Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 79: Thư sinh (8)




Mặc dù một quỷ một nhện bị đánh văng xa tít trong bóng tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy mơ hồ một quỹ đạo màu xám xanh kéo dài giữa không trung giống như đuôi sao chổi, đó là dấu vết Tôn Thư Thành bị bốc cháy…

Còn Hắc Vô Thường thì đột nhiên xuất hiện ở phía dưới mạng nhện trước một giây khi thỏ bông sắp rơi xuống, hắn đưa tay đón lấy thỏ con mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra. Một lát sau cậu nhóc như phát bệnh hay quên, chẳng mấy chốc đã quên mất mình vừa mới sợ hãi như thế nào, cậu tiếp tục hít hít cái mũi nhỏ tiếp tục đi cuốn mạng nhện.

Lúc này, Trương Vũ vẫn chưa khép được mồm vì khiếp sợ, anh ta ngơ ngác nhìn bóng tối đen ngòm ở phía xa xa, tự lẩm bẩm: “Đó… Đó là một quỷ đế đúng không?”

Trương Vũ vào Ban điều tra đặc biệt đã được bảy tám năm, đụng phải quỷ hồn mạnh nhất cũng chỉ ở mức lệ quỷ, chưa từng thấy qua lệ quỷ trên cấp quỷ vương chớ đừng nhắc tới quỷ đế trong truyền thuyết.

Nhưng anh ta mới vừa nhìn thấy cái gì kia, đồng nghiệp dựa vào quan hệ của anh ta, mới vừa xem quỷ đế là bao cát tập ném?

Chương Dục Cẩn thì lại không quá kinh ngạc, anh biết Hắc Vô Thường muốn giấu giếm thân phận. Nhưng chuyện đã đến nước này… Nếu giấu tiếp liệu có cần thiết không?

Nhìn thấy Hắc Vô Thường trầm mê trước dáng vẻ buồn cười của thỏ con, không rảnh mở miệng. Chương Dục Cẩn chỉ đành tiếp lời, cân nhắc từ ngữ mở miệng nói: “Tên… quỷ đế đó, không hẳn là không ném đi được…”

Chương Dục Cẩn cực kỳ khó khăn cố gắng dàn xếp, Hắc Vô Thường quay đầu nhìn về phía anh, chậm rãi mở miệng: “Nếu như Trương Vũ sẵn lòng nhậm chức, sau này mọi người sẽ là đồng nghiệp.”

Chương Dục Cẩn lập tức thở phào nhẹ nhõm, đầu tiên là hơi khom người với Hắc Vô Thường, sau đó nở nụ cười nhẹ nhõm chuyển hướng Trương Vũ.

Trương Vũ vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra: “Gì mà đồng nghiệp, chẳng phải bây giờ chúng ta là đồng nghiệp sao?”

Chương Dục Cẩn xít lại gần Trương Vũ, hạ thấp giọng giới thiệu: “Là đồng nghiệp Địa Phủ, là quỷ sai dương gian dưới sự quản lý của điện Vô Thường, phúc lợi đãi ngộ không tệ… Khụ khụ, vị kia là lãnh đạo của chúng ta, Vô Thường đại nhân.”

Vốn là trải qua một loạt biến cố, Trương Vũ đang rút một điếu thuốc để tự trấn an mình. Anh ta vừa nghe vậy lập tức sặc một miệng hồn khói, ho khan kịch liệt, mặt đầy sợ hãi len lén liếc nhìn người đàn ông trẻ tuổi cách mình mấy bước: “Khụ khụ khụ khụ, anh nói… Đó là, là một trong các vị ở dưới Địa Phủ?”

Hắc Vô Thường thấy Trương Vũ nói lắp nửa ngày cũng chỉ dám nói ám chỉ, vì thế hắn không ở lại đây gây thêm áp lực cho nhân viên mới trong tương lai, hắn xoay người chuyển sang ôm thỏ bông đi về hướng ngược lại trong đại điện.

