Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 92: Quỷ Thành (6)




Chân của bóng lông nhỏ quá ngắn nên chạy không nhanh, hoàn toàn dựa vào người giấy nhỏ nắm kéo chạy như điên suốt một đường. Thời gian không tới nửa cây nhang đã bỏ xa đám quản gia người hầu la hét cách mấy con phố, chạy băng băng vọt ra khỏi Quỷ Thành.

Cho đến khi chạy tới rừng núi hoang vắng đen thui không ai tìm được, bóng lông nhỏ mới ngừng lại. Cậu dè đặt phun ra bộ xương khô thành chủ mình đang ngậm trong miệng như chó nhỏ tha xương, sau đó nhìn xung quanh tìm chỗ thích hợp rồi bắt đầu đào đất chôn món ăn vặt mới gặm được.

Ngay lúc bóng lông nhỏ ngậm “một nửa” vị thành chủ lên, mất thăng bằng lung lay định chạy đến chỗ hố đất bẩn thỉu vừa mới đào. Người giấy nhỏ xụ mặt thò tay kéo cái đuôi trắng muốt tròn quay của bóng lông nhỏ.

Bốn cái móng vuốt đào đất của bóng lông nhỏ vẫy vẫy nhưng chạy mãi không tiến lên được phía trước. Cậu nghi ngờ quay đầu ra sau lập tức nổi giận, hung hăng thét lên: “Chít chít chít!” Không được nắm đuôi của tôi!

Cái đuôi của bóng lông nhỏ không khác gì dáng người của cậu, mập mạp xù lên như bóng lông nhưng bị người giấy nhỏ túm lấy nên xẹp xuống.

Người giấy nhỏ vội vàng buông tay rồi gom cái đuôi như cầu tuyết của bóng lông nhỏ cho gọn lại. Sau khi nhìn thấy cái đuôi trở lại dáng vẻ rối bù tròn quay, nó mới lạnh lùng nói: “Chôn ở đây, lần sau không tìm được.”

Bóng lông nhỏ không vui, phản nghịch tiếp tục vung vuốt lông đào bới đất, như có lòng tin có thể tìm được một cái hố chôn xương đặc biệt nhất ở Âm Giới xa vạn dặm.

Người giấy nhỏ thò tay chọc chọc bóng lông lớn, sau đó toàn bộ cánh tay thụt vào lớp lông xù mềm mại, nó bắt đầu giải thích: “Quỷ Thành nguy hiểm, có lẽ chúng ta sẽ không trở lại.”

Bóng lông nhỏ càng không vui hơn: “Chút chít!” Vậy cậu giấu giúp tôi đi!

Người giấy nhỏ lạnh lùng nói: “Không làm được.”

Bóng lông nhỏ nâng móng vuốt lông lên, nhẹ nhàng dẫm lên người giấy nhỏ mỏng dính lạnh lùng: “Chút chít, chút chít chít.” Cậu không nghe lời gì hết, cũng không đáng yêu bằng cái tên lệ quỷ mặc áo bào đen kia!

Người giấy nhỏ: “…”

Thời gian nửa nén hương qua đi, người giấy nhỏ đành dùng quỷ lực tự mình đào một cái hố sâu 20m, sau đó chôn “kẹo xương” của ông chủ nhà mình rồi mới kéo bóng lông nhỏ lẻn vào Quỷ Thành lần nữa.

Lúc này, bóng lông nhỏ bị người giấy nhỏ biến thành cái bóng hơi mờ màu xám đen, gần như hòa làm một thể với vạn vật trong Quỷ Thành, ngay cả thiên tướng trong Quỷ Thành cũng không cảm nhận được.

Người giấy nhỏ hấp thu vài tên quỷ hồn, dễ như trở bàn tay biết được địa điểm xuất giá của Nghiêm Tịnh Tịnh. Sau đó nó kéo bóng lông nhỏ cưỡi ngựa ngắm hoa đi tới khu hạ thành, lặng lẽ chui vào một căn nhà nát tối thui sắp sập.

Bên trong có mấy tên quỷ hồn đang hốt hoảng thu dọn đồ đạc, nào là Router giấy, dây điện, Microphone… Dè đặt bỏ vào bọc quần áo.

