Sau Khi Buông Xuôi Show Thiếu Nhi, Tôi Bỗng Nổi Tiếng

Chương 106: Extra 10: Tham Gia Show Thiếu Nhi Thêm Lần Nữa (2)




Tô Hoài Minh là mười phút trước, bị chú chó con này đụng phải.

Những chú chó trên thảo nguyên có kích thước khá lớn, ngay cả khi chỉ là chó con, chúng cũng rất khỏe mạnh, kích thước tương đương với những chú chó cảnh thông thường, mập mạp, còn có cả mỡ má.

Bố mẹ của chú chó con đều là những chú chó lớn oai vệ, nó thừa hưởng hoàn hảo những ưu điểm này, bộ lông đen bóng mượt, khi chạy, lông xù ra, theo động tác, nó đung đưa theo hình sóng, nhìn từ xa giống như một cục bông đen.

Tô Hoài Minh vốn đang ăn, chú chó con này ngửi thấy mùi, mắt sáng rỡ chạy tới, đâm sầm vào chân Tô Hoài Minh, vừa chảy nước dãi, vừa cào quần cậu.

Tô Hoài Minh thấy vậy, liền nhường đồ ăn của mình cho chú chó con, nhìn bộ lông đen dày này, cậu thực sự ngứa ngáy, liền vuốt ve đầu chú chó con khi nó đang ăn.

Có lẽ là động tác của Tô Hoài Minh quá tốt, chú chó con cảm thấy rất thoải mái, hoặc có lẽ là chú chó con thấy Tô Hoài Minh dễ bắt nạt, muốn tìm cho mình một bữa ăn di động ngắn hạn, liền quấn lấy cậu, lăn qua lăn lại làm nũng bên chân Tô Hoài Minh, còn phát ra tiếng ngâm nga yếu ớt đặc trưng của chó con.

Phó Cảnh Phạn không muốn chậm trễ quá nhiều thời gian, muốn kéo Tô Hoài Minh đi, không ngờ vừa khi Tô Hoài Minh nhúc nhích, chú chó con đã nhanh nhẹn đuổi theo, lại ngã vật ra bên chân Tô Hoài Minh, chớp chớp đôi mắt đậu, đầy mong đợi nhìn Tô Hoài Minh.

Tô Hoài Minh thực sự bất lực, cậu ngồi xổm xuống xoa đầu nó, cảm thấy chú chó con đói bụng, lại lấy thêm đồ ăn trong túi ra cho nó ăn.

Nhưng chú chó con vẫn không chịu buông tha cậu.

Tô Hoài Minh đang đau đầu, không ngờ lại gặp được một vị khách không mời mà đến.

Tô Hoài Minh dùng khóe mắt phát hiện ra một vài bóng người, cậu khó hiểu ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của đứa con trai ngoan ngoãn của mình.

???

Không đúng, không phải Tiêu Tiêu đã ký hợp đồng đi ghi hình chương trình tạp kỹ rồi sao? Sao lại ở đây?!

Tô Hoài Minh đột nhiên nhận ra điều gì đó, vẻ mặt hơi kinh ngạc, tầm mắt từ từ di chuyển trên bốn khuôn mặt bánh bao non nớt, lại nhìn thấy người quay phim đi theo sau, cậu thực sự không nhịn được, khóe miệng giật giật hai cái.

Không chỉ Tô Hoài Minh và những người khác đang ở trong tình trạng kinh ngạc, mà khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng sắp ngốc rồi.

