Sau Khi Buông Xuôi Show Thiếu Nhi, Tôi Bỗng Nổi Tiếng

Chương 96: Hoàn chính văn




Phong cách và màn trình diễn của Tô Hoài Minh trong buổi hòa nhạc trái ngược nhau quá lớn, rõ ràng là buổi hòa nhạc của Tôn Tư Nguyên, nhưng sức hút của cậu ngang ngửa với Tôn Tư Nguyên.

Tô Hoài Minh có điều kiện bẩm sinh quá tốt, nhưng cậu lại không quan tâm, phong cách ăn mặc quá đơn giản, sự hiện diện của lớp trang điểm gần như bằng không, hầu như không hoạt động trên Weibo, ngoại trừ lần chụp quảng cáo đó, đã thử một phong cách khác nhau, hầu như không sử dụng tốt khuôn mặt này của mình.

Còn tạo hình trong buổi hòa nhạc thì quá sức kinh diễm, chỉ sau một đêm người hâm mộ của Tô Hoài Minh đã tăng lên bảy con số, đủ loại video cắt ghép xuất hiện trên mạng, có người còn cố tình chỉnh sửa ảnh chụp bằng điện thoại, hình ảnh trở nên rõ nét hơn nhiều.

【A a a a a Tô Hoài Minh giết tôi rồi!]】

【Sao lại có thể để lộ cả ngực chứ! Không giữ đạo đức!】

【Tôi đã phóng to bức ảnh lên mức tối đa, chỉ hận không thể chui đầu vào, lờ mờ thấy một chút màu khác, ho khan jpg】

【Màu gì, nói rõ ra chút nào!!】

【Quá quyến rũ, quá quyến rũ, máu mũi tôi sắp chảy ra rồi】

【Tôi nhất định phải tìm cách cắm sừng cho Phó Cảnh Phạn!】

...

Kể từ buổi hòa nhạc đó, Tô Hoài Minh không còn xuất hiện trước công chúng nữa, ngay cả khi người hâm mộ gào khóc trên mạng, ngày nào cũng đến khu bình luận của Tô Hoài Minh để thể hiện sự hiện diện, cũng không có tin tức gì về Tô Hoài Minh.

Cho đến khi lễ kỷ niệm thương hiệu thường niên đến, ban tổ chức công bố danh sách những người được mời chính, tên của Tô Hoài Minh xuất hiện trong danh sách.

Thảm đỏ này vốn đã rất được chú ý, lại còn có thêm sức hút của Tô Hoài Minh, không cần ban tổ chức tuyên truyền, cư dân mạng vẫn luôn theo dõi sát sao những tin tức liên quan.

Cuối cùng cũng đến ngày diễn ra thảm đỏ.

Ban tổ chức rất hiểu mật mã lưu lượng, trước thảm đỏ, đặc biệt tìm người dẫn chương trình đi phỏng vấn những ngôi sao đang chờ ở hậu trường, đồng thời cũng chào hỏi trước với những ngôi sao liên quan.

Cư dân mạng đã sớm chờ sẵn trong phòng phát sóng trực tiếp, dù chưa nhìn thấy hình ảnh nhưng cũng không nỡ rời đi, mà là trò chuyện trên màn hình đạn, tự vui tự chơi.

【Lần này nhất định sẽ phỏng vấn Tô Hoài Minh phải không!】

【Tất nhiên là sẽ phỏng vấn rồi, mặc dù ban tổ chức không nói rõ, nhưng đã ám chỉ đầy đủ năm sáu bảy tám lần rồi đấy】

【Có thể nhanh lên một chút không, tôi đợi đến nỗi hoa cũng sắp tàn rồi!】

Trong sự mong đợi của cư dân mạng, người dẫn chương trình cuối cùng cũng xuất hiện, cô ấy biết khán giả muốn xem gì nhất, không lãng phí thời gian nữa, đi thẳng đến phòng nghỉ của Tô Hoài Minh.