Bóng lông nhỏ chưa từng thấy qua sản phẩm điện tử bằng vàng mã, nhưng thế giới lớn không thiếu của lạ, có lẽ từ người thân trên dương gian của những người yêu thích máy vi tính đốt cho bọn họ.

Những sản phẩm điện tử làm bằng giấy vàng mã này bị quỷ khí quấn quanh, nếu nhìn tổng thể chẳng khác gì dây điện, Router và Microphone hàng thật. Nhưng khi gió âm thổi qua, lúc quỷ khí nhiễu động mới có thể nhìn thấy giấy trắng loang lổ dưới ánh sáng vặn vẹo.

Một tên quỷ hồn mở miệng, bất ngờ là khi nghe giọng nói của nó, không ngờ lại chính là lệ quỷ đưa tay ra từ trong chiếc loa: “Hành động nhanh lên, hôn sự của sinh hồn cô gái kia đi tong rồi. Nghe nói trong phủ thành chủ còn gặp tai họa, mau thu dọn đồ đạc rời khỏi thành thôi.”

Một tên quỷ hồn khác cực kỳ cẩn thận cuộn dây điện vàng mã, gã nghe vậy sắc mặt không vui nói: “Tao đã nói ngay từ đầu nên vĩnh tuyệt hậu hoạn, lúc toàn bộ ba hồn của sinh hồn kia bị kéo xuống thì nên đánh tan. Nếu làm thế thì sao có thể kéo đến một đống tai họa như bây giờ?”

“Giờ nói mấy thứ này thì có ích lợi gì, hơn nữa mày nghĩ khiến một sinh hồn hồn phi phách tán hoàn toàn dễ lắm hả? Chứ không phải vì tên quỷ tà dâm thành chủ Quỷ Thành kia nhiều chuyện. Nếu nơi này không có cái gì mà… tín hiệu wifi, chúng ta cần gì phải vào Quỷ Thành?”

“Được rồi, bớt tranh cãi đi!” Tên quỷ thấp nhất vội vàng đeo bọc hành lý lên: “Cái thứ đồ lọt xuống từ dương gian đó, không cần biết là tín hiệu wifi hay 4G 5G gì đó… Bây giờ toàn bộ quỷ ở quỷ vực đều đang tìm, chúng ta nhất định phải lấy được nó trước quỷ ở thành La Phù và thành Ba Trủng.”

Quỷ cuộn dây không hề lo lắng cuộn đoạn dây điện cuối cùng, sau đó cười khẩy: “Âm Giới đâu chỉ có một tòa thành này, ở quỷ vực có vài toà quỷ thành mới mọc lên, chỉ cần đi sâu vào đó tìm kiếm, không lo không tìm được tín hiệu wifi và 5G!”

Vừa nói, mấy con quỷ gánh bọc hành lý vội vả trốn ra khỏi Quỷ Thành.

Bóng lông nhỏ ép sát mặt ở trong góc, dõi theo nhìn thấy ba tên quỷ hồn đã đi xa mới vươn móc đụng vào người giấy nhỏ: “Chút chít?” Bây giờ chúng ta nên làm gì?

Người giấy nhỏ nhìn bóng lưng đi xa của quỷ hồn như có điều suy nghĩ, chân mày được khắc bằng kéo cau lại, tự lẩm bẩm: “Thành La Phù và thành Ba Trủng… Nói vậy Địa Phủ há chẳng phải còn sẽ có thành Đào Chỉ và thành La Phong sao*?”

*Ai không nhớ có thể xem lại bài thông tin ở mục lục nha.

Bóng lông nhỏ ngoẹo đầu mặt đầy dấu chấm hỏi.

Người giấy nhỏ vươn tay vỗ nhẹ lên người bóng lông: “Phun Nghiêm Tịnh Tịnh ra, chúng ta rời khỏi đây thôi.”

Vừa nói nó vừa nắm bóng lông, tay kia nắm Nghiêm Tịnh Tịnh mới bị nhổ ra, cả bọn cùng biến mất trong không khí.

Mấy giây sau, cả bọn xuất hiện trong phòng ngủ, nơi bọn họ đứng trước lúc rời đi.