【??? Tôi bị vấn đề về mắt sao, sao đột nhiên nhìn thấy Tô Hoài Minh và Phó Cảnh Phạn?!!!】

【A a a a a thực sự là họ, đây là sắp đến Tết sao!】

【Một nhà đoàn tụ rồi, có nghĩa là Tiêu Tiêu sẽ tham gia chương trình tạp kỹ nuôi con ở độ tuổi 12, với tư cách là một đứa trẻ loài người sao?】

【Hahahaha có gì đâu, trước đây Tôn Tư Nguyên, đứa trẻ to xác như gấu này không phải cũng tham gia ghi hình chương trình nuôi con sao? Đầu chó jpg】

【Người trước đó nói rằng nếu Tô Hoài Minh xuất hiện, sẽ viết tên anh ấy một vạn lần, cảm ơn bạn quá nhiều, bạn khổ một mình, hạnh phúc cho hàng triệu người!!】

【Tại sao Tô Hoài Minh lại ngơ ngác như vậy, chẳng lẽ anh ấy không phải do đạo diễn mời đến sao?】

【Hahahaha cả nhà này thực sự rất buồn cười, người thích thú như tôi sung sướng chết mất.】

Bốn đứa trẻ loài người còn quá nhỏ, không biết cách quan sát sắc mặt, thấy "anh Quân Tiêu" siêu lợi hại trong lòng chúng đột nhiên cứng đờ, không còn oai phong như vừa rồi nữa.

Chúng nhận ra sự nguy hiểm của hai người đàn ông trưởng thành trước mặt, mắt mở to, cảnh giác, trong lòng dần dần hoảng sợ.

Nhưng chúng nghĩ đến việc mình là sứ giả chính nghĩa, nhất định phải cứu chú chó con, bèn lấy hết can đảm, nhìn thẳng vào hai tên trộm chó này, muốn đánh bại chúng.

Trong số đó, một cậu bé mập mạp làm một động tác biến hình thường thấy trong phim truyền hình, bước mạnh về phía trước, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, lộ ra vẻ mặt mà cậu bé tự cho là hung dữ nhất, còn tự động viên mình: "Ha ha! Tôi không sợ các người đâu, tôi rất lợi hại! Gào ha ha, tôi, tôi, tôi đánh người rất đau, các người mau tránh ra đi!!"

Câu cuối cùng đã bộc lộ sự sợ hãi trong lòng cậu bé, giọng nói run rẩy, mang theo ý cầu xin.

Ba đứa trẻ còn lại nhìn nhau, nhận ra trách nhiệm của mình, lần lượt đi đến sau cậu bé, muốn cổ vũ.

Tô Hoài Minh: "..."

Cậu nhìn bốn đứa trẻ, đột nhiên cảm thấy chúng rất giống những chiếc chai xếp chồng lên nhau, chỉ cần ném một quả bóng bowling vào là cả bốn đứa sẽ đổ cùng lúc.

Sự liên tưởng này quá vô lý, Tô Hoài Minh ho một tiếng để che giấu, nở nụ cười thân thiện, giọng nói cũng trở nên dịu dàng: "Các cháu hiểu lầm rồi, chú không phải là tên trộm chó, mà vừa rồi tình cờ gặp chú chó con này, chú còn cho nó ăn nữa, vì vậy chú không phải là người xấu, các cháu đừng sợ chú."

Nói đến đây, Tô Hoài Minh cảm thấy những lời này quá nhạt nhẽo, đang suy nghĩ xem có nên tiết lộ mình là bố của Phó Tiêu Tiêu để tăng thêm sức thuyết phục khônh.

Cậu còn chưa nghĩ ra kết quả, bốn đứa trẻ nhìn nhau, sau đó đều nở nụ cười như thiên thần, còn rất nhiệt tình vây quanh lại gần.

"Hóa ra chú là người tốt ạ."

"Cháu xin lỗi, vừa rồi cháu đã nhận nhầm người."

"Chó con cũng không bị trộm, thật là tốt quá."

"Cảm ơn chú đã cho chó con ăn!"

Tô Hoài Minh: "..."

Đây, đây, đây... là tin rồi sao?!

Mặc dù cậu rất vui khi không bị coi là tên trộm chó, nhưng ý thức phòng vệ của bốn đứa trẻ này quá kém, cứ thế này, nếu chúng gặp phải kẻ xấu, sẽ xảy ra chuyện không hay.