Lúc này thân phận đã sáng tỏ, Hắc Vô Thường cũng không tiếp tục ngụy trang, hắn khôi phục dáng vẻ người đàn ông mặc áo bào đen nhưng vẫn cẩn thận thu liễm âm khí để tránh cho thỏ tai cụp nổi điên.

Đi thêm mấy chục mét, lúc này mới nhìn thấy quỷ đế và Linh Thi Chu té lăn quay nằm chung một chỗ. Tôn Thư Thành vẫn đang bốc khói lách tách, để lọt quỷ khí ra bên ngoài như đang trút giận, y thấy bóng dáng của Hắc Vô Thường lập tức nhận ra thân phận người đi tới.

Sắc mặt của Tôn Thư Thành dần trở nên ảm đạm, y tự giễu cười khẽ sau đó ráng chống đỡ tránh thoát khỏi hài cốt của Linh Thi Chu, quỳ xuống đặt hai đầu gối chạm đất theo đúng chuẩn mực: “Vô Thường đại nhân.”

Dù bây giờ có là Diêm Vương đứng trước mặt, Tôn Thư Thành vẫn có thể liều mạng nắm lấy, nhưng đụng phải vị này…

Tôn Thư Thành hao phí ngàn năm mới vào được tầng cuối cùng của hang động này, cho dù có cực kỳ không cam lòng cũng không dám hành động hồ đồ một chút nào.

Tôn Thư Thành âm thầm liếc nhìn phía cuối đại điện, khẩn cầu nói: “Vô Thường đại nhân, có thể cho tại hạ thời gian một nén nhang không. Sau khi hoàn thành nhất định sẽ nhận tội đền tội, muốn chém giết muốn róc thịt đều theo ý ngài.”

Hắc Vô Thường nhàn nhạt nói: “Nhận tội đền tội… Xuống đến tận đây chỉ để thay Diêm Vương bắt giữ quỷ hồn, bổn tôn sẽ làm chuyện nhàm chán như thế sao?”

Trong lòng Tôn Thư Thành rét run, nếu Hắc Vô Thường không phải vì bắt y vào Địa Ngục vậy chắc chắn còn có mưu đồ khác, y lập tức đổi giọng: “Nếu đại nhân có thể trước giúp tiểu nhân vá hồn của Lâm Ngọc Nhi, sau này tiểu nhân tất nghe theo quan chức sai bảo, lên núi đao xuống biển lửa tuyệt không chần chờ.”

Hắc Vô Thường nhìn chằm chằm bóng xanh quỳ trên mặt đất, hắn chậm rãi mở miệng: “Nếu đó là… Vạn Cốt Uyên?”

Tôn Thư Thành ngẩng phắt đầu, khiếp sợ nhìn người trước mắt, một lúc lâu vẫn không thể nói nên lời. Mặc dù y chưa từng đến âm phủ nhưng vẫn biết Vạn Cốt Uyên. Nơi này là chỗ dành cho việc giết quan lại và ác quỷ cực ác ở Địa Phủ, nếu mắc phải tội lớn ngập trời không được vào luân hồi sẽ bị ném vào Vạn Cốt Uyên, kết quả rơi vào tất nhiên là hồn phi phách tán.

Hoặc giả như Tích không được vào luân hồi, hoặc vật cực âm không có cách nào giết chết triệt để, cũng sẽ bị xử lý như vậy.

Nhưng bởi vì việc đánh tan hồn phách quá tàn nhẫn, cũng là hành động mà thiên đạo khó tha. Vốn Vạn Cốt Uyên là xứ sở hành hình dành cho Ngũ Phương Quỷ Đế lúc còn nắm âm giới trong tay, bây giờ đã bị bãi bỏ từ mấy ngàn năm trước.

Cho dù là mười Điện Diêm Vương sau này có ngu ngốc đến cỡ nào, cùng lắm chỉ dám đánh ác quỷ vào Địa Ngục chịu muôn vàn luật hình, qua trăm năm vẫn còn đủ ba hồn, sẽ không bị hồn phi phách tán.

Người gần nhất rơi vào Vạn Cốt Uyên đến hồn phi phách tán, là Minh Vương cách đây năm trăm năm trước.

