêm Kha một ánh mắt. Nghiêm Kha lại một lần nữa ôm lấy  Cơ Đàn phóng ra ngoài phòng, trong đêm đen giọng Cơ Đàn mang theo tiếng khóc nức nở la lên: "Tam ca Tam tẩu, Tiểu Thất sẽ chăm sóc tốt bản thân và thân vệ của các ngươi! Tiểu Thất sẽ ngoan ngoãn chờ các ngươi trở về!"

Chờ khi thanh âm Cơ Đàn biến mất, "Cơ Tùng" lăn xe lăn từ trong phòng cách vách đi ra. Nhan Tích Ninh nhìn thẳng hắn một cái: "Sợ không?"

"Cơ Tùng" cười lắc đầu: "Đi thôi thiếu gia." Có thiếu gia ở bên cạnh, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, cậu cũng sẽ không lùi bước.

Trước cửa Vương phủ, các tướng lĩnh cấm quân hoàng thành mang theo mấy trăm người bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, cây đuốc sáng ngời chiếu sáng bảng tên Dung Vương phủ. Trên tường vây Vương phủ, bọn thị vệ tay cầm trường cung trường đao đứng thành một hàng.

Song phương giương cung bạt kiếm, tùy thời bùng nổ xung đột.

Tướng quân dẫn đầu giương giọng nói: "Tại hạ là Tham tướng của cấm quân Ngưu Bôn, phụng lệnh tân hoàng mời Dung Vương, Dung Vương phi vào cung." Giọng Ngưu Bôn như chuông đồng, cho dù ở chính điện cũng có thể nghe được rõ ràng.

Trong Vương phủ im lặng, bọn thị vệ cũng không ai trả lời. Ngưu Bôn kêu một chén trà nhỏ cũng không thấy người đi ra, đang lúc Ngưu Bôn kiềm chế không được chuẩn bị cường công, cửa lớn Dung Vương phủ chậm rãi mở ra. Nhan Tích Ninh đẩy "Cơ Tùng" đứng ở cửa Vương phủ, "Cơ Tùng" nhìn chung quanh một vòng sau đó cất âm thanh lạnh lùng nói: "Trận địa thật lớn."

Ngưu Bôn xoay người xuống ngựa, gã cung kính hành lễ: "Mạt tướng Ngưu Bôn, phụng tân hoàng chi mệnh triệu Dung Vương, Dung Vương phi vào cung."

Cấm quân có chuẩn bị mà đến, thái độ của Ngưu Bôn cũng rất rõ ràng. Gã đã cho Cơ Tùng quyền lựa chọn trước, nếu bọn họ ngoan cố chống lại, các huynh đệ cấm quân cũng không phải ngồi không.

"Cơ Tùng" nhẹ nhàng cong ngón tay gõ lên tay vịn, một lát sau, y nhẹ giọng nói: "Tân hoàng?"

Dù sao Bạch Đào cũng không phải Cơ Tùng chân chính, nhất thời cậu có chút kẹt, vì thế cậu quay đầu nhìn thoáng qua Nhan Tích Ninh. Nhan Tích Ninh nhanh chóng tiếp lời: "Phụ hoàng chưa băng hà, chúng ta cũng không thấy chiếu thư, tân hoàng từ đâu mà ra?"

Ngưu Bôn lãnh ngạnh nói: "Mạt tướng chỉ là phụng mệnh làm việc, thỉnh Vương gia Vương phi theo mạt tướng tiến cung một chuyến."

Lời nói đã dứt một hồi lâu, Ngưu Bôn cũng chưa nghe thấy Cơ Tùng đáp lại. Tướng sĩ cấm quân cũng đã giơ nỏ lên chỉa vào thị vệ trên đầu tường, chỉ cần một động tác của Ngưu Bôn, mấy trăm cường nỏ sẽ xuyên thấu vách tường Dung Vương phủ.

Không khí càng ngày càng ngưng trệ, dây cung càng ngày càng căng chặt. Ngay tại giờ phút này, Ngưu Bôn nghe được lời Cơ Tùng nói: "Cũng được, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này. A Ninh, chúng ta theo cấm quân này vào cung đi."

Ngưu Bôn chậm rãi buông tay xuống, gã nhẹ giọng nói: "Đa tạ Vương gia Vương phi thông cảm." Ban đầu nghĩ rằng thủ vệ của Dung Vương phủ sẽ là nơi kín kẽ nhất, không nghĩ tới không uổng một người nào, gã đã mang được Dung Vương đi.