Tô Hoài Minh cảm thấy mình đã gặp được chúng thì phải có trách nhiệm nhất định, cậu ngồi xổm nhìn thẳng vào bốn đứa trẻ, giọng nghiêm túc: "Các cháu đừng dễ tin người như vậy, vừa rồi chú nói không trộm chó con, nhưng không đưa ra bất kỳ bằng chứng nào, vì vậy các cháu không thể trực tiếp tin chú, khi đối mặt với những người lớn khác cũng vậy."

Nghe Tô Hoài Minh nói, bốn đứa trẻ loài người đều tỏ ra bối rối, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại, vẻ mặt đột nhiên mang theo một chút tủi thân.

"Nhưng mà chú ơi, nhìn chú không giống người xấu!" Cậu bé nhìn Tô Hoài Minh một lúc thật kỹ, giọng nói ngây ngô nói.

"Đúng vậy, chú đẹp trai lắm." Nói xong, hai cô bé mím môi, hơi ngượng ngùng trốn sau Phó Tiêu Tiêu, lén nhìn cậu.

Tô Hoài Minh: "..." Hóa ra cậu được hưởng lợi từ khuôn mặt này.

Nghĩ đến lời của bọn trẻ vừa rồi, cậu vừa buồn cười vừa bất lực, lại nói tiếp: "Không thể chỉ nhìn vào ngoại hình để đánh giá một người, phải luôn cảnh giác với người khác, đồng thời cũng phải tôn trọng người khác."

Nói đến đây, Tô Hoài Minh thấy bốn đứa trẻ đều ngây ra, cảm thấy nếu cậu nói thêm nữa, chúng sẽ lăn ra hôn mê mất.

"..." Cậu bất lực thở dài, đưa tay xoa đầu bốn đứa trẻ, cảm thấy nhiệm vụ gian nan này vẫn nên giao cho bố mẹ của chúng thì hơn.

"Chú là bố của anh trai Tiêu Tiêu của các cháu đây," Tô Hoài Minh cười giới thiệu.

Tin tức này quá chấn động, bốn đứa trẻ đứng giữa hai người, đầu lắc lư, mắt không đủ dùng, nhất thời không thể chấp nhận sự thật này.

Tô Hoài Minh định đợi thêm một chút nữa, không ngờ bốn đứa trẻ cùng chạy tới, ôm chặt chân cậu, nụ cười ngọt ngào, tranh nhau muốn được cậu cưng nựng.

"Hóa ra là bố của anh Quân Tiêu, chẳng trách đẹp trai như vậy!"

"Chú ơi, cháu thích chú lắm, giống như thích anh Quân Tiêu vậy."

"Chú ơi, gia đình chú đều đẹp trai như vậy sao?"

"Chú ơi, cháu muốn đến nhà chú chơi!"

Tô Hoài Minh bị bốn đứa trẻ tự nhiên này làm cho hoảng hốt, theo bản năng nhìn về phía Phó Tiêu Tiêu.

Phó Tiêu Tiêu vẫn chưa hết bàng hoàng, không tiến lên giải cứu Tô Hoài Minh.

Phó Cảnh Phạn vẫn luôn đứng bên cạnh, khí thế mạnh mẽ, khiến người ta sợ hãi, nhưng với bốn đứa trẻ này, chiêu này hoàn toàn vô dụng, bị chúng hoàn toàn phớt lờ.

Phó Cảnh Phạn đi tới, im lặng đứng bên cạnh, bốn đứa trẻ cảm nhận được hơi thở trên người hắb, quay đầu nhìn hắn.

Tô Hoài Minh ở chung với Phó Cảnh Phạn lâu rồi, chỉ cần nhìn sắc mặt hắn là biết Phó Cảnh Phạn hơi không vui, cậu sợ Phó Cảnh Phạn sẽ làm bọn trẻ sợ, vừa định mở miệng chuyển hướng sự chú ý, thì thấy mắt bốn đứa trẻ lại sáng lên.

"Chú này nhìn đẹp trai quá!"

"Chú ơi, cháu cũng có thể đến nhà chú chơi không?"

Bốn đứa trẻ ríu rít vây quanh Phó Cảnh Phạn, không ngừng nói chuyện với Phó Cảnh Phạn, vô cùng nhiệt tình.

