Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 77: Thư sinh (6)




Trên các vách đá xung quanh bị bao trùm bởi những ký tự trận pháp rậm rạp chằng chịt. Hai tên thuật sĩ còn sống vẫn đang giữ tư thế Kim kê độc lập* đứng rất gần bên trên ký hiệu hình hai nửa vòng tròn, còn mấy cái xác vốn tụ tập dưới đáy hồ nay lại phân tán khắp nơi ở trong căn hầm đá.*Kim kê độc lập

Hắc Vô Thường cầm nửa cục đá, đứng ngay trung tâm trận pháp ở vách đá bên phải.

Ở trong Huyễn Trận, tất cả phương hướng và hành động đều trái ngược nhau.

Hình bóng Tôn Thư Thành vốn mờ ảo đang định tự tay đâm chết Trương Vũ rồi chạy trốn bây giờ lại từ từ biến thành thực thể, y ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Hắc Vô Thường: “Anh nói gì, tại sao anh nhìn thấu được trận pháp này?”

Trương Vũ cũng hơi khó hiểu: “Má nó thật sáng suốt, có thật là tình huống ảo cảnh cậu nhìn thấy giống chúng tôi chứ?”

Nhưng Hắc Vô Thường không phải người thích nói hai lần, hắn đứng yên tại chỗ không mở miệng.

Lúc bầu không khí dần căng thẳng, thỏ tai cụp suýt quên hết tất cả được Hắc Vô Thường “cưng chiều” ôm trong ngực cả buổi, rốt cuộc bây giờ cậu mới để ý đến quỷ hồn Tôn Thư Thành có âm khí rất nặng đã lộ nguyên hình. Cậu không chút do dự nhảy bật lên thoát khỏi cái ôm của Hắc Vô Thường, lao về phía Tôn Thư Thành, há miệng táp một phát.

Tôn Thư Thành không ngờ một con thỏ chỉ lớn chừng bàn tay dám cắn người, một góc nho sam bất ngờ bị cắn rách. Con thỏ nhỏ dương dương đắc ý ngậm vải thô ngưng tụ từ quỷ khí chạy ngược trở về.

Sắc mặt của Tôn Thư Thành thay đổi mấy lần, cuối cùng y đè lửa giận, chỉ cho là con thỏ tinh đó là điều tra viên tinh thông trận pháp được Hắc Vô Thường che giấu.

“Có thể ở nhìn thấu toàn bộ Huyễn Trận chỉ trong thời gian một nén nhang, thuật pháp rất giỏi.” Tôn Thư Thành khôi phục dáng vẻ tao nhã lịch sự thường ngày, nói lời tâng bốc như thể rất chân thành, sau đó tràn đầy áy náy mở miệng: “Nếu không vì cần chặn mấy lão cấp cao ở Huyết Minh tông, tại hạ đã không kết bạn phá trận cùng các vị, suy cho cùng Ban điều tra đặc biệt vẫn là một tổ chức tốt.”

Sắc mặt Chương Dục Cẩn cực kỳ không tốt: “Cậu bày ra một cái bẫy lớn, điều khiển thi thể gọi điện thoại, ngụy trang thành nhân viên hậu cần của Ban điều tra đặc biệt, diệt toàn bộ Huyết Minh tông, cướp đi mấy chục mạng người. Tất cả là để dụ mọi người vào trong trận pháp trong hang động để lấp mạng?”

“Thuật sĩ Huyết Minh tông vốn đã giết người như ngóe.” Trên mặt Tôn Thư Thành không có chút xấu hổ nào, ngay thẳng đúng mực mở miệng: “Bây giờ nhìn lại, quả thật Ban điều tra đặc biệt chẳng khác gì đầm rồng hang hổ, các vị đã bước vào con đường không thể quay lại, chỉ khi tiếp tục tiến về phía trước mới có được một con đường sống.”

Trương Vũ cắm hai tay vào túi, cơ thể hơi nghiêng giống như không xương tựa người vào vách đá, cười khẩy nói: “Tiếp tục làm con cờ thí cho cậu thăm dò trận pháp, nếu chúng tôi nói không thì sao?”

Giọng nói của Tôn Thư Thành vẫn ôn hòa như cũ: “Trận pháp ở đây tương khắc với tôi, mặc dù không có cách nào thi triển thực lực, nhưng “lấy” vài cái đầu xuống cũng không quá khó.”