Tôn Thư Thành biết, Hắc Vô Thường đã bày trận này từ trước chính là vì để gây khó dễ quỷ đế yếu ớt là y. Hắn ra lệnh cho y nhảy xuống Vạn Cốt Uyên là để tìm tàn hồn của Minh Vương!

Nhưng nhiệm vụ này khó đến cỡ nào, cho dù là mạnh như Minh Vương sau khi rơi xuống Vạn Cốt Uyên cũng không thể leo lên được. Mặc dù Tôn Thư Thành đã bước vào bậc quỷ đế nhưng khi đi vào cũng chỉ thành một phần hồn để lấp “bụng” cho Vạn Cốt Uyên.

Tôn Thư Thành khó khăn mở miệng: “Ngài biết Vạn Cốt Uyên là nơi thế nào đúng không, ngay cả Minh Vương đại nhân còn như vậy… Mặc dù hồn lực của tôi mạnh hơn Diêm Vương một chút nhưng tất nhiên cũng không tránh khỏi hồn phi phách tán, tuyệt đối không có khả năng trèo lên.”

Hắc Vô Thường đưa tay bưng kín lỗ tai thỏ bông, sau đó mới lạnh lùng nói: “Ngươi không cần đi lên.”

Tôn Thư Thành chấn động.

Giọng điệu của Hắc Vô Thường không mang theo một chút cảm xúc: “Nếu tìm được… Tàn hồn của Minh Vương, thì để lại một viên hồn thạch ở bên cạnh, truyền tin cho ta.”

Tôn Thư Thành cười thảm: “Tại hạ là quỷ đế duy nhất hiện thế lúc này, cho dù thật sự có thể tìm được tàn hồn của Minh Vương đại nhân trong Vạn Cốt Uyên sâu mấy ngàn dặm trước khi hồn phách của tiểu nhân tiêu tán… Kể cả Diêm Vương trong hai giới Âm Dương cũng khó mà vào Vạn Cốt Uyên, khi đó ngài sẽ phái ai xuống để dẫn tàn hồn đi?”

Hắc Vô Thường: “Ta tự mình xuống.”

Tôn Thư Thành nhìn chòng chọc vào Hắc Vô Thường, thật lâu vẫn không dám mở miệng… Hắc Vô Thường điên rồi sao? Tôn Thư Thành thân là quỷ đế, nếu nhảy vào Vạn Cốt Uyên nhẹ thì tu vi tan hết. Tuy Hắc Vô Thường mạnh hơn y một bậc nhưng kết quả có gì khác nhau đâu?

Năm trăm năm trước Minh Vương rơi vào Vạn Cốt Uyên, đội cái nồi lớn lên đầu đám Diêm Vương. Nhờ vào đó, địa vị của Hắc Bạch Vô Thường lên như diều gặp gió, nhất là Hắc Vô Thường, lục đục thu tóm tạo phe phái hỗn độn phong sinh thủy khởi.

Lúc ấy Tôn Thư Thành còn thầm cười nhạo Minh Vương. Với tốc độ hành động lúc ấy của Hắc Vô Thường, sợ rằng Minh Vương còn chưa kịp rơi xuống đáy vực, tên thuộc hạ Hắc Vô Thường đã bắt đầu mưu đồ độc chiếm, đúng thật là “Hết sức trung thành”!

Bây giờ Hắc Vô Thường dùng mấy trăm năm để từng bước một bò đến vị trí của ngày hôm nay, phổ biến luật mới, giảm thời hạn thi hành án ở địa ngục, thiết lập hệ thống quỷ sai dương gian, mượn chuyện La Cam để “gặt” hết từ rễ đến ngọn ở phủ Diêm Vương… Quyền lực của phe Diêm Vương hoàn toàn bị đóng băng. Nếu Hắc Vô Thường tiếp tục chấp chưởng quyền hành, không ai có thể lung lay địa vị của phe hắn ở Địa Phủ.

Nhưng tại sao lúc này hắn lại muốn nhảy xuống Vạn Cốt Uyên?