Tô Hoài Minh: "..."

Cậu cũng từng trải qua nhiều cảnh tượng hoành tráng, nhưng hoàn toàn bị bốn đứa trẻ này làm cho chấn động.

Cậu chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt rất kỳ lạ, rất muốn hỏi Phó Tiêu Tiêu tìm đâu ra bốn đứa trẻ đáng yêu như vậy?

Phó Tiêu Tiêu hiểu được ánh mắt của Tô Hoài Minh, cậu bé nhún vai, tỏ vẻ mình cũng rất vô tội.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp sắp cười ngất rồi.

【Đứa trẻ loài người mới thực sự là đại ma vương!】

【Hahahaha đây là lần đầu tiên tôi thấy Phó tổng bị trẻ con làm cho vấp ngã】

【Cười chết mất, bốn đứa trẻ này là fan cuồng nhan sắc đúng không!】

【Thương thay cho bố mẹ của chúng, phải tốn bao nhiêu công sức mới dạy dỗ được chúng!】

【Không phải vấn đề của lũ trẻ, tại Tô Hoài Minh và hai người kia đẹp trai quá! chỉ trỏ jpg】

【Thật đấy, khi cả nhà ba người này cùng xuất hiện, thị lực của tôi lập tức tăng từ 0,3 lên 2,0 rồi.】

【Đề xuất nhãn thuốc nhỏ mắt nên tìm cả nhà này làm người đại diện, hiệu quả sẽ tốt hơn, mặt chó jpg】

Tô Hoài Minh không hề áy náy, đẩy hết bốn đứa trẻ cho Phó Cảnh Phạn, kéo Phó Tiêu Tiêu sang một bên, muốn hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Không ngờ Phó Tiêu Tiêu còn kinh ngạc hơn cả cậu: "Bố, sao bố lại ở đây?"

"Chúng ta đến đây nghỉ dưỡng," Tô Hoài Minh đột nhiên phản ứng lại, khó tin nói: "Địa điểm ghi hình của các con cũng ở đây sao, sao con không nói với bố?"

Phó Tiêu Tiêu để chứng tỏ mình đã trưởng thành, đủ sức tự lập, cố tình không cho Tô Hoài Minh biết những thông tin liên quan đến chương trình tạp kỹ.

Tô Hoài Minh vừa lúc rảnh rỗi nên không can thiệp.

Phó Tiêu Tiêu tỏ vẻ rất vô tội, nhỏ giọng phàn nàn: "Bố cũng đâu có nói địa điểm nghỉ dưỡng của bố với con đâu!"

Tô Hoài Minh: "..."

"Không phải bố không nói với con, đây là bố quyết định đột xuất vào hôm qua, không ngờ lại trùng hợp như vậy."

Bố con nhìn nhau, phát hiện đây là một sự hiểu lầm không thể giải thích được, lập tức đạt thành sự đồng thuận, không thảo luận về vấn đề này nữa.

Tô Hoài Minh và Phó Tiêu Tiêu đi tới, bốn đứa trẻ thấy Phó Cảnh Phạn im lặng không nói, chẳng có gì vui, liền cười khúc khích chạy về phía hai người họ.

Tô Hoài Minh và Phó Tiêu Tiêu mỗi người nắm tay hai đứa trẻ, bị kéo đi không ngừng nghỉ, biểu cảm khá bất lực.

Phó Cảnh Phạn bị bỏ lại phía sau, ánh mắt u ám nhìn bóng lưng Tô Hoài Minh.

Hắn đợi đủ 30 giây, Tô Hoài Minh vẫn không quay đầu nhìn hắn.

Nhân lúc Phó Tiêu Tiêu đi ghi hình chương trình tạp kỹ, hắn đã mất rất nhiều công sức mới khiến Tô Hoài Minh không tiếp tục ở lì trong nhà, vốn định ra ngoài tận hưởng thế giới của hai người, kết quả...

Sắc mặt Phó Cảnh Phạn càng khó coi hơn.