Trương Vũ còn muốn mắng lại vài câu, nhưng suy xét còn Chương Dục Cẩn và Hắc Vô Thường bên cạnh mình, sợ bọn họ bị vạ lây vì mình, cuối cùng anh ta vẫn không mở miệng.

Tôn Thư Thành nhìn về phía hai gã thuật sĩ Huyết Minh tông may mắn còn sống sót: “Mời hai vị đi trước.”

Hai gã thuật sĩ kia vốn đang co rút nép một bên, động cũng không dám động. Đột nhiên nghe thấy Tôn Thư Thành gọi mình, bọn họ hết hồn giật thót. Cảnh tượng hai cái đầu của thuật sĩ Huyết Minh tông rơi xuống bên ngoài hang động vẫn còn rất mới trong ký ức của bọn họ!

Bây giờ xung phong đi đầu chẳng khác nào thí mạng, nhưng Tôn Thư Thành đã mở miệng, vô luận như thế nào bọn họ cũng không dám phản kháng. Hai người nhìn nhau, mặt xám như tro tàn đi về phía cửa ra của căn phòng đá.

Tôn Thư Thành là một ác quỷ, đi trước hay đi sau cũng không khác nhau là mấy. Thế là y đi theo phía sau hai gã thuật sĩ, xoay người bước vào một mảnh đen ngòm cứ như thể muốn nhìn rõ kiểu chết của hai người kia. Còn việc giải trận, e là vẫn phải nhờ nhóm ba người đi cuối cùng.

Trương Vũ cố ý đi chậm nửa bước, anh ta đi tới bên cạnh Hắc Vô Thường đi hàng chót, thoải mái thừa nhận sai lầm: “Cậu được lắm, không ngờ cậu cũng có chút tài cán, hồi trước tôi còn tưởng cậu nhờ vào quan hệ cá nhân để vào bằng cửa sau!”

Hắc Vô Thường suy nghĩ lại một chút quá trình hắn vào Ban điều tra đặc biệt, sau đó mở miệng: “Tôi đúng là có nhờ quan hệ cá nhân.”

Trương Vũ nghẹn họng, vốn anh ta muốn làm quen với vị “Cao thủ giải trận” này một chút, sau đó thừa dịp ôm con thỏ thần kỳ kia trước khi mạng mình nằm luôn ở đây.

Bây giờ nghe Hắc Vô Thường nói vậy, anh ta cảm thấy mình không dễ tiếp cận được vị “nhờ vào quan hệ cá nhân” có địa vị phi phàm này, chỉ đành phải tiếc nuối nhìn thoáng qua thỏ tai cụp quý giá trong tay Hắc Vô Thường, thở dài cam chịu số phận cầm đèn soi tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi ra khỏi hang đá là một con đường lát gạch hẹp dài tối tăm. Tôn Thư Thành và hai gã Huyết Minh tông chốt thí đi phía trước, ba người Ban điều tra đặc biệt đi xa xa ở tít phía sau. Dù sao nơi này cũng là con đường không thể trở lại, Tôn Thư Thành không sợ bọn họ xoay người chạy trốn.

Trương Vũ hạ thấp giọng: “Mọi người nói xem, bức thư tình của cái cô tiểu thư ngu ngốc bị buộc đá ném sông đó có phải viết cho Tôn Thư Thành không? Con gái nhà người ta bị hoa ngôn xảo ngữ của thư sinh nghèo lừa gạt, thề non hẹn biển gì gì đó cũng tin.”

Có Hắc Vô Thường bên cạnh, Chương Dục Cẩn không dám mở miệng trước, cẩn thận giữ im lặng.

Hắc Vô Thường: “Cũng không sai biệt lắm.”

Trương Vũ tiếp tục suy đoán: “Sau đó cái tên ẻo lả Tôn Thư Thành té ngựa chết thảm, ngơ ngơ ngáo ngáo trở thành quỷ vương. Kẻ thù căm hận hắn biết về quá khứ ô nhục của hắn nên lúc cất giấu pháp bảo, bọn họ cố ý bố trí thêm những trận pháp này để làm hắn chán ghét?”

Hắc Vô Thường chần chờ chốc lát: “Không đúng.”