Lúc này bên trong cánh cửa truyền đến tiếng lão giả ho khan, Ngưu Bôn theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy bên trong cánh cửa một lão giả lưng còng tóc trắng xóa cầm hòm thuốc chui ra. Nhan Tích Ninh ngầm hiểu, hắn chắp tay chậm rãi nói: "Ngưu tướng quân, chúng ta có thể mang theo thần y hay không? Mỗi ngày Vương gia đều cần thần y thi châm, gần đây đang là thời kì mấu chốt, nếu bỏ một lần sẽ không tốt lắm."

Ngưu Bôn nhìn Diệp Lâm Phong từ trên xuống dưới, gã không nghĩ nhiều. Nhiệm vụ của gã chỉ là mang Dung Vương tiến cung, người khác muốn đi chịu chết, bọn họ cũng không xen vào. Vì thế gã chậm rãi gật đầu: "Đi."

Trong sự hộ tống của cấm quân, xe ngựa Vương phủ chậm rãi xuất phát. Nhan Tích Ninh vén rèm lên nhìn phía ngoài cửa sổ, tối nay kinh thành ánh lửa tận trời, nơi nơi đều là tiếng kêu khóc. Cơ Du phái binh bao vây phủ đệ của quyền quý cùng đại thần, nếu bọn họ ngoan ngoãn đi theo cấm quân vào cung cũng liền thôi, nếu không theo, cấm quân sẽ huyết tẩy phủ đệ.

Nhìn thấy thủ đoạn lôi đình của Cơ Du, Nhan Tích Ninh càng lúc càng nhíu chặt mày. Cũng không biết bọn Cơ Tùng đã đến đâu, tuy nói qua tối nay chính là hai mươi lăm tháng giêng, dựa theo kế hoạch ban đầu, bọn họ sẽ tới ngoài kinh thành trước ngày mai. Nhưng đoạn thời gian này hắn cùng Cơ Tùng bị mất liên hệ, cũng không biết hiện tại bọn họ ra làm sao.

Thế cục kinh thành thay đổi trong nháy mắt, đừng nói mấy canh giờ, cho dù một nén nhang đều có thể có biến cố. Nếu bọn Cơ Tùng tới chậm, có thể sẽ không kịp.

Thần Võ Môn, nhóm cấm quân đang kéo các triều thần chật vật đi vào trong cung. Có vài vị đại thần hiển nhiên là bị túm dậy từ trên giường, tóc tai họ bù xù quần áo đơn bạc, cấm quân thậm chí còn không cho bọn họ thời gian mang giày.

Đương nhiên, đại thần còn sống bị nhấc tới nơi này đã là may mắn, có vài đại thần rất có tiết tháo khí phách, họ cùng người nhà đã không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.

Các đại thần bị cấm quân đuổi đến Thái Hòa Điện, chờ khi bọn Nhan Tích Ninh tới trước Thái Hòa Điện, chỉ thấy trước điện treo cờ trắng bày chậu than. Dưới ánh lửa cờ tang bay phất phới, người không biết còn tưởng rằng là Bình Viễn Đế ra đi.

Trên bậc thang trước Thái Hòa Điện đếm được tầm mười bộ thi thể, máu tươi nhiễm đỏ bậc thang cao cao. Gió lạnh vừa thổi, mùi máu tươi cùng với mùi nhang nến truyền vào trong xoang mũi, khiến kẻ khác cảm thấy buồn nôn.

Dưới bậc thang văn võ đại thần quỳ đầy đất, tới sớm liền quỳ gối ở đằng trước điện, tới trễ chỉ có thể quỳ đằng sau. Triều thần mới đến bị cấm quân một cước gạt ngã trên mặt đất, không đợi triều thần oán giận thêm gì, bên cạnh liền truyền ra tiếng nội thị lanh lảnh: "Quỳ xuống —— khóc tang ——"

Chiêu này của Cơ Du rất hữu dụng, nhóm triều thần mới đến tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn khóc lên như thật. Đương nhiên, bọn họ không khóc được mấy tiếng đã bị các đại thần tới trước thấp giọng quát bảo ngưng lại: "Đừng khóc! Không phải Thánh Thượng băng hà! Là Ngũ Hoàng tử Cơ Du làm phản, y muốn triều thần khóc tang vì mẫu thân của y!"

Nghe thấy tin này, sắc mặt các triều thần mới đến liền phức tạp, bọn họ nghẹn nước mắt trở về, trong mắt chỉ còn lại nỗi chán ghét.