Cách xa như vậy, Tô Hoài Minh đã nhận ra Phó Cảnh Phạn đang không vui, cậu dỗ dành đứa nhỏ xong, lại quay sang dỗ dành đứa lớn.

Hai tay đều bị trẻ con nắm lấy, Tô Hoài Minh chỉ có thể cười an ủi Phó Cảnh Phạn, nói: "Nhanh tới đây đi, em không biết đường, anh chỉ đường cho em."

Phó Cảnh Phạn nghe Tô Hoài Minh nói vậy, lúc này mới đi tới.

Phó Cảnh Phạn có dục vọng kiểm soát quá mạnh, khi Tô Hoài Minh không muốn hợp tác, cậu sẽ lấy cớ tìm lý do, để Phó Cảnh Phạn tùy tiện giúp cậu làm một số việc, miễn cưỡng có thể xoa dịu hắn.

Phó Cảnh Phạn đi bên cạnh Tô Hoài Minh, bất kể ai đến, hắn cũng không nhường chỗ.

Lũ trẻ con theo sau ríu rít, chạy rất vui vẻ.

Lúc đi chỉ có bốn đứa trẻ và Phó Tiêu Tiêu, lúc về, nhìn từ xa đã thấy một đám người đen nghịt, các bậc phụ huynh đều ngây người ra.

Đợi đến khi họ nhìn rõ khuôn mặt của Tô Hoài Minh và Phó Cảnh Phạn, thì càng thêm bàng hoàng, nghi ngờ mình đang mơ.

Người dân chăn nuôi địa phương không biết chuyện này, nhiệt tình chào đón, khi họ nhìn thấy chú chó con nhà mình quấn quanh Tô Hoài Minh thì tỏ ra rất ngạc nhiên.

Bản tính loài chó này lạnh nhạt, chỉ thân thiết với chủ, đây là lần đầu tiên sau khi chó con chào đời, họ thấy nó quấn quít như vậy.

Tiếng rên rỉ non nớt của chó con đã thu hút bố mẹ nó, đây là một cặp chó lớn khỏe mạnh, oai vệ, ánh mắt cũng rất kiên định, to hơn cả sói một vòng.

Hai con chó lớn trông hơi dữ tợn, trẻ con đều có chút sợ hãi, trốn sau lưng phụ huynh, Phó Tiêu Tiêu có lẽ từ nhỏ không bị đối xử tệ bạc, thiếu đi sự cảnh giác, tò mò nhìn chằm chằm vào con chó lớn, không hề sợ hãi.

Hai con chó lớn lật ngửa chú chó con bị lạc xuống đất, lại dùng móng vuốt cào vài cái, giống như đang dạy dỗ con mình. Sau đó chúng lại đi đến trước mặt Tô Hoài Minh, dùng mũi ướt đẩy đẩy cậu, như muốn bày tỏ lòng cảm ơn.

Chú chó con là một diễn viên tài ba, không hề bị thương, nhưng vẫn phát ra tiếng kêu đáng thương, đôi mắt đẫm nước, cầu xin bố mẹ tha thứ.

Nhưng nó chỉ giả vờ một lúc, rồi chạy theo sau bố mẹ, chạy lon ton về phía Tô Hoài Minh, toàn bộ lông đen trên người đều dựng đứng lên.

Hai con chó lớn phát ra tiếng cảnh báo trầm thấp, không thương tiếc cắn vào gáy chú chó con, đi về phía xa.

Chú chó con tiếp tục phát ra tiếng rên rỉ khiến người ta mềm lòng, còn dùng hai chân ngắn quào vào không khí, cố gắng cào không khí, khiến mẹ nó khó thở, thả nó xuống, nhưng không thành công.

Người dân chăn nuôi nhìn thấy cảnh này, mắt mở to hơn, nhìn Tô Hoài Minh với vẻ mặt và ánh mắt vô cùng phức tạp.

Vài phụ huynh khác nhìn nhau, thử thăm dò đến chào Tô Hoài Minh và Phó Cảnh Phạn.