Trương Vũ không so đo với cái tên nhờ vào quan hệ cá nhân tự cho mình là nhất ăn nói lung tung. Lúc trước, khi anh ta giằng co với mấy ả người hầu, anh ta có nhìn lâu hơn một chút vào bức thư của Lâm tiểu thư trong tay cha cô ta, anh ta có thể đoán được đại khái tình huống và tuyến thời gian của vụ việc:

“Với lại, mọi người nói xem cái cô Lâm tiểu thư kia có phải bị ngu không? Thư sinh nghèo đó mới chỉ là một tú tài, cho dù ba năm sau học xong trung học cũng mới chỉ là một cử nhân, sau đó ít nhất cũng mất mấy năm mới lên tiến sĩ, mà tiến sĩ thì chỉ mới bằng quan huyện lệnh thất phẩm. Cứ thế sáu năm trôi qua… Cha của cô ta chắc cũng lên hàng nhị phẩm luôn rồi.”

Trương Vũ thở dài, trong giọng nói mang vẻ giễu cợt nồng nặc: “Trên đây là giả thiết thành lập từ điều kiện tiên quyết, có thể thư sinh nghèo là một Văn Khúc tinh quân*, nhưng mọi người nhìn bộ dạng ẻo lả của Tôn Thư Thành kia xem, chỉ một cái tát của ả người hầu đã đủ tát bay hắn, mọi người nghĩ hắn có khả năng lên trung học không?”

Thỏ tai cụp rõ ràng cảm giác được quỷ khí bốn phía dần dần tích tụ, bầu không khí từ từ rét lạnh như băng, nhưng Trương Vũ đang giễu cợt đến vui vẻ không cảm giác được chút nào, anh ta tiếp tục hạ thấp giọng hí hửng nói: “Chắc chắn là do cô tiểu thư ngốc kia không giỏi toán nên không biết đếm năm, ngày ngày chỉ biết đếm đầu ngón tay, mong chờ tên thư sinh nghèo kia mấy tháng sau trở về cưới mình. Chà chà! Bị tên ẻo lả kia lừa gạt đến mất mạng…”

Nửa câu sau còn chưa nói hết, chùm tia sáng từ đèn của Trương Vũ vừa chuyển hướng chiếu phía trước, gương mặt lạnh như băng của Tôn Thư Thành chỉ cách anh ta đúng nửa bước.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trên con đường lót gạch lập tức đông cứng lại.

Tôn Thư Thành âm u mở miệng, ngay trong con chữ cũng lộ ra hơi lạnh thấu xương: “Nếu anh nói thêm một tiếng, đầu cũng không cần ở lại trên cổ.”

Trương Vũ cười nhạt: “Cậu không cần người chết thay cậu giải trận à?”

Trong giọng nói của Tôn Thư Thành mang ý xem thường nồng nặc: “Ann cũng biết giải trận? Ngoại trừ việc rút ra mấy điếu thuốc còn biết làm gì khác hả?”

Dứt lời, Tôn Thư Thành xoay người biến mất trong bóng tối.

Trương Vũ tức giận không thôi, anh ta rống lên: “Con mẹ nó đó là hồn khói!”

Vài giây sau, tiếng cười khẩy của Tôn Thư Thành truyền tới từ trong bóng tối xa xa phía trước: “Tại hạ đã bước vào cảnh giới quỷ đế được trăm năm, chẳng lẽ không biết đến hồn khói?”

Rốt cuộc Trương Vũ cũng chợt nhớ ra tên ẻo lả Tôn Thư Thành này là quỷ đế, anh ta giận đến sôi lên nhưng làm thế nào cũng không có cách nào cãi lại. Nhắc tới hồn khói trước mặt Quỷ Đế chẳng khác nào học sinh tiểu học khoe khoang mình giải được phương trình cơ bản trước mặt giáo sư đại học… Đúng là cực kỳ dại dột.

Bọn họ im lặng đi về phía trước chừng nửa phút, không ngờ lại nghe Trương Vũ thấp giọng giải bày với mấy người bên cạnh: “Tôi thường xuyên hút hồn khói không phải để khoe khoang. Từ nhỏ bát tự của tôi đã rất nhẹ, hồn phách không hề yên ổn, cho nên mới dùng hồn khói để gia cố hồn phách.”