Thấy bóng dáng con gái xuất hiện, ba tiếng thét chói tai kinh ngạc vui mừng truyền tới từ trong nhà. Nghiêm Thế Minh và Dương Hân Tuệ gần như là nhảy khỏi ghế: “Tịnh Tịnh! Con có bị thương không? Con…”

Ngay cả em bé trong bụng Dương Hân Tuệ cũng vui nói: “Chị hai về rồi!”

Sau đó nó mới nhớ thân phận bào thai của mình, vội vàng ngậm miệng lại.

Cô gái nhỏ trong trạng thái quỷ hồn cảm thấy mới lạ dạo quanh một vòng, sau đó mới lao tới chỗ vợ chồng Nghiêm Thế Minh: “Cha mẹ, con về rồi! Mấy người ở Quỷ Thành da dẻ đen thui nhìn rất đáng sợ nhưng mà bọn họ rất tốt… Ấy, mới vừa rồi ai gọi con là chị hai thế?”

Bóng lông nhỏ nhìn thấy bên ngoài là ban ngày, cộng thêm trong lòng cũng không còn áp lực nên biến trở về hình dáng loài người. Đầu tiên cậu bỏ người giấy nhỏ cố gắng giãy giụa vào túi áo, sau đó mới nhìn về phía đôi vợ chồng: “Cơ thể của Nghiêm Tịnh Tịnh ở đâu? Điều tra viên Hùng không có ở đây sao?”

Phút sau, Nghiêm Thế Minh và Dương Hân Tuệ cực kỳ kích động dẫn Trúc Ninh xuống phòng chăm sóc* ở lầu dưới.

*Phòng chăm sóc: Kiểu phòng bệnh tư nhân, những căn biệt thự hay người giàu thường xây thêm một phòng dành cho người nhà bị bệnh, thuê bác sĩ về chăm sóc mà không cần đến bệnh viện.

Hùng Thành, một người đàn ông cơ bắp cao hơn một mét chín đang loay hoay lúc thì túm cánh tay, lúc thì nắm cẳng chân của tiểu âm linh mà mình không nhìn thấy, không để cho cục “nước mũi” lạnh lẽo dính như keo chạy trốn.

Cùng lúc đó, tay còn lại bưng một chén cháo nhỏ còn bốc khói, tận tình khuyên bảo quỷ bà già nhập vào người cô gái: “Quỷ bà già, bà ăn một miếng đi. Con gái nhà người ta bị bệnh tuột huyết áp, mà cho dù không có cũng không thể bỏ đói như vậy chứ?”

Cô gái còng lưng vẫn cười khì khì vặn vẹo.

Một giây kế tiếp, quỷ hồn của Nghiêm Tịnh Tịnh vọt tới như một trận gió lốc, tự động chen vào trong cơ thể mình, trực tiếp đẩy quỷ bà già kia bay ra ngoài!

Cô gái cướp lại được cơ thể của mình vội vàng bưng lấy chén cháo, bắt đầu húp ừng ực ừng ực, xen lẫn trong đó còn có tiếng cám ơn mơ hồ: “Cám ơn chú đã chuẩn bị cháo, ngon thật đó… Cơ mà chú ôm em bé nhà ai thế, sao da nó lại xám ngoét vậy?”

Hùng Thành giật mình trượt tay, ném tiểu âm linh bay ra xa!

Trúc Ninh lập tức biến trở về bóng lông nhỏ, hít một hơi nuốt vào.



Nửa tiếng sau, người giấy nhỏ treo mình trên xà ngang ở bốn góc của tòa nhà, lần lượt vẽ le que vài đường trận pháp, đảm bảo tất cả tín hiệu điện tử ở nơi này không lọt xuống Âm Giới.

Nghiêm Thế Minh đã biết mình đụng phải “ông lớn” ở Địa Phủ. Bây giờ “ông lớn” không đến mà chỉ phái một người giấy nhỏ lạnh lùng, nhưng ông ta vẫn không dám đối xử lạnh nhạt.

Còn phí lao động 50 ngàn đồng đã thỏa thuận từ trước, Nghiêm Thế Minh đưa mà phỏng tay nhưng cũng không dám tăng giá, chỉ đành cười gượng gạo đưa 3 chiếc phong thư bằng hai tay, miệng không ngừng nói thiên ân vạn tạ.

Hùng Thành thì ngược lại, anh ta nhận ngay mà không suy nghĩ nhiều, bóng lông nhỏ cũng vươn móng lấy phong thư sau đó giấu dưới lớp lông bụng.