Tô Hoài Minh không hề kiêu ngạo, rất khó để tạo ra cảm giác xa cách với người khác, chỉ trò chuyện vài câu, bầu không khí giữa mọi người đã trở nên vô cùng hòa thuận, nhưng Phó Cảnh Phạn thì ngược lại hoàn toàn.

Sau khi trò chuyện qua loa vài câu với Phó Cảnh Phạn, các phụ huynh bị khí thế của hắn làm cho sợ hãi, đứng ngây ra một bên, nhìn trời nhìn đất chứ không nhìn Phó Cảnh Phạn.

Phó Cảnh Phạn tìm đúng thời cơ, đi đến bên cạnh Tô Hoài Minh, nhỏ giọng nói: "Đã đưa Tiêu Tiêu về rồi, chúng ta đừng ở đây nữa, làm phiền họ quay phim."

Tô Hoài Minh gật đầu đồng ý: "Nếu chúng ta ở lại đây nữa, đạo diễn có lẽ sẽ không hài lòng."

Đạo diễn: "..." Không không không, tôi không có!

Đừng đi mà, mật mã lưu lượng của tôi ơi!!

Trước đây, đạo diễn cũng từng mơ ước mời Tô Hoài Minh và Phó Cảnh Phạn cùng tham gia ghi hình chương trình tạp kỹ.

Nhưng chỉ sau một giây, ông đã từ bỏ ý định này.

Ông thậm chí còn không dám nói chuyện với Phó Cảnh Phạn, còn Tô Hoài Minh, mặc dù hai người quen biết nhau nhiều hơn, nhưng Tô Hoài Minh hiện đã lui về hậu trường, trở thành nhà thiết kế hàng đầu trong nước, địa vị rất cao, nếu ông kéo Tô Hoài Minh vào showbiz một lần nữa, rơi vào cuộc đấu tranh chống lại dư luận, ông ước tính mình sẽ bị chửi chết.

Đây luôn là điều hối tiếc của ông, ai ngờ từ trên trời lại thật sự rơi một cái bánh xuống!!

Đạo diễn không quan tâm đến việc sẽ làm gián đoạn quá trình ghi hình bình thường, muốn xông vào màn hình, nghĩ mọi cách để giữ Tô Hoài Minh lại, không ngờ Phó Tiêu Tiêu đã nghe thấy tiếng lòng của ônh, đã đi đến trước mặt Tô Hoài Minh.

"Bố, chúng ta đã gặp nhau rồi, vậy thì bố hãy ở lại với con đi!" Phó Tiêu Tiêu rất rõ ràng, dùng thủ đoạn gì để đối phó với Tô Hoài Minh là có hiệu quả, giọng điệu hơi thấp xuống, trông có vẻ đáng thương: "Con rất nhớ những ngày chúng ta cùng nhau ghi hình chương trình tạp kỹ, và bố đã quá lâu không xuất hiện rồi, những người luôn ủng hộ bố đều muốn được nhìn thấy bố nhiều hơn, giờ có cơ hội này, nếu đạo diễn và mọi người không phiền thì bố có thể ở lại không?"

Tô Hoài Minh do dự vài giây, nhìn những người khác có mặt ở đó.

Tô Hoài Minh và Phó Cảnh Phạn là chủ đề bàn tán rất lớn, nếu họ ở lại, độ hot của chương trình tạp kỹ sẽ lên một tầm cao mới, đạo diễn và khách mời tham gia ghi hình cũng sẽ được hưởng lợi.

Mọi người đồng loạt gật đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Tô Hoài Minh và Phó Cảnh Phạn, mong họ ở lại.

Quan trọng nhất là bốn đứa trẻ cũng mắt trông mong nhìn Tô Hoài Minh... Không ai có thể từ chối ánh mắt như vậy của trẻ nhỏ.

Tô Hoài Minh suy nghĩ một chút, quay sang nhìn Phó Cảnh Phạn: "Hay là chúng ta ở lại thêm một lúc đi?"

Phó Cảnh Phạn luôn không có cách nào với Tô Hoài Minh, đành bất lực thỏa hiệp.

Phó Tiêu Tiêu lập tức kéo Tô Hoài Minh, đi vào lều.