Dọc theo đường đi, tiếng độc thoại hồi tưởng mệt mỏi của Trương Vũ quanh quẩn trong đường hầm lót gạch yên tĩnh.

“Vốn là có thể dùng nhang để đốt, nhưng khi còn bé lúc đi học tôi không thể ngày ngày thắp ba cây nhang để trên bàn học trước mặt giáo viên, đúng không? Cho nên tôi đã phát minh ra loại thuốc lá đặc biệt này. Sau khi hết một tiết tôi sẽ đốt một cây, như thế trông sẽ bình thường hơn… Kết quả hôm sau tôi bị trường tiểu học đuổi!”

May mà mấy phút sau, tiếng kêu thảm thiết của thuật sĩ Huyết Minh tông truyền đến từ phía trước, giải thoát Trương Vũ khỏi cuộc độc thoại lúng túng vì che giấu vẻ xấu hổ bên trong.

Ở cửa ra phía trước, ánh sáng không quá sáng chói, bọn họ vừa mới đi đến cuối đường lát gạch nhưng không thấy bên kia xảy ra chuyện gì, cũng không biết rốt cuộc có cơ quan cạm bẫy gì.

Sau đó bọn họ nhìn thấy hồn phách của hai gã thuật sĩ Huyết Minh tông thét lên a a a bay tới.

Đến đây, toàn bộ thuật sĩ của Huyết Minh tông trong hang động đã bị tiêu diệt.

Trải qua ba chặn cạm bẫy, đã có hơn mười mấy thuật sĩ Huyết Minh tông bỏ mạng. Khi mấy người Trúc Ninh chạy tới, những gã thuật sĩ kia đã chết ít nhất mấy phút.

Có quỷ đế Tôn Thư Thành đi phía trước, hồn phách thuật sĩ Huyết Minh tông nào dám bay ra than khóc kêu oan? Bọn họ dè dặt thu lại oán khí, tiếp tục ẩn núp trong xác của mình, bọn họ sợ bị quỷ đế Tôn Thư Thành lòng dạ độc ác phát hiện.

Còn hai tên thuật sĩ Huyết Minh tông bị Tôn Thư Thành lẽo đẽo đi theo sau lưng suốt cả một chặn đường, bọn họ sợ tới mất mật, trong lòng chỉ toàn nghĩ đến việc làm thế nào để chạy trốn. Sau khi đột nhiên bỏ mình biến thành quỷ, phản ứng đầu tiên của bọn họ là vắt chân lên cổ chạy như bay.

Hai quỷ hồn thuật sĩ thét lên muốn chạy ngược lại đường cũ, sau đó bị Chương Dục Cẩn kéo lại, anh nhỏ giọng thì thầm: “Tôi là quỷ sai dương gian của điện Vô Thường, chút nữa sẽ đưa mọi người đến Địa Phủ.”

Hai quỷ hồn thuật sĩ nhìn Chương Dục Cẩn đầy khiếp sợ, thật lâu vẫn không nói được một chữ.

Chương Dục Cẩn thấy Trương Vũ đã bước ra khỏi đường lát gạch trước mình, anh làm tròn bổn phận dặn dò hai quỷ hồn: “Hai vị đi ngược lại con đường này là có thể đến Hoàng Tuyền, nhưng ác quỷ không được đi một mình trên Hoàng Tuyền Lộ, chờ tôi thoát khỏi đây sẽ dẫn mọi người đi.”

Sau đó anh không để ý tới hai quỷ hồn hóa đá đó nữa, mau chóng đi mấy bước ra khỏi đường lót gạch.

“Đừng bước vào!”

Mấy người còn chưa thấy rõ cảnh tượng bên ngoài con đường lót gạch đã nghe thấy tiếng quát của Tôn Thư Thành, bọn họ lập tức dừng bước.

Ba người còn sót lại có khả năng phá giải trận pháp, Tôn Thư Thành cực kỳ quý trọng, rất sợ ba người này sẽ chết trong nháy mắt.

Một đại điện hẹp dài ở cuối con đường lát gạch, trong này không có ánh sáng. Trước ánh sáng yếu ớt từ đèn điện thoại, Tôn Thư Thành dùng quỷ khí ngưng tụ thành từng cụm ma trơi màu xanh da trời lơ lửng giữa không trung.