Một suy đoán xẹt qua trong lòng Tôn Thư Thành khiến y đột nhiên cả kinh!

Chẳng lẽ Hắc Vô Thường vẫn luôn tuân theo ý chí độc quyền của Minh Vương. Hiện giờ cho dù Địa Phủ chỉ còn một mình hắn, cả Địa Phủ vẫn sẽ không thay đổi tất cả luật lệ đã thi hành?

Giọng nói lạnh nhạt của Hắc Vô Thường vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Tôn Thư Thành.

“Ngươi cũng có thể cứ vậy rời đi, làm như tất cả chưa từng xảy ra.”

Tôn Thư Thành âm thầm liếc nhìn quan tài gỗ ở cuối đại điện, sau đó hít sâu một hơi: “Nếu tại hạ không tìm được tàn hồn của Minh Vương đại nhân, thì… Xin đại nhân đừng làm khó người ở dương gian.”

Tôn Thư Thành không kịp giải thích nguyên do đã đồng ý với cuộc đổi chác này.

Mấy phút sau, hai người Chương Dục Cẩn và Trương Vũ dè đặt đi tới, nhìn thấy Hắc Vô Thường ôm thỏ con bằng một tay đứng nghiêm một bên, còn Tôn Thư Thành thì tràn ngập căng thẳng nửa quỳ kế bên quan tài màu đen, dùng quỷ lực cạy mấy cây đinh dài đóng trên đó.

Trương Vũ hơi vô thức đứng thẳng, sửa sang lại cổ áo, cẩn thận phủi sạch tàn thuốc lá trên người… Cho đến khi nhìn ngoại hình có vẻ giống phần lớn thanh niên tốt bây giờ, anh ta mới cung kính tiến lên: “Vô Thường đại nhân.”

Sau khi bái kiến một câu, Trương Vũ ngày thường không sợ trời không sợ đất bỗng có chút kinh sợ, không dám nói thêm những thứ dư thừa khác.

Rất may, đột nhiên có một tiếng ầm vang dữ dội truyền ra từ trong quan tài gỗ ở cuối đại điện, “giải cứu” Trương Vũ ra khỏi sự căng thẳng khi lần đối diện trực tiếp với lãnh đạo.

Tôn Thư Thành cũng bị biến cố bất thình lình làm cho cả người căng cứng, y hơi run rẩy dùng quỷ lực dò thám bên trong quan tài, mấy giây sau thần kinh mới thả lỏng.

“Tại sao cậu còn chưa chết?” Trước sự thật rằng Vô Thường đại nhân có tồn tại, Trương Vũ cũng bắt đầu tin Tôn Thư Thành là quỷ đế. Anh ta không hài lòng nhìn Tôn Thư Thành, sau đó nhìn sang quan tài gỗ màu đen kia, đột nhiên bật cười: “Đây chính là quan tài của cô tiểu thư ngu ngốc kia?”

Sắc mặt của Tôn Thư Thành thay đổi liên tục, rốt cục vẫn phải nhịn xuống.

Trương Vũ rất muốn phát huy bản lĩnh miệng mồm đến trình độ cao nhất: “Cậu hại chết cô tiểu thư ngu ngốc kia, giờ qua một ngàn năm mới ở đây tháo dỡ quan tài nói xin lỗi… Có phải hơi chậm rồi không?”

Nếu không vì ngại có Hắc Vô Thường bên cạnh, e rằng Tôn Thư Thành đã nổi bão giết người. Sắc mặt y lạnh như băng giá rét, một lúc lâu mới trầm giọng mở miệng: “Ngọc Nhi không chỉ bị tôi hại chết mà còn bị tôi làm hại khiến cho hồn phách tổn thương. Từ ngàn năm trước đến nay đã hai mươi bảy đời, đời đời chết yểu, không được chết tử tế.”

Có lẽ Tôn Thư Thành biết mình sắp phải xuống Vạn Cốt Uyên, thời gian không còn nhiều, cuối cùng như nhấn mở máy hát, nói liên tục không ngừng chuyện từ ngàn năm trước.

——————–