Tô Hoài Minh vừa mới ngồi xuống, bốn đứa trẻ đã đi tới, giọng nói non nớt, tranh nhau nói chuyện với cậu.

Người dân chăn nuôi cũng nhiệt tình tiếp đón họ, mang thức ăn đến.

Mọi người đang trò chuyện rất vui vẻ, thì một người chăn nuôi vội vã bước vào, cúi đầu nói gì đó, sắc mặt người chăn nuôi ngồi bên cạnh lập tức thay đổi.

"Có chuyện gì vậy?" Người phụ huynh bên cạnh thăm dò hỏi.

"Nhà tôi mất cừu rồi", người chăn nuôi thở dài, đi ra ngoài lều, lo lắng nhìn xung quanh.

Đã có người đi tìm, nhưng vẫn không tìm thấy những con cừu bị lạc, người chăn nuôi lo lắng đi đi lại lại ở cửa, sắc mặt ngày càng khó coi.

Tô Hoài Minh cảm nhận được cảm xúc của người nọ, an ủi: "Đừng lo lắng, có khi lát nữa cừu tự về thì sao."

Người chăn nuôi không để tâm đến lời nói, nhưng vẫn cảm ơn ý tốt của Tô Hoài Minh, cười gật đầu.

Anh ta sợ cảm xúc của mình ảnh hưởng đến người khác, lại vào lều chào hỏi, cố gắng tỏ ra phấn chấn, trò chuyện cùng họ.

Nửa giờ sau, một người chăn nuôi vui vẻ đi tới: "Tìm thấy cừu rồi!"

Người chăn nuôi vui mừng đứng dậy, hỏi: "Tìm thấy thế nào?"

"Cừu nhà anh thật lợi hại, tự đi về!"

Người chăn nuôi nghe vậy, ngây người vài giây rồi quay đầu nhìn Tô Hoài Minh, ánh mắt sáng ngời.

Tô Hoài Minh cũng không ngờ lời mình nói ra lại ứng nghiệm, cười gật đầu với người chăn nuôi.

Người chăn nuôi sau khi ổn định đàn cừu xong lại đi vào, hỏi Tô Hoài Minh: "Nhà hàng xóm tôi có một con chó đang đẻ con, cậu đoán xem nó đẻ được mấy con?"

Tô Hoài Minh thấy câu hỏi của người chăn nuôi hơi kỳ lạ, nhưng vẫn phối hợp đoán một con số: "Chắc khoảng ba con."

Vừa dứt lời, mấy người chăn nuôi đều ngây người, nhìn nhau, nhìn Tô Hoài Minh với ánh mắt không rõ là cuồng nhiệt.

"Lại đúng nữa, đúng là đẻ ba con!" Người chăn nuôi đối xử với Tô Hoài Minh càng nhiệt tình hơn: "Cậu lợi hại thật, đoán đúng hai lần liên tiếp, hơn nữa con chó nhà tôi đối xử với cậu rất tốt, cậu là vị khách quý trên thảo nguyên của chúng tôi, là do trời phái đến!!"

Tô Hoài Minh:??? Đây có phải là nâng tầm quá cao rồi không?!

Tô Hoài Minh hơi không chịu nổi, cười gượng gạo: "Không có gì, tôi vừa rồi chỉ nói bừa thôi, không ngờ lại trùng hợp như vậy."

Nhưng người chăn nuôi không tin, một người tiến lại gần nói: "Chiếc nhẫn của tôi đã mất lâu rồi, cậu có thể giúp tôi xem nó ở đâu không?"

Tô Hoài Minh không biết người chăn nuôi đã tưởng tượng ra điều gì, phong cách lại trở nên như vậy, muốn nói đùa để chuyển hướng sự chú ý của họ, đồng thời giải thích rõ ràng rằng đây thực sự chỉ là trùng hợp.

"Tôi không biết nó ở đâu." Để tăng thêm sức thuyết phục, Tô Hoài Minh thuận miệng nói: "Nhưng chắc chắn không phải ở dưới ghế tôi."