Bọn họ mượn ánh sáng từ ma trơi, lúc thấy rõ cảnh tượng phía trước, bọn họ sợ đến mức run lên!

Bọn họ bị tầng tầng lớp lớp mạng nhện màu trắng bao vây, toàn bộ đại điện bị vô số mạng nhện bao trùm. Vô số bọ độc còn sống bị mạng nhện quấn quanh, con nhỏ thì lớn chừng bàn tay, con to thì bự bằng chiếc xe đạp, đen đen đỏ đỏ giãy giụa dính vào mạng nhện.

Thậm chí ánh sáng màu xanh từ ma trơi vẫn không thể xua tan mạng nhện rậm rạp dày đặc, mạng nhện bốn phía kéo dài vào tận sâu bên trong tận cùng của đại điện hẹp dài. Tất cả đều là mạng nhện mờ ảo trong không gian đen ngòm, đưa tay ra không thấy được năm ngón. Thi thể của hai gã thuật sĩ Huyết Minh tông bị treo trong mạng nhện cách đó một mét, đang bị mấy con bọ độc sặc sỡ gặm gặm.

Tôn Thư Thành thân là quỷ đế, lúc này lại tung bay trên cao cách mặt đất hai mét, dáng vẻ mất tự nhiên, thậm chí không dám cử động dù ở trên mạng nhện có một vài khe hở hơi rộng đủ để đi qua.

“Không ngờ thân là một vị quan lớn lại dám bố trí một cái bẫy âm độc như Linh Thi Chu.” Bả vai của Tôn Thư Thành vô tình đụng nhẹ mạng nhện bồng bềnh, chỗ vừa bị đụng lập tức bốc khói xanh, vẻ lạnh lùng trong giọng nói của y cũng tăng lên: “Quỷ khí càng mạnh càng dễ bị mạng nhện Linh Thi Chu* hút lấy, tính toán giỏi lắm!”

*Linh Thi Chu: Linh/灵 trong linh hồn, Thi/尸 trong thi thể, Chu/蛛 là con nhện.

Chương Dục Cẩn và Trương Vũ vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, da đầu của bọn họ lập tức tê dại. Trương Vũ chưa từng nghe nói qua Linh Thi Chu nên không biết tại sao con mồi mắc kẹt trong mạng nhện vẫn còn sống, thậm chí là có thể ăn thịt người.

Chương Dục Cẩn phổ cập kiến thức với tốc độ cực nhanh: “Linh Thi Chu chưa bao giờ ăn con mồi trực tiếp, mà nó sẽ nuôi dưỡng những con bọ độc dính trên lưới nhện. Mạng nhện hấp thu sát khí huyết khí xung quanh rồi dẫn truyền vào trong cơ thể con mồi, từ từ nuôi dưỡng nó thành những thứ cực độc.”

Trương Vũ không hiểu: “Linh Thi Chu dùng sát khí nuôi những con trùng này mà lại không ăn chúng, nó có mưu đồ gì?”

“Mùi vị của linh hồn ngon hơn máu thịt gấp trăm ngàn lần.” Tôn Thư Thành lạnh lùng nói, “Hơn ngàn năm qua, giống loài Linh Thi Chu này dùng mạng nhện hấp thu sát khí nuôi nhốt bọ độc. Bọ độc nhai nuốt xác thịt của con người và đủ loại động vật vô tình rơi vào mạng nhện, còn Linh Thi Chu thì ăn những oan hồn chết thảm này.”

“Có thật là vậy không?” Trương Vũ không tin tưởng lắm, “Hồn phách của hai gã thuật sĩ mới chết kia vừa chạy ra ngoài, không bị Linh Thi Chu ăn.”

“Đó là bởi vì,” Tôn Thư Thành nhẫn nhịn tức giận giải thích, “Tôi ném hai người họ ra!”

Hóa ra, hồn phách bỏ mạng nơi này chỉ cần đụng phải mạng nhện của Linh Thi Chu cũng sẽ bị cuốn lấy, âm khí quỷ khí trên người sẽ bị hút sạch trong thời gian cực ngắn, còn lại linh hồn không thể trốn đi đâu được bị đưa tới chỗ Linh Thi Chu ở sâu trong mạng nhện, cuối cùng bị nuốt sống.