Người giấy nhỏ ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía bao tiền còn lớn hơn cả người nó.

Nụ cười của Nghiêm Thế Minh đông cứng, gượng gạo nói: “Ngài, cái này… Ngài…”

Người giấy nhỏ lạnh lùng nhìn Nghiêm Thế Minh, cuối cùng bất đắc dĩ đưa tay nhận lấy phong thư cao hơn cả mình. Mặc dù động tác của Vô Thường đại nhân bé nhẹ như mây gió nhưng nhìn từ xa lại giống như một chiếc lá bự đè bẹp một con kiến.

Nghiêm Thế Minh cố gắng khống chế nét mặt của mình.

Bóng lông nhỏ nhìn thấy cảnh này, cậu thò móng vuốt giúp người giấy nhỏ cầm phong bì, sau đó cầm người giấy nhỏ được cắt từ một mảnh giấy… cực kỳ cẩn thận bỏ vào trong phong bì, giống như bảo vệ tác phẩm cắt giấy nghệ thuật.

Người giấy Vô Thường bị kẹp giữa một xấp tờ trăm đồng: “…”

Sau khi bọn họ đi xuống lầu thì được lão thổ địa Cừ Nam đưa thẳng về Ban điều tra đặc biệt. Mặc dù bây giờ không phải là giờ làm việc chính thức của Đội chấp hành nhưng Đội hậu cần của Ban điều tra đặc biệt vẫn thay phiên ba ca, lúc nào cũng có người ngồi trong phòng làm việc.

Công việc của Ban điều tra đặc biệt ngoại trừ ra ngoài làm nhiệm vụ còn có ghi chép vụ án. Trước kia vì chăm sóc Trúc Ninh nên tất cả đồng nghiệp đều tự giác chia sẻ cùng viết báo cáo công việc. Nhưng lần này Hùng Thành đi cùng ngay cả quỷ cũng không nhìn thấy, anh ta cũng không thể viết mấy chục trang trong hồ sơ báo cáo là mình nấu cháo đút “bà lão” như thế nào, rồi còn ôm “em bé” dỗ dành nó mười mấy tiếng.

Tóm lại, bóng lông nhỏ oai phong lẫm liệt nhận việc viết báo cáo, sau đó cậu không có chút áy náy trong lòng trực tiếp giao nhiệm vụ vinh quang này cho người giấy nhỏ.

Chờ đến tám giờ năm mươi tối, Chương Dục Cẩn tới làm trước giờ làm mười phút. Anh vừa bước vào cửa phòng làm việc thì nhìn thấy người giấy nhỏ mang ngoại hình Vô Thường đại nhân đang nhảy nhót từ phím này sang phím khác trên bàn phím của máy tính đặt trên bàn làm việc, nó cực kỳ chậm chạp nhưng lại nghiêm túc đánh máy ghi chép vụ án.

Bóng lông nhỏ cũng không nhàn rỗi, ngoan ngoãn ngồi trên bàn bên cạnh máy tính, phối hợp với người giấy nhỏ lúc thì đè phím Shift, lúc thì đánh dấu chấm câu.

Chương Dục Cẩn nghiên cứu thuật pháp cực sâu, ngay giây thứ nhất khi anh vào cửa đã cảm nhận được thần thức của Hắc Vô Thường trên người giấy nhỏ, thế chẳng khác nào vị đại nhân kia đích thân tới…

Chương Dục Cẩn không dám làm phiền vị đại nhân đang tập trung đánh chữ với tốc độ “Nhất chỉ thiên”. Anh cố gắng giảm độ tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, sau đó rón rén đi vòng qua phía sau bàn làm việc của Trúc Ninh. Trong lúc vô tình anh liếc nhìn màn hình máy tính, nhìn thấy một bản tổng kết đáng sợ —— ——

Tiến trình vụ án: Chưa xong.

Tác động dự kiến: Âm quỷ bùng nổ vượt ranh giới.

Các biện pháp đề phòng: Không thể phòng ngừa.

Các nhóm người dễ bị tổn thương: Các thiết bị điện tử mà người sống dùng như điện thoại di động, máy vi tính, ti vi kỹ thuật số, loa thông minh, thiết bị điều khiển thông minh, tai nghe bluetooth.