Thái Hòa Điện là nơi bọn họ vào triều, cũng là nơi thiên tử cư trú. Vậy mà loạn thần tặc tử dám bày trí Thái Hòa Điện thành linh đường, càng buồn cười hơn chính là y vậy mà dám khiến văn võ cả triều khóc tang chỉ vì một tần phi có thân phận thấp hèn. Truyền ra ngoài liệu còn mặt mũi gì!

Nếu nói triều thần trước Thái Hòa Điện có tâm tình phức tạp, thì lúc này tâm trạng của các hoàng tử vương tôn trong Thái Hòa Điện lại càng thêm phức tạp.

Cả một Thái Hòa Điện to như vậy liền biến thành một cái linh đường rộng lớn, giữa linh đường đặt một chiếc quan tài, trong đại điện vàng son rực rõ lại treo đầy cờ tang. Trong hai cái lu lớn đặt ở hai bên đang đốt tiền giấy, cả điện đều tràn ngập mùi nhang nến.

Khi Nhan Tích Ninh cùng "Cơ Tùng" vào Thái Hòa Điện, Diệp Lâm Phong phía sau bọn họ liền nhanh chóng vọt đến xen lẫn trong đám người đang quỳ trên mặt đất phía sau cột. Người trong điện như những con rối gỗ mất đi sinh cơ, bọn họ chỉ quay đầu nhìn Cơ Tùng một cái, lại đờ đẫn quay đầu lại.

Nhóm phi tần hậu cung bị bắt quỳ gối trước quan tài, liền ngay cả Thái hậu và Hoàng hậu cũng không thể may mắn thoát khỏi, các nàng trực tiếp quỳ gối đốt tiền giấy bên lu. Hai nữ nhân tôn quý nhất hậu cung mang biểu tình đờ đẫn, ánh mắt ảm đạm. Hoàng hậu nháy mắt như già đi hai mươi tuổi, nàng thấp giọng niệm cái gì đó, nước mắt ướt đẫm dung nhan, trên mặt đều là thần tình buồn khổ.

Các phi tần khác ăn đủ đau khổ, các nàng hoa dung thất sắc gương mặt đẫm lệ.

Tối nay nguyên bản là ngày đoàn viên, ngày mai chính là sinh thần của Bình Viễn Đế, hôm nay không ít tông thân hoàng gia tụ họp trong cung. Đang lúc mọi người cười cười nói nói, cấm quân liền giết lại đây, trong chớp mắt cung điện liền loạn thành một đoàn, chỉ cần hơi chút phản kháng đều bị giế.t ch.ết tại chỗ.

Cơ Du điên rồi, y vậy mà lại lợi dụng cấm quân phát động làm phản. Đáng sợ nhất chính là khi Thái tử trách cứ y, y lại dám một đao đâm chết Thái tử.

Đó chính là Thái tử đương triều! Thiên tử tương lai! Ngày thường nhóm hoàng tử lén tranh đấu kịch liệt đến mấy, cũng không dám đả thương tính mạng nhau trước mặt người ngoài, mà Cơ Du lại không để ý không quan tâm.

Nữ quyến hậu cung đều bị dọa sợ đến điên rồi, các nàng cũng không dám chống cự nữa, chỉ có thể bị cấm quân đưa tới Thái Hòa Điện quỳ gối ở nơi này khóc nức nở.

Hai miệng lu lớn thiêu tiền giấy nóng bỏng, khiến cho nhiệt độ của Thái Hòa Điện cũng cao hơn không ít so với bên ngoài. Nhưng tâm người trong điện lại lạnh tới lòng bàn chân —— bọn họ còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai không?

Sau long ỷ trên đại điện truyền đến giọng Cơ Du: "Tam Hoàng huynh cùng Tam Hoàng tẩu đến rồi sao, nhìn đến cảnh tượng này, có phải có chút giật mình không?"

Nhan Tích Ninh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Cơ Du một thân hoàng bào chậm rãi bước ra từ sau long ỷ. Trên mặt Cơ Du lộ ra vẻ tươi cười, ánh nến trong điện lay động làm cho nụ cười của y có vẻ đặc biệt âm trầm khủ.ng bố.

"Cơ Tùng" ngẩng đầu đối diện cùng Cơ Du: "Ngươi đã làm gì phụ hoàng rồi?"

Cơ Du khẽ cười một tiếng: "Phụ hoàng? Ngươi muốn hỏi chính là thái thượng hoàng đi? Thái thượng hoàng đương nhiên bình an vô sự." Nói xong y vỗ vỗ tay: "Người tới, thỉnh thái thượng hoàng."