Cho nên Tôn Thư Thành mới e sợ mạng nhện này như thế.

Đây chẳng khác nào một con đường chết, phía trước tất cả đều là mạng nhện mịt mù rậm rạp chằng chịt, nửa tấc cũng không tiến tới được. Hai cái xác của thuật sĩ Huyết Minh tông đã bị gặm hết phân nửa, bọn họ chỉ cần đi về trước mấy cm sẽ lập tức chạm phải bọ độc xung quanh mạng nhện, nối gót theo sau mấy gã thuật sĩ Huyết Minh tông.

Nhưng mà, Tôn Thư Thành không chút lưu tình nhìn về phía Trương Vũ vô dụng nhất, mở miệng ra lệnh: “Anh, đi trước dò đường.”

Trương Vũ hết cách, chỉ đành phải hùng hổ móc ra cả hộp hồn khói, châm lửa đốt lên đưa về phía trước giống như nhang muỗi.

Quả thật mạng nhện bị hòa tan một chút xíu dưới sự thiêu đốt của hồn khói, bọ độc sợ lửa, mặc dù ngửi thấy mùi thịt người rất thơm nhưng bọn chúng vẫn chần chờ không dám vây lại gặm gặm.

Đội nhóm vượt ải giành được giai đoạn tiến triển, đều đặn tiến về trước với tốc độ 2 cm mỗi phút.

Từ lúc ra khỏi đường lát gạch, Hắc Vô Thường vẫn luôn tự giác đưa tay chắn trước mắt thỏ nhỏ nằm trong ngực mình. Suốt toàn bộ hành trình Trúc Ninh không nhìn thấy bất cứ hình ảnh kinh khủng nào, chỉ nghe thấy người khác không ngừng nói gì đó, kẹo con heo, kẹo con heo?

*Kẹo con heo/零食猪/língshízhū và Linh Thi Chu/灵尸蛛/ língshīzhū đọc giống nhau, ngoài ra chỗ này thật ra là “quà vặt heo”, mà tui thì không biết “quà vặt heo” thì nên edit như nào cho dễ nghe nên tui để là kẹo con heo luôn.

Nó… Ăn ngon lắm hả?

Thỏ con nhìn ra ngoài thông qua kẽ hở giữa ngón tay của Hắc Vô Thường, cặp mắt to màu nâu lập tức sáng lên: Tất cả chúng đều là kẹo sao?

Bẫy rập bố trí ở nơi này khắc chế Tôn Thư Thành vô cùng chặt chẽ, y chỉ có thể dè đặt trôi lơ lửng đi qua khe hở nhỏ hẹp giữa các mạng nhện, một động tác thừa cũng không dám.

Hồn khói của Trương Vũ không ngờ lại trở thành công cụ duy nhất hữu dụng.

Trương Vũ không nhịn được giễu cợt: “Quỷ đế đại nhân, hồn khói rẻ tiền của tôi vẫn có khả năng đốt bọ, cậu tu luyện ngàn năm, ngoại trừ tách đầu người và nói mấy câu độc ác thì cậu còn làm được gì?”

Tôn Thư Thành âm trầm nhìn chằm chằm gáy của Trương Vũ, cuối cùng vẫn để lý trí chiếm thượng phong, y chậm rãi mở miệng, trong giọng nói còn mang theo rét lạnh: “Linh Thi Chu là loài vật tàn ác đứng đầu thiên hạ, cho dù là người ở dương gian hay Địa Phủ cũng khó mà đối phó với nó, đã bị ba giới dè chừng và nghiêm cấm. Hôm nay cho dù có là thần tiên Thiên Đình, Diêm Vương âm phủ đứng ở chỗ này, cũng không dám đụng vào mạng nhện!”

Thỏ con đang cực kỳ thèm ăn không nhịn được, vừa nghe Tôn Thư Thành lại nhắc tới ba chữ kẹo con heo, cậu theo bản năng tránh khỏi tay của Hắc Vô Thường rồi nhảy xuống, tung tăng đi tới trước mạng nhện. Cậu giơ móng thỏ cuộn cuộn mạng nhện, cuộn một hồi thành một cây kẹo bông gòn có kích thước còn lớn hơn mình, bắt đầu gặm từng chút từng chút.