Tô Hoài Minh còn đang lo lắng trò đùa này có nhạt không, nhưng người chăn nuôi lại có vẻ nghiêm túc, lập tức khiêng chiếc ghế nặng trịch lên.

Bên dưới trống rỗng.

Tô Hoài Minh cười nói: "Hai lần trước thực sự là trùng hợp, anh xem chiếc nhẫn..."

Lời cậu chưa dứt, cậu bé nhỏ nhất ở bên cạnh đã kêu lên, chỉ vào chiếc ghế nói: "Ở đó có thứ gì đó sáng lấp lánh."

Tô Hoài Minh và những người chăn nuôi khác đều nhìn về phía đó, thấy một vật thể hình bán nguyệt màu vàng.

Chiếc ghế là loại đặc, giống như một khúc gỗ, đã dùng rất lâu nên phần dưới cùng nứt ra, chiếc nhẫn tình cờ mắc kẹt ở đó.

Không ngờ chiếc nhẫn bị mất lại được tìm thấy một cách kỳ diệu như vậy, người chăn nuôi vô cùng kinh ngạc, cẩn thận nâng niu chiếc nhẫn, xem đi xem lại, như thể nó có thêm một ý nghĩa khác.

Khi họ nhìn lại Tô Hoài Minh, trong mắt họ thậm chí còn có thêm một chút tôn kính.

Những người chăn nuôi này đều lớn tuổi hơn cậu, Tô Hoài Minh bị họ nhìn như vậy, da đầu tê dại, không nhịn được muốn cúi đầu liên tục.

Cậu thực sự không chịu nổi!

Những người ở đây đều có tín ngưỡng, đời đời kiếp kiếp đều như vậy, mà Tô Hoài Minh đã đoán đúng ba lần liên tiếp, vừa vặn trong hệ thống tín ngưỡng của người dân địa phương có bao gồm phần này, hoàn toàn phù hợp, vì vậy mà Tô Hoài Minh cũng mang theo hào quang thần thánh.

"Cái này, cái này thực sự chỉ là hiểu lầm," Tô Hoài Minh muốn khóc không ra nước mắt, vội vàng xua tay, vì nói quá nhanh nên giọng nói có hơi lắp bắp: "Các anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ lại trùng hợp như vậy, bình thường tôi nói chuyện không chuẩn xác đến vậy đâu, không biết tiên tri, vận may cũng không tốt, nếu tôi lợi hại như vậy, thì đã sớm trúng giải thưởng lớn rồi..."

Nói đến cuối cùng, Tô Hoài Minh chỉ thiếu điều nói mình không xứng đáng.

Người chăn nuôi lại tưởng Tô Hoài Minh đang khiêm tốn, cười mà không nói, vẫn kiên quyết dùng nghi lễ cao nhất để tiếp đãi cậu.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn Tô Hoài Minh luống cuống tay chân, cười đến chảy cả nước mắt.

【Ha ha ha ha ha không hổ là người đàn ông đó, lại là công thức quen thuộc, hương vị quen thuộc】

【Không đúng, cậu đã trúng giải lớn từ lâu rồi! Lúc trước sinh nhật Tôn Tư Nguyên, món quà sinh nhật cậu tặng anh ấy đã trúng rất nhiều tiền!!】

【Đừng che giấu nữa, anh chính là cá chép may mắn thời hiện đại】

【Ha ha ha ha ha những ngôi sao khác đều cố tình tạo dựng nhân vật này, Tô Hoài Minh thì càng muốn tránh xa nhân vật này】

【Tô Tô, anh có thể giúp em xem thử, em và anh ấy còn có cơ hội không? Đầu chó. jpg】

【Còn cả em nữa, em muốn biết đời này em có thể trở thành người giàu nhất không!!】

【Không cần Tô Hoài Minh, tôi cũng có thể tính ra được, mấy người ở trên kia hoàn toàn là đang nằm mơ, căn bản không thể thực hiện được!】

【Bất kể thế nào, Tô Hoài Minh ở trên cao, phù hộ tôi nhất định phải qua kỳ thi CET-4-6!】