"Hoài Minh luôn mang đến cho mọi người những bất ngờ khác nhau, tạo hình trong buổi hòa nhạc lần trước rất tuyệt. Nhưng kể từ đó, anh ấy vẫn chưa xuất hiện trước công chúng, chắc mọi người đều rất nhớ anh ấy, vậy thì tiếp theo tôi sẽ dẫn mọi người cùng xem Hoài Minh đang nghỉ ngơi ở hậu trường."

"Mọi người có thể suy nghĩ trước những lời muốn nói với anh ấy, đăng lên màn hình đạn, Hoài Minh sẽ tương tác với mọi người nhé!"

Người dẫn chương trình nói xong quy trình, đi về phía cửa, cách hai ba bước, mới phát hiện cửa không đóng, không chỉ có thể nhìn rõ bóng dáng của Tô Hoài Minh, mà còn có thể nghe thấy giọng nói của cậu.

Thợ quay phim thấy người dẫn chương trình không nhúc nhích, rất biết ý đưa ống kính đến gần.

Tô Hoài Minh không để ý đến người quay phim và người dẫn chương trình đang đứng ở cửa, đang ngồi trên ghế sofa, khoanh tay, vẻ mặt cũng có chút lạnh lùng, như thể đang tức giận.

Tâm trạng của cậu luôn rất ổn định, trước đây đối mặt với Phó Tiêu Tiêu hung hăng cũng không tức giận, hiếm khi thấy Tô Hoài Minh như vậy, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều rất tò mò về lý do, cảm thấy như kiếm được hời.

Người dẫn chương trình vừa định gõ cửa, thì ánh mắt liếc thấy một bóng người——

Là Phó Cảnh Phạn.

Hình tượng của Phó Cảnh Phạn bên ngoài luôn rất thâm trầm, chín chắn, ổn trọng, khí thế mạnh mẽ, mà lúc này những đường nét ngũ quan sắc sảo đều trở nên dịu dàng, vẻ mặt có vẻ hơi bất lực.

Hắn đứng trước mặt Tô Hoài Minh mấy giây, Tô Hoài Minh rõ ràng đã nhận ra sự hiện diện của hắn, nhưng vẫn không nhìn hắn, còn hừ lạnh một tiếng.

Nhìn là biết đang giận dỗi.

Trước mặt Tô Hoài Minh, Phó Cảnh Phạn hoàn toàn vứt bỏ sự ngụy trang trước đây, tay ngứa ngáy muốn bóp nhẹ vành tai Tô Hoài Minh, nhưng lại sợ chọc giận cậu, đành phải thu tay lại.

Phó Cảnh Phạn không chọn ngồi cạnh Tô Hoài Minh, mà chống tay lên ghế sofa, quỳ một gối trên mặt đất, động tác mang theo ý tứ nịnh nọt, "Đừng giận nữa, sau này tôi sẽ không ép em tập thể dục nữa..."

Người dẫn chương trình và thợ quay phim ở cửa, cùng với khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, đều ngây người khi nhìn thấy cảnh này.

【???? Là loại thể dục nào thế?!】

【Tôi không quan tâm đ ến lưu lượng này, kể ra đi nào】

【Người dẫn chương trình và thợ quay phim làm tốt lắm, chắc chắn là MVP của hôm nai】]

【Hahahaha Phó tổng, đến lượt anh rồi!】

【Phó Cảnh Phạn, sao anh lại thế, tệ quá! Tô Tô nhà chúng ta tính tình tốt như vậy, anh chọc giận anh ấy bằng cách nào vậy!!】

【Chọc giận anh ấy bằng cách nào... Anh không hiểu từ "thể dục" sao?】

Người dẫn chương trình không muốn tò mò về chi tiết cuộc sống của Tô Hoài Minh và Phó Cảnh Phạn, sợ chọc giận hai người, nhưng mọi chuyện đã đến nước này, cô không thể cứu vãn được nữa, chỉ có thể dừng lại kịp thời, sau khi ho nhẹ một tiếng thì gõ cửa.

Tô Hoài Minh nghe thấy tiếng động, lập tức quay đầu lại nhìn, vẻ mặt có chút không tự nhiên.

Nhưng Phó Cảnh Phạn như thể không bị quấy rầy, vẫn duy trì tư thế cũ, chỉ nhìn người dẫn chương trình và những người khác một cái, sau đó lại nhìn về Tô Hoài Minh.

Tô Hoài Minh nghĩ đến cuộc phỏng vấn mà ban tổ chức đã nói với cậu lúc trước, lập tức vào trạng thái làm việc, không muốn để mọi người biết cậu và Phó Cảnh Phạn đã cãi nhau.

Không ngờ Phó Cảnh Phạn lại nắm bắt được tâm lý của cậu, vẫn không đứng dậy, chỉ nhìn Tô Hoài Minh bằng ánh mắt nồng cháy.

Trong lòng Tô Hoài Minh sốt cả ruột, nhưng lại không tiện nói gì, chỉ có thể bóp nhẹ ngón tay Phó Cảnh Phạn, ra hiệu cho hắn. l

Thấy Tô Hoài Minh cuối cùng cũng để ý đến mình, Phó Cảnh Phạn biết điều đứng dậy, nhường chỗ, không dây dưa thêm nữa.

Sau khi người dẫn chương trình đi vào, Tô Hoài Minh khẽ gật đầu, cười chào khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp.

Người dẫn chương trình rất chuyên nghiệp, đã chuẩn bị sẵn dàn ý phỏng vấn, hỏi một vài câu không quá nặng nề nhưng lại được mọi người quan tâm, sau đó đến phần tương tác với khán giả.

Người dẫn chương trình cân nhắc đến bầu không khí, muốn tìm một câu hỏi nghiêm túc từ bình luận, nhưng lại không tìm thấy một câu nào từ bình luận đầy màn hình.

Tô Hoài Minh cũng có thể nhìn thấy bình luận, thấy người dẫn chương trình vẫn chưa lên tiếng, liền tò mò nhìn thoáng qua.

Cả màn hình đều là chữ "thể dục", cậu suýt không nhận ra.

Tô Hoài Minh: "..."

Người dẫn chương trình và Tô Hoài Minh nhìn nhau, vẻ mặt của cả hai đều có chút cứng đờ.

Tô Hoài Minh hiểu tâm lý của cư dân mạng thời đại này rồi, cậu càng giấu giếm, họ càng muốn biết, hơn nữa mọi chuyện còn ngày càng truyền đi xa hơn.

Tô Hoài Minh dừng lại một chút, chỉ có thể cứng đầu nói: "Thể dục là chỉ đá bóng, chơi bóng rổ các thứ, tối hôm qua Phó Cảnh Phạn ép tôi đi chạy đêm, hơi mệt, nên tôi mới tức giận."

Người dẫn chương trình phụ họa vài câu, hai người đã hoàn thành chủ đề này, nhưng cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn không buông tha Tô Hoài Minh.

【Hahahaha, anh có muốn nghe xem mình đang nói gì không】

【Người như anh, đá bóng nửa tiếng là đã mệt lử, ai tin anh đi chạy đêm chứ!】

【Đừng che giấu nữa, mọi người đều là người lớn, ai mà không hiểu】

【Trước đây tôi thực sự nghĩ là thể dục, bây giờ thì hơi không tin rồi, mặt chó jpg】

【Lại là một ngày muốn giết Phó Cảnh Phạn】

Mỗi ngôi sao chỉ được phân bổ năm phút, người dẫn chương trình rời khỏi phòng để phỏng vấn những người khác.

Tô Hoài Minh thở phào, quay đầu lại, hờ hững nhìn Phó Cảnh Phạn.

Phó Cảnh Phạn cảm thấy có chút nguy hiểm, không tiến lên, mà nói: "Em đi thảm đỏ trước, tôi đợi em ở hội trường."

Tô Hoài Minh không trả lời, thấy gần đến giờ, liền đi ra khỏi phòng.

Lần đi thảm đỏ này có sự tài trợ của một thương hiệu ô tô, mặc dù quãng đường rất gần, Tô Hoài Minh cũng đi xe, vừa hay có thể giúp thương hiệu ô tô quảng cáo.

Cậu vừa mở cửa xe, liền bị đèn flash làm cho không mở mắt ra được.

Tô Hoài Minh chưa từng thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy, sửng sốt vài giây, đành cứng đầu bước xuống xe.

Lần đi thảm đỏ này rất hot, hai bên đều là các phương tiện truyền thông, Tô Hoài Minh hoàn toàn không nhìn rõ hình người, chỉ có thể nhìn thấy biển đèn sáng liên tục.

"..."

Trước đây cậu đã tìm hiểu, biết đây là thủ tục bắt buộc, mặc dù không nhìn rõ ống kính ở đâu, nhưng cậu vẫn vẫy tay sang hai bên, phối hợp với các phương tiện truyền thông chụp ảnh.

Thời gian mỗi ngôi sao đi thảm đỏ đều được quy định, Tô Hoài Minh đi không chậm, nhưng có một số phương tiện truyền thông chưa chụp xong, liên tục gọi tên cậu, Tô Hoài Minh đành phải dừng lại, chụp thêm vài bức ảnh.

Đến khi không còn ai gọi tên mình nữa, Tô Hoài Minh vì vội nên bước nhanh về phía trước.

Cho đến tận cuối thảm đỏ, vẫn có các phương tiện truyền thông chờ đợi, đèn flash không ngừng nhấp nháy.

Tô Hoài Minh đã dần thích nghi với sự tồn tại của ánh đèn, ngẩng đầu nhìn về phía trước, chú ý đến một bóng người quen thuộc.

Phó Cảnh Phạn đã khắc sâu vào trong tim cậu, mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng Tô Hoài Minh biết đó là Phó Cảnh Phạn đang đợi cậu.

Một dòng nước ấm chảy qua tim, khóe miệng không kìm được mà cong lên, mọi thứ xung quanh dần dần nhạt nhòa, chỉ có bóng dáng Phó Cảnh Phạn ngày càng rõ nét.

Mọi chuyện kể từ khi xuyên sách giống như một giấc mơ, tràn đầy cảm giác không chân thực.

Tô Hoài Minh từ đầu đến cuối đều cảm thấy cậu đang lơ lửng trên không, dẫm lên những đám mây, không biết khi nào mới có thể hạ cánh, nhưng Phó Cảnh Phạn đã đưa tay ra với cậu.

Cậu nắm tay Phó Cảnh Phạn, bước ra khỏi hư ảo, dần dần tìm được cảm giác an toàn, nắm tay Phó Cảnh Phạn bước về phía trước.

Ánh đèn hai bên vẫn sáng chói, sự phồn hoa vẫn mang theo sức hấp dẫn khó tả, nhưng đối với Tô Hoài Minh mà nói, tất cả mọi thứ đều không bằng một Phó Cảnh Phạn.

Và Phó Cảnh Phạn cũng vậy.

Hai người nhìn nhau cười, trong mắt phản chiếu hình bóng của đối phương.

Và đó chính là lời tỏ tình hay nhất.

Thế gian này vẫn phồn hoa, có anh bên cạnh, không uổng chuyến đi.

___

Lời tác giả:

Cảm ơn mọi người đã luôn đồng hành, chính văn đến đây là kết thúc, sau này sẽ tiếp tục cập nhật ngoại truyện~ này sẽ tiếp tục cập nhật ngoại truyện~