Không bao lâu sau hai nội thị nâng Bình Viễn Đế mặc long bào ra đặt lên trên long ỷ, sắc mặt Bình Viễn Đế trắng như tuyết, phát quan trên đầu cũng chật vật mà nghiêng qua một bên.

Nhìn thấy hai người bọn họ, trong mắt Bình Viễn Đế như có cái gì chợt lóe qua, ngay sau đó thể lực ông chống đỡ hết nổi nghiêng người tựa vào trên tay vịn long ỷ. Cơ Du ngông nghênh ngồi bên cạnh Bình Viễn Đế: "Như thế nào? Thái thượng hoàng ngay tại nơi này, Tam Hoàng huynh còn có cái gì muốn hỏi không?"

"Cơ Tùng" nhăn mày lại: "Sao có thể bố trí linh đường trong Thái Hòa Điện?"

Cơ Du cười ha ha: "Trẫm đã là hoàng đế, thân mẫu của trẫm tự nhiên phải được truy phong làm Thánh mẫu Hoàng thái hậu. Vì biểu đạt niềm thương nhớ của trẫm, trẫm thậm chí còn có thể đại xá thiên hạ, huống chi là khiến đại thần trong triều tế điện?"

Nói tới chỗ này, nụ cười của Cơ Du càng sâu, y sai nội thị: "Người tới, hầu hạ Dung Vương dâng hương!"

Lúc này cứng rắn đối đầu hiển nhiên là không thích hợp, Nhan Tích Ninh giơ tay vỗ nhẹ lên trên vai "Cơ Tùng" ý bảo y nhận nhang. Làm một người hiện đại, hắn không cảm thấy việc dâng hương cho một người đã khuất có gì để kiêng kị.

Nhìn thấy "Cơ Tùng" cùng Nhan Tích Ninh cầm lấy nhang, Cơ Du vỗ tay cười nói: "Không hổ là Tam Hoàng huynh! Chỉ có trong lòng ngươi hiểu rõ nhất!"

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, Cơ Lương bị cấm quân thô bạo ném vào trong Thái Hòa Điện. Đầy người Cơ Lương đều là máu, hắn ngã trên mặt đất hít một ngụm khí lạnh. Nhìn thấy Cơ Lương biến thành như vậy, Việt Quý phi kinh sợ hô một tiếng đứng lên chạy tới bên cạnh Cơ Lương, nàng nâng Cơ Lương dậy rơi lệ không ngớt: "Con ta, tay ngươi làm sao vậy? Con ta, ngươi đau chết rồi đi?"

Việt Quý phi khổ sở van nài người chung quanh: "Ngự y, ngự y ở đâu? Cứu người! Giúp ta!"

Nhan Tích Ninh chăm chú nhìn lại, chỉ thấy cánh tay trái Cơ Lương trống trơn, vậy mà cấm quân lại dám chém đứt tay hắn! Máu đỏ tươi từ ống tay áo rơi xuống tí tách, Việt Quý phi vươn đôi tay run rẩy muốn cầm máu cho Cơ Lương, nhưng nàng là một người chỉ biết nữ tắc làm sao được biết phải làm gì?

Tóc Cơ Lương bị máu cùng mồ hôi làm cho ướt nhẹp, hắn lộ ra một nụ cười tái nhợt: "Mẫu phi, ta không sao. Ngài không cần lo lắng."

Việt Quý phi nức nở: "Sao bọn họ có thể làm vậy với ngươi!"

Cơ Du "Cáp" một tiếng đứng lên, mặt mày hớn hở nói: "Mau nhìn ai tới này, đây không phải Nhị Hoàng huynh của trẫm sao? Đến đến đến, Nhị Hoàng huynh ngươi tới vừa đúng lúc, ta có một phần đại lễ muốn tặng cho ngươi."

Hai tên cấm quân từ ngoài cửa tiến vào, bọn họ nhanh chóng đi đến phía sau Việt Quý phi. Không đợi Việt Quý phi phản ứng lại kịp, bọn họ kiềm chế hai tay Việt Quý phi bẻ ra đằng sau. Việt Quý phi hoảng sợ la lên: "Các ngươi buông! Buông!"

Nét mặt Cơ Lương rốt cuộc cũng thay đổi, hắn hoảng sợ nói với Cơ Du: "Có chuyện gì ngươi cứ nhắm về phía ta! Buông tha cho mẫu phi